Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Bác bì ma 

Vụ án ma lột da càng ngày càng diễn biến phức tạp, Tiêu Hòa keo kiệt bủn xỉn vẫn không thay đổi bản tính, lén lút tiếp nhận chức vụ bảo tiêu sau lưng Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên lần này hoàn toàn không biết chuyện, vẫn ngày ngày “Kiếm tiền” như cũ, thực hiện chức trách của kẻ làm giống đực, lại bởi vì hành tung bí ẩn mà trở thành đối tượng bị cảnh sát theo dõi!

Rốt cuộc Viêm Chuyên đi đâu vào nửa đêm khuya khoắt? Tiêu Hòa chưa từ bỏ ý định truy hỏi, sau khi phát hiện ra sự thật lại không kìm được, lần đầu tiên rơi lệ nam nhi…

Hai người đều có suy tính riêng, không hoà hợp, nhưng cũng không phân ly, lần thứ hai lại bị cuốn vào một câu đố phức tạp nan giải —— bê bối trong giới nghệ sĩ nổi tiếng, rốt cuộc có liên quan gì tới vụ án ma lột da? Còn kẻ hành hung sẽ xuất đầu lộ diện như thế nào?

Tiết tử

_o0o_

Đây là một căn nhà mái bằng đã có chút tuổi nằm gần vùng ngoại ô.

Toàn bộ căn nhà gồm có ba gian, thêm một mảnh sân nhỏ, không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi nhà xí thì phải tới toilet công cộng đầu đường.

Giữa một đống nhà mái bằng cũ kỹ ở nơi này, nó đúng là tầm thường như vậy, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì các căn nhà còn lại, ngoại trừ việc nó có một cái giếng.

Giếng ở trong sân, đáng tiếc chính là, miệng giếng đậy bởi phiến đá xanh, tựa hồ như đã bị người ta niêm phong từ rất lâu rồi.

Thời đại này cuộc sống của loài chuột càng ngày càng khó khăn nha…

Thử Thiểu ngồi chồm hỗm trên phiến đá xanh thở dài, tưởng tượng chính mình ngẩng đầu ưỡn ngực dạo vòng quanh trong khu phố xá náo nhiệt nhất, bất cứ ai nhìn thấy nó cũng nhịn không được muốn sờ sờ nó, khen nó. Các bảng hiệu trên phố khắp nơi đều in hình của nó, bắt mắt nhất là dòng chữ trên biển quảng cáo viết: chuột a chuột, tao yêu mày!

Ai! Thử Thiểu cúi đầu đau khổ.

Vì sao loài chuột lại bị con người ghét như vậy chứ?

Vì sao loài người không thể chung sống hoà bình với loài chuột chứ?

Vì sao mèo a, chó a đều được con người nuôi, được con người thích, vì sao lại không nuôi chuột bọn ta chứ?

Nếu các người nuôi ta, ngày ngày cho ta ăn uống, còn cho ta ổ để ngủ thì có đánh chết ta cũng sẽ không trộm trứng gà, cắn quần áo của các người, cũng không chui vào giầy các người làm ổ nha.

“Lại đang miên man suy nghĩ cái gì đó?” Đại ca của nó lại lượn lờ trước mặt nó, khinh thường nói: “Mày lại đang hâm mộ cái con mèo phì lũ ở phố đối diện chứ gì?”

Thử Thiểu tiếp tục chìm trong đau buồn.

Nhìn thấy thằng em mình bày ra bộ dạng không thể dạy, Thử Đại Thiểu lại tiếp tục khiển trách: “Nói cho mày biết, con người chỉ nuôi chuột cho một mục đích duy nhất ─ để giải phẫu với thí nghiệm nghe chưa! Nếu mày không muốn chết thì tránh xa con người ra một chút!”

“Còn nữa, đừng có tưởng là chó mèo hạnh phúc lắm, biết chó hoang mèo hoang từ đâu mà ra không? Đều là con người vứt bỏ cả! Chưa kể con người là giống ăn tạp, hôm nay coi mày là bảo vật, tới mai mày đã biến thành đĩa thức ăn trên bàn người ta rồi!”

“Đại ca.”

“Cái gì?” Thử Đại Thiểu đang nói tới hưng phấn, râu mép vểnh vểnh lên.

“Có người đến đây.”

Lời còn chưa dứt, Thử Đại Thiểu đã xoẹt một cái lủi vào trong hang.

Cánh cửa lâu chưa mở phát ra âm thanh cọt kẹt khó nghe. Thử Thiểu núp trong cái lỗ nhỏ ở góc tường của sân, muốn hướng ra phía ngoài xem nhưng lại không dám.

Ai lại tới nơi này?

Bọn nhóc tới để hút thuốc? Hay là đám lang thang không có nhà để về?

“Sàn sạt, sàn sạt.”

Tiếng chân người đang dẫm trên cỏ. Nhưng lại có phần không đúng, giống như…

Thử Thiểu vẫn là nhịn không được nhô đầu ra.

Bên cạnh cái giếng hình bát quái trong viện có thêm một cái bao rất dài. Còn có một người mặc quần bò đội mũ.

Một đầu của cái bao lộ ra mái tóc thật dài đen nhánh mà nó mới chỉ gặp qua ở mỗi nữ giới loài người.

Đó là người sao?

Nhìn nhìn người đứng bên cạnh giếng dường như đang vội vã xê dịch tảng đá ở miệng giếng, hẳn là không chú ý tới nó. Thử Thiểu chợt nổi lòng can đảm, hai chân run run, len lén bò về phía cái bao dài dài kia.

Đến, sắp đến rồi.

Người bên cạnh giếng đột nhiên quay đầu.

Thử Thiểu dừng lại, một cử động nhỏ cũng không dám, đồng thời cầu nguyện cho cỏ dại trong sân đủ cao.

Ánh mắt quét một vòng, người nọ giống như cười một tiếng, xoay người ngồi xổm xuống trước cái bao dài và mảnh.

Chăn lông bị mở ra. Cái này Thử Thiểu thấy rõ ràng.

Mái tóc đen dài xõa trên mặt đất, lông mày tinh tế, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong cong, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, tiếp tục nhìn lên phía trên, toàn bộ đã bị giấu ở trong chăn lông. Hình như là một cô gái.

Người mang mũ lưỡi trai đột nhiên đưa tay ra vuốt ve mặt cô gái,  phát ra thanh âm giống như cảm thán: thật xinh đẹp.

“Nếu như là cô, hẳn là có thể chứ?” Giọng nói kỳ quái, nghe không ra là nam hay là nữ.

Có ý gì? Thử Thiểu khó hiểu.

Người nọ dường như do dự thật lâu, sau đó làm ra một việc khiến cho Thử Thiểu càng khó hiểu.

Người đó dịch chuyển phiến đá xanh, nhảy vào.

Phiến đá xanh khép lại từ bên trong.

Qua một lúc lâu, sau khi xác định người kia sẽ không xuất hiện nữa, Thử Thiểu vừa mới chuẩn bị đi tới nhìn cho rõ xem người trên mặt đất trông như thế nào, chợt nghe thấy ưm một tiếng, người nọ tỉnh lại.

Thử Thiểu sợ tới mức vội vàng quay đầu chạy trốn. Lẻn đến chỗ an toàn, không chịu nổi lòng hiếu kỳ, vẫn thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.

Người bị quấn trong chăn bông kia ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt. Một lát sau, có lẽ là kịp phản ứng, đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

“Cứu với.”

Cô gái xinh đẹp tóc dài đã rời khỏi.

Thử Thiểu nhìn chằm chằm vào miệng giếng kia, vù vù vù, dùng tốc độ cực nhanh leo lên phiến đá màu xanh, chạy vòng vòng.

Người nọ vì sao phải nhảy xuống giếng? Phiến đá xanh sao có thể khép lại từ bên trong? Quan trọng nhất là, phiến đá xanh che giấu cái gì bên trong giếng?

Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, đồng thời cũng giết luôn con chuột.

Có nên đào đường xuống đáy giếng nhìn một cái không ta?

Thử Đại Thiểu thò đầu ra, xác định trong viện không có bóng dáng con người, lúc này mới từ trong động chui ra, vừa ra bên ngoài đã thấy thằng em lại ngồi chồm hỗm trên nắp giếng ngẩn người.

Thằng nhóc này, thật sự là trẻ nhỏ khó dạy!

Vật đổi sao dời, theo thời gian qua đi, đống nhà mái bằng này không còn người tới nữa. Chú chuột em vẫn tâm tâm niệm niệm về bí mật nơi đáy giếng, mỗi ngày mỗi ngày cần cù đào đường thông xuống.

Cho tới khi Thử Đại Thiểu mang về một bà vợ.

Người vợ này nghe nói là xuất thân từ một cống thoát nước trong thành phố sầm uất nhất, thành viên trong gia tộc người nào người nấy mập mạp cường tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ, mà lại nổi danh nhờ vào cướp đoạt.

Tiếp đó, sau khi Thử Đại Thiểu rời nhà kiếm ăn không cẩn thận nuốt nhầm thuốc diệt chuột chết ở bên ngoài, cả nhà vợ Đại Thiểu càng tỏ ra hung hăng càn quấy,  lộ rõ bộ mặt của kẻ xâm lược.

Dần dần, chờ tới khi Thử Thiểu đang một lòng đào đường hầm phát hiện ra thì chung quanh nó đã không còn người thân.

Thử Thiểu nhìn nhìn đám chuột xám cao gấp đôi mình đang đứng trước mặt, chìa ra một dãy nanh vuốt nhọn hoắt…

Chương 1

_o0o_ 

“Ta rặn, ta rặn, ta rặn rặn rặn. Rặn tới khi hoa mắt chóng mặt, rặn tới khi toàn thân vô lực máu mũi ròng ròng, rặn tới ba ngày ba đêm không ra khỏi nhà xí, rặn tới… Tiểu Viêm! Không đủ giấy!”

Viêm Chuyên cầm cái bình truyền dịch trong tay, mặt không biến sắc mở hé cửa ra đút tờ báo vào.

“Báo? Không biết đường mà sang phòng bên cạnh lấy giấy à?”

Tiếng vò giấy sột soạt phát ra, chợt nghe người ở bên trong thở dài nói: “Hồi còn bé nhà nghèo, cũng chẳng biết tới giấy vệ sinh là cái gì, tìm đại tờ báo hoặc vỏ thuốc lá gì gì đó đều có thể chùi, sau này quen dùng giấy vệ sinh, đánh chết cũng không động tới báo. Không ngờ a không ngờ, cuộc đời càng ngày càng thoái hóa.”

“Không được! Nhất định phải báo cáo lại với Chung đại viện trưởng, công nhân vệ sinh của bọn họ ở đây rất vô trách nhiệm, cuộn giấy chỉ còn một tý cũng không để ý mà thay.”

Nghe được tiếng giấy cọ xát truyền đến từ bên trong, Viêm Chuyên cố gắng làm cho mình đừng có suy nghĩ về việc y và người ở bên trong từng có tiếp xúc thân thể chặt chẽ nhất, trực tiếp nhất.

Nếu ngay từ đầu đã biết hắn là một người như vậy, liệu y còn có thể cùng cái tên tiểu nhân họ Tiêu tên Hòa đê tiện vô sỉ, không biết bốn chữ “Không biết xấu hổ” viết như thế nào này ở cùng một chỗ sao?

Viêm Chuyên mím môi, tự nói với mình không thể bội tình bạc nghĩa.

“Tiểu Viêm nè, sao tự dưng dạo này tao hay bị tiêu chảy vậy nhỉ? Chúng ta rõ ràng là ăn đồ giống nhau mà. Nói! Có phải mày bỏ thuốc xổ vào cơm của tao không hả?”

Viêm Chuyên coi hắn như đống rác.

“Vậy là mày… Tao biết rồi! Thảo nào mà tao lẽ ra xuất viện được rồi lại phát sốt! Có phải thằng nhãi mày buổi tối nhịn không nổi, nửa đêm trèo lên người tao tiết hỏa, chỉ lo sướng cho mình, sướng xong rồi không đắp chăn không rửa sạch cho tao, để tao cả đêm lạnh cóng tới sáng, vì thế mới hại ông đây sốt cao tiêu chảy đúng không?”

Tiếng xả nước vang lên, cửa toilet bên cạnh bị mở ra, một ông bác hơn sáu mươi tuổi đi tới. Ông ta vừa xách quần vừa liếc trộm Viêm Chuyên đang đứng nâng cái bình truyền dịch như thần giữ cửa.

Viêm Chuyên vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp anh mắt của ông bác kia.

Ông già run cầm cập, dây lưng không thèm thắt, tay cũng không kịp rửa, lao ra khỏi toilet.

Viêm Chuyên nghiêng người nhẹ nhàng đá đá cửa nhà xí, ý bảo người ở bên trong đi ra nhanh lên.

“Giục cái gì mà giục! Ông mày còn chưa rặn xong đâu!”

Ngồi lâu như vậy, ngươi không sợ tê chân hả?

“Tiểu Viêm nè, mày bảo chỗ tiền thuốc men này giải quyết ra sao đây? Chung Xá nói chờ truyền xong bình nước này, căn bản tao sẽ không có việc gì, có thể xuất viện được rồi. Nhưng mà… Ai!”

Tiếng xả nước rốt cục cũng vang lên.

Một lát, không thấy có động tĩnh, Viêm Chuyên bắt đầu nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng cười gượng của người bên trong.

“Tiểu Viêm Viêm, có thể vào đỡ tao được không? Chân tao tê mất rồi…”

Kéo cửa ra liền nhìn thấy bộ mặt không có chút xấu hổ nào đang cười quái dị với y.

Đó là kết quả của sự kết hợp thất bại giữa hai loại biểu cảm thống khổ và nịnh nọt.

Viêm Chuyên lặng yên không lên tiếng, treo bình dịch trên tay vào móc cửa, đi vào xách tay người nào đó đang chống vào vách ngăn không đứng dậy nổi lên.

“Ui da! Nhẹ chút nhẹ chút! Tao bảo mày đỡ chứ ai bảo mày kéo hả! Đau…!” Khuôn mặt Tiêu Hòa lập tức nhăn thành một đống, hai chân đau đớn giống như bị ngàn vạn chiếc kim đâm khiến cho hắn căn bản đứng không đứng nổi.

“Mày bỏ tay tao ra! Không cần mày giúp nữa, cứ nghỉ chút đi, chờ một lúc là được rồi. Đã nói đừng có đụng vào tao mà! Mày!” Tiêu Hòa im bặt, có người đến đây.

Người nào đó da mặt dù dày cỡ nào, cũng không muốn bị người lạ nhìn thấy bộ dạng hắn hiện tại.

“Đóng cửa lại.”

Viêm Chuyên liếc hắn một cái, xoay người kéo cửa vào.

Tiêu Hòa nghiến răng nhắm chặt hai mắt, tay chống trên vách ngăn không nói thêm câu nào nữa.

Viêm Chuyên thì tiếp tục việc chưa xong lúc nãy, đem cái quần đang giắt tại mông người nào đó kéo lên hông, cài cúc, kéo khóa, sau đó lại thắt chặt dây lưng.

Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Hòa ngẩng đầu, ca khúc này rất quen thuộc, còn nhớ chuông điện thoại di động trước kia của mình cũng chính là bài hát này.

“A lô, là anh đây. Có chuyện gì vậy?” Giọng đàn ông không cao cũng không thấp.

“Chuyện này em không cần lo lắng, cứ giao cho anh xử lý là được. Bây giờ anh đang ở bệnh viện… Yên tâm, đây là bệnh viện tư nhân, ừ… Không có việc gì, anh mới vừa hỏi qua bác sĩ.”

Người kia vừa gọi điện thoại vừa đi tới phòng bên cạnh Tiêu Hòa.

Cảm giác vừa đau vừa tê dại dường như đã thuyên giảm một chút, Tiêu Hòa dần dần nâng người lên.

Viêm Chuyên đưa tay tới bên hông hắn, ý tứ giống như là muốn đỡ hắn đi ra ngoài.

“Em đừng có đến! Em có nghĩ sau khi em tới sẽ dẫn tới hậu quả gì không? Được rồi anh đã bảo chuyện này cứ giao cho anh xử lý mà. Chẳng lẽ em đã quên, lần trước sau khi em một mình rời khỏi đây đã gặp chuyện gì à?” Tiếng người đàn ông bên cạnh đột nhiên biến lớn, dường như tuyệt đối không hy vọng người đang gọi kia tới bệnh viện.

“Chờ một chút, chân còn hơi tê.” Tiêu lão đại rõ ràng đem sức nặng cơ thể toàn bộ đặt trên thân người đang dìu hắn.

Tiếng người đàn ông đang nói chuyện trong phòng kế bên bỗng nhỏ đi.

Vẻ mặt Viêm Chuyên cực kỳ không tốt, đáng tiếc Tiêu Hòa không nhìn thấy. Ngẫm lại, ai không có việc gì mà phải chờ trong toilet lâu như vậy, làm sao mà tâm tình tốt cho được? Hơn nữa mỗi người tiến vào phòng vệ sinh nam đều tỏ vẻ…

Viêm Chuyên đã không còn muốn chịu cảm giác tiếp tục chờ đợi ở trong nhà cầu, gỡ bình truyền dịch xuống, mở cửa, cánh tay vừa dùng lực, cắp người nào đó lên bước đi.

“Ê ê ê! Mày làm gì vậy? Tao còn chưa rửa tay mà! Từ từ, nhìn kìa! Con chuột! Chỗ này mà cũng có chuột kìa!”

Không đợi Viêm Chuyên quay đầu lại, con chuột mới từ góc tường thò ra một cái đầu nhỏ đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chờ Tiêu lão đại cằn nhà cằn nhằn rửa tay, tiếp tục lầu bà lầu bầu đi ra khỏi nhà vệ sinh nam xong, bình truyền dịch trên tay Viêm Chuyên đã không còn bao nhiêu nước. Mắt thấy nước trong bình bắt đầu nổi bọt, người nào đó lúc này mới cuống lên, nhanh chóng tìm một hộ sĩ nào quanh đó giúp rút kim tiêm ra.

Tiêu Hòa vừa xoa mu bàn tay vừa oán giận nói: “Sao mày không chịu nhìn một chút, hết nước cũng không thèm nhắc người ta một câu? Tao nói thằng nhóc mày đúng là đồ vô lương tâm mà!”

Viêm Chuyên lần thứ một trăm lẻ tám suy nghĩ, y hẳn là nên rời bỏ tên này.

“Nếu lúc nãy bắt được con chuột kia thì tốt rồi…” Tiêu Hòa híp híp mắt, như vậy là hắn có thể lấy cớ vệ sinh bệnh viện có vấn đề, kế tiếp khe khẽ nhắc nhở Chung Xá một tiếng, sau đó tiền thuốc men viện phí kia thì… Ha ha.

“Ê, đừng tưởng rằng mày không nói được sẽ có người thông cảm với mày nha, tao hỏi mày, việc lần trước mày nghĩ thế nào? Tao hỏi qua rồi, tiền thuốc men với cả viện phí tổng cộng là tám ngàn sáu, không đắt, thật đó.” Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Hòa dùng khuỷu tay chọc chọc thiếu niên bên cạnh.

Viêm Chuyên làm như không thấy ánh mắt xin xỏ của người nọ. Việc lần trước? Chuyện gì?

Tiêu Hòa lấy một tờ giấy trong túi quần ra, vừa nhìn đã biết là xé từ báo xuống.

“Đây, chính là cái này, lần trước nói qua rồi đấy, nghĩ đi nghĩ lại, không ăn trộm không cướp bóc thì chỉ có thể kiếm tiền dựa vào cái này.” Kiên quyết nhét tờ báo vào tay Viêm Chuyên, Tiêu Hòa cổ vũ khích lệ.

“Tiểu Viêm nè, theo hiểu biết của tao về mày, loại sự tình này đối với đại hiệp ngài mà nói không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Tiền thưởng này đối với ngài chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Mày nói có đúng không? Chẳng qua chỉ là một con ma lột da nho nhỏ thôi, chỉ cần mày chịu, trên đời này làm gì có chuyện nào mày không làm được! Xem xem, anh đây tin tưởng chú mày lắm nha.”

Trong phòng bệnh này, Tiểu Viêm là một kẻ bí ẩn.

Bác sĩ Chung đối với bọn họ cũng không tệ lắm, để cho bọn họ ở tại một phòng bệnh bốn người, bình thường nếu không có bệnh nhân, Viêm Chuyên nằm ngủ trên một cái giường trong đó, Chung đại y sư cũng không nói gì thêm. Cũng không biết chi phí này có tính vào hóa đơn hay không.

Hiện tại phòng bệnh bốn người này chỉ có hai bệnh nhân.

Đi tới cạnh giường phía trong cùng, Tiểu Viêm thuận tiện ném tờ báo cũ trong tay lên tủ đầu giường, kéo mền ra ý bảo Tiêu Hòa chui vào.

“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa nằm chết dí trên giường bệnh, kéo kéo tay Tiểu Viêm, tình chân chân ý thiết thiết nói: “Nợ nhân tình không được đâu, nhất là nợ nhân tình của người đẹp… Tiểu Viêm, nghe tao nói xong đã!”

“Khụ, Viêm Viêm nè, mày thấy bình thường tao đối xử  với mày cũng được đúng không? Ăn mặc chi tiêu chẳng phải cái gì cũng nhường mày trước đó sao? Có cái gì tốt, lần nào anh mày chẳng nghĩ tới mày trước tiên? Ngay cả… Ngay cả trên giường cũng đều nhường mày, dù cho mày có đem tao hành tới chết đi sống lại… Ô ô!”

Tiêu Hòa tức giận đến lôi góc chăn ở tít đằng xa ra mà gặm cắn, quát: “Con mẹ nó mày dám nói mày không sướng sao? Thế nào? Xuống giường một cái liền không nhận người hả? Chẳng qua chỉ bảo mày làm chút chuyện kiếm ít tiền thôi, lại một mực từ chối! Mày thử tính toán coi tới hôm nay mày thượng ông bao nhiêu lần rồi? Cho dù ông đây ra ngoài bán mình thì cũng còn có tiền! Ô ô… Mày còn tiếp tục nhét vào miệng tao thì tao sẽ liều mạng với mày!”

“Xoạt!” Viêm Chuyên kéo tấm màn bên giường bệnh lên, bước đi không hề quay đầu lại.

Đi rồi?

Cứ như vậy mà đi?

Sau khi Viêm Chuyên rời khỏi một lúc lâu, Tiêu lão đại mới nhớ tới vừa rồi trong phòng bệnh cũng không chỉ có hai người bọn họ.

Ngó ngó tấm màn bị kéo lên. Mặc kệ nó! Xuất viện rồi, ai biết được là ai a!

Đầu óc mông muội, ngủ trước đã.

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, hộ sĩ dặn dò vài câu sau đó rời đi. Tiếng ghế dựa vang lên, có người ngồi xuống.

“Ngài Chu…” Cô gái dè dặt gọi.

“Đỡ hơn rồi? Vừa vặn tôi có một số việc cần nói với cô.” Người đàn ông bị gọi là ngài Chu lên tiếng.

“Thứ nhất, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, chỉ là một chút tổn thương do bị ngã thôi, lúc ấy cô không đứng dậy nổi, chủ yếu là bởi vì não bị chấn động. Ở lại quan sát một hai ngày là có thể xuất viện.”

Được lắm, không thèm hỏi một câu, trực tiếp vào vấn đề chính, không tồi, đúng là người đàn ông quyết đoán. Tiêu Hòa dùng ngón trỏ nhét vào lỗ tai, chỉ chốc lát sau lại buông ra. Khó chịu!

“Vậy là tốt rồi. Cái kia… Ngài Chu, tiền thuốc men với viện phí, tôi có thể hay không…”

“Chuyện tiền bạc cô không cần quan tâm. Toàn bộ tiền thuốc men và viện phí chính là sinh hoạt phí của cô trong lúc dưỡng thương, công ty sẽ ứng trước cho cô, sau này mỗi tháng trừ một phần vào tiền lương. Đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net