Đức Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời mưa, tính Đức cũng mưa theo luôn, u là trời, nói chung là ông Đức ổng thất thường lắm, Bự sợ nên Bự không dám hó hé gì cả, ngồi thù lù trên ghế sofa ngoài phòng khách kìa.

- Đại, ra đây anh nói chuyện coi!

Mọe, giọng gắt, giọng gằn, tới công chuyện rồi Bự ơi.

- Bự xin lỗi anh mà, anh đừng mắng Bự, Bự hãi!

- Còn biết hãi à, anh hỏi em, có phải hôm qua em đi chơi với thằng chó Tùng đầu ngõ đúng không?

- Dạ đúng, nhưng bạn bè đi chơi với nhau thì...

- Thì có sao, em định nói vậy hả? Được, nghe nhá, anh với nó ghét nhau từ trong trứng nước rồi, nó bẩn tính, nó chơi chó, đặc biệt hay kèn cựa giành giật Đại của anh, em định nói anh yên tâm để 2 đứa đi 2 mình á, nố nố, xin lỗi đi, phải có chân thằng Đức này chen ngang nữa nha. Nói thẳng này, anh sẵn sàng đạp cmn nó xuống biển muối cho nó chết chìm trong sự mặn mòi nếu nó còn lởn vởn cạnh em, nhớ kĩ đấy!

- Anh Đức, anh nói nhanh quá, Bự không nghe rõ, nhưng Tùng hết chơi với Bự rồi, Tùng cát xít Bự xong vùng vằng bỏ đi luôn.

Bự vừa mách vừa vân vê gấu áo trông thương lắm, nhưng mà thấy buồn cười thì vẫn cười nha, cười ẻ bùm bùm bùm

- Thật không, hay lại mượn lí do lấp liếm, trả lời anh đi!

- Thật mà, Bự thề là Tùng cát xít Bự, có sai thì tai Bự có lỗ, Bự có 2 mắt 1 mũi 1 miệng luôn, anh Đức tin Bự nhé.

- Ừ, em thật thà đấy, thế nên là anh từ chối tin em, vậy đủ hiểu.

- Ơ, Bự có nói điêu đâu, 3 giờ chiều nay nè, Tùng rủ Bự đi uống nước mía, Bự bảo cho Bự cốc nước full topping thêm tí trân châu đường phèn cái Tùng cát xít Bự, Tùng đi còn chẳng thèm chào Bự câu nào.

- Rồi, anh hiểu sao nó nghỉ chơi với em rồi, quyết định đúng đắn đấy, thôi vào đây anh ôm lấy lại tình huynh đệ coi.

- Tình yêu thì Bự ôm.

- Ừ, tình yêu, vào anh ôm coi.

- Dạ! Úi, sao anh cắn Bự...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net