Chap 4: Kế hoạch của 1 nửa thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 4: Kế hoạch của 1 nửa thế giới

Chuông cửa vang lên lúc 8 giờ sáng. Người quản lý của EL đã đến khu cách biệt theo đúng như thông báo trước đó. Người đàn ông này đã ngoài 40 tuổi, nét mặt thô kệch, chiếc áo vest không che hết được những vết sẹo chằng chịt trên tay lão. Nghiêm nghị, đáng sợ, lúc nào cũng mang khuôn mặt không cảm xúc. 

Xem ra người đàn ông này cũng có chút máu mặt, ai trong căn nhà cũng đều nghe đến cái danh của lão, những chiến tích lão giành được khiến mọi người nể phục và kính trọng lão hơn.

Đúng lúc mọi người đang ăn sáng nên căn phòng lúc bấy giờ đông đủ hơn bao giờ hết.

" Ba ngày rồi, vẫn đông vui đấy "

Di Ngân từ phòng khách tiến về gần phía ông ta, vẻ mặt toát lên nét tiểu thư giang hồ.

" Để tôi làm phép, chỗ này chỉ còn vài người thôi "

" Khi nào thì bắt đầu tuyển chọn người thừa kế, chúng tôi phải làm gì? "

" Đúng, tôi chán ngấy việc ăn nằm ở đây rồi "

Một vài người ngán ngẩm lên tiếng, chỉ chờ thông báo chính thức từ ông ta thôi.

" Đây chỉ là chỗ ở tạm thời của mọi người, vì một vài sự cố không mong muốn nên chúng tôi sẽ để mọi người tiếp quản nơi này một vài ngày "

" Cái quái gì vậy. Tìm người thừa kế hay quây vào thành nơi trông trẻ? "

Bắt đầu có tiếng nhốn nháo, mọi người rất bức xúc vì thông báo này. Riêng khu Nhược Phong và Hạ Phi là im lặng, nó ngầm hiểu mục đích chính của chuyện này là gì. Thay vì tự tay ra tay thì nhìn đối thủ tự hãm hại lẫn nhau chẳng phải là rất thú vị hay sao?

" Được rồi, vậy thì tôi có ý này, ông nghe xem có được hay không? "

" Cứ nói "

" Người giúp việc ở đây rất vướng víu, không gian thì chật hẹp mà một mét vuông có 2 đứa giúp việc. Tôi nghĩ ông nên đưa bớt chúng nó đi đi, hoặc dọn hết đám rẻ rách ấy đi càng tốt "

Không ai hiểu suy nghĩ lúc này của Di Ngân là như thế nào. Kế hoạch tiếp theo của Ngân là gì cũng không ai biết. Việc đưa hết người giúp việc đi rõ ràng sẽ sinh ra nhiều việc phải làm hơn mà toàn cậu ấm cô chiêu, liệu có đảm đương được việc ăn uống không?

Hạ Minh nhìn Di Ngân, trong đầu cũng dần hiện ra một vài nét phác thảo về những chuyện sắp xảy ra. Nhận thấy Nhược Phong và Hạ Phi có khoảng cách với mình, anh liền lân la bắt chuyện.

" Đại ca nghĩ sao? Cô gái này định dở trò gì vậy? "

" Hỏi thử xem, biết đâu cô ta trả lời cậu "

Nhược Phong thờ ơ trả lời nhưng sự thật lại là một câu nói đầy ám chỉ, sau đó tiếp tục ăn sáng tỏ thái độ không quan tâm mấy chuyện này.

Di Ngân đưa mắt sắc nhìn mấy cô gái xung quanh, vài người hiểu ý liền ậm ừ đồng ý tán thành ý kiến này.

" Tôi đồng ý, chỉ cần cung cấp lương thực 2 ngày 1 lần "

Ông quản gia nhìn đám người trước mặt, ánh mắt như vừa biết cười. Ông đồng ý với đề xuất đó, ngay lập tức cho xe tới đưa hết người đi thành ra căn nhà bỗng thưa thớt vô cùng. Có ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua vài dãy người, dừng lại nơi Nhược Phong đang ngồi, âm thanh phát ra trong não ngập tràn sự cay nghiệt.

" Bắt đầu giờ chơi rồi "


6 giờ tối:

" Mọi người tập trung chuẩn bị bữa tối nhé. Tôi có viết thực đơn một vài món đơn giản ở đây. Chúng ta vì chưa có cơ hội tiếp xúc nên cũng chưa biết gì về nhau. Tối nay các chị em phụ nữ sẽ nấu ăn cho tất cả mọi người "

Di Ngân mới đó đã làm chủ được đám con gái. Phong Hàn mấy bữa nay không quan tâm thế sự cho lắm, hắn thức dậy khi hoàng hôn và đi ngủ cũng là lúc bình minh. Được hôm dậy ăn sáng đúng giờ thì lại bắt gặp viễn cảnh xưa nay chưa từng thấy, Di Ngân vào bếp?

Ngạc nhiên lắm, hắn nói mỉa một câu.

" Đừng đốt nhà, không chạy được đâu "

" Ai bảo là em nấu, đứng trong bếp không có nghĩa là phải làm bếp anh nhé. Cạnh phòng khách có chỗ chơi game đó, khi nào nấu xong em gọi anh "

Sau đó là tiếng sai truyền, thét lác inh ỏi của Di Ngân, chất giọng cao và chua làm không gian càng trở nên hỗn loạn. Cả một đám con gái chạy qua chạy lại, lục đục với menu dài dằng dặc của cô. May ra được một hai người có khả năng làm bếp, còn lại thì hậu đà hậu đậu.

Nhược Phong không quan tâm tới việc này lắm, nhưng nó nghĩ dù gì đi chăng nữa nó cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng được. Vậy là nó vào bếp, có thể sẽ giúp họ hoặc tự nấu ăn cho mình.

" Đại ca không cần làm gì đâu, ngồi đó đi, ăn gì để tôi nấu"

Hạ Phi cản Phong lại khi nó có xu hướng đi về phía bếp. Cậu chẳng mấy khi để nó phải động tay vào việc gì. Có thể nấu ăn không phải sở trường của Phi nhưng nhất định không để chủ nhân của mình phải đi hầu hạ đầy tớ được.

" Được rồi, ngồi đi, tôi vận động xương cốt chút "

Nhược Phong vỗ vai cậu, phải mất một lúc Phi mới đồng ý để nó xuống bếp với mấy đứa con gái ấy. 

Thực sự thì chẳng mấy khi Phong được động tay động chân vào việc bếp núc, đói thì ra quán, không thích thì có người hầu kẻ hạ. Sống trong nam nhi quốc nên cũng chẳng cần biết đến việc của nữ nhi. 

" Chị Ngân ơi, không có nước để nấu ạ"

Tiếng một cô bé vang lên ở góc phòng, người thì nhốn nháo, người thì ngán ngẩm.

"Kiểm tra lại đi!"

"Không có nước đâu, giờ phải sang khu của người giúp việc thì may chăng có nước để nấu thôi"

Di Ngân ngập ngừng một hồi, vài giây suy nghĩ trượt qua trong đầu. Cô nhìn về phía cửa thông với phòng khách. Nhược Phong đang bước vào. Hai người gặp nhau ở ngã rẽ. 

" Sang khu B lấy ít nước cho chúng nó nấu ăn. Dù sao cô cũng không phải làm việc gì"

"..."

"Cô cũng thấy rồi đấy, mọi người đang bận nấu bữa tối nhưng lại không có nước. Không phiền nếu nhờ cô sang khu giúp việc xách ít nước chứ?"

"..." 

" Khinh người à, có lấy không thì bảo?"

Nhược Phong không trả lời, tiến về phía quầy để bát đĩa ở góc phòng, cầm lấy một chiếc xô nhỏ. Có lẽ nó nên đi, dù sao thì ở lại chưa chắc đã làm được việc gì.

Di Ngân khẽ mỉm cười vì những ý nghĩ độc địa ẩn sâu trong thâm tâm. Chẳng ngờ là nó lại dễ dàng bị mắc bẫy như thế. Đúng là sống trên đời, tốt quá sẽ bị thiệt.

Nhược Phong ra khỏi phòng, đám người nhìn nhau cười cười thích thú.

Đường dẫn sang chỗ ở của người giúp việc cách khu A một đoạn khá xa. Bơm nước đầy xô, Nhược Phong cố lết cái xác mảnh khảnh về khu biệt thự, mồ hôi chảy dài, đẫm ướt hết lưng áo.

" Chưa đủ nước đâu chị Ngân ơi, thực đơn còn món súp nữa!"

" Vất vả cho cô rồi"

Nó lại vác cái xô đi, có cái gì đó khúc mắc trong chuyện này. Tại sao khu giúp việc có nước còn ở biệt thự lại không có? Trong khi cả hai bên đều chung một đường dây. Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc nó đã mang xô nước thứ 2 về lại khu A. 

Sàn nhà khi nãy thì khô ráo giờ thì trơn bất ngờ, Nhược Phong không đoán trước được nên bị mất phương hướng trượt ngã trong phòng ăn, theo đà, cùng với xô nước nặng trịch, nằm lặng im dưới sàn. 

Tiếng "Uỳnh""Ào" vang lên, đập vào tường rồi vọng lại âm vang trong căn phòng nhỏ. Nước bắn lên, tung tóe. Đổ hết ra nền nhà những vệt dài ướt sũng. Một lớp bóng dầu nổi trên mặt nước. 

Hậu quả của cú đáp đất đó không chỉ có Nhược Phong bị ướt mà còn có một người khác gánh chịu cùng. Thực chất thì nó đã hất nửa xô nước vào người Evil.

Mọi người chạy vào xem xem có chuyện gì, thâm sâu trong ánh mắt của đám người mà người ta gọi đó là đồng loại, Nhược Phong thấy được sự sung sướng và thỏa  mãn.

Nó cười lạnh, bình tĩnh đứng dậy. Nước rỏ từng giọt tóc tách xuống sàn nghe tựa tiếng máu chảy.

" Xin lỗi" 

Nhược Phong cụt lủn nói với Evil 2 chữ ấy. Hai chữ ngắn ngủi, cộc lốc phát ra từ miệng nó cảm thán đến độ không có một chút ngữ điệu. Hắn không có biểu cảm gì, tay vẫn đút túi quần, nắm chắc sợi dây nào đó, từ từ đi về phía Nhược Phong.

Đúng lúc đó, Di Ngân lao tới, như chỉ chờ có thế, cô ném thẳng chiếc rẻ lau tay về phía Phong. Dùng tất cả sự khinh miệt mà xỉa xói.

" Con ăn hại này, liếm hết chỗ nước đấy đi, đúng là loại bất tài vô dụng"

" Diễn tốt đấy, nhưng bị lộ rồi "

Nhược Phong cầm cái rẻ dưới sàn lên, tiến lại gần Di Ngân, lạnh lùng ném ngược lại vào mặt cô, phanh phui sự thật.

" Rẻ lau của cô còn dính nhiều dầu mỡ hơn cái sàn này đấy. Đem về lau lại nhân phẩm đi"

"Rầm" Một tên cận vệ của Di Ngân được lệnh nên lao vào, hùng hổ nắm cổ áo Nhược Phong đẩy nó vào tường. Chân Evil vừa nhấc lên định bước tới thì Hạ Phi đã chạy vào, hắn dừng lại, quyết định rời đi, thiết nghĩ hắn đã có thể tìm ra vật làm mất rồi.

Phi thì lo sốt vó cho Nhược Phong nhưng Minh thì không thế, nghe thấy âm thanh cãi lộn trong nhà ăn, anh vờ không nghe thấy, tiếp tục đọc quyển sách vũ khí tối cao.Hạ Phi chẳng cần biết ai đúng ai sai, động đến Nhược Phong là gây thù chút oán với cậu rồi. Cậu không nương tay với tên vệ sĩ của Di Ngân, đánh hắn một trận tơi tả. Vừa đấm vừa xa xả.

" Thằng hèn này, con gái là để yêu thương, chuẩn mực đạo đức mà mày cũng không biết à? Mày chỉ hơn động vật ở chỗ biết nói thôi!"

Phong Hàn bước vào, hắn cũng đoán được sơ sơ sự việc đang diễn ra,ngán ngẩm lên tiếng để kết thúc cuộc chiến đầu tiên.

" Chúng mày định ăn đấm thay ăn cơm à, còn ngây ra đấy, nấu ăn đi."

Di Ngân hậm hực bỏ đi. Hạ Phi cũng tha cho tên vệ sĩ. Ba người còn lại ở đó là Phong Hàn, Hạ Phi và Nhược Phong. 

" Không ngờ lại gặp nhau ở đây"

Hàn lãnh đạm bắt đầu câu chuyện trước nhưng hai người còn lại hoàn toàn bỏ lơ hắn. Cùng nhau bỏ đi để lại hắn một mình.

Đêm đó Hạ Phi lụi cụi xuống nhà bếp tìm đồ ăn cho mình và Phong. Lục tung cả cái bếp lên chẳng còn đồ gì còn sót lại cả, cậu lẳng lặng cầm miếng bánh mì và hộp sữa nhỏ về phòng. Khi đi qua hành lang, nơi giao nhau giữa các phòng, vì nghe thấy tiếng con gái rì rầm nên cậu có dừng lại nghe lén.

"Mày đổ bỏ đồ ăn thừa chưa?"

"Rồi mà, ăn xong cái tao đổ bỏ hết vào sọt rác, không còn một cái gì có thể ăn nữa đâu"

"Ghê gớm lắm đấy, mày cứ cẩn thận, làm cho ra hồn là chết không có chỗ chôn"

"Mai chắc không phải diễn nữa đâu nhỉ, tao chán ngán đứng đấy nấu ăn rồi, may mà còn ít bánh và sữa trong tủ. Tao nhớ mấy bà giúp việc ghê"

"Thôi giải tán, nghe thấy được là tao và mày cũng toang toác đấy"

Hạ Phi cười trừ, đã tính toán kế sách với Nhược Phong như vậy chi bằng cậu cũng làm một vố trả thù cho đại ca? Vậy là Phi cất công xuống nhà bếp một lần nữa. Trong đầu tấm tắc khen bản thân thông minh bất ngờ. "Rồi xem mèo nào cắn mèo nào".


Chap 5: Chiếc thìa sủi bọt

Đồng hồ đã điểm 22 giờ

Hạ Phi chờ một lúc lâu, đến khi không còn ai trong phòng ăn nữa mới rón rén đi vào. Đồ ăn cho cậu và Nhược Phong đều lấy đủ mỗi người 2 phần, bên trong tủ lạnh còn khá nhiều bánh và sữa, đều là đồ ăn cho sáng mai à?

" Dám tính kế với chúng tôi , vậy để tôi chơi với mấy người "

Phòng 101:

Nhược Phong có chút cồn cào, Hạ Phi đi lấy đồ ăn được một lúc rồi vẫn chưa quay lại. Gắng sức kéo mình ra khỏi giường, trùng hợp cũng là lúc Phi quay về, à không phải Phi mà là Hạ Minh.

Anh bật đèn và đặt xuống bài một phần súp gà mà nó yêu thích. Giọng nói ôn tồn

" Khi nãy thấy cô không ăn tối nên tôi có chuẩn bị một ít súp, mấy nay cô cũng không ăn gì rồi"

" Ít gặp nhau như vậy, cậu vẫn biết tôi không ăn gì sao?"

" Tôi luôn âm thầm dõi theo hai người như vậy mà, thời gian làm cho ông chủ nhiều hơn nên có thể chúng ta hơi khó bắt lại nhịp với nhau. Nhưng tôi vào đây là để bảo vệ cô, hãy tin tưởng tôi"

Nhược Phong vẫn lắng nghe anh nói nhưng vẻ mặt hời hợt vẻ như không quan tâm. Nó xuống giường, tiến về phía Minh, lời nói không rõ là khen hay chế nhạo.

" Tốt quá rồi"

" Để thời gian chứng minh tất cả, tôi không hay thể hiện tình cảm như Phi, nhưng lòng trung thành này chắc cô cũng biết rồi "

Nhược Phong ngồi xuống bàn, cũng lâu rồi nó không được ăn mấy món mà anh em nấu cho, kể cũng buồn, cũng nhớ những tháng ngày lặn lội với mọi người, giờ lại bị khóa chân ở đây.

Minh giúp nó lau thìa, chắt nước, dọn tất cả tươm tất chỉ chờ nó ăn thôi. Phong cảm nhận được sự sốt sắng trong hành động của Minh. Anh ta sốt sắng hơn bình thường.

Nhược Phong bất ngờ nắm tay Hạ Minh, miệng cố gắng nói câu "Cảm ơn".

Thứ sức hút quái quỹ từ bàn tay kia đã khiến nó xiết chặt lấy tay Minh. Cảm tưởng như không thể làm chủ được bàn tay của mình, Phong chỉ biết bất lực mặc cho cánh tay cứ run lên bần bật.

Máu như bị hút sạch, tay nó trắng bệch đi.

Mắt nhắm nghiền, gương mặt bỗng chốc không còn chút sức sống nào. Phong sợ những gì mình sắp phải đối mặt, sợ phải nhìn thấy kí ức của Hạ Minh, sợ phải nhìn thấy những gì đang hiện diện trong quá khứ của anh. Những thứ nó có thể làm chỉ có thể cảm nhận nỗi đau mà Minh đã phải chịu đựng, cảm nhận những gì mà Minh luôn bị ám ảnh, đau thương và mất mát...

Quá khứ của Minh có cái gì đó tàn độc, thủ đoạn bởi Phong bắt đầu thấy mùi máu thoang thoảng ở cổ họng.

Khung cảnh nơi này quen quá. Nó thấy một căn phòng rộng thênh thang. Một người con gái, mùi xì-gà, mùi rượu, thấp thoáng mái tóc ngắn.

Dãy hình ảnh khác lại ùa đến. Một chiếc lọ nhỏ để hóa chất. Nhà bếp. Súp. Ánh mắt của mình soi lại qua gương.

Một chuỗi hình ảnh ập đến trong tiềm thức Nhược Phong, chỉ giây lát thôi nhưng cũng đủ để bào mòn sức lực của nó rồi.

Máu bỗng chốc trực trào ra khỏi miệng, đặc sánh lại trên bờ môi trắng nhợt.

" Cô bị làm sao vậy?"

Hạ Minh nhìn nó hốt hoảng, anh vội đưa tay lay mạnh người nó. Nhược Phong vô tình va phải bàn làm đồ dùng trên bàn rơi cả xuống, theo lực hút của Trái Đất trở về nằm trên nền nhà.

Nhược Phong không giữ nổi thăng bằng, đã lâu rồi nó mới rơi vào trạng thái này, chút sức lực cuối cùng như bị bòn rút hết bởi quá khứ mịt mờ của Minh. Đầu cứ ong ong, lặp đi lặp lại những hình ảnh ban nãy về người con gái, chất hóa học, ánh mắt của Minh và nỗi đau khổ trong con người anh nó đều phải cùng gánh chịu một lần nữa.

Và cứ thế, máu như nước ở thác, rơi không điểm dừng. Nó không biết tại sao lại chảy máu nữa, từng có người bác sĩ nói rằng đó là phản ứng đón nhận và chịu đựng nỗi đau của tế bào ngoại cảm. Khi cảm nhận những điều khủng khiếp, đau khổ sẽ ức chế các tế bào ngoại cảm trong cơ thể vỡ ra.

" Máu...thế này là sao? Có chuyện gì với cô vậy?"

Hạ Minh vội lấy khăn quệt máu trên gương mặt đã tái nhợt đi tự bao giờ. Theo nhà họ Hạ đã gần 5 năm. Anh chưa từng thấy nó thế này bao giờ.

" Sao lại nhiều máu thế này?"

" Tôi không sao...cậu về đi, tôi hơi mệt"

Cảm giác như nó đang thiết oxi, giọng nói như nhòa đi trong không khí lạnh băng có mùi tanh của máu.

Phong né cánh tay của Minh, nó sợ phải đối mặt với những suy nghĩ của anh một lần nữa, nó không muốn thấy tâm địa xấu xa kia, nó sợ bàn tay đó.

Hạ Minh ra về nhưng suy nghĩ vẫn để lại căn phòng đó. Anh dọn dẹp đống đồ lộn xộn trên sàn, nhìn chiếc thìa bị dính nước, đã sủi bọt trắng lên rồi. Tuy tâm trạng có không vui vì mục đích của mình không đạt được nhưng anh lại nắm được một sơ hở của Nhược Phong, nó thực sự có điều gì đó đang cố gắng che giấu mọi người.

Cánh cửa phòng 101 đã khép lại cũng là lúc những vai diễn được buông xuôi. Nhược Phong không cần gồng gánh, Hạ Minh được là chính mình. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net