Chương 130: Tìm con rể khó, tìm con rể tốt càng khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết ở động phủ Thiên đình cách Thanh Lương Quan không xa, ban đầu là một cái tiểu sơn cốc vô danh, sau khi vợ chồng Bạch thị tiến vào ở, đặt tên sơn cốc là “Bạch Ngọc cốc”, vốn muốn trực tiếp gọi “Bạch cốc”, nhưng vừa nghe xong âm đọc đồng dạng “Bạch cốt”, cho nên chính giữa thêm chữ ngọc, xem như kỷ niệm nhà mình ở động phủ ngọc sơn tại nhân gian.

Nói tóm lại, toàn gia này đặt tên dùng lời thật là nghèo nàn, rất khuyết thiếu sức tưởng tượng.

Diện tích Bạch Ngọc cốc so với Ngọc Sơn nhỏ hơn nhiều, từ khi hai vợ chồng ở lại không ít loại tiên hoa tiên thảo xinh đẹp, nhưng theo cảm quan Bạch Bạch mà nói, trong lúc này cũng không thể tốt hơn so với động phủ Ngọc Sơn bao nhiêu, trong sơn động vắng vẻ quạnh quẽ, hoàn toàn không có thân ảnh chim thú gì.

Bạch Bạch tự nhiên sẽ không nói ra làm cha mẹ thương tâm, ngược lại Bạch Nguyên Tùng tự nói: “Thành tiên mới biết được trên Thiên đình mở động phủ không dễ, trong này ngoại trừ linh khí dư thừa bên ngoài, vẫn còn không tốt bằng động phủ Ngọc Sơn. May mắn sau này chúng ta có thể tùy ý ra vào tam giới, có thể thường xuyên trở về Ngọc Sơn ở.”

Vân Hạo Tuyết cũng nói: “Đúng vậy, trước không thành tiên chỉ nói sau khi thành tiên tốt như thế nào, thực thành tiên, cảm thấy cũng chẳng qua cũng chỉ như thế, một đống giới luật quy củ của trời không nói, còn muốn hại mẹ con chúng ta chia lìa.” Nói ôm lấy Bạch Bạch, dùng gò má nhẹ nhàng vuốt phẳng thân thể lông xù của nàng. Nữ nhi từ khi ra đời đã năm trăm năm, hiện tại rốt cục có thể không cần lại chịu tiên phàm cách xa nhau, nỗi khổ cốt nhục chia lìa!

Bạch Nguyên Tùng ôm chầm bờ vai của nàng trấn an nói: “Hiện tại mọi chuyện đều tốt, chúng ta một nhà ba người đã thành tiên, Bạch Bạch càng thêm giỏi! Thành tiên dù sao cũng là chuyện tốt, ít nhất từ nay về sau yêu quái bình thường cũng không dám khi dễ chúng ta.”

” Yêu quái tính cái gì? Thần tiên khi dễ người, càng lợi hại! Nếu như không phải có Minh Ất chân nhân chiếu cố, chúng ta nào có thể qua thời gian tiêu dao như vậy?” Vân Hạo Tuyết có chút tức giận nói.

“Có thần tiên khi dễ phụ thân mụ mụ?” Bạch Bạch vểnh tai lên, cảm thấy có chút tức giận.

Vân Hạo Tuyết nhất thời nói lỡ, sợ nữ nhi lo lắng, vội vàng cười nói: “Không có không có, có sư phụ con, ai dám khi dễ chúng ta?”

Bạch Bạch dùng sức cọ cọ cổ mẫu thân nói: “Con hiện tại rất lợi hại, con có thể bảo vệ phụ thân mụ mụ.”

Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết từ đầu tới cuối không quá tin tưởng sự thật nữ nhi bảo bối mảnh mai pháp lực đã cao cường, nhưng nữ nhi có phần hiếu tâm này cũng làm cho bọn họ cảm động không thôi. Bọn họ hôm qua mới từ nhân gian trở lại Thiên đình, cũng không rõ ràng sự tích Bạch Bạch vinh quang tại Thiên đình, cho dù nghe qua cũng sẽ chỉ tưởng người bên ngoài cho Minh Ất chân nhân mặt mũi, cố ý cất nhắc Bạch Bạch.

Thiên đình cùng Địa phủ đều không có gà nướng, cả đám các tiên nhân đều đã sớm không cần khói lửa nhân gian, càng không có gà sống có thể giết, ngẫu nhiên xuất hiện thực vật, đều là một ít nguyên liệu dùng hoa cỏ làm điểm tâm đồ uống, nhưng có thể cùng cha mẹ cùng một chỗ, Bạch Bạch cảm thấy không được ăn gà nướng cũng vẫn vui vẻ như vậy.

Bạch Nguyên Tùng nhớ tới lời Minh Ất chân nhân nói, đối Bạch Bạch nói: “Con đã tu luyện ra nhân tính, nên học tập như thế nào làm người, luôn dùng chân thân xuất hiện, dễ dàng làm cho người khinh thị, dù sao người cùng chim thú có nhiều bất đồng, hành vi cử chỉ, lễ nghi luân lý, thậm chí phương thức đối đãi lẫn nhau cũng không giống. Từ trước chúng ta không ở bên cạnh con, con một mình ở Ngọc Sơn cũng không có những người khác làm bạn, cho nên cũng tùy con. Về sau lịch kiếp con muốn hạ phàm, sợ con bị người để ý, cho nên cũng không cho con hiện ra hình người. Hiện tại con đã thành tiên, kể từ hôm nay phải bắt đầu thói quen cuộc sống của tiên nhân.”

Vân Hạo Tuyết nói: “Đúng là như thế, tuy nhiên Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng là trong đó vẫn là có rất nhiều khác nhau. Nhân thân so với thân chim thú mà nói, nổi bật nhiều vậy.”

Bạch Bạch cái hiểu cái không, nhưng nàng từ trước đến nay đều nghe lời, cha mẹ nói cái gì cũng là vì tốt cho nàng, cho nên nàng lập tức nhu thuận biến thành hình người, ngồi ở bên người mẫu thân.

Vân Hạo Tuyết chứng kiến nữ nhi dung mạo vẫn còn đẹp như xưa, vừa tự hào lại vừa cảm khái: “Bất tri bất giác, con đã thành đại cô nương.”

Bạch Nguyên Tùng cười phụ họa nói: “Đúng vậy, nữ nhi nhà ta dung mạo càng hơn Cửu Thiên huyền nữ, qua ít ngày chúng ta thay nàng chọn vị hôn phu tốt.”

Bạch Bạch nhớ tới lời Mặc Yểm nói muốn kết hôn cùng nàng, hiếu kỳ hỏi:” Như thế nào mới tính vị hôn phu tốt?”

” Đầu tiên tính cách phải tốt, như vậy cho dù sau này các con có biến hóa gì, hắn cũng sẽ không trở mặt hại con. Sau đó, hắn sẽ đối tốt với con đem con đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng. Bộ dạng phải được không cần nổi trội, pháp lực mạnh hơn bằng không không bảo vệ được con…… Quan trọng nhất chính là con thật tình yêu mến hắn, mà hắn cũng thích con.” Vân Hạo Tuyết nghĩ nghĩ, nói ra một đống điều kiện.

” Hồ ly như vậy rất khó tìm ……” Bạch Bạch tuy ra đời không lâu, nhưng nghe thấy một loạt điều kiện này, cũng hiểu được khó khăn rất lớn.

” Ai nói khó tìm, mẹ con chẳng phải tìm được rồi?” Bạch Nguyên Tùng tự biên tự diễn nói.

Vân Hạo Tuyết liếc hắn, sẵng giọng: “Nào có tại trước mặt nữ nhi khoe chính mình như vậy?!” Cái nhìn kia nước gợn liễm diễm, tràn ngập mị thái, chỉ làm Bạch Nguyên Tùng thấy toàn thân nóng lên, động tình không thôi. Nếu như không phải nữ nhi tại bên cạnh, sợ nhịn không được muốn ôm thê tử thân ái một phen.

” Ta cũng không có nói dối nha! Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta nói không đúng?” Bạch Nguyên Tùng cợt nhả nói.

Bạch Bạch cũng vẻ mặt khờ dại nhìn mẫu thân đợi nàng trả lời, Vân Hạo Tuyết bị cái nhìn này của con gái không có ý tứ, e thẹn nói: “Đúng rồi đúng rồi! Chàng tốt nhất!”

Cha mẹ ẩn tình ôn nhu nhìn nhau, Bạch Bạch đột nhiên có chút hướng tới, tìm được một vị hôn phu tốt hẳn là sẽ là chuyện rất hạnh phúc nha……

” Kỳ thật cũng không nhất định phải là hồ ly, Bạch Bạch đã sớm có thể hóa thành hình người, chỉ cần là tiên, mặc kệ hắn vốn là cái gì cũng không có vấn đề gì.” Bạch Nguyên Tùng nghĩ đến hồ tộc trong năm gần đây tựa hồ không có nghe qua vài thanh niên tài tuấn vừa độ tuổi lại có thể đủ đạt tới tiêu chuẩn của vợ chồng bọn họ, vì vậy chủ động nới lỏng phạm vi.

Không nghĩ tới Vân Hạo Tuyết lại hừ lạnh một tiếng nói: “Cái khác dễ bàn, tiên nhân là không cần, bọn họ tâm xem thường những hoa cỏ chim thú tu luyện thành tiên như chúng ta, Bạch Bạch nhà ta cũng không thể gả cho người như vậy!”

Bạch Nguyên Tùng” Hắc” một tiếng nói: “Lấy Bạch Bạch nhà ta xinh đẹp, lại là đệ tử quan môn của Minh Ất chân nhân, bầu trời này nào có thần tiên dám xem thường nàng?”

” Dù sao ta mặc kệ, Bạch Bạch là bảo bối nhà chúng ta, tuyệt đối không thể gả nàng khiến chịu ủy khuất, những tiểu tử kia tự cho là chúng ta trèo cao, sẽ không cần phải lo lắng!” Vân Hạo Tuyết hiển nhiên đối tiên nhân trên trời thành kiến rất sâu.

Kỳ thật cũng không thể trách nàng, tại Thiên đình thần tiên cũng chia ba bảy loại.

Do hoa cỏ chim thú tu luyện mà thành thần tiên chính là hàng thấp nhất, bọn họ tu luyện thiên phú không bằng người, nếu như không có chỗ dựa, ở Thiên đình thì đã sung làm tiên tỳ, tiên đồng, nhạc công, ca cơ, vũ nương, công tượng, binh tốt chiếm đa số, cũng không có địa vị gì.

Long, phượng, kỳ lân là ngọc thú địa vị không giống, bọn họ từ nhỏ đứng hàng tiên ban, bình thường địa vị tương đối cao.

Dùng nhân thân tu tiên biến thành, thì phải xem tự thân tu vi, nói tóm lại, địa vị so với hoa tiên, hồ tiên các loại cao hơn.

Cấp bậc cao nhất tự nhiên vẫn là có thần Phật đại thần thông.

Thân là cha mẹ, Vân Hạo Tuyết không thể trông thấy nhất là nữ nhi của mình bị người khinh bỉ, cho nên tiên nhân bình thường căn bản không lọ vào được pháp nhãn của nàng.

Cha mẹ thiên hạ đều hy vọng con của mình tìm được một nửa còn lại lý tưởng, điều kiện thành con rể của mẫu thân Bạch Bạch, cũng là điều kiện tất cả người mẹ tốt trong thiên hạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net