Chương 146: Hồ Mị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Lương Quan không hề nhỏ, nhưng bên trong hầu hết là nam nhân, Bạch Bạch là nữ đệ tử ở đó thì còn dễ nói, nhưng nếu mang hai nữ nhân khác đến ở thì có rất nhiều điểm bất tiện, Bạch Bạch cũng không muốn mang thêm phiền phức cho các sư huynh.

Cuối cùng nghe theo sắp xếp của Vân Khởi, đưa hai hồ tiên về động Bạch Ngọc cốc của cha mẹ Bạch Bạch, động này cách Thanh Lương quan không xa, cũng tiện chăm sóc, ngoài ra còn giao cho hai hồ tiên một đôi kim linh cứu mạng, nếu phát sinh cấn đề cấp bách, ném kim linh vào nước, Thanh Lương Quan sẽ biết ngay.

Theo như Bạch Vãn Doanh thì hai hồ tiên này, người lớn hơn là Tô Chi, người nhỏ hơn là Tô Vi Vi, là cháu của Tô Chi, các nàng đều thuộc chi hệ bạch hồ. Hai nàng thoát khỏi ma trảo thì cảm thấy vô cùng may mắn nhưng lo lắng không ít, chỉ sợ chẳng may bị người trên Thiên đình phát hiện thì không biết sẽ bị xử phạt như thế nào.

Nhưng mà dù có như thế nào thì ít nhất cũng không phải đến Tây Hải Long cung chịu khổ, các nàng rơi vào tay Lục công chúa có hai ngày mà toàn thân trên dưới đều chằng chịt vết thương, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đau đớn khó chịu, hơn nữa bị thương sẽ ảnh hưởng đến tu vi.

Vân Khởi thu xếp xong cho hai hồ tiên, đưa Bạch Vãn Doanh về, thì mới cùng Bạch Bạch quay về Thanh Lương Quan.

Minh Ất chân nhân lẳng lặng nghe Vân Khởi và Bạch Bạch tường thuật lại việc cứu người, sau đó hỏi Bạch Bạch: “ Nếu trên Thiên đình còn phát sinh những chuyện như thế này, ngươi lại gặp phải thì ngươi định làm thế nào?”

Vấn đề này nếu ngày hôm qua hỏi nàng thì nàng nhất định sẽ không do dự mà đáp: “ Đương nhiên là phải đi cứu các nàng!” Nhưng bây giờ vừa trải qua chuyện, nàng cùng với Nhị sư huynh chỉ đơn giản là mới cứu hai hồ tiên khỏi nguy hiểm trước mắt, còn việc đảm bảo an toàn sau này thì nàng có thể làm được không? Cứu xong bỏ đó sao?”

Đúng như sư phụ nói, trên Thiên đình Bạch hồ tiên có tổng cộng hơn mười người, còn có vô số các hồ tiên khác, hôm nay nàng cứu các hồ tiên này, ngày mai lại có người khác tới hại các hồ tiên thì nàng phải làm như thế nào bầy giờ?

Bạch Bạch cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nhất quyết ngẩng đầu lên khẳng định: “ Đệ tử vẫn sẽ cứu các nàng, mặc kệ là đệ tử không thể bảo vệ đến cùng cho các nàng, nhưng cứu được lúc nào hay lúc ấy.”

Minh Ất chân nhân mỉm cười nghĩ thầm: Quả là một tiểu hồ ly thiện lương cố chấp, trong lòng nghĩ vậy liền muốn sờ vào cái đầu nhỏ của nàng, đầu ngón tay vừa chạm đến bộ lông trắng dài của Bạch Bạch mới đột nhiên bừng tỉnh, trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp chứ không phải một tiểu hồ ly lông xù trắng như tuyết nữa.

Có chút xấu hổ thu bàn tay về, Bạch Bạch nhìn hắn, không hiểu, thương tâm nói: “ Sư phụ có phải là không thích Bạch Bạch! Chê Bạch Bạch quá ngu ngốc…”

Minh Ất chân nhân cười khổ nói: “ Không phải, chỉ là đột nhiên nhớ ra Bạch Bạch đã là một đại cô nương”

Bạch Bạch ngạc nhiên, tưởng Minh Ất muốn nói đến vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân, trong lòng có chút tổn thương trộm nhìn Minh Ất, vừa nhớ lại quá khứ của mình…Sau đó thừa dịp hắn không đề phòng, nhanh chóng bổ nhào vào ôm lấy cánh tay hắn, lên án: “ Đệ tử nghe lời sư phụ và cha mẹ biến thành người, nhưng sau đó thì sư phụ sư huynh chẳng ai chịu chơi với đệ tử! Tất cả mọi người đều không thích đệ tử!”

Nàng cảm nhận được sự thay đổi của mọi người bên cạnh nàng, tuy vẫn yêu thương nàng như cũ, nhưng ngoại trừ cha mẹ nàng và tiểu Hắc thì những người khác khi nói chuyện với nàng mắt thường nhìn trái, nhìn phải mà không dám nhìn thẳng vào nàng, lại càng không dám đụng chạm vào nàng, dường như hận không thể đứng cách nàng ba thước, giống như trên người nàng đang có loại bệnh dịch hiểm nghèo vậy.

Bạch Bạch cảm thấy rất buồn, trước đây mọi người gặp nàng đều ôm lấy, nàng cảm thấy biến thành người thật sự là không có lợi!

Minh Ất chân nhân ngoại trừ cười khổ thì không biết làm sao: “ Không phải là không thích ngươi, chỉ sợ không chịu được mà thành quá yêu thích ngươi thôi…” Bạch Bạch bây giờ đang bám chặt lấy hắn, hắn không nỡ đẩy nàng ra khiến nàng bị tổn thương, từng đợt từng đợt hương thơm bay vào trong mũi, cánh tay hắn có thể cảm nhận được đường cong uyển chuyển của Bạch Bạch, trước mắt hắn lại là dung mạo thuần khiết tinh tế thế gian hiếm có, Minh Ất đột nhiên hiểu ra tại sao Mặc Yểm lại động tâm trước Bạch Bạch.

Một người hấp dẫn tuyệt đối như vậy, bỗng dưng xuất hiện trước mặt, nếu không có sự chuẩn bị thì có mấy người có thể chống cự được? Hắn chứng kiến nàng lớn lên, lại là sư phụ của nàng mà gần như còn không chống cự được… May mắn chỉ là “ gần như” mà thôi…

Minh Ất chân nhân nhìn xuống, đúng lúc thấy bàn tay nhỏ bé duyên dáng như hoa lan của Bạch Bạch đặt trên cánh tay áo màu xanh của mình, hai màu sắc tương phản tạo nên cảm xúc đối lập, bàn tay trắng như tuyết trong ánh sáng lung linh của ngọn đèn phảng phất trở nên óng ánh long lanh, móng tay màu trắng nhạt bao trùm lên đầu ngón tay như những cánh hoa, mỗi móng tay đều trơn nhẵn tinh sảo, như trân châu sáng bóng… Chỉ là một bàn tay thôi mà cũng đã đẹp như vậy rồi.

Nếu như không biết rõ tính cách của Bạch Bạch thì Minh Ất chân nhân đã phải hoài nghi, có phải nàng đã luyện xong mị thuật cao cấp và đang thi triển trên người hắn nữa không.

Từ từ hít một hơi, Minh Ất chân nhân lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bạch, ánh mắt đã khôi phục vẻ trong suốt, giống như chưa từng có những suy nghĩ khác đối với Bạch Bạch, từ từ nói: “ Mọi người vẫn yêu thích ngươi như trước, chỉ là cách đối xử với người và động vật không giống nhau. Ngươi là tiểu hồ ly thì mọi người có thể tùy ý thân cận, nhưng khi ngươi biến thành người thì chỉ những người cực kỳ thân thiết và trượng phu của mình mới có thể thân cận”

Bạch Bạch tủi thân nói: “ Đệ tử làm hồ ly còn thích hơn!”

Đối với những tiểu cô nương giận dỗi thì Minh Ất chân nhân cũng chẳng biết phải làm cách nào. Bọn họ muốn Bạch Bạch làm quen với cuộc sống của con người, không muốn nàng bị Mặc Yểm coi là sủng vật, lại càng không muốn nàng bị người khác khinh thị, coi là ngoại tộc.

Hiện tại xem ra Bạch Bạch thích ứng còn có chút khó khăn.

Minh Ất chân nhân không biết nên khóc hay nên cười nói: “ Bạch Bạch từng nói muốn trở thành người tốt, thế mà mới gặp phải một trở ngại đã muốn bỏ cuộc giữa chừng sao?”

Bạch Bạch vểnh miệng không nói câu nào, rốt cuộc cũng buông cánh tay của Minh Ất chân nhân ra, ngồi cách xa một chút, tuân thủ quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân.

Minh Ất chân nhân âm thầm thở nhẹ ra, nói: “ Tốt lắm! Bạch Bạch muốn cứu những hồ tiên, hoa tiên bị ngược đãi, ngươi đã có biện pháp chính thức nào chưa?”

Bạch Bạch nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có đáp án, ủ rũ nói: “ Đệ tử thật là ngốc, không nghĩ được biện pháo nào cả. Tiên nhân tại sao lại bắt nạt hồ tiên, hoa tiên, mèo tiên, thỏ tiên… Chúng ta tu luyện thành tiên đã vô cùng gian nan, kết quả là đến thiên đình cũng bắt nạt bọn ta, chẳng những phải hầu hạ tiên nhân, mà khi hầu hạ lại còn bị bọn họ đánh chửi, không bằng ở nhân gian làm yêu tinh khoái hoạt tự tại còn hơn.”

Minh Ất chân nhân nói: “ Nếu như Bạch Bạch không nghĩ ra biện pháp gì thì đến hỏi Mặc Yểm thử xem, hắn nhất định có biện pháp.”

Muốn lấy được vợ thì phải trả giá thật đắt, quản lý Địa phủ đối với Mặc Yểm mà nói thì vô cùng thành thạo, hắn sẽ không ngại giúp phu nhân giải quyết “ vấn đề nhỏ” này đâu.

Mặc Yểm vì Bạch Bạch nên có quan hệ ngày càng sâu đối với Thiên đình, tương lai cục diện của tam giới cân bằng sẽ càng vững chắc, Minh Ất chân nhân rất thích lợi dụng cơ hội này để đạt được mục đích.

“ Thật không?” Bạch Bạch do dự.

“ Đương nhiên là thật, ngươi nghĩ mà xem, trước đây khi ngươi cần Mặc Yểm hỗ trợ, chẳng phải hắn làm rất tốt sao?”

“ Nhưng hắn còn giao điều kiện với đệ tử…” Nghĩ đến việc Mặc Yểm có thể đặt điều kiện với mình, Bạch Bạch có chút không tự nhiên.

“ Nếu điều kiện hắn giao mà ngươi có thể làm được thì ngươi làm, còn nếu không làm được thì thương lượng cùng với hắn.”

“ Được rồi!” Bạch Bạch vốn dĩ rất dễ bị lừa gạt, mà thực tế người lừa gạt nàng lại là người nàng tín nhiệm nhất.

Nhìn Bạch Bạch vui vẻ rời đi, Minh Ất chân nhân đột nhiên cảm thấy áy náy, bất kể là như thế nào thì cuối cùng cũng là hắn lợi dụng nàng, chỉ mong Mặc Yểm biết quý trọng nàng, giữ cho nàng mãi mãi có được tâm hồn tinh khiết.

Không biết qua bao lâu, Minh Ất chân nhân cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, lúc nãy Bạch Bạch ôm lấy vẫn còn phảng phất dư âm…

Bạch Bạch trở lại phòng mình, tiểu Hắc đang nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng, vừa thấy nàng về thì liền u ám giận dữ hỏi;” Ngươi trốn đi đâu chơi thế? Sao bây giờ mới quay trở về?” Hồ ly ngốc nghếch vụng trộm ra ngoài chơi lại không gọi hắn đi cùng, quả thật là không thể tha thứ!

“ Ta không ra ngoài chơi! Ta cùng Nhị sư huynh đi cứu người!” Bạch Bạch cảm thấy mình đã làm được việc tốt, vui vẻ kể chuyện ngày hôm nay cho tiểu Hắc nghe, cuối cùng tổng kết nói: “ Tiên nhân trên Thiên đình cũng có điểm xấu, thích bắt nạt những yêu tinh tu thành tiên như chúng ta, tiểu Hắc, từ nay về au nếu như ngươi bị ăn hiếp, ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Tiểu Hắc ngạo mạn hè mọt tiếng: “ Ta tu thành tiên rồi nhất định sẽ rất lợi hại, ai dám bắt nạt ta, ta cho một vuốt hắn bay ngay ra ngoài!”

“ Sao? Tiểu Hắc, ngươi không tu được thành tiên, cũng không biến hóa được thành người, làm sao ngươi ở lại được trên Thiên đình vậy?” Bạch Bạch đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Chuyện này tiêu Hắc cũng không rõ lắm, nhưng mà hắn đương nhiên không thê để mất mặt trước Bạch Bạch, vì thế hắn ra vẻ thần bí, nói: “ Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Đúng lúc ngũ sư huynh Vân Ngưng đi qua, nghe được tiểu Hắc nói, không chút khách khí nói ra nội tình của hắn: “ Rõ ràng là ngươi cũng không biết!”

“ Ai nói ta không biết?!” Tiểu Hắc đến chết còn mạnh miệng.

Vân Ngưng không để ý tới tiểu Hắc, quay qua nói với Bạch Bạch: “ Còn mèo hung ác này là sau khi ta đến Thanh Lương quan thì có nó, lai lịch của nó ta biết rất rõ, là do ta nhặt nó về!”

Tiểu Hắc làm ra vẻ “ Ta không thèm chấp nhặt ngươi” Dáng vẻ cao ngạo nhưng chỉ sợ đang vẻnh tai lên nghe không thiếu chữ nào.

“Tiểu Hắc không thể hóa thành hình người cũng không có linh tính, tám chín phần mười sinh ra từ Thiên đình, bọn họ đạo hạnh không cao, cho nên khi hạ sinh hài nhi thì vẫn dùng hình hài thật sự, rất nhiều linh thú trong các động phủ của tiên nhân đều có nguồn gốc như thế”

Có thể cha mẹ của tiểu Hắc đều rời xa hắn, cho nên không thể nuôi nấng hắn, dạy hắn tu luyện. Ta nhặt được hắn ở bên ngoài Thanh Lương Quan, hắn bị linh thú đánh bị thương, gầy nhẳng, lại xảo quyệt, đến tên của mình là gì cũng không biết, nhà ở đâu cũng không hay.” Vân Ngưng không suy nghĩ, nói thẳng ra những gì mình biết.

Bạch Bạch nghĩ đến việc tiểu Hắc phải xa cha mẹ từ nhỏ, đến cha mẹ mình là ai cũng không biết, không thể không cảm thông, ôm lấy tiểu Hắc. Ai ngờ tiểu Hắc không hiểu, nhe răng trợn mắt cắn vào tay Bạch Bạch một cái thật đau, tức giận nói: “ Ai bảo ngươi dùng ánh mắt đấy nhìn ta? Ta không cần hồ ly ngốc nghếch nhà ngươi thương hại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net