Chương 163: Một Lần Trêu Chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Lan đối mặt Lưu Ly yêu phi, tay chân cũng khẩn trương không biết làm như thế nào, khó được trong đại sảnh chỉ có hai người, hắn nhẫn nhịn nửa ngày mà một câu đơn giản cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ nói một câu bình thường không thể bình thường hơn nói: “Ngươi…… Ngươi gần đây có khỏe không?”

Lời này giọng nói còn đặc biệt nhỏ, nếu như không phải đại sảnh vô cùng yên tĩnh, Lưu Ly yêu phi lại thân là con miêu yêu thính lực phi phàm, nói không chừng còn không nghe được.

Lưu Ly yêu phi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng người này nói chuyện với mình, nàng cùng hắn lại không thân quen lắm, vừa rồi nếu không phải ngay từ đầu hắn đã lộ rõ thân phận, nói không chừng nàng căn bản cũng không nhận ra mình đã từng gặp một người như vậy.

Vân Lan có bộ dạng thanh tú nhưng vừa nhìn chính là loại chất phác ít lời, người như vậy cả ngày không nói được lời nào với hắn cũng rất bình thường, Lưu Ly yêu phi cũng không phải chủ nhân nơi này, hắn thật sự không cần thiết phải chủ động tiến đến hàn huyên xã giao.

“Rất tốt, đa tạ quan tâm.” Lưu Ly yêu phi thản nhiên trả lời một câu, Vân Lan lập tức im bặt, cố gắng tự hỏi còn có lời nào có thể nói được, càng vội càng nghĩ không ra, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thiếu chút nữa muốn chảy cả máu.

Lưu Ly yêu phi âm thầm dò xét hắn, nhìn hắn cái dạng này, thoáng cái giật mình, thằng ngốc này không ngờ lại hữu ý đối với nàng!

Nghĩ thông suốt tỉ mỉ nàng không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Những tiên nhân trên trời này đối với tiểu tiên tu thành từ hoa cỏ điểu thú còn khinh thị, huống chi là loại yêu ma do động vật tu thành như nàng?! Rõ ràng là để trong lòng không tỏ ra ngoài mà lại giả vờ bộ dạng ra vẻ đạo mạo đức hạnh như thế này cho ai xem chứ?!

Vân Lan không ngờ lại bị giai nhân ngưỡng mộ trong lòng lấy lý do thoái thác, bối rối đã muốn cầm lấy chén trà bên cạnh định uống chút trà định thần, nhưng bàn tay đưa tới vừa sờ lại sờ vào khoảng không, đảo mắt xem xét, chỉ thấy chén sứ men xanh đã bị một bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng cầm lên, cái tay kia nhẵn nhụi không nhìn thấy một vết nhăn cùng tỳ vết nào, dường như giống cái chén sứ men xanh kia, bóng loáng nhu nhuận giống như là đồ sứ cực phẩm, chỗ móng tay sơn màu đỏ, tựa như vài cánh hoa đào mới nở bay xuống…… Vân Lan chưa từng nghĩ chỉ một tay bưng lấy một cái chén lại cũng có thể đẹp mắt như vậy.

“Vân Lan huynh đệ mời uống trà, thiếp thân hầu hạ huynh uống chén trà được không?” Lưu Ly yêu phi mị mắt liếc nhìn, một tay đặt lên đầu vai Vân Lan, một tay bưng lấy chén trà đưa đến bên miệng hắn, hơi nghiêng người về phía trước dáng vẻ vô cùng thân thiết lại vô cùng hấp dẫn.

Vân Lan lại càng hoảng sợ ngồi ở trên ghế liền lui về phía sau, cái ghế ma xát với sàn nhà phát ra tiếng vang vang dội bén nhọn, hắn cũng bất chấp, mới nới ra một chút khoảng cách liền vọt một tiếng nhảy tới cái ghế đằng sau, co quắp chật vật đỏ mặt nói: “Không, không cần……”

Lưu Ly yêu phi cơ hồ muốn cười to ra tiếng, nàng cho là hắn là giả vờ, nhưng hiện giờ xem ra lại không phải, nàng chằng qua chỉ hơi làm ra vẻ, người này lại không tỏ ra sắc mặt nghiêm nghị, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cũng không biết thời biết thế chiếm tiện nghi của nàng, ngược lại bị dọa thành như vậy, Thật sự thú vị! Người này thật là đệ tử Thanh Lương Quan trên Thiên đình sao? Thật là sư đệ của thầy tướng số phong lưu miệng ba hoa Vân Cảnh kia ư?

Rõ ràng đúng là thằng ngốc chưa thấy qua nữ nhân mà thôi!

Nàng còn muốn tiến tới trêu chọc một chút cái đầu gỗ động một chút lại mặt đỏ sững sờ này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng động, chắc là Mặc Yểm đến, nàng không nên làm lần nữa, chỉ đành tiếc nuối đứng thẳng lên thối lui sang một bên.

Vân Lan nghe được từng bước tiếng bước chân trì hoãn của bọn người Mặc Yểm, nhẹ nhàng thở ra, không dám nhìn Lưu Ly yêu phi nữa, cố gắng trấn định một chút, hy vọng chính mình nhìn qua có thể bình thường một chút.

Mặc Yểm nghe nói Bạch Bạch có thư đưa tới, trong lòng cảm thấy kỳ quái, có lời gì hôm qua nàng gặp mặt mình thì lại không nói, ngược lại hôm sau thỉnh người đến đưa tin.

Tiến vào đại sảnh, cũng không nói lời khách khí gì, nói thẳng: “Bạch Bạch cho ngươi đưa tin tới? Xảy ra chuyện gì?” Hắn cũng không dám tự cho rằng Bạch Bạch sẽ bởi vì tương tư khó nhịn mà đặc biệt viết thư tình để cho sư huynh đưa tới, chắc chắn là ngày hôm qua sau khi hắn rời đi đã xảy ra chuyện.

Vân Lan tự tay đem thư Bạch Bạch giao tận tay hắn, cũng không khách sáo, lời ít mà ý nhiều nói: “Sau khi xem xong cho ta lời đáp.”

Mặc Yểm một tay mở phong thư ra, rút giấy viết thư ra phấn chấn xem xét, trên mặt chỉ có mấy câu:

Mặc Yểm phu quân, Thiên đế muốn đem đám tiểu tiên trên Thiên đình kéo xuống Địa phủ đi tham chiến, trấn áp phản quân, bọn họ đi nhất định sẽ mất mạng, ngươi có thể hỗ trợ cứu bọn họ không? Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đáp ứng ta đi!

Cuối thư kí tên “Bạch Bạch” bên cạnh còn có ấn móng vuốt hồ ly nho nhỏ.

Mặc Yểm vừa thấy xưng hô mở đầu đã cảm thấy tâm tình khoan khoái, hai mắt quét qua cả phong thư, chỉ cần không phải Bạch Bạch có việc là được, hơn nữa tiểu hồ ly lần này bày đặt sư phụ sư huynh ở bên người, lại chủ động viết thư để van cầu hắn, riêng điểm này đã khiến cho trong hắn nở hoa.

Hắn không thể không nghĩ tới đây là do Minh Ất xúi giục nàng kêu mình làm việc, nhưng mà không sao, có thể làm cho Bạch Bạch biết rõ chính thức có thể ỷ lại phu quân gần gũi này là hắn là tốt rồi!

Hắn hiện giờ vẫn chưa biết Minh Ất chân nhân đã bị thương nặng bế quan, Thanh Lương Quan thật sự không có năng lực đi xen vào việc của người khác, nếu không Bạch Bạch hơn phân nửa cũng không nghĩ ra có cái “chỗ dựa vững chắc” là hắn này có thể dùng được.

“Ngươi trở về nói cho Bạch Bạch yên tâm được rồi.” Mặc Yểm thu hồi cho thư vào trong ngực, thầm nghĩ: Một cái hôn nhẹ làm sao mà đủ? Chờ tiểu hồ ly đến Mực Đầm, cầm phong thư này đưa cho nàng “ra sức cảm tạ ta nhiều chút” mới được.

Hai vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe nói chạy đến, lại hỏi Vân Lan một lần chuyện Bạch Bạch, biết rõ nàng hết thảy mạnh khỏe, chỉ là đến nhờ Mặc Yểm hỗ trợ cứu nhóm tiên môn trên Thiên đình, mà Mặc Yểm lại đã đáp ứng rồi, lập tức an tâm.

Vân Lan chỉ cần không phải đối mặt Lưu Ly yêu phi, cho dù ngôn từ không khéo cũng không trở thành thất thố, lời ít mà ý nhiều sẽ khiến sự tình công đạo được rành mạch, tựa như là hai người so với lúc thất kinh vừa rồi.

Vân Hạo Tuyết nghĩ đến những đồng loại của mình chịu đủ ức hiếp, giọng căm hận nói: “Thiên đế làm trái như vậy, sao lại không gặp báo ứng chứ?!”

Mặc Yểm mỉm cười một cái, nói: “Cái gọi là báo ứng, chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt phàm nhân mà thôi.” Thiên hạ này xét đến cùng mà nói chính là thực lực, ai thực lực đủ mạnh, chính là người định đoạt.

Hắn ngoắc gọi Huyền Minh ma cùng Lưu Ly yêu phi tới, nói: “Không biết phải nói sao, vẫn là muốn các ngươi đi một chuyến, các ngươi đi trước tìm hiểu tình thế tại Địa phủ, rồi quyết định cứu những tiểu tiên kia như thế nào.”

Dựa theo phương thức xử lý đơn giản thô bạo của Mặc Yểm ngày xưa, hắn nhất định là sẽ trực tiếp đánh lên Thiên đình, đánh cho bọn người Thiên đế nghe lời ngoan ngoãn thay đổi chủ ý, nhưng mà hiện tại tân hôn của hắn sắp tới, tâm tình thư sướng lệ khí đại giảm, tạm thời không nghĩ tới đánh đánh giết giết.

Hơn nữa hắn đã đáp ứng Minh Ất sẽ tiếp nhận việc Địa phủ, nên cũng bắt đầu lo lắng chuyện thế lực cân đối. Đại náo Thiên đình tuy thống khoái, nhưng Minh Ất tám chín phần mười sẽ nhảy ra lải nhải nói một phen đạo lý, đến lúc đó Bạch Bạch chịu ảnh hưởng của sư phụ cũng lại giận dỗi làm mình làm mẩy với hắn, hắn ngược lại cũng không muốn làm người hai mặt.

Vả lại cho dù lần này hắn trừ bạo giúp kẻ yếu là rất có đạo lý, nhưng thần Phật Tây Phương cực lạc chắc hẳn cũng sẽ không để mặc hắn hết lần một đến lần hai lại náo loạn Thiên đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net