Chương 165: Tiên Hoa Có Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó,Vân Lan mang tin tức từ Mực Đầm về, Mặc Yểm rất thoải mái đáp ứng việc Bạch Bạch yêu cầu. Vân Hạo Tuyết đề nghị cho Tô Chi và Tô Vi Vi trà trộn vào đám tiểu tiên đến Địa phủ để nội ứng ngoại hợp, để nếu Lưu Ly yêu phi và Huyền Minh yêu ma có cứu bọn họ thì Địa phủ cũng không nghi ngờ gì.

Đương nhiên nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, nếu để thiên binh thiên tướng biết trong đội ngũ có kẻ thông đồng với bên ngoài thì dù hai nàng có trốn chạy đến nơi nào thì bọn chúng cũng bắt hai nàng về nghiền xương thành tro. Vậy nên Vân Hạo Tuyết để Bạch Bạch đến gặp Tô Chi và Tô Vi Vi xem ý hai nàng thế nào.

Hai hồ tiên nghe rằng có cách để cứu đồng loại thì không chút do dự đáp ứng ngay. Vân Lan ước định phương pháp liên lạc với Lưu Ly yêu phi và Huyền Minh yêu ma, sau đó cùng với Vân Khởi dùng kế thần không biết, quỷ không hay đưa các nàng trà trộn vào đội ngũ thiên binh thiên tướng.

Từ khi Minh Ất chân nhân bế quan, Bạch Bạch cùng Vân Hư tiếp quản khu vực lớn dược thảo phía sau núi, Lam Ngọc vẫn như ngày xưa, ngày ngày cùng nàng chăm sóc tiên thảo. Bạch Bạch phát hiện ra rằng ngoài miệng thì Lam Ngọc không chịu hợp tác nhưng lại là tay trồng thảo dược rất cừ khôi. Lam Ngọc thường xuyên lên Thiên đình kiểm tra xem tiên thảo có vấn đề gì không, nếu có thì gọi Bạch Bạch cùng đi chăm sóc. Một hồ một chim có thể nói là hợp tác khăng khít với nhau.

" Tiểu sư đệ à, ngươi xem xem từ khi sư muội tiếp quản vườn thuốc đến nay thì vườn thuốc tốt lên trông thấy, so với ngươi thì tiểu sư muội chăm sóc tốt hơn đi?" Vân Cảnh vừa tấm tắc đánh giá mùi hương của thảo dược bay vào mũi, vừa lấy khuỷu tay hích vào Vân Hư đứng bên cạnh.

Nhiều ngày liên tục tu luyện, hôm nay hai huynh đệ muốn ra ngoài tản bộ, ngẫu nhiên lại đi tới dược viên, thấy dược viên thay đổi hoàn toàn.

Vân Hư nhìn vườn dược thảo sum xuê, có chút hổ thẹn lại pha chút hiếu kỳ hỏi Bạch Bạch: "Bạch Bạch, trước đây ngươi từng học qua phương pháp trồng tiên thảo à?"

Bạch Bạch lắc đầu nói: " Không có ạ! Muội mới bắt đầu học, là do chính Vân Hư huynh dạy cho muội mà, huynh quên rồi sao?"

Vân Hư trợn mắt há mồm tỏ vẻ bị kích động lớn. Cho dù dược viên có tốt xấu như thế nào cũng được hắn quản lý vài thập niên rồi, vậy mà lại chẳng bằng một tiểu cô nương mới học một tháng.

Vân Cảnh vỗ bả vai của hắn, hả hê nói: "Ta đã nói từ trước cho ngươi biết là Tiểu sư muội học cái gì cũng nhanh. Chiêu đầu tiên của Lăng Ba huyễn kiếm nàng chỉ cần một ngày là học được, đáng thương cho ta năm đó mất ba ngày mới học xong đó! Tiểu sư đệ, ngươi không cần quá tự ti như thế, chỉ là sư muội của chúng ta quá thông minh mà thôi!"

Rốt cục cũng có người rơi vào hoàn cảnh như hắn, mà Vân Hư so với hắn thì bị đả kích còn nặng hơn, thế nên hắn ngay lập tức tìm lại được cảm giác tự tin của mình, ngoài miệng thì nói là đáng thương nhưng trong lòng thì dương dương đắc ý.

Bạch Bạch lắc đầu, chỉ nhánh cây về phía Lam Ngọc nói: " Không phải chỉ một mình muội chăm sóc, Lam Ngọc giỏi hơn muội nhiều, ở đây có rất nhiều tiên thảo, muốn làm nhanh cũng không được, nhưng Lam Ngọc chỉ cần liếc mắt là biết cây có vấn đề gì hay không, muội chỉ làm theo Lam Ngọc thôi."

Vân Cảnh cười hì hì nói: " Thật là không ngờ, Lam Ngọc thật có bản lĩnh nha."

Lam Ngọc tựa như xấu hổ, nghe được Vân Cảnh và Bạch Bạch nói chuyện, nàng cúi đầu, lui lại hai bước, nhỏ giọng nói: " Không có gì, không có gì."

Hai sư huynh đệ nhìn nhau thắc mắc, thầm nghĩ: Chỉ là một con vẹt bình thường thì làm sao lại có bản lãnh như vậy? Không biết chủ nhân của Lam Ngọc là ai?

Vân Cảnh cùng Vân Hư vừa cười vừa nói đi khỏi vườn tiên thảo. Bạch Bạch ngồi xổm người, dùng pháp thuật đi theo phương vị Bát quái, chầm chậm tưới nước vào cây tiên thảo có màu hoàng kim bên cạnh, sắc mặt vô cùng tập trung, cả người nàng giống như một khối ngọc lưu ly tinh khiết. Lam Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời có chút ngây dại.

Người trước mặt làm cho Lam Ngọc nhớ đến bạch hạc tiên tử nhiều năm trước đã dạy Lam Ngọc các trồng tiên thảo. Trong lòng Lam Ngọc chợt dấy lên dao động.

Bạch Bạch tưới nước xong, ngẩng đầu lên thấy Lam Ngọc đang nhìn mình chăm chăm, nàng sờ sờ khuôn mặt hỏi:" Làm sao vậy? Trên mặt ta dính cái gì à?"

Lam Ngọc lắc đầu nói: " Làm sao ngươi biết cách tưới nước như vậy?" Lam Ngọc thấy rõ ràng thủ pháp độc môn của nàng bị tiểu hồ ly này học được. Chẳng qua nàng mới dùng có một lần vậy mà Bạch Bạch đã sử dụng được lại còn cải tiến đi một chút.

" Chính là cách ngươi tưới nước mà! Lần trước ngươi mang hoàn ngọc để trị cho tiên thảo cũng dùng chính phương pháp này, ta về suy nghĩ hôm nay thông suốt được một chút, muốn làm thử xem có làm được không." Bạch Bạch nói mà không hề do dự.

Lam Ngọc âm thầm kinh hãi, Bạch Bạch chỉ cần nhìn qua một lần là đã có thể hiểu được cốt yếu của phương pháp, còn có thể căn cứ vào chủng loại tiên thảo khác nhau mà tìm ra phương pháp thích hợp, thông minh như vậy thì thật quá mức đáng sợ! Nếu như nàng không phải là người mà Mặc Yểm để ý nhất thì với thiên tư như vậy, chỉ cần là để tử của Lam Ngọc, Lam Ngọc sẽ dốc sức bồi dưỡng, thành tựu sau này nhất định sẽ vượt qua cả Lam Ngọc.

Đáng tiếc a đáng tiếc......

Bạch Bạch không hiểu nội tâm phức tạp của Lam Ngọc, vừa đi thụ phấn hoa, vừa lẩm bẩm: " Ngươi lợi hại như vậy, tại sao phải hãm hại tiểu Hắc? Nếu như ngươi không làm chuyện xấu, chú ý luyện tiên thảo thì không biết ngươi có thể cứu được bao nhiêu người, nhất là các tiểu tiên trên Thiên đình... Bọn họ bị đối xử rất thê thảm, đáng tiếc là ta không có cách nào để che chở cho họ, nếu như ta có pháp lực mạnh mẽ như Mặc Yểm thì tốt quá rồi, ta có thể bảo vệ họ khởi bị bắt nạt. Ai..." Nói đến đây nàng lại nhớ đến phương pháp tu luyện tự làm khổ mình của Mặc Yểm, lập tức thấy đau lòng.

" Chỉ biết trông chờ vào người khác cứu vớt thì đã quá vô dụng rồi còn gì." Lam Ngọc đột nhiên không còn nói lắp mà diễn thuyết một câu rất trôi chảy.

Bạch Bạch cảm thấy câu này rất lạnh lùng, sửng sốt một lúc không biết phải phản bác như thế nào, cũng không hề để ý đến sự khác thường của Lam Ngọc, gục đầu xuống không nói gì.

Lam Ngọc liếc nhìn là hiểu Bạch Bạch không đồng ý với ý kiến của mình, nhưng Lam Ngọc cũng ko nói gì thêm. Lam Ngọc giương cánh bay đến gốc cây đại thụ khác, đúng lúc nhìn thấy cách đó không xa có một bóng đen đang dấu mình trong bụi cỏ... Chính là tiểu Hắc quanh quẩn mãi không chịu biến đi! Lam Ngọc cười lạnh, quay đầu nói với Bạch Bạch: " Linh Mục Lan Diệp bên này hình như có vấn đề."

"A!" Bạch Bạch lên tiếng, mang theo bình đầy nước và các dụng cụ đi đến dưới cây linh mục lan đại thụ.

Vị trí tiểu Hắc đang chú ẩn không thể nhìn thấy Bạch Bạch ...

Bạch Bạch không chút nghi ngờ, ngồi xổm xuống, sờ vào lá cây, đột nhiên một cơn buồn ngủ ập tới, thân thể ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net