Chương 77: Cùng nhau xuống địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Bạch Kim Tinh quét ánh mắt qua “đồng minh” bên cạnh, nguyên một đám đã sớm đào ngũ theo bên hồ ly, Cự Uy Tinh Quân thậm chí cũng bắt đầu cùng tiểu hồ ly gọi loạn “ca ca muội muội”. Trông cậy vào sự hỗ trợ của bọn họ là không trông cậy được, chỉ có thể khẽ cắn môi mà dõi sát cảnh vật.

Lần này ông ta không hề vòng vo loanh quanh, nói thẳng:

“Hôm nay, Thiên đế giận dữ, nói Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng tam công chúa Nam Hải long cung ở chân núi Linh Tố bị Bạch hồ gây thương tích, không biết có phải là hiểu lầm không?” Câu cuối cùng thiếu tự tin làm giọng ông mềm hẳn đi.

Sự vui vẻ trên mặt Minh Ất chân nhân nhạt đi không ít, lãnh đạm nói:

“Quả thật có chút hiểu lầm!” Xoay người hướng phía Vân Hư ẩn thân vẫy tay nói:

“Vân Hư, ngươi mang Tiểu Hắc tới nói rõ sự tình với các vị tiền bối.”

Vân Hư rình coi bị phát hiện, còn đột nhiên bị sư phụ điểm danh, vốn có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc tự dưng bị thương, bị tập kích, không khỏi lòng đầy căm phẫn, đứng thẳng người, lớn tiếng nói:

“Dạ!” Nói xong ôm lấy Tiểu Hắc đi ra từ bụi hoa phía sau.

Thiên Lôi trông thấy bầu không khí lạnh xuống, trong nội tâm không khỏi có chút oán Thái Bạch, nhìn lại vẻ mặt Bạch Bạch kinh hoảng ủy khuất, đối với lão nhân này càng thêm bất mãn.

Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói:

“Có hiểu lầm, mọi người làm sáng tỏ một lần là được, lão hủ cũng không tin tiểu hồ ly vô cớ đả thương người.”

Điện mẫu hừ lạnh một tiếng, lôi kéo trượng phu theo Minh Ất chân nhân đi vào trong chính điện.

Tiểu Hắc nhìn thấy Bạch Bạch hóa ra hình người, không muốn lại “chịu thiệt” để Vân Hư ôm, lập tức yêu cầu hướng về phía ngực mỹ nhân!

Bạch Bạch biết Tiểu Hắc quen thói dựa dẫm, không phản đối đem ôm nó qua.

Vân Hư nuốt nước bọt, lớn tiếng nói Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa đến Thanh Lương Quan, tập kích Bạch Bạch không thành, Hắc Miêu nhào đến phản kích bị các nàng đánh thành trọng thương còn chưa nói, hai cô công chúa thừa dịp Minh Ất chân nhân đi khỏi mà giả tạo thư tín dẫn bọn họ tới núi Linh Tố, hóa trang thành võ sĩ giáp vàng không hỏi nguyên do đã muốn chém giết Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc, Bạch Bạch kinh hoảng nhanh phất tay ngăn cản, bởi vì không sử dụng pháp lực, ba người gồm cả người mang rìu bị đánh bay ra ngoài, rìu rơi xuống mới làm các nàng bị thương gãy một chút xương.

Về chuyện Huyết Hàn Tích thì không có đề cập đến, lúc này không có chứng cứ rõ ràng, nói ra cũng vô dụng, chỉ làm cho đối phương chỉ trích lấp liếm.

Vân Hư lúc đầu vẫn còn tương đối bình tĩnh, càng nói về sau đã có chút ít kích động, lớn tiếng nói:

“Xin các vị tiền bối nghĩ xem, nếu như sư muội ta không phải có pháp lực phòng thân, nàng chưa vào danh sách thần tiên, bị đòn này giáng xuống, nàng cùng tiểu Hắc đã cùng nhau xuống hoàng tuyền, mấy trăm năm tu vi hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nữ tử âm hiểm xảo trá, ác độc hại người như thế, hôm nay lại vẫn muốn cắn ngược lại một cái, vu oan sư muội ta vô cớ đả thương người! Thiên lý khó dung!”

Nói xong từ trong tay áo lấy ra một phong thư hướng từng người nói:

“Đây là thư ngụy tạo mà hai ác nữ nhân đưa tới, phía trên còn có mùi các nàng, Thiên đế như muốn truy cứu, ta liền thỉnh Khiếu Thiên khuyển nghiệm chứng tại chỗ, mọi người sẽ biết rõ thật giả!”

Nói đến chuyện này, chẳng những Thiên Lôi điện mẫu cùng Cự Uy Tinh Quân lòng đầy căm phẫn, làm Thái Bạch Kim Tinh cũng ngồi không yên, luôn miệng nói:

“Có lý nào vậy ! Có lý nào vậy !”

Điều Minh Ất chân nhân muốn chính là hiệu quả này, liền gật đầu với Vân Hư ý bảo, Vân Hư thu hồi lá thư này, thối lui vài bước đứng ở bên người Bạch Bạch.

“Bất kể như thế nào, Bạch Bạch cũng làm bị thương hai vị công chúa nhà Trời, theo lý nên chịu chút ít trách phạt. Làm phiền Tinh Quân trở về nói rõ chuyện với Thiên đế, bổn tọa có thể ngay lập tức phái Bạch Bạch cùng vài vị sư huynh của nàng đến Âm ti Địa phủ hiệp trợ bình loạn một tháng, trong một tháng này bảo đảm yêu ma Địa phủ không rảnh đánh sâu vào Quỷ Môn quan, nếu Bạch Bạch làm chuyện này xong, liền xin Thiên đế thứ tội cho nàng trước, cũng cho nàng vào danh sách thần tiên để khen ngợi và khuyến khích. Thế nào?” Minh Ất chân nhân đưa ra điều kiện đã sớm chuẩn bị tốt, cũng biết điều kiện như vậy làm Thiên đế hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.

Bây giờ tháng bảy đã tới, là lúc quỷ môn quan mỏng manh nhất, thiên binh thiên tướng mà Thiên đế phái xuống dưới bình loạn đã không có biện pháp đối với yêu ma làm loạn ở Âm tì Địa phủ, mọi trận chiến dường như đều bại. Tháng bảy này đến âm khí cực mạnh, Quỷ Môn quan mở rộng ra, muốn ngăn cản yêu ma xông ra khỏi Địa phủ làm loạn nhân gian, thậm chí hướng Thiên đình đòi công đạo, căn bản là chuyện viển vông.

Nếu như có thể nhận được hứa hẹn của Minh Ất chân nhân, sống qua thời kì một tháng gian nan, vậy thì Thiên đình còn có thể trì hoãn được một lát, chống đỡ được thêm một trận, nói không chừng có thể tìm được cách giải quyết triệt để vấn đề Địa phủ.

Thái Bạch Kim Tinh đã cảm thấy đuối lý, thấy Minh Ất chân nhân lại hào phóng đưa ra điều kiện hậu đãi như thế, cảm giác quả thực như bản thân là một dân cờ bạc thua sạch gia sản, đột nhiên nhà cái nói gia sản này không tính, ngược lại còn cho hắn thêm ít tiền trà giống như an ủi. Tất nhiên không có lý do cự tuyệt, lúc này gật đầu chấp nhận như bằm tỏi, gần như vỗ ngực hứa hẹn nhất định có thể thuyết phục Thiên đế đáp ứng điều kiện.

Sự tình đến tận đây, xem như đã giải quyết hoàn mỹ, Huyền Thư thay mặt Minh Ất chân nhân cung kính tiễn các vị khách đi ra ngoài. Bên này Vân Hư đã nhịn không được nói:

“Sư phụ, Đại sư huynh nói tình hình Âm ti Địa phủ đã mất đi khống chế, mặc dù Bạch Bạch pháp lực cao, nhưng là hoàn toàn không hiểu pháp thuật, nàng đến Địa phủ, nếu là có sơ xuất thì nên gì bây giờ?”

Minh Ất chân nhân lướt nhìn người đệ tử vì sư muội trở nên nôn nôn nóng nóng, lạnh nhạt nói:

“Sư phụ tự có đạo lý của sư phụ, tuyệt đối không để cho Bạch Bạch có nguy hiểm gì.”

Vân Hư nghe xong, lúc này mới yên lòng lại.

Minh Ất chân nhân ngoắc gọi Bạch Bạch cùng Vân Hư đến trước mặt mình, lời nói hàm ý sâu xa:

“Bạch Bạch pháp lực tuy mạnh, nhưng là không biết khống chế, phải học được cách thu phát tự nhiên, phương pháp tốt nhất chính là đi đến Địa phủ học tập một phen. Cho đám sư huynh các ngươi theo giúp, ngoại trừ bảo hộ ra, cũng muốn tiện thể chỉ giáo Bạch Bạch phương pháp tấn công phòng bị.”

Lời này thật khó nghe, yêu ma quỷ quái làm loạn trong Địa phủ, bất kể con nào cũng đều là chết chưa đền hết tội, Bạch Bạch cho dù ra tay không biết nặng nhẹ, cũng sẽ không gây ra phong ba gì. Minh Ất chân nhân kỳ thật chính là muốn Bạch Bạch dùng thử những chiêu kia với yêu ma quỷ quái, dùng loại bia ngắm có sức sống mãnh liệt này tu luyện pháp thuật tấn công, so với tỷ thí luận bàn cùng với sư huynh đệ muội tính tình ôn hòa, tiến bộ phải nhanh hơn nhiều.

Hơn nữa vài ngày trước chứng kiến đồ đệ mình ai cũng đều coi Bạch Bạch như búp bê bằng ngọc lưu ly, e sợ nàng sẽ chịu một chút thương tổn, Bạch Bạch ở trong Thanh Lương Quan chỉ sợ cũng chẳng học được một pháp thuật phòng ngự tấn công nào, về sau đến khi chính thức cần dùng, lại luống cuống tay chân.

Người nhà thì luôn thương xót lẫn nhau, ở Thanh Lương Quan của hắn đều sẽ là sư huynh tốt bụng bại dưới tay sư muội.

Bạch Bạch tiến bộ cực nhanh, vượt xa sự mong đợi của hắn cùng với các đồ đệ khác, hiện tại về pháp lực căn cơ đã là đệ tử số một, số hai của hắn. Hiện giờ đại khái chỉ có đại đồ đệ Vân Sơ mới có thể so sánh cùng nàng.

Chỉ là nói đến vận dụng thực tế, có lẽ Tiểu Hắc so với nàng còn mạnh hơn một chút. Tình hình này nếu như không nhanh chóng thay đổi, với nàng tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Về phần yêu cầu với Thiên đế cho Bạch Bạch tiên tịch (*vào danh sách thần tiên), thì thuần túy là xuất phát từ quan điểm bồi thường. Bạch Bạch sở dĩ mất đi cơ hội thành tiên, thực ra là do bị Mặc Yểm dụ dỗ, nhưng nếu như không phải hắn biết rõ Bạch Bạch tu luyện công pháp đồng tử, lại ám chỉ cha mẹ Bạch Bạch cố hết sức tránh để cho nàng đi tiếp xúc với chuyện nam nữ, làm sao nàng lại có thể bị lừa đơn giản như vậy?

Nói cho cùng là do hắn ngông cuồng mượn thiên ý mà hành sự, nên mới dẫn tới kết quả tồi tệ…… Tranh thủ tiên tịch cho Bạch Bạch, ít nhất xem như an ủi nàng năm trăm năm qua vất vả và nỗ lực đi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net