Chương 78: Ngươi phải bảo vệ ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của Thiên đế nhanh chóng truyền đến, đúng như Minh Ất chân nhân dự đoán, hắn rất sảng khoái đáp ứng điều kiện, cũng gấp rút thỉnh Thanh Lương Quan mau chóng xuất phát. Vì vậy, Minh Ất chân nhân lúc này gởi thư đi nhắn vài đệ tử trở về, dự định ba ngày sau, cũng là đầu tháng bảy lên đường.

Lần này có thể nói là từ ngàn năm nay, Thanh Lương Quan lần đầu tiên xuất động đại quy mô nhúng tay vào việc phân tranh của tam giới, trên Thiên đình tất nhiên là khoanh tay hưởng lợi, giương mắt nhìn đám đệ tử Thanh Lương Quan ai ai cũng đều xoa tay hăm hở chuẩn bị sẵn sàng để biểu hiện. Bọn họ không cần Thiên đình cấp cho chức quan tốt, lại không thể để bôi nhọ thanh danh tích lũy đã nhiều năm của Thanh Lương Quan!

Liên tiếp bị giam tại sau núi bế quan tu luyện Vân Cảnh cũng được Minh Ất chân nhân cho phép, “được thả ra” sớm để cùng sư huynh đệ hành động, thấy hắn cao hứng mà nhảy lên nhảy xuống, theo tính tình của hắn, ép buộc hắn bế quan ba tháng, thật sự là quá buồn bực đi!

Tiểu Hắc cũng muốn cùng đi tham gia náo nhiệt, đáng tiếc trên người mang thương tích, cho dù không có bị thương, pháp lực cũng quá kém, đến lúc đó vừa chiếu cố Bạch Bạch, vừa chiếu cố nó, ngược lại thành vướng víu. Tiểu Hắc cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ là trong nội tâm không cam lòng, vài ngày trước hồ ly ngốc còn bị nó khi dễ, hiện giờ chẳng những nghe nói pháp lực cao cường, còn có cơ hội cùng các sư huynh đi ra ngoài “chơi”! Thật sự là hơi quá đáng!

Nén tức giận xuống, nó tà ác hướng phía bên cạnh, thừa dịp Bạch Bạch không chú ý, níu lấy cái đuôi của nàng mà cắn, cho đến khi cắn Bạch Bạch nước mắt lưng tròng mới thôi.

Vân Hư sau khi biết, đau lòng thay sư muội, lại không đành lòng trách cứ Tiểu Hắc, đành phải đưa Bạch Bạch dẫn về phòng của mình, không cho Tiểu Hắc nhìn thấy.

Trước khi đi, Minh Ất chân nhân gọi đồ đệ tới, đem sách lược tác chiến đi Âm ti Địa phủ lần này nói lại một lần với bọn họ, lại dặn dò bọn họ phải cẩn thận chiếu cố sư muội, tận lực dạy nàng học cách khống chế pháp lực.

Cuối cùng nói:

“Các ngươi dạy bảo chỉ dẫn tốt Bạch Bạch, nàng sẽ là một trợ lực lớn của các ngươi, nếu như các ngươi chỉ là muốn để cho nàng đi theo sau các ngươi để các ngươi bảo vệ, nàng sẽ là vướng víu lớn nhất của các ngươi! Tình trạng Âm ti Địa phủ giờ phút này, chắc hẳn trong lòng các ngươi cũng rõ, lúc này các ngươi không được phép nuông chiều sư muội!”

Mấy đồ đệ hai mặt nhìn nhau, Ngũ sư huynh Vân Chỉ tính tình lại nóng nảy, là người không nín được lời nói nhất, nghe vậy nhịn không được nói:

“Sư phụ đã lo lắng an nguy của tiểu sư muội, lại lo lắng chúng con nuông chiều sư muội, thế này…… thế này…… không bằng sư muội ở lại Thanh Lương Quan. Dù sao Thiên đế muốn Quỷ Môn quan không bị phá tan trong tháng này, sư muội đâu thật sự phải đi đến Âm ti Địa phủ chứ, chắc ông ta cũng không để ý, cho dù biết, cũng sẽ không nói ra sự thật.”

Minh Ất chân nhân thở dài nói:

“Pháp lực trên người tiểu sư muội các ngươi, hôm nay đã có thể so sánh cùng Vân Sơ.”

Một lời đã nói ra, ngoại trừ Vân Hư, còn lại năm đệ tử đều thất kinh. Bọn họ loáng thoáng có nghe nói Tiểu sư muội vung tay lên làm trọng thương Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa Nam Hải Long cung, vẫn cho là Thiên đế cố ý nói ngoa, mượn cơ hội áp chế, nghe sư phụ nói như vậy, dĩ nhiên chuyện lạ là có thật sao?

Vân Chỉ há to mồm nói:

“Sao…… Làm sao có thể?!” Bạch Bạch nhỏ như vậy, một bộ dạng mảnh mai dễ bị gió thổi ngã.

Minh Ất chân nhân không để ý tới vẻ mặt ngốc kia của hắn, nghiêm mặt nói:

“Hành trình đi Âm ti Địa phủ vô cùng nguy hiểm đáng sợ, muốn hoàn thành lời hứa hẹn với Thiên đế lại là việc muôn vàn khó khăn, bằng sáu sư huynh đệ các ngươi, thêm kế hoạch của vi sư, chỉ là thắng năm phần. Cho sư muội các ngươi theo các ngươi đi, là vì nàng, cũng là vì các ngươi.”

Vân Sơ cho tới bây giờ luôn tin tưởng không hề nghi ngờ đối với lời nói của sư phụ, kinh ngạc qua đi, cũng gật đầu xác nhận.

Sáu sư huynh đệ đi ra cửa, lại gặp Bạch Bạch ngồi xổm ủ rũ dưới một cây hoa hồng ở trong hoa viên, vô cùng uể oải. Bạch Bạch phát hiện bọn họ đi ra, đứng dậy đã muốn nhảy đến chỗ Vân Hư, lại bị Vân Cảnh một bước dài ra tay cản lại.

“Bắt được.”

“Chỉ biết thân thiết với Lục sư huynh ngươi, trong lòng Tam sư huynh chua xót quá……” Vân Cảnh dùng câu hát xướng lên, kéo dài âm rung biểu đạt ai oán.

Bạch Bạch muốn cười, nhưng cười không được, thấp giọng nói:

“Các sư huynh thật xin lỗi, đều là ta làm liên luỵ các người.”

Vân Cảnh mất hứng, xoa nhẹ đầu nàng, nói:

“Nói cái gì vậy chứ, mấy huynh đệ chúng ta đã sớm muốn đến địa phủ âm ti vui vẻ một hồi, chẳng qua sư phụ không cho mà thôi, khó được sư phụ đồng ý, chúng ta cảm ơn muội không kịp nữa là!”

Bạch Bạch chần chừ đưa mắt nhìn trên mặt mấy sư huynh, ngay cả tứ sư huynh Vân Lan ngày thường ít nói hiền như khúc gỗ, trên mặt cũng là hân hoan kích động. Tuy biểu hiện này chỉ hơn tượng một chút nhưng cũng đủ làm tâm tình Bạch Bạch vui vẻ lên một chút.

Vân Cảnh bỗng nhiên có ý xấu mang Bạch Bạch đối mặt với hắn, nháy mắt nói: “Nhưng mà sư muội này, nghe nói pháp lực của muội có thể so sánh với Đại sư huynh! Đến Địa phủ, nếu có nguy hiểm, muội phải bảo vệ tốt cho sư huynh ta nha!”

Lời thuyết pháp này thành công khiến Bạch Bạch nở nụ cười, mấy sư huynh bên cạnh chịu không nổi hắn không biết xấu hổ, đều quay đi…Đứng cách mấy bước làm bộ như không quen biết hắn.

Bạch Bạch cũng rất thật lòng đáp:

“Được!”

Vân Cảnh cảm động không thôi, đưa mặt cọ cọ thân thể Bạch Bạch, kết quả bộ lông tuyết trắng của hồ ly không được cọ, mà cọ lên một đoạn tay áo đạo bào — Vân Hư bên cạnh đã sớm đề phòng sắc lang hắn, tuy rằng Bạch Bạch bây giờ còn là thân hồ ly, nhưng cũng không thể cứ tùy tiện động tay động chân chiếm tiện nghi như vậy!

Âm thanh bọn họ đùa giỡn, vui cười truyền vào trong tai Minh Ất chân nhân, làm bên môi hắn mỉm cười, Vân Cảnh tuy rằng hay làm duyên làm dáng, nhưng có hắn ở đấy, mấy đồ đệ dường như cũng thoải mái không ít. Chỉ mong hành trình đến Địa phủ lần này tất cả đều thuận lợi!

Lồng ngực cùng tứ chi bỗng nhiên truyền đến cơn lạnh hư ảo, nhanh chóng rút đi hầu hết khí lực của hắn, khóe môi trắng bệch…… Lại nữa rồi!

Cố gắng điều chỉnh tốt hô hấp, làm cho chân nguyên tán loạn trên người chảy ổn định lại. Khi mở to mắt thì sắc trời đã đen kịt, có chút bất tri bất giác không ngờ ban ngày đã qua.

Minh Ất lắc đầu, không nghĩ tới một lần rình Thiên cơ, lại phải trả một cái giá thật lớn như thế

Trong mắt người ngoài Minh Ất chân nhân pháp lực vô biên, cao cao tại thượng (*cao không với tới), thật ra là mấy trăm năm trước rình coi Thiên cơ, chân nguyên hao tổn rất lớn, pháp lực đã mất đi một nửa, đến nay không khôi phục được, chỉ là ngoại trừ đồng tử Huyền Thư phụng dưỡng bên người, cùng đại đệ tử Vân Sơ, nhị đệ tử Vân Khởi, thì không người nào biết được mà thôi.

Nếu như không phải thân thể mang bệnh như vậy, hắn sao lại cam lòng để các đệ tử đi mạo hiểm chứ?

Minh Ất chân nhân lau mồ hôi lạnh trên trán đi, cười khổ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây cũng là báo ứng sao?”

Bên kia, nhóm sáu người cùng một hồ của Thanh Lương Quan, bái biệt sư phụ, hùng dũng tiêu sái đi đến Nam Thiên môn, chỉ thấy ở bức tường mây cách đó không xa, trùng trùng điệp điệp một đám người bay tới.

Vân Cảnh luôn “trốn” đi chơi khắp nơi, quen biết rộng, liếc mắt liền nhận ra trong đó không ít người đều là nhân tài mấy trăm năm mới xuất hiện, đều là trưởng bối sư phụ của bọn hắn, là nhân vật có địa vị trên Thiên đình, mỗi người đều là đại đệ tử của vị Tinh Quân nào đó, động chủ của động phủ nào đó, bình thường chỉ thấy bọn họ ở trên Thiên đình ngang ngược không có kỵ ai cả, hôm nay sao tất cả lại chạy đến Nam Thiên môn để tham gia náo nhiệt chứ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net