24. Lời thề dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eirlys bước tới :
- Victoria ! Cậu làm gì bộ váy thế kia ,đừng nói cậu vừa đánh nhau với lính canh để cứu cô ta ra nhé . Làm vậy địa vị cha mẹ cậu cũng không cứu cậu được đâu .
- Yên tâm đi , tớ chỉ gửi cô ta về lâu đài thôi !
- Hazz ! Chán cậu quá ! Chúng ta không dư thời gian và sức mạnh cho con người . Đừng bao giờ làm thế nữa Victoria !
- Rồi rồi !
Victoria hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói của Eirlys . Cô biết có giải thích thì Eirlys vẫn ghét con người .
Một chiếc xe ngựa màu đỏ chạy tới , dừng trước mặt . Dalziel bước xuống , mở cửa :
-Victoria ! Đến giờ về nhà rồi !
- Trời vẫn chưa tối !
Cô quay mặt đi chỗ khác . Dalziel có vẻ tức giận . Anh kéo áo cô vào trong xe ngựa , cô bám chặt lấy cửa xe .
- Đủ rồi đấy ! Cha mẹ cô cho tôi toàn quyền quản cô . Cô mà không về , chịu phạt với tôi !
- Aaaa ! Tôi không về đâu , muốn ở lại đây chơi cơ , trời vẫn chưa tối mà !
Alice ngồi gần đó , cô cười méo miệng :
- Tội bác trai ghê , bà mình tính như con nít vậy ( =‿= ') !
Eirlys cũng dỗ dành Victoria :
- Thôi nào ! Victoria , mai chúng ta đi cũng được mà , cậu cũng đâu thể ra ngoài đường với bộ váy rách te tua như này , xấu mặt nhà Christiansen lắm !
Khó khăn lắm , họ mới ấn Victoria vào bên trong xe ngựa . Dalziel vẫy tay chào Eirlys :
- Cảm ơn tiểu thư , tiểu thư cũng mau về sớm đi ! Khu rừng buổi tối nguy hiểm lắm !

Xe ngựa về tới lâu đài , Dalziel bước xuống trước , anh giơ tay ra đỡ Victoria nhưng cô hất tay anh ra :
- Tôi không cần !
- Tiểu thư , xin cô hãy giữ ý ! Cô là người trong giới quý tộc đấy . Các nhà quý tộc khác sẽ nhìn nhà Christiansen như nào ?!
- Tôi không quan tâm ! Anh quan tâm chi cho tôi và nhà tôi , lo giữ cái sinh mạng rẻ rúm của anh đi !

Một bà hầu bước ra , đưa cho cô áo khoác . Cô nhìn bà hầu đó , hỏi :
- Có một cô gái con người được tôi đưa đến đây , cô ấy ở đâu ?
- Dạ ! Chúng tôi đã đưa cô ấy lên phòng khách , cho cô ấy ăn uống rồi !
- Được rồi ! Bà nghỉ ngơi đi , tôi lên gặp cô ấy đây !

Cô gái vừa nhìn thấy Victoria , cô ta chạy tới cúi người xuống quỳ dưới chân cô , cảm ơn rối rít . Cô đỡ cô gái dậy , nhẹ nhàng ân cần :
- Không sao hết Vivian ! Cô vô tội mà , điều tôi làm cũng là điều đúng thôi . Kể cả cô là phù thủy mà không làm điều gì sai trái thì cũng không xứng bị phạt như vậy .
Cô gái nhìn Victoria , khóc lóc :
- Gia đình tôi nghèo , đã chết hết từ lâu , còn lại mình tôi không có chốn lưu lạc nên đến trú nhờ nghĩa địa ở làng này . Không ngờ bị họ cho là phù thủy , bắt giữ tôi ! Kể cả nếu có phù thủy thật , thì tôi chắc chắn bọn họ còn độc ác hơn gấp trăm lần !
Victoria không nói gì , cô cầm lấy bàn tay con người khốn khổ kia . Các ngón tay bị kẹp đã gần đứt lìa , còn có vài ngón bị chặt đốt .
- Vivian ! Cô ngồi yên !
Cô nhắm mắt lại , tập trung suy nghĩ , các vết thương trên người Vivian biến mất , ngón tay cô ta liền lại , mái tóc rối bù , đen xì vì bùn bết lại biến mất . Thay vào đó là mái tóc vàng óng ả . Vivian hiện ra là một cô thiếu nữ xinh đẹp. Với mái tóc vàng óng ả , đôi mắt ngây thơ màu xanh . Cô ngỡ ngàng nhìn cơ thể mình biến đổi rồi nhìn Victoria đầy ngạc nhiên :
- Tiểu thư ! Không lẽ người là ... !
Victoria mở mắt , cô mỉm cười thân thiện , đầy phúc hậu :
- Cô sợ tôi không Vivian ?
Vivian lắc đầu , rối rít cảm ơn :
- Không ! Không hề , những gì tiểu thư làm , trả cả đời tôi không hết , tôi không biết đáp trả gì , có mỗi tấm thân này mong tiểu thư nhận để trả lại công ơn tiểu thư !
- Cô không sợ làm người hầu cho một phù thủy sao ?
- Không hề ! Cô là người tôi mang ơn , sao tôi dám sợ !
- Vậy tốt ! Từ mai cô ở đây nhé ! Đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi cô gái .

Vivian đi rồi , Dalziel bước vào :
- Tiểu thư , người có chắc nên tin cô ta không ? Con người rất căm ghét chúng ta !
- Tôi không quan tâm ! Còn anh , anh đến đây làm gì ? Sinh mạng tôi ! Tôi tự bảo vệ ,không cần anh làm vệ sĩ !
- Đủ rồi đấy Victoria ! Cô coi thường danh dự của tôi vậy ư ? Tôi sẽ hi sinh vì cô , sao cô không chịu chấp nhận !
Victoria tung cú đá anh , anh lấy bắp tay đỡ đòn đó nhưng uy lực cú đá quá mạnh , đẩy anh vào tường . Victoria bước tới với ánh mắt đầy sát khí . Cô nâng cằm anh lên :
- Nghe kĩ đây anh sói ! Tôi không biết não anh dùng để làm gì mà không chịu suy nghĩ , tôi không cần anh chết vì tôi , tôi cần anh sống vì tôi . Tôi không cần một tên vệ sĩ yếu đuối ! Tôi cần một người bạn mạnh mẽ !
Nói xong , cô hạ tay xuống , tát một cú tát thẳng vào mặt Dalziel rồi bước đi , bỏ mặc anh ở đó . Anh ngã xuống , châm một điếu thuốc đưa lên miệng , anh mỉm cười :
- Victoria ! Cô thật khác biệt các phù thủy khác , con người như này , sẽ làm được việc lớn ! Tôi phải làm vệ sĩ của cô !

Hôm sau , Dalziel hẹn Eirlys ở quán trà , anh muốn biết mọi thứ về cô gái phù thủy anh cần bảo vệ và người biết rõ nhất sẽ là bạn thân cô ấy . Eirlys ngồi xuống ghế , Dalziel đã đến từ trước , anh ngồi đó đợi cô . Cô mỉm cười :
- Anh đến sớm nhỉ !
- Tôi cũng không có gì để làm mà .
- Vậy giờ , anh muốn hỏi gì về Victoria ? Nếu tán tỉnh cô ấy thì tôi khuyên đừng ! :)
Anh thở dài :
- Tất nhiên là không , tình yêu giữa cô ấy và tôi là điều cấm , gia tộc tôi làm vệ sĩ cho nhà Christiansen đã nghìn năm . Vậy mà giờ cô ấy từ chối tôi , như vậy thật nhục nhã ,tôi nào có mặt mũi về gia tộc .
Eirlys mỉm cười , cô nghĩ thầm : " À ! Thì ra đây là anh chàng làm Victoria suy nghĩ cả buổi trà " , cô mỉm cười , nhấp một ngụm trà rồi nói :
- Nói sao nhỉ ! Victoria là người độc lập lắm , cô ấy muốn tự làm tất cả mọi thứ nên cô ấy rất cô đơn , trừ tôi là bạn thân cô ấy ra , cô ấy không có ai ở bên , cha mẹ cô ấy cũng đi suốt vì họ là thương nhân , cô ấy hay thích gây sự ,chọc phá để người thân chú ý tới cô ấy . Cũng chính vì thế mà tính của Victoria điên điên vậy đó , anh thông cảm nha . Nhưng cô ấy rất coi trọng bạn bè , chỉ cho phép bạn bè mới được bên cô ấy . Anh nhận ở bên cô ấy với tư cách vệ sĩ cô ấy không chịu đâu . Anh gắng làm bạn với cô ấy xem .

Thầy hiệu trưởng bước vào phòng y tế , anh thấy Rylan bị còng tay vào tay Alice . Anh mỉm cười nhan hiểm :
- Rylan ! Cậu bảo vệ Alice như này sao ?
Rylan nhìn anh ta với đôi mắt màu tím giận giữ :
- Anh tới đây làm gì Anthony Richard ?
Anh ta ngưng cười , đôi mắt đỏ của anh ta rực lên , nhìn Rylan :
- Tôi đến thăm đóa hoa hồng tôi đã cất công đưa từ Việt Nam về ! Và một con sói tôi thuê đã không làm tốt nhiệm vụ !
Rylan cúi đầu xuống , anh cảm thấy tội lỗi , đôi mắt anh dịu đi . Anthony bước tới , bóp cằm anh , nhấc lên , lấy tay vuốt môi anh và mỉm cười :
- Ta có chút hình phạt nho nhỏ cho con cún của ta !
Nói xong , Anthony cắn môi chảy máu , hôn Rylan nồng nhiệt . Quá bất ngờ , anh không kịp phản kháng . Đôi mắt anh từ màu tím biến thành màu đỏ , sáng lên . Anh chỉ biết mọi thứ dần tối sầm lại . Anh ngã xuống đất ,  Anthony lấy tay lau máu trên môi , bước ra ngoài , ngó lại nhìn Rylan , mỉm cười :
- Từ giờ con sói nhỏ là của ta !

Eirlys đang hẹn hò với hoàng tử Jonathan trong vườn thượng uyển của cung điện , đôi tình nhân ngồi uống trà trên mặt hồ , những con thiên nga vẫy cánh làm mặt nước hồ xáo động .
- Eirlys ! Hôm nay em có điều gì muốn nói về anh à ?
Eirlys cúi xuống , cô dồn hết dũng cảm , nói :
- Chuyện này ... là ...về .. phù thủy .
- À ! Cũng phải bọn phù thủy thật đáng ghê tởm , dạo này nghe nói vì mấy con mụ đó mà có một số làng gặp thiên tai !
- Anh à , những cái đó không phải do .... !
Jonathan đập bàn :
- Eirlys ! Phù thủy làm hại em à , nói đi , để anh chặt đầu nó , thiêu nó trước vương quốc làm gương cho những kẻ khác !
Eirlys mất hết dũng khí để nói , cô nói nhỏ lại :
- Không ! Không có gì đâu anh !
Jonathan bước tới , hôn tay Eirlys :
- Em yên tâm , đức vua - cha anh đang săn lùng phù thủy bằng mọi giá , cha anh đã sẵn sàng gả em trai và em gái anh cho bất kì kẻ nào tìm được tung tích của một phù thủy mạnh . Chẳng mấy chốc vương quốc sẽ sạch bóng phù thủy .
Eirlys cúi mặt xuống , cô che giấu cảm xúc của mình , không nói gì . Nhưng cô vẫn muốn nói , cô muốn biết hoàng tử Jonathan có yêu cô khi biết cô là phù thủy không ? Nhưng nếu anh ta nói không ! Cô chưa đủ sẵn sàng để chịu những gì phũ phàng nhất từ người mình yêu . Cô ra lệnh đông cứng thời gian khu vườn lại . Cô vừa khóc vừa nói :
- Hoàng tử Jonathan ! Em chính là phù thủy đấy , em cũng là phù thủy đấy !

Dưới ánh trăng của màn đêm , đằng sau khu vườn . Victoria đang luyện tập thể chất . Cô liên tục tập đá và chọi cánh tay vào khúc gỗ , miệng cô lẩm bẩm :
- Ta cần mạnh hơn để bảo vệ mọi người , ta cần mạnh hơn !
- Cô là loại phụ nữ gì vậy ? Lần đầu tôi gặp một cô gái đang tập đánh nhau đấy !

Dalziel bước tới , tay anh cầm một cốc cacao nóng với đĩa bánh quy :
- Nghỉ đi cô gái ! Tập nhiều sẽ quá sức đấy !
- Ha ! Anh ra đây vì muốn thấy tôi bị thương , rồi anh băng bó cho tôi . Tôi sẽ cảm động và nhận anh làm vệ sĩ chứ gì . Không có đâu !
- Tôi không có ý đó , muốn cô nghỉ tay thôi ! Mau uống đi không cacao nguội đấy !
Dalziel khóc thầm : " Kế hoạch của mình đổ bể hết rồi " .
- Thôi thì tôi để cacao và bánh lại đây nhé ! Tập xong đi ngủ sớm đi . Một tiểu thư thì không nên có nếp nhăn trên mặt chứ .
Nói xong , anh quay đi .
- Từ từ đã !
Victoria gọi anh lại , chạy tới chỗ anh . Cô nhấc đĩa bánh lên ,ngại ngùng nói :
- Tôi không ăn hết được đĩa bánh này đâu , anh muốn ăn cùng tôi không ?
Dalziel quay lại ,mỉm cười :
- Được thôi !

Ánh trăng hôm đó soi rực rỡ , chiếu sáng bên dưới , có hai người đang ngồi  bên dưới , gặm bánh quy . Không khí buổi đêm tĩnh lặng , cô đơn . Dalziel muốn phá vỡ bầu không khí đó , anh bắt chuyện trước :
- Victoria , bình thường tôi có thấy phù thủy nào tập chiến đấu cận chiến đâu , sao cô lại tập đánh đấm vậy , nghĩa vụ của cô là đứng từ xa bắn ma pháp vào quân địch mà .
Victoria mỉm cười , đôi mắt cô hơi buồn :
- Tôi không muốn dựa quá nhiều vào ma pháp , anh biết không , ma pháp của tôi có tính di truyền , tôi càng dùng nhiều ma pháp tôi càng lớn mạnh , hậu duệ của tôi sẽ nhận nó , tôi không muốn đứa trẻ vừa sinh ra đã phải chịu đựng thứ mạnh mẽ nặng nề như vậy .
- Vậy cô thì sao Victoria , cô cũng đang phải gánh vác một cái gì đó rất lớn . Hãy để tôi gánh vác nó cùng cô , Victoria , hãy làm bạn , đồng đội với tôi ! Tôi đã hiểu tất cả những gì cô nói rồi . Tôi muốn cùng cô luyện tập , cùng mạnh lên , cùng bảo vệ nhau . Tôi sẽ không bỏ cô đâu .
Victoria ngạc nhiên , cô thấy trái tim cô hơi rung động , cô mỉm cười , bắt tay Dalziel :
- Được thôi ! Với điều kiện , anh với tôi phải ngoắc ngón út hứa không bao giờ bỏ rơi tôi !
- Được !
Họ ngoắc tay hứa dưới ánh trăng , dưới sự chứng kiến của đất trời .
- Tôi và anh mãi mãi là bạn , không từ bỏ nhau . Ai bỏ rơi trước người đó phải chịu 1000 cú đấm của người kia !

Alice đứng đó , cô nghe thấy tất cả , cô lau nước mắt :
- Bà ! Cháu cảm ơn ! Cháu có được 18 năm sống yên bình là nhờ bà . Nhưng giờ cháu có những người bạn cần bảo vệ ,như cách bà bảo vệ mọi người . Cháu sẽ cố hơn ! Đột phá bản thân !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net