60 . Cuộc sống của cô gái mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alice giờ đã là cô gái trưởng thành . Cô 24 tuổi , tuy nhiên vẻ ngoài của cô vẫn như cô gái 18 . Có lẽ do ảnh hưởng từ gen phù thủy , cô vẫn trẻ như thế .
Cô làm giám đốc một trung tâm du học Châu Âu . Nhờ sự mạnh mẽ quyết đoán , tài năng , trung tâm của cô trở nên hot với rất nhiều trụ sở khắp Việt Nam . Ở tuổi 24 , xinh xắn , dễ thương , tài năng , rất nhiều người đàn ông đến làm quen , nhưng cô đều bỏ qua , cô chỉ lao đầu vào làm việc . Cô đưa hàng ngàn du học sinh Việt sang Châu Âu . Rất nhiều người thành công , tài giỏi , có cuộc sống tốt bên nước ngoài , cũng có rất nhiều người tài giỏi về Việt Nam . Nhìn thấy mọi người thành công , cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi mọi người đều có những đường đi cho riêng mình .

12.00 đêm , cô ngồi trong văn phòng làm việc trên trung tâm . Cô tự nhủn phải làm hết mới cho phép bản thân được nghỉ ngơi . Anh Tuấn gọi điện cho cô :
- Này ! Em gái , về nghỉ ngơi đi , em đã thức liền cả tuần rồi đấy !
- Em sẽ ổn thôi mà , thôi em làm tiếp đây !
Đêm xuống , là lúc mọi người đều có nhiều tâm sự , nỗi buồn nhất . Alice cũng vậy , cô lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ suốt 5 năm qua để quên đi sự trống trải trong lòng .
Đồng hồ kêu tích tắc , kim giờ chỉ con số 3 . Cô làm xong việc , đứng dậy , cơ thể suy nhược làm cô ngã xuống . Quyển sách của Rylan rơi ra , cô cầm lấy nó , ngồi dậy . Dựa lưng vào tường , tháo kính ra , lau nước mắt , cô tự nhủn phải mạnh mẽ hơn , Rylan đã không còn ở đây để đỡ cô dậy . Cô đau đớn ôm chặt quyển sách , đứng dậy , pha một cốc cà phê . Nhưng nó vẫn không có tác dụng gì . Vừa ngồi xuống bàn làm việc . Cô gục xuống chỗ giấy tờ ngủ . Chiếc mặt vòng màu tím sáng lên .
Ánh sáng của bình minh chiếu vào mặt làm cô thức giấc , chuông điện thoại vang lên rung trên bàn cô . Vớ chiếc kính đeo vào , cô nhìn điện thoại , mẹ cô nhắn tin cho cô nhắc cô có cuộc hẹn xem mặt tối nay . Người đàn ông đó là giám đốc một tập đoàn dầu khí lớn , đẹp trai , được coi là mẫu người trong mơ của các cô gái . Nhưng cô không quan tâm , trong trái tim cô chỉ có Rylan . Mẹ cô khá buồn phiền về chuyện tình cảm của cô nên cô đành phải chấp nhận cho gia đình yên lòng .
Buổi tối hôm đó , ở một nhà hàng sang trọng , cô đi xe hơi riêng tới , một người đàn ông điển trai , mặc vét , lịch lãm mở cửa xe , đưa tay tới trước mặt cô ngỏ ý đỡ cô ra ngoài . Nhưng cô không quan tâm , mặt kệ anh ta , anh ta cũng chỉ là người vô hình trong mắt cô . Ăn mặc giản dị với bộ đồ áo phông - quần bò , mọi người trong nhà hàng nhìn cô với ánh mắt khinh miệt , đặt biệt là mấy cô gái giàu có , trên người nhiều có loại trang sức , mặc những bộ đồ hàng hiệu :
- Con kia là thứ gì thế , bước vào đây mà ăn mặc thế à !
- Nghe nói giám đốc của mấy trung tâm quèn gì đó thôi !
- Nhưng người đi cạnh cô ta kìa , anh ấy là giám đốc tập đoàn dầu khí đấy , giàu lắm !
- Thật là đôi đũa lệch mà !
Cô nghe thấy , mỉm cười , tay cô ra chút kí hiệu phép thuật làm mấy kẻ đó không mở miệng được . Cô cười thầm trong đầu : " Tao chúa ghét bọn sân si ! "
Anh chàng kia kéo ghế ra , mời cô ngồi xuống , cô gật đầu cảm ơn , anh ta bắt chuyện trước :
- Anh nghe nói trước đấy em đã đi du học à , nước nào vậy , anh cũng từng đi Anh đây !
- Em đi Na Uy !
- Ồ ! Nơi đó đẹp lắm , nếu cuộc hẹn này thành công , em có thích đi Na Uy chơi không !
Cô mỉm cười :
- Có chứ ! Nhưng không phải với anh !
Khá bất ngờ vì có một cô gái dám nói vậy , anh càng muốn chiếm Alice làm của riêng mình . Còn cô chỉ muốn nhìn đồng hồ xem đến 21.00 chưa để về nhà . Đồ ăn được đưa ra , Alice ngồi ăn ngấu nghiến , mặc kệ sự hiện diện của người đàn ông đối diện cô . Anh ta tiếp tục hỏi , nhưng cô bơ đi , hoặc trả lời ậm ừ cho có . Kết thúc buổi xem mặt , anh ta rút tờ séc ra kí để trả tiền :
- Nguyễn Anh ! Buổi xem mặt hôm nay , để anh trả nhé !
Cô lắc đầu từ chối , rút ra trong ví thẻ ATM , cô đưa cho nhân viên quẹt :
- Em xin lỗi ! Nhưng em chỉ thích một người khao em ăn thôi !
Nói xong , cô bước ra ngoài thật nhanh , mặc kệ anh ta đứng đó . Trên đường về , cô bắt gặp một người đàn ông trung niên trạc tuổi cha cô đang đẩy xe bán đồ ăn đêm . Cô dừng xe lại , lục mấy tờ tiền 500.000 đồng mua một cái bánh mì , ông ấy không có tiền trả lại nên cô chỉ lấy thêm một cái bánh nữa rồi biếu ông ấy số tiền thừa . Cô phóng xe về , đường phố Hà Nội buổi tối vẫn náo nhiệt , nhưng ở bên trong xe thì cô không cảm nhận được , cô chỉ muốn phóng nhanh về căn hộ riêng của cô .
Căn hộ của cô nằm ở chung cư cao cấp , phía tây thành phố . Nó tối om , lạnh lẽo , có lẽ vì lâu rồi cô mới về nhà . Cô chỉ chăm chăm làm việc trên văn phòng . Ngồi cắn từng miếng bánh , nước mắt cô liên tục chảy , cô vừa ăn vừa khóc :
- Rylan ! Em nhớ anh !
5 năm qua , trừ những đêm cô lao vào làm việc thì sự cô đơn , thèm nhớ cái ấm áp , dịu dàng từ anh giày vò cô mọi đêm . Cô liên tục khóc , khóc cho đến khi sự mệt mỏi làm cô thiếp đi . Chiếc vòng màu tím luôn sáng lên mỗi khi cô khóc , quyển sổ mang nét chữ của anh được bọc cẩn thận bằng giấy bọc , cả bức tranh bài tập anh sửa cho cô , cô ép nó lại rồi treo trong phòng . Cô không biết cô có thể sống bao lâu trong tình trạng này . Cứ vài tháng , Robert gọi điện hỏi thăm cô , anh khuyên cô hãy quên đi quá khứ , quên đi Rylan và tiếp tục sống cho tương lai , nhưng cô không thể làm được . Cô đã từng cất hết di vật của anh vào tủ , khóa chặt lại , nhưng những đêm cô không thấy nó , cô la hét trong điên dại . Đã có lần , cô vứt chìa khóa đi để không mở được nó ra nữa , thì cô đập phá đồ , la hét tới mức hàng xóm phải gọi cho anh Tuấn . Cứ cuối tuần , cô đi gặp bác sĩ tâm lý , nhưng tất cả các bác sĩ đều bó tay .
Ăn hết hai chiếc bánh mì , cô mở phim lên xem , nhưng cũng chả có phim gì hợp tâm trạng cô , cô tắt tivi đi , tiếp tục ôm quyển sách khóc . Cô muốn tự tử , nhưng chiếc dây chuyền khốn nạn này luôn ngăn cô lại , làm cô tự tử bất thành , cô tìm cách tháo nó ra , nhưng vì một lý do nào đó , móc chốt bị dính chặt vào nhau , không thể tháo được . Tiếng " tinh " của tin nhắn trong điện thoại , là lời tỏ tình của người đàn ông vừa xem mặt , hẳn anh ta đã xin số từ mẹ cô . Cô chặn số anh ta , ném điện thoại sang một bên , ôm gối ngủ .

Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô , người trợ lý của cô gọi . Cô khá mến anh ta vì anh là người chăm chỉ , tận tụy . Nghe nói anh đang yêu một anh chàng người Pháp và họ dự định sẽ tiến tới hôn nhân tháng sau .
- Giám đốc ! Hôm nay có giáo viên tiếng anh mới đến xin việc , 8.00 am sẽ phỏng vấn , cô đừng đến muộn nhé !
- Ừ !
Alice trả lời qua loa , cô ể oải thức dậy , vươn vai , mặc đồ vào . Thời gian vẫn còn sớm , cô không muốn nằm lì ở nhà , cũng không muốn lên công ty sớm . Chán nản không muốn lấy xe , cô đã đi bộ tới bến xe buýt gần đó để đi dạo một vòng quanh Hà Nội . Một cơn mưa rào mát mẻ đổ xuống thành phố , mọi người đi vội vàng để tránh mưa , thành phố giao thông hỗn loạn . Alice ngồi phía cuối xe , cạnh cửa sổ . Đôi mắt cô vô hồn nhìn ra bên ngoài , nước mưa chảy xối xả làm mờ tấm kính . Không khí ảm đạm của bầu trời xám xịt làm cô nhớ tới ngôi trường . Cô ước gì có thể quay lại thời gian đó , đúng hơn cô đã từng nói chuyện với bà Eirlys về việc quay lại thời gian để cứu Rylan , nhưng bà lắc đầu từ chối . Cô không thể thay đổi thời gian được vì làm vậy thời gian sẽ nhận ra sự vô lý và xóa bỏ cô . Mải ngắm cơn mưa , cô không để ý cô đã muộn buổi phỏng vấn .
Anh chàng người Mỹ ngồi đợi cô , anh nhìn đồng hồ liên tục , người trợ lý rối rít xin lỗi anh .
10.00 am , Alice mới đến công ty , cô ngồi vào bàn phỏng vấn . Anh trợ lý quở trách cô :
- Giám đốc ! Cô đến muộn vậy sao làm gương cho nhân viên ở trung tâm này đây ?!
Cô phẩy tay , bỏ qua những lời càu nhàu của người trợ lý , cúi xuống ghi chép :
- Anh cho người phỏng vấn vào đi !
- Hazz ! Chịu cô luôn đó Nguyễn Anh !
Cô vẫn cắm cúi viết , không để ý mấy tới anh chàng kia , cô hỏi :
- Vậy anh giới thiệu đi !
- Tôi tên là Nolan Johnsen !
Cái tên quen thuộc đó , nó làm cô giật mình . Cô ngẩn mặt lên , nhìn anh chàng đang phỏng vấn , đôi mắt cô thể hiện rõ sự ngạc nhiên và xúc động :
- Đôi mắt tím hiền dịu đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net