64 . END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười chờ đợi trên miệng Alice dập tắt , anh ấy đâu ? Người cô yêu ở đâu ?
Nhưng anh ấy không ở đây , nghĩa là Rylan còn sống !
Cô cảm thấy mừng .
Bữa trưa sắp bắt đầu nên mọi người về trường nghỉ ngơi . Nolan ngắm những bức tranh chạm khắc , những thứ quý giá đó anh chưa bao giờ được thấy . Robert đang nấu ăn cùng bé Ý Lan . Alice quay lại phòng kí túc xá , cô muốn tắm nhưng không mang theo đồ . Chợt nhớ ra đồ của Vương Viên vẫn còn trong kí túc xá . Cô mò lên phòng Vương Viên tìm xem còn bộ đồ nào không .
Đứng trước cửa phòng Vương Viên , cô chập chừng , rồi gõ cửa , nói thầm :
- Vương Viên ! Cho tới mượn đồ cậu nhé !
Cánh cửa cũ kĩ bung ra , Alice bước vào . Mọi thứ đều sạch sẽ , có lẽ Robert đã dọn dẹp mọi thứ . Trên giường có sẵn một bộ đồ . Cô trầm ngâm định lấy nó . Robert đứng ngoài cửa :
- Em cứ lấy đi ! Vương Viên sẽ không ngại đâu !
- Robert ! Anh dọn căn phòng này cho cậu ấy hả ?
- Phải ! Anh sẽ chờ một ngày nào đó em ấy quay lại , anh sẽ xếp cho em ấy căn phòng này , trả đồ và tỏ tình em ấy !
- Cảm ơn anh !
- Không có gì đâu ! Em đi tắm nhanh đi , đồ ăn sắp xong rồi đấy !
Bữa tối hôm đó có những món đặc biệt , Alice khá ngạc nhiên , cô không nghĩ Robert lại có thể nấu ngon và phức tạp tới vậy . Cô nhớ tới Rylan , anh ấy cũng hứa sẽ nấu cho cô .
Robert mỉm cười cất lời :
- Alice ! Chúc mừng sinh nhật em !
Cô giật mình , hôm nay là sinh nhật cô ?
5 năm trời sống quên lãng với mọi thứ . Cô mỉm cười , gật đầu , cảm ơn mọi người đã tổ chức cho cô .
Kết thúc bữa ăn tối , những người hầu dọn dẹp bát đĩa . Bước lên phòng rồi , cô mới có thể khóc , ngày sinh nhật cô 5 năm trước chính là ngày cô đã mất đi một người quý giá trong cuộc đời .
Cô chọn quên đi ngày sinh của mình , những hôm đó cô chỉ về ăn một bữa cơm với cha mẹ rồi lại lao đầu vào làm , quên đi quá khứ và sự cô đơn , trống rỗng .
Mọi người tiếp tục tìm kiếm xung quanh hầm mộ , rồi cả khu rừng . Mở rộng hơn là toàn bộ không gian . Nhưng không ai thấy Rylan , hay một chút vết tích của anh ấy . Alice buồn rầu ngồi trong lâu đài chờ đợi tin từ Robert và Nolan . Nhưng 1 tháng , rồi 2 tháng , rồi nửa năm . Không có một chút gì về anh . Nhân viên trong trung tâm du học của cô bắt đầu náo loạn vì thiếu sếp , cha mẹ cô cũng lo lắng vì con gái đã đi quá lâu mà không về , họ giục cô quay trở lại Việt Nam . Nhưng cô vẫn muốn ở lại , cô hi vọng có được một chút gì đó từ người cô đã yêu suốt 5 năm qua . Robert đành phải lắc đầu từ chối :
- Alice ! Em nên bỏ cuộc đi , anh ta không còn tồn tại nữa !
- Vậy cơ thể anh ấy đâu ? Chỉ có Rylan còn sống chúng ta mới không thể thấy cơ thể anh ấy !
- Có thể nhà Johnsen đã bí mật đưa anh ta về chôn cất !
Alice gắt lên , cô bỏ chạy ra ngoài :
- Không ! Em không tin !
Nolan bước vào phòng , cô đâm sầm vào anh , anh giữ cô lại :
- Alice ! Tôi biết cô rất yêu Rylan , nhưng anh ấy không ở đây ! Cô nên về Việt Nam đi , đừng vì người đã mất mà làm người thân đang còn sống của cô lo lắng ! Hãy về đi , tôi sẽ ở lại đây giúp Robert , đến khi nào tìm ra cơ thể anh ấy tôi mới dừng , cô đồng ý không ?
Robert cũng tiếp lời khuyên nhủ cô :
- Tuấn gọi cho anh nói ông nội em đang bị liệt do vết thương hồi chiến tranh , sức khỏe khá yếu , em nên quay về chăm sóc ông ! Chuyện ở đây hãy để bọn anh lo !
Nghe những lời động viên của mọi người , Alice gạt nước mắt , cô đành chấp thuận quay về . Quay về căn phòng lạnh lẽo của cô và đống công việc bề bộn đang giang dở .

22.15 pm , tại sân bay Nội Bài , chuyến bay đưa Alice rời khỏi Na Uy cuối cùng cũng hạ cánh , cô bắt một chuyến taxi muộn . Người tài xế liên tục hỏi han , bắt chuyện với cô , nhưng cô chỉ im lặng làm ông có suy nghĩ cô bị câm . Cô chỉ muốn nghĩ về Rylan , anh đang ở đâu ?
Chiếc taxi dừng bên dưới tòa nhà . Cô đóng cửa , gửi tiền cho người tài xế kèm câu cảm ơn . Đó là câu nói duy nhất cô cất lên suốt chuyến xe , điều đó làm người tài xế cảm thấy cô lạ lùng . Nhưng ông ta có cuốc xe khác nên không có thời gian suy nghĩ về cô .

Bỗng nhiên , một tiếng hú phát ra từ một căn hộ nào đó trên tòa nhà. Mọi người cảm thấy nó quá đỗi bình thường vì ở đây nuôi rất nhiều chó .

Nhưng Alice thì không , cô giật mình , tiếng hú quen thuộc này , nó giống như tiếng hú ngày cô đến trường , nhưng nó không đáng sợ như hồi đó . Nó lại làm cô cảm thấy xúc động đến kì lạ .
Cô chạy nhanh vào bên trong , bấm thang máy , trái tim của cô đập mạnh mẽ . Đôi mắt màu xanh của cô sáng lên rực rỡ trong bóng tối . Cô chạy theo tiếng hú đó , cô mừng rỡ tới mức nước mắt cô không ngừng tuôn ra . Nó dẫn cô tới căn hộ của nhà cô , cô nắm lấy tay khóa , bẻ nó xuống , nó không hề khóa , đã bị mở từ trước . Căn hộ của cô tối om . Bật đèn lên , cô đi từng phòng một tìm chủ nhân của tiếng hú đó . Nhưng không có ai , cô ngồi xuống , xoa đầu . Không lẽ cô đã nhớ anh quá nên ảo tưởng ?

Không , không hề , cô chạy ra ngoài lô gia . Dưới ánh trăng , một ma sói đứng đó chờ đợi cô , trùm áo khoác đen , đôi mắt tím ấm áp của anh nhìn về phía cô , đôi mắt đó không hề thay đổi từ ngày cô gặp anh , cô xúc động không nói lên lời , anh mỉm cười :
- Alice ! Chào nhóc !
Không kiềm nổi được cảm xúc , cô lao vào , dùng chiếc đầu cứng của cô đập mạnh vào đầu anh :
- Đồ đáng ghét ! 5 năm trời , 5 năm đấy ! Anh không liên lạc , không nói gì ! Để tôi nửa sống nửa chết vật vờ qua ngày ! Anh thì chắc sung sướng lắm hả , hẹn hò với con nào cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ !
Anh ôm chặt lấy cô , vừa xoa đầu cô vừa cười :
- Nói gì kì vậy , anh chỉ yêu mỗi em thôi mà ! Xin lỗi em , anh mới tỉnh lại gần đây , anh tới nhà em định cho em bất ngờ hú hồn một phen mà em lại đi mất đâu đó !
Rồi anh cốc một cú vào đầu cô :
- Alice ! Em ăn ngủ không điều độ phải không , sao cơ thể lại ốm yếu , suy nhược thế này !
Khuôn mặt cô phụng phịu , cô òa khóc , đấm mạnh vào ngực anh :
- Tại anh hết đó ! Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Dám bỏ em ! Anh nghĩ em sống tốt được à khi người em yêu bỏ lại em một mình cả đời !
- Anh xin lỗi ! Để anh chăm sóc em cả đời bù lại cho em nhé !
Nói xong , Rylan xoa dịu sự tức giận của Alice bằng một nụ hôn , một nụ hôn đằm thắm , ấm áp , trân thành . Khuôn mặt cô đỏ ửng lên trước cái hôn bất ngờ của Rylan . Trái tim họ cùng đập thành một nhịp , một cảm giác giống tia điện chạy qua bên trong trái tim , rồi khắp cơ thể họ .
Alice nhìn anh , vẫn cái vẻ giận dỗi đó nhưng dịu hơn hẳn :
- Anh tưởng hôn là em bỏ qua hả ?!
- Nhưng em thích mà ! Đúng chứ ?
Alice đỏ mặt quay đi , sự ngại ngùng của cô làm anh thích thú , một tay anh ôm chặt eo cô , tay kia của anh nâng cằm cô lên :
- Alice ! Anh yêu em !
Anh hôn cô lần nữa , mãnh liệt hơn , mạnh mẽ hơn , như muốn ăn cô vậy . Môi cô mềm mại , ngọt ngào và thanh khiết giống như một viên kẹo dâu . Rylan đê mê mùi vị đó , anh không cưỡng lại được sức hút của nó . Alice cũng vậy , sức hút từ mùi vị ngọt ngào của môi anh làm cô không cưỡng lại nổi . Cô ôm chặt lấy anh , tay cô vuốt lấy khuôn mặt mạnh mẽ nam tính của anh . Lưỡi họ xoắn quyện vào nhau . Cơ thể và linh hồn của họ hòa vào thành một trong đêm đó , họ sung sướng và xúc động vì trái tim đã được lấp đầy sau bao nhiêu năm tháng . Cuối cùng , họ cũng về được với nhau .

************************************

Bà phù thủy Eirlys là kẻ giả mạo , bà ta chuyên thu mua các bộ phận cơ thể của các sinh vật bán cho con người , bà ta trà trộn vào ngôi trường lúc ngôi trường mới khánh thành , lợi dụng Milo để ăn cắp sách phép . Bà ta bị bắt ngay sau đó . Trước khi bị bắt , bà ta dúi vào tay Alice một tờ giấy -sơ đồ đưa cô tới chỗ giấu một quyển sách phép . Alice tìm ra nó , đó là quyển sách cô đọc trộm . Trong đó có tờ giấy ghi lại dòng nhắn nhủ cho cô " Hãy cầm nó và thay đổi thế giới đi cô bé "

Robert quyết định sang tháng 7 sẽ cho ngôi trường hoạt động trở lại , các giảng viên cũng đồng tình . Nolan cũng ở lại giúp đỡ Robert . Alice nhượng lại trung tâm cho người trợ lý . Phải nói khi nghe tin đó anh ta sung sướng tới nhường nào . Một tuần sau , Alice và Rylan quay trở lại ngôi trường .

Ting ! Có cuộc điện thoại nhỡ từ mẹ cô . Cô gọi lại cho mẹ , bà nhấc máy :
- Nguyễn Anh ! Con đi đâu cả tháng trời vậy hả ? Con làm gì để anh giám đốc phải từ chối vậy ! Đi về nhà ngay !
- Không được mẹ ơi ! Con đang ở với chồng con , tháng sau con sẽ về với anh ấy khi bọn con ổn định !
- Chồng ?
Mẹ cô ngạc nhiên , có tiếng xì xào trong điện thoại :
- Ai vậy Alice !
- À mẹ em gọi !
- Vậy gửi hộ anh lời chào tới mẹ nhé !
Bà tắt điện thoại , huých huých vào tay cha cô đang ngồi đọc báo bên cạnh :
- Đưa 500.000 đồng đây ,tôi cược con bé yêu Rylan , nó kết hôn với thằng bé rồi nhá !
Ông thở dài , móc túi :
- Đây ! 5 năm rồi mà vẫn còn nhớ thì tôi cũng chịu bà !
Có tiếng ho khụ khụ trong phòng , ông nội cô nằm trên giường , ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật xung quanh , ông mỉm cười :
- Bà nó ơi , cháu bà cũng lớn rồi đấy !
Một người phụ nữ mặc váy đỏ cầm lưỡi hái lướt qua hàng rào . Bà đứng lại vẫy tay , mỉm cười chào ông rồi biến mất .
Ở đỉnh một ngọn núi hùng vĩ của Na Uy . Những lớp bắc cực quang trải dài nối tiếp nhau tỏa sáng . Victoria đứng trên đó ngắm nhìn cảnh vật . Dalziel bước tới :
- Biết ngay cô vẫn chưa chết mà !
Bà mỉm cười :
- Nghĩ sao kêu tôi chết dễ vậy !
- Thế ! Cô tạo ra cái chết thế thân của cả hai để đánh lừa kẻ chủ mưa hả ?
- Chính xác ! Nhưng thật không ngờ là thằng bé Anthony , hẳn nó yêu Juvia lắm , cả thằng nhóc Rylan nữa !
Nhắc đến con , Dalziel thở dài :
- Do tôi bỏ rơi gia đình , để thằng bé gánh hết , để 3 mẹ con nó chịu đựng những điều kinh khủng , mẹ nó sẽ không bao giờ tha lỗi cho tôi !
- Đừng nói vậy ! Cô ấy hiểu mà , tôi đoán cô ấy cũng đầu thai rồi đấy , anh muốn đi tìm cô ấy để chuộc lỗi không ?
Ông cười xòa :
- Có chứ ! Nhưng cô tính phạt thằng con tôi như nào trước hành động của nó !
Bà mỉm cười :
- À tôi sẽ nhờ Alice phạt thằng bé !
Ông cũng mỉm cười theo :
- Ôi tình yêu tuổi trẻ ! Victoria , bọn trẻ cũng trưởng thành hết rồi , để hết việc cho tụ nó , tôi với cô lại làm mấy chuyến du hành nữa đi !
- Được thôi !
Bà vui vẻ , vung lưỡi hái . Cả hai người họ biến mất trong chớp mắt .

10 năm sau , người đàn ông làng chài ngồi gỡ lưới , cô bé với cơ thể đầy lông đeo cặp vào chạy ra ngoài .
- Thưa ba con đi học !
Ti vi đang chiếu chương trình thời sự : " Sắp tới , đại diện của các sinh vật sẽ tổ chức họp báo về sự tồn tại của họ "
Mẹ Alice mở to tivi lên cho ông nội cô nghe . Cha cô ngồi bên cạnh bón cho ông cụ từng miếng cháo .
Alice đứng cạnh Rylan và Robert , cô nắm chặt tay Rylan , hơi lo lắng , Rylan an ủi cô :
- Em sẽ làm được mà em yêu ! Đừng sợ , có anh ở đây rồi !
Robert cũng mỉm cười :
- Alice ! Em còn quay về từ cõi chết được mà , mấy cái buổi này có gì mà làm em sợ vậy !
Buổi họp báo bắt đầu , tiếng đèn máy ảnh kêu tach tách , chớp lóa . Các nhà báo đua nhau hỏi :
- Vậy ! Ý cô ma sói và ma cà rồng , phù thủy hay tất cả các sinh vật con ngyời tưởng tượng có thật , nghe thật hoang đường !
- Tôi không nói hoang đường !
Nói xong , cô tạo ra một quả cầu pháp thuật , Rylan và Robert biến sang dạng ma sói và ma cà rồng . Cả căn phòng ồ lên , thợ ảnh cố gắng chụp nhiều nhất có thể , một người khác đứng lên hỏi :
- Nếu vậy cô có đảm bảo các cô không làm hại con người , các cô có sức mạnh như vậy mà !
- Bằng chứng chính là hiện tại , trong lịch sử , chúng tôi dư thừa sức mạnh để càn quét con người , thậm chí là tương lai , nhưng chúng tôi sẽ không làm gì con người , trừ khi con người làm hại chúng tôi ! Con người có vũ khí nguyên tử ? Tốt thôi , loài người sẽ phá hủy Trái Đất , trong khi chúng tôi có thể di cư sang thế giới khác .
- Vậy cô có muốn nhắn nhủ gì tới con người không ?
Cô vẽ lên lòng bàn tay những kí hiệu ma thuật cô đọc trộm của bà Eirlys giả " câu thần chú khống chế "
- Có ! Tôi muốn con người cùng chúng tôi sống hòa bình với nhau ! Còn với các bạn sinh vật kia . Các bạn không phải chui lủi , sợ hãi , sống trốn tránh con người nữa , chúng ta cũng có quyền tự hào , sống bình đẳng như nhau . Chúng ta khác con người không có nghĩa chúng ta là kẻ xấu . Hãy đứng lên !
Mọi người trong phòng họp báo vỗ tay , một người vui mừng bước lên bắt tay với cô :
- Được ! Tôi muốn được sống hòa bình với các bạn quá !
- Cảm ơn anh !
Rylan nói thầm vào tai Alice :
- Em lại dùng câu thần chú khống chế hả !
- Có sao đâu ! Lợi ích tốt mà anh ! Anh còn muốn có quyền lực không này , em sẽ đưa anh lên làm tổng thống Mĩ trong nhiệm kì tới bằng một câu nói !
Anh hôn lên tóc Alice , mỉm cười :
- Thôi ! Anh có em với 2 đứa nhóc là đủ rồi em yêu !
Mọi người bước ra khỏi phòng họp báo . Ý Lan chạy tới chỗ Robert , anh xoa đầu cô bé :
- Nay chúng ta đi chơi nhé , chú muốn sắm vài bộ đồ cho cháu !
Anh vẫy tay chào Alice và Rylan :
- Vậy chúng tôi đi trước nhé !
Chờ Robert đi rồi , Alice nhìn bóng anh , thở dài :
- Anh ấy quyết định chờ Vương Viên tới cùng đó anh !
- Đến bao giờ em ấy mới xuất hiện đây ? Anh chưa từng nghĩ Robert lại chung tình tới vậy !
- Đúng vậy ! Anh ấy là một sinh vật nhạy cảm , che giấu mọi thứ bằng nụ cười !
Alice và Rylan nắm tay nhau , anh nhìn đồng hồ :
- Chết ! Chúng ta lỡ giờ tan học Jack và Lucy rồi !
Alice ôm chặt lấy tay anh :
- Kệ hai đứa nó đi , chúng mình đi đâu riêng tư chút đi nhỉ !
Anh hôn lên mái tóc nâu óng ả Alice
- Ok luôn ! Anh không dám cãi vợ yêu !
Lucy chạy tới gốc cây trong sân trường , chỗ Jack đang ngủ .
- Này Jack ! Đã tan học 1 tiếng rồi , sao cha mẹ chưa đón mình !
Jack lắc đầu :
- Yên tâm ! Lần trước cha mẹ còn để anh ở lại trường qua đêm luôn , như này đã nhằm nhò gì ! Cha mẹ gì đâu vô trách nhiệm à , không đón được con cũng phải nhờ ai đón chứ !
Lisa khúc khích cười , đôi mắt màu tím của cô bé sáng lên :
- Vậy em chạy về nhà trước đây !
Nói xong , cô bé hóa thành ma sói .
- Gì kì vậy , đợi anh với !
Cậu bé rút ra một quyển sách phép :
- Hehe ! May mình trộm của mẹ quyển này !
Cậu bé đọc thần chú , đôi mắt xanh ngọc cậu sáng lên , cơ thể cậu bay bổng , lướt trên những làn gió .
Lucy và Jack vụt qua Alice và Rylan :
- Chào cha mẹ !
Alice gắt lên :
- Hai đứa đang làm náo loạn thành phố đấy , dừng lại ngay không mẹ cấm túc hai đứa !
Rylan ôm cô lại , ngăn cô đuổi theo tụ trẻ :
- Thôi kệ tụ nhóc đi em yêu ! Đêm nay bọn chúng bị ngồi lại ở đồn cảnh sát chúng ta lại càng có nhiều thời gian riêng tư !
Cô mỉm cười :
- Anh nói đúng !
Họ lại nắm tay nhau , đi dọc con phố . Bỏ qua đằng sau tiếng loa và tiếng hú còi của xe cảnh sát .

E N D

Đó là câu chuyện của tôi . Câu chuyện có cái kết rất hạnh phúc phải không . Nhưng để có được cái kết này , chúng tôi đã hi sinh rất nhiều . Các bạn cũng hãy lựa chọn con đường cho riêng mình . Tìm một người định mệnh của mình và viết một câu chuyện cho riêng cuộc đời mình . Chúng tôi , những sinh vật khác các bạn vẫn đang tồn tại trên thế giới này . Có thể một ngày nào đó , các bạn gặp chúng tôi , đừng sợ . Chúng tôi không hề xấu , có thể vẫn có kẻ xấu nhưng không phải tất cả đều xấu . Cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng tôi - Alice Elllis Christiansen và chồng tôi - Rylan Johnsen trên cuộc hành trình này !
Chúc những người đọc dòng này sẽ sớm gặp được chúng tôi , lúc đó hãy kể cho chúng tôi về câu chuyện cuộc đời của bạn ! Thân ái ! Chào tạm biệt các bạn !

__________Asteria Nora Hyria_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net