Chương 176: Mật đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
áp chế sợ hãi trong lòng, "Con nói đúng," Bà ngẩng đầu lên, thanh âm dịu dàng, "đúng rồi, con tên là gì?"

"Duyệt Nhi," Cô Dạ Kiết khẽ mở môi mỏng, "Phong Phi Duyệt."

Hách Đức hoàng hậu nhỏ giọng lặp lại, thân thể mệt mỏi tựa vào giường quý phi, Phong Phi Duyệt nhìn thấy vết thương trên cổ tay bà, xoay người, tìm đến một lọ thuốc cao đặt vào tay Cô Dạ Kiết, "Mẫu hậu, người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Người phụ nữ vừa mới gật đầu, thân thể liền bật dậy, "Kiết, thái hậu hai cung nói phụ hoàng của con đã băng hà, có thật vậy không?"

Cô Dạ Kiết dùng ngón trỏ lấy chút cao dược bôi đều lên cổ tay bà, lớp da bị rách run lên một cái, đau đến suýt chút thì rụt tay lại. Đầu ngón tay nam tử khẽ xoa miệng vết thương trên tay bà, trong đáy mắt rũ xuống, đôi đồng tử thâm sâu kín kẽ như bưng, "Dạ."

Hách Đức hoàng hậu khẽ nuốt xuống một cái, thanh âm, càng phát ra yếu ớt, "Con trai, con có hận không?"

Phong Phi Duyệt đứng phía sau Cô Dạ Kiết, rõ ràng nhìn thấy sau lưng hắn cừng đờ, không đáp lại một lời nào cả, chỉ là tiếp tục động tác trong tay, "Mẫu hậu không đau nữa," Người phụ nữ đặt tay lên mu bàn tay hắn, "ta đã bỏ lỡ rất nhiều, không được tận mắt nhìn con trai của mình lớn lên, con một thân một mình phải đối phó với thái hậu hai cung, có thể ngồi lên được ngai vị hoàng đế, tất không dễ dàng. Sau lưng Hách Đức gia chúng ta không có thế lực khổng lồ, qua nhiều năm như vậy, mẫu hậu vẫn luôn sợ con sẽ bị kẻ khác hãm hại. Phụ hoàng của con bị mị thuật mê hoặc, ta cho rằng, ông ấy hồ đồ đến mức sẽ không đem ngôi vị hoàng đế này truyền lại cho con."

Cô Dạ Kiết đứng dậy, đem lọ thuốc thả vào lại trong tay Phong Phi Duyệt, hắn cởi áo bào ra sau đó ngồi xuống trước mặt Hách Đức hoàng hậu, "Ngược lại là mẫu hậu, người có hận không?"

Thời gian mấy năm, cởi bỏ vinh hoa mà bà đáng có, người phụ nữ thần sắc bình đạm, trong mái tóc xỏa tung, có thể nhìn thấy vài sợi trắng bạc, tuy là không già, nhưng lại hao hết tâm tư, "Lúc bắt đầu, đương nhiên là hận, sau này, ta toàn tâm nghĩ lại, khi nào con trai của ta có thể cứu ta ra ngoài, cũng không còn dư thừa tinh lực để mà hận nữa, dần dần, loại ai oán này liền biến mất trong thất vọng, bây giờ, mẫu hậu thật sự đã quên, thù hận là một loại tâm tình như thế nào."

Nhìn tuấn nhan nam tử trầm ổn, Hách Đức hoàng hậu chậm rãi nói, "Kiết, mẫu hậu hy vọng con đừng hận, yêu thương nhiều một chút, có được không?"

Cô Dạ Kiết trầm mặc, người phụ nữ thương yêu mỉm cười, kéo cao chăn gấm lên vài phân, "Mẫu hậu không ngủ được, cùng ta nói thêm chút chuyện những năm này đi, Duyệt Nhi, ngồi xuống cạnh ta."

Hách Đức hoàng hậu lôi kéo tay của nàng, để cho nàng ngồi bên cạnh Cô Dạ Kiết, lối vào mật thất đã lần nữa khép lại, hoa văn phượng hoàng lửa mang ý nghĩa tốt lành, hai mắt sáng quắc hữu thần.

***

Đông thái hậu lảo đảo trở về tầm điện, đuổi hết toàn bộ nha hoàn hầu hạ ra ngoài rồi, lúc này mới tức giận quay sang nói với người phụ nữ sau lưng, "Tỷ vì sao không để muội cứu nó!"

"Muội điên rồi có phải không, cứu, cứu thế nào?" Tây thái hậu 'rầm' một tiếng đánh lên trên mặt bàn, "Muội cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cũng có ngày bị muội hại chết, muội không nhìn thấy hoàng đế lúc ấy cũng giết đỏ cả mắt rồi à, muội tùy tiện xông lên như vậy, nói không chừng hắn có thể chém muội ngay lúc đó, nếu không phải là ta kịp thời che miệng muội lại, cũng không biết sẽ loạn đến mức nào nữa."

"Tỷ cũng nhìn thấy đấy, Tiểu Thất nó bị thương rồi." Đông thái hậu khó mà tiêu được cơn giận này, nhiều hơn nữa là lo lắng, "Thằng bé sống chết không rõ, tỷ còn bảo muội phải tỉnh táo thế nào."

Tây thái hậu thấy bà ta khí thế hùng hổ, lập tức phát hỏa đến mức cầm chén trà trên bàn dùng sức ném xuống đất, "Muội tưởng chỉ có mình muội biết đau lòng thôi à, Tiểu Thất nó..."

Chén tử sa đập vào mặt đất vỡ tan tành thành từng mảnh, Mạch Tu vừa mới bước vào một bước, liền giẫm lên trên, 'rắc' một tiếng khiến mảnh sành vỡ vụn, "Chuyện gì vậy, phát hỏa lớn như thế này?"

Tây thái hậu nhịn xuống một hơi, Đông thái hậu bị bà ta làm khiếp sợ, đi sang một bên ngồi xuống ghế không nói tiếng nào, hai mắt đỏ bừng.

"Không có gì, giữa tỷ muội, khó tránh khỏi va chạm nhỏ nhặt." Tây thái hậu gượng cười, nói một câu trấn an tình hình, bà ta vừa mới xoay người, còn chưa kịp ngồi xuống, liền nghe thấy giữa tẩm điện truyền đến ba tiếng gõ gõ trống trải.

Thái hậu hai cung liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đột nhiên chuyển lạnh, Mạch Tu thấy Tây thái hậu bước nhanh đến trước hai cái kệ chất đầy sách ở một bên, do dự một chút, sau đó xoay đầu lại nhìn ông ta. Người đàn ông hiểu ý tứ trong đó, lúc này xoay người, mắt nhìn về nơi khác.

Phía sau kệ sách là một cơ quan bí mật, lúc Mạch Tu xoay người nhìn lại, đã thấy một nam tử áo đen quỳ gối trong nội đường, toàn thân đầy mồ hôi.

Tây thái hậu có dự cảm xấu, trầm giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm... bẩm thái hậu," Thanh âm nam tử bởi vì sợ hãi mà bị ép thành một đường, "hôm nay thuộc hạ xuống mật thất, phát hiện kẻ trông chừng kia bị đả thương, Hách, Hách Đức hoàng hậu không biết đã đi đâu..."

"Cái gì!" Tây thái hậu như bị sét đánh, toàn bộ biểu cảm trên mặt đều cứng đơ, "Sao có thể như vậy..."

"Thuộc hạ đã tra xét kỹ càng, lối ra vào ở phía trên bị mở ra, theo trường cấp một đường đi lên, vách tường ngăn trở Phượng Liễm Cung lúc trước bị phá đổ, dưới đất, còn có dấu chân rất rõ."

Đông thái hậu lau khô nước mắt, khiếp sợ không thôi, "Tuyệt đối không có khả năng, cái vòng tròn ở địa đạo sao có thể mở ra được, lúc trước khi chế tạo, rõ ràng tên thợ chế tạo kia đã nói là khóa chết, sao, sao có thể..."

Tây thái hậu đau đầu xoa xoa trán, đầu máy thống khổ nhíu lên, lòng bàn tay siết chặt.

"Lúc đầu nếu như nghe lời ta, trực tiếp trừ khử ả đi, cũng sẽ không có phiền phức ngày hôm nay." Đông thái hậu khẩn trương bật dậy, không ngừng quanh quẩn một chỗ, "Bây giờ thì hay rồi, lối ra vào là bị phá toang ở Phượng Liễm Cung, cứu Hách Đức hoàng hậu ra, nhất định là hoàng đế."

"Được rồi!" Thanh âm người phụ nữ lạnh lẽo, lộ rõ không kiên nhẫn, "Ta vốn tưởng rằng, Hách Đức hoàng hậu này sẽ là một viên cờ quan trọng nhất trong tay chúng ta, thật không ngờ, người tính không bằng trời tính."

Tranh đấu cùng hoàng đế nhiều năm như vậy, dù thắng hay bại, ít nhất trong lòng bà ta có một lá bùa, không phải vạn bất đắc dĩ, Hách Đức hoàng hậu chính là liều thuốc trấn an của bà ta.

"Việc đã đến nước này, chúng ta cần phải có dự tính khác." Mạch Tu trầm mặc nãy giờ tỉnh táo mở miệng, "Hoàng đế đã cứu Hách Đức hoàng hậu ra rồi, chuyện cần làm đầu tiên, nhất định là tìm chứng cứ, báo thù cho mẫu hậu của hắn. Theo như lời hai người nói, địa đạo này nhất định là thông với Phượng Liễm Cung, bên kia thông sang bên này, nếu như phía bên kia đã bị lộ, chúng ta nhất thiết phải giữ được bên này, tất không bị liên lụy."

Tây thái hậu cố gắng làm mình trấn định lại, uống vào một ngụm trà nóng, đồng ý gật đầu, "Ngươi nói đúng, may là, người vừa mới mất tích, hoàng đế nhất thời muốn tra xét rõ ràng, cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Lúc này tuyệt đối không thể loạn, một chút chút sai lầm, cũng có thể đem tâm huyết nhiều năm của bọn họ hủy đi trong phút chốc, rơi vào kết cục kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net