Chap 9 : Hỏa Thư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một số cách viết mới
-"abc" : nói nhỏ
*abc* : sound efect
Chỉ có bấy nhiêu thôi, giờ thì...bắt đầu thôi nào
-------------------------------------------------------

-Có lẽ mình nên tìm lại lũ thỏ đó...

Nói xong, cậu chạy vào khu rừng để tìm lũ thỏ

Đột nhiên thay vì là lũ thỏ lông vàng cậu thường thấy, lần này cậu lại bắt gặp con thỏ màu đỏ kia một lần nữa

-Để xem nào....hỏa thố là loài thỏ hay sống theo đàn, làm tổ gần nhau chúng tìm kiếm thức ăn không quá xa tổ 20m, chỉ khi không còn tìm được nữa chúng sẽ rời xa tổ hơn để tìm thức ăn -cậu nhớ lại về quyển sách nào đó

Bám theo con thỏ một cách kiên nhẫn hơn lần trước, cuối cùng nó cũng dẫn cậu đến tổ của nó

-2...3! -cậu nhảy ra

Giật mình, cả đàn thỏ đâm vào để phòng vệ. Do lũ thỏ này thuộc hệ hỏa nên lông của chủng tạo ra những ngọn lửa nhỏ
Thỏ hot girl, bốc lửa :)

-Biết ngay mà, hỏa thư!

Quyển sách hiện ra

«Hỏa thư: -Hỏa đạn -Bạo viêm»

"Mình nên...đọc tên skill để dùng?"

-Hỏa đạn!

Rất nhiều đường lửa bay từ trên tời xuống, tuy giết chết được lũ thỏ nhưng đường bay của chúng khá loạnl

-Ra đây là ma pháp, hay phết đấy...nhưng cần phải luyện tập nhiều~ -cậu cười khổ

Cậu mở thanh trạng thái lên mà kiểm tra

MP 1,785/1,805

-20MP cho 1 skill?

Và như cậu dự đoán, những con chim đất kia từ trên xà xuống mà "ăn hôi" những con thỏ

"...Loài chim này hay săn đơn độc, vì nó có tí trí khôn nên toàn đợi thời cơ rồi ngư ông đắc lợi, chiếm thành phẩm của kẻ thù. Nhưng chúng vẫn là một loài săn mồi khá giỏi" -Haru nhớ lại

-Mấy con chim đó lại ở khu vực giới hạn của hỏa đạn rồi. Cũng tốt, đúng lúc cần test bạo viêm~

Haru chạy tới chỗ mấy con chim, nhạn thấy cậu chúng cũng nhào tới

Sử dụng đọc vị linh hồn, cậu biết được, trong đám con sừng sỏi nhất cũng chỉ lv8

"Cũng không quá cao, triển thôi nào~"

Trong khi đang chạy, cậu đột nhiên dừng lại rồi hô lên

-Bạo viêm

Không kịp dừng lại lũ chim đã bay thẳng vào trung tâm vụ nổ, bán kính của skill tầm 5m nên hiện tại muốn chạy ngay cũng không còn kịp

-Guru! Guuru!!!
Tiếng chim kêu mình chịu thua

*BOKAN!!* -từ đó họa mi đã không còn nữa

-Kuh! -dư chấn bụ nổ như muốn hất bay cậu đi

Vụ nổ đã tạo ra một cái lỗ không hề nhỏ và còn làm cho những con chim mất cả xác, một vài bộ phận cứng như móng hay mỏ của nó thì rơi xuống mặt đất

-Uwoa...loại skill gì thế này? -cậu ngạc nhiên

Cậu lại mở bảng trạng thái của cậu ra

MP 1,735/1,805

-Tốn hơn gấp đôi hỏa đạn nhưng lại gây ra sát thương lớn hơn nhiều? Thể loại gì thế này?

Trong khi đang xem bảng trạng thái, cậu chợt nảy ra một ý

"Nếu như triệu hồi cuốn sách này ra như 1 câu lệnh, thì mình có cần phải mở miệng gọi toạt nó ra không?"

-Thu hồi

Quyển sách biến mất ngay sau khi cậu nói

"Hỏa thư" -cậu nghĩ thầm

Cuốn sách vẫn xuất hiện như bình thường

-Vẫn được, nhưng nếu là skill thì sao nhỉ?

"Hỏa đạn"

......

Không có gì xảy ra cả

-Huhm, cũng đáng để thử...

Cậu nhún vai rồi đi tìm hồn ngọc trong những con thỏ, nhưng kết quả là không thấy

-Chịu thôi~ đồ hiếm mà, sao dễ rơi như vậy được

Cậu đứng dậy và đi tìm kiếm hang thỏ khác

------------------

Sau một lúc, Haru hiện tại đang ngồi nghỉ ngơi tại gốc cây nào đó, cậu mở bảng trạng thái lên và nhấp vào mục "PHY" một chiếc bảng nhỏ hiện ra

"Physical Damage : 500"

-500 huh...

Cậu lấy từ trong túi ra viên hồn ngọc

-Đến lúc phải thứ đến này rồi, cơ mà...làm sao ấy nhỉ?

Cậu suy nghĩ

-Nó có tên là hồn ngọc, nếu đã vậy thì...

Haru cầm viên ngọc trong tay, nhắm mắt lại, cố gắng thúc đẩy linh hồn của cậu hấp thụ viên ngọc

Viên ngọc trong tay cậu tan thành những luồng năng lượng nhỏ rồi bay vào người cậu, đột nhiên cậu chợt ra điều gì đó sau khi hấp thụ xong

-Đệt! Trong quyển sách có nói nếu hấp thụ sai hệ thì sẽ bị tổn thương đến linh hồn, *tsk* liều thôi -cậu cắn chặt răng

3 phút, 5 phút rồi đến 20 phút nhưng chẳng có cái m* gì xảy ra cả

-Không bị gì hết...? Mình không phải thuần hệ hỏa sao?

Cậu mở bảng hệ thống ra

"Physical Damage : 520 - up ^20"

-Cái này là ít hay nhiều đây?

Trong khi đang suy nghĩ đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân

-Đó là...

Đó là những con hắc lang, loài sói này thường đi theo bầy nhỏ để săn mồi, chúng khá khó đối với tân binh

-4 con...3 con lên 1 con ở lại thi triển skill

Cậu sử dụng Dash để né, khi bọn chúng lao lên

-Hỏa đạn!

Chúng né được, nhưng vẫn bị thương nhẹ

-Lần nữa! Hỏa đạn!

Lần này cậu tập trung đường bắn vào lũ sói hơn, và quả thật chúng bay chuẩn hơn. Dính ngay 2 con sói xấu số

-2 đĩa thịt chó~

Thấy đồng bọn ra đi nhanh chóng, con còn lại chạy về sau lưng con ở lại, có vẻ như nó đã nạp skill xong

-Cũng chả khó nhằn gì lắm, kết thúc mau thôi~

-Bạo viêm---

Vừa mới dứt câu thì con hắc lang kia bắn ra 1 quả hắc cầu với tốc độ kinh người, cậu nhanh chóng dùng dash để né

Hắc cầu sượt qua người cậu rồi chạm xuống mặt đất, cỏ bụi bay tứ tung

-Uwoa~ dính cú đó chắc "ngủm" thêm phát nữa quá

Thấy mình đã hụt, 2 con sói kia nhảy lên "khô máu" với cậu

-Skill vừa rồi của mình đâu rồi!? MÌnh đọc tên kịp mà

2 con sói kia chạy thật nhanh tới chỗ cậu

-Chậc...

Cậu định hô lại "Bạo viêm" một lần nữa, nhưng một vụ lại bất ngờ nổ ra

*BOKAN!!* - thế là 2 con sói đi đời

-4 đĩa...thịt chó...? Không không không! Cái éo gì vậy?

Cậu nhìn cái hố lớn trước mặt, bán kính của nó lại to tận 8m

-Khi nãy, nó không dùng được mà nhỉ?

Cậu lại mở thanh trạng thái lên để check

"MP 1,655/1,805"

-Vậy nó là một loại skill charge được? cơ mà tận 80MP....thôi bỏ đi, dù gì nó cũng mạnh mà~

Có vẻ như do da của chúng khá bền nên xác của chúng không hề biến mất như lũ chim

Cậu tiến lại gần, lục lọi những cái xác để tìm hồn ngọc, nhưng vẫn không có

-Hah~...chán thế, chả có cái gì cả -cậu thở dài

Bảng thông báo chợt hiện lên

"Đã đủ điều kiện để mở skill [Wind Dash]"

Kèm theo đó là giọng nói

<<Level up>>

-Mah~ xem như lên level cũng ổn rồi

-------------------

Trời đã ngả đỏ, cậu nhanh chóng chạy về thành. Trước khi về tới biệt viện thì cậu cẩn thận phủi sạch sẽ hết bụi rồi mới bước vào

Hít nhẹ một hơi, cậu rón rén bước qua cửa phòng Yuno 1 cách cẩn thận. Tiến đến cửa phòng một cách dễ dàng, cậu mở cửa

-Fu~, may mà cô ấy không nghe thấy nếu không thì---

-Thì sao hả Haru-kun?

Yuno đang ngồi trên giường cậu bắt chéo chân với một nụ cười thân thiện

-...T-tôi đã về rồi đây...A ha ha... -cậu cười gượng gạo

-Đi dạo mất cả 1 buổi cơ đấy, em đã làm gì? -Yuno still SMILING

-C-chỉ là đi dạo thông thường thôi, cô nhìn xem quần áo vẫn sạch sẽ mà!

-Hmm~ -cô ấy vẫn tiếp tục cười

-CÓ! Một vết rách này~ -Mio bất thình lình xuất hiện

"SH!T" -Haru

-Ah...cái đó...

-1 tiếng sau-

Bằng một cách nào đó, cậu cũng né tránh được câu hỏi của Yuno và khiến họ trở về phòng, hiện giờ cậu đang nằm trên giường

-Mah~ xem như hôm này cũng có thu hoạch không nhỏ

Cậu đưa tay ra tắt viên quang thạch bên giường rồi ngủ...

Sáng hôm sau, cậu dậy sớm hơn Yuno...

Chỉnh sửa bộ đồng phục xong thì cậu mở cửa rón rén đi ra ngoài, vừa mở cửa thì lại đập vào mắt cậu là MIO VÀO LÚC 4h30 SÁNG

-Geh! Tim của tôi

-Ngươi đi đâu giờ này?

-Tôi định đi tới thư viện

-Vào giờ này? -cô nheo mắt hỏi cậu

-Dĩ nhiên! Vào giờ này nó thoải mái hơn hẳn

-Mà ta cũng chả để tâm, ngươi cũng chả làm gì hại được cô chủ

Mio lấy ra 1 cái nhẫn

-Đây là nhẫn không gian cao cấp mà cô chủ nhờ ta đưa cho ngươi, đáng lẽ phải giao cho ngươi hôm qua rồi nhưng ta cần phải quan sát xem mi có đủ khả năng để giữ nó không vì nó khá có giá trị

Mio thả chiếc nhẫn xuống tay Haru, chiếc nhẫn khá dày. Chi tiết chạm khắc tỉ mỉ, ở mặt trong lại có dòng chữ nhỏ

-Chiếc nhẫn này có khắc 1 câu pháp cầu cứu khẩn cấp, nếu có việc gì thì người chỉ cần kích hoạt nó

Cậu nhìn chăm chú chiếc nhẫn một hồi

-Cơ mà, kích hoạt kiể---

Khi ngước mặt lên thì Mio đã biến mất cùng với cánh cửa lớn đã khép lại

-F*CK!! -cậu văng tục

-------------------

Haru bắt đầu đi tới thư viện

Có 2 tên gác cổng nhìn cậu với khuôn mặt nhăn nhó, nhưng do tấm thẻ nên không làm được gì ngoài biểu hiện

Vào trong, cậu đến gặp mặt ông thủ thư

-Sách trong phòng cao cấp có mang ra ngoài được?

Nghe cậu nói vậy, lão ta liền cười mỉm

-Việc đấy có thể được nhưng ở đây mỗi quyển chỉ có 1 bản thôi nên là cậu phải để lại tấm thẻ kia thì mới mang đi được

Cái kiểu nói gấp gáp ấy, thật quá dễ để nhận ra là ông ta đang lừa cậu

"Ông muốn lấy cái thẻ này? Mơ đi nhé"

-Được thôi, nhưng phải có giấy trẳng mực đen nhỉ?

-Gek!

Có vẻ như lão ta nghĩ rằng cậu còn khá nhỏ nên mấy trò trẻ con đó có thể lừa được cậu, nhưng nó lại thất bại

Lão ta gọi người mang tờ giấy giao ước ra. Cậu cứ thế điền vào mẫu giấy rồi đưa tấm thẻ cho lão ta

Sau đó, cậu đi đến phòng thông tin cao cấp

-Mình đã để ý trong này nó cái j đó rất hấp dẫn rồi, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy

Cậu truyền mana vào mắt thì thấy được các ký hiệu được đánh dấu để đi vào cái mật thất nào đấy

-Trúng mánh nữa rồi~ -cậu cười nhếch mép

Một lát sau Haru đi ra ngoài với vẻ mặt hớn hở rồi đến trường

-------------------

Khi vào lớp sớm thì Haru đã thấy Saiki đã ở đấy, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước cậu bước lại gần Saiki

-Này Saiki

-H-haru?...cậu vào sớm nhỉ?

Cậu ta quay mặt lại khi nghe thấy giọng cậu với vẻ rụt rè

-Cậu có thể kể chi tiết về mâu thuẫn giữa cậu chủ của cậu và Yuno được không?

-A-ah, nếu là về nó...được thôi

Haru kéo ghế lại, ngồi đối diện với Saiki

-U-uhm....thật ra là...Bettho-sama đã từng tranh giành với Yuno-sama để được vào lớp thiên tài. Lúc đó chỉ còn một chỗ duy nhất, n-nên ngài ấy đã cố gắng để vào lớp ấy....nhưng vì Yuno-sama lại khá hơn nên đã bị loại, t-từ đó ngài ấy có hiềm khích không nhỏ với Yuno-sama cho đến tận bây giờ...

"Đi hận người khác chỉ vì mình không vào được lớp đặc biệt, đối tượng lại là con gái...hắn bị gay à?" -Haru

-H-haru?

-Ah! Cảm ơn cậu vì mấy thứ trên, có gì chiếu cố nhau nhé~ -Haru vỗ vai cười nói với Saiki

-Tên nô lệ hạ đẳng nhà ngươi đâu rồi, tại sao ngươi lại bắt ta đi đến nơi thấp hèn này để chửi mắng thế. Sáng nay ngươi lại đ*o lau giày cho ta, nó bị dính vết ố rồi này!!

Từ ngoài một người nào đó với phong thái "ông nội nhà mày" bước vào, đó là một thanh niên cao ráo cùng với bộ trang phục vô cùng sang trọng nhưng có tí lòe loẹt lớn miệng chửi mắng. Đấy chính là chủ nhân của Saiki, Bathorian Bettho

-Ngươi đi đến đây sớm chỉ để tán dóc vô bổ với một tên hạ đẳng khác mà quên đi công chuyện của ngươi ư!?

Saiki sợ sệt lấy từ trong cái túi 1 cái khăn trắng với 1 bình nước gì đó đến trước Bettho khom người xuống rồi lau giày

-Ngươi biết điều đấy, thôi thì lần này ta tạm tha cho ngươi

Liếc sơ qua người Saiki thì thấy ở cổ tay lộ ra vài vết sẹo

Haru chau mày lại

"đầy tớ trung thành nhưng lại không được đúng chủ chọn, đáng tiếc"

-À đúng rồi, ta đến đây cũng có một tí việc

Bettho nhìn xung quanh lớp, có 1 vài người khác cũng đã đến lúc đấy

-Đứa tên ha.. hara.. gì đó đâu?

Saiki ấp úng hướng tay vào Haru

-L-là cậu ấy

Mắt Bettho mở to ra

-Không ngờ lại là người, hôm qua ta thấy ngươi đi chung với con nhỏ đó vào đây phải không? Tưởng tên cặn bã nào lại làm chú ta có thể mất mặt đến vậy thì ra là nô lệ của con tiện tì đó

"Chú? Lão hiệu trưởng ấy hả?"

-Nếu vậy thì ta k cần nương tay nữa

Nghe tên Bettho mắng nhiết Yuno, tay rú nắm chặt lại, trên trán nổi gân xanh lên

-Thế bây giờ ngươi muốn chết thế nào đây

Bettho giơ tay lên tạo thành vài viên thủy đạn hướng thẳng vào Haru

-Hỏa đ---

Một giọng nói chen ngang

-Nay! Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng đây là lớp học của tôi, tôi không cho phép hành động ẩu đả ngay tại đây!

Đó chính là giọng của Lize-sensei

-"Chậc..." -Haru cau mặt

-Hmp! Sao cũng được -hắn phẩy tay, những cục thủy cầu biến mất

-Ta sẽ để ngươi làm trò tiêu khiển vào lúc sau vậy, hẹn gặp lại vào lúc nào đó không xa!

Hắn xoay người bước ra khỏi lớp, cười to một cách kiêu ngạo

Mấy bán nhân có trong lớp học lúc đó khá bất ngờ khi có 1 quý tộc loài người đến cái lớp này

Nhưng, buổi học học vẫn được bắt đầu như chưa có gì xảy ra...

--------------

-Hôm nay cô có 1 thông báo khá quan trọng cho các trò, với một bán nhân thì việc làm 1 hồn khí là một điều khá xa xỉ, nên phía nhà trường đã tạo cho các em cơ hội...

Cả lớp liền ồ lên một tiếng, một số người thì có vẻ vui mừng như sắp muốn khóc

-Tuy nhiên, nó sẽ không hề dễ dàng vì các em phải đạt giải quán quân mới có được quyền lợi như thế

Nghe xong đoạn còn lại, cả lớp tụt mood không phanh

-Các em có 2 ngày để chuẩn bị và ngày kể tiếp thể lệ sẽ được công bố và giải đấu sẽ được bắt đầu, bài học đến đây là kết thúc

-Vânggg~~~ -cả lớp đồng thanh

---------------------------------------------------------
Hết nhảm nhỉ? Mà chịu thôi, mình cũng cần giới hạn từ lại nữa :)) đọc dài quá cũng ngán mà~

Ciao~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net