chap 8:bạn đồng hành(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tử xích quang co lại ngạc nhiên, Sabito thì cậu có thể hiểu được, nhưng còn Makomo..... cô bé đáng yêu, hòa nhã trước kia đâu rồi? Sao chỉ còn lại sự lạnh lùng đến tàn nhẫn thế này....

Zenitsu ngồi cạnh bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi về tình hình hiện tại. Lay nhẹ vạt áo của Tanjirou, cậu nói với giọng the thé:

" nè... nè... Hai người đó... cậu quen hả?"

" ừ... hai người đó là đồng môn của tớ..... nhưng mà..." - Giọng cậu càng nhỏ dần rồi tắt hẳn

Zenitsu cũng im bặt, không khí càng trở nên căng như dây đàn cho tới khi chất giọng khàn đặc của kẻ bị mọi người coi là không khí cất lên như để chứng minh rằng mình vẫn còn sống:" Ta thấy hai tên kia nói cũng đúng, nhưng mà tại sao hai ngươi lại bảo vệ cho con quỷ đó, chính nó đã làm ngươi bị thương đó tên kia" - Chỉ tay vào Tanjirou, thiếu niên đội mũ heo lên tiếng.

Sau khi tạm biệt Makomo và Sabito, ba kiếm sĩ trẻ tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ và đương nhiên Tanjirou là người bế Shiro mặc cho tên nhóc tóc vàng nào đó vẫn la hét ầm ĩ. Inosuke cứ liên tục thách thức Tanjirou, mặc cho cậu nhóc đã cố giải thích nhưng bất thành.

Sau một hành trình " gà bay chó sủa" thì họ cũng đã nghỉ chân tại một ngôi nhà khắc dấu ấn tử đằng. khi đến cổng nhà, họ đã thấy một bà lão đợi sẵn ở đó. Sau một lúc thay y phục và băng bó lại vết thương cho Tanjirou thì cả ba mỗi người một góc, không ai nói lấy một lời. Nezuko và Shiro vẫn ngủ say.

Co người lại một góc, tanjirou không ngừng tự trách bản thân mình

" Nếu như mình đi với em ấy sẽ không có chuyện đó xảy ra"

" Nếu mình nhanh hơn thì mọi chuyện sẽ không như vậy"

" nếu...."

Mà tất cả sẽ theo quỹ đạo thường ngày, chỉ là không có từ nếu...

Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mình thì Zenitsu lên tiếng phá tân không khí hiện tại, cậu chàng nói với chất giọng quyết giọng quyết tâm khác hẳn thường ngày:

- ĐỪng có ủ rủ như vậy nữa Tanjirou! Không phải lỗi của cậu, càng không phải lỗi của bất kì ai cả! Kẻ có lỗi chính là Muzan, chính hắn là người khởi đầu mọi chuyện! Cậu định để cái tâm trạng ủ dột này tới khi nào hả!!! Cứ như vậy là sao mà cậu có thể mạnh mẽ hơn để tiêu diệt hắn hả!

- Zenitsu..... - Tanjirou ngướt lên nhìn cậu bạn mít ướt đang thuyết giáo mình, lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Zenitsu nói rất đúng, cậu không thể cứ ủ rủ như vậy được. Cậu còn phải giết Muzan, mang Nezuko trở lại thành người và cả bảo vệ cô ấy....

- Cậu nói đúng Zenitsu! Tớ không thể cứ như vậy được, tớ phải trở nên mạnh mẽ hơn! - Siết tay thành nắm đánh, cậu đứng bật dậy, đồng tử xích quanh ánh lên tia kiên định. Cậu càng trở nên mạnh hơn nữa!

Zenitsu mừng thầm vì người đồng đội của cậu đã lấy lại tinh thần, và chính Zenitsu cũng đã quyết tâm mạnh mẽ hơn nữa.

Sau một lúc thì cả hai quyết định luyện tập, mặc cho vết thương của Tanjirou vẫn chưa lành lại hẳn. Định rời khỏi căn phòng thì họ chợt nhớ ra gì đó.... Nếu họ đi rồi thì ai sẽ trong Nezuko và Shiro đây.... ?

Cả hai không hẹn quay sang nhìn nhau rồi nhìn đến chỗ Inosuke, cậu ta đang bực bộ vì bị bơ đây mà. Tanjirou gãi nhẹ má đề nghị với vẻ khá... miễn cưỡng:

- Etou... Giờ bọn tớ đi luyện tập, cậu trông Shiro và Nezuko hộ bọn tớ nha... etou..

- Hừ... các ngươi luyện tập thì mặc kệ các ngươi, liên quan đi tới đấng Inosuke ta - Hừ lạnh một tiếng, Inosuke quay đi vào góc tường, chắc là cậu ta đang dỗi về chuyện mình bị bỏ quên đây

Nụ cười trên môi của cả hai cứng đờ lại, kiếm sĩ tóc đỏ kéo tay cậu nhóc tóc vàng ra khỏi cánh cửa, cũng không quên nói câu cảm ơn rồi vụt đi mất, chẳng để cho Insuke kịp đáp gì :

- Dù sao thì cũng nhờ cậu nha Inosuke, cảm ơn rất nhiều!

- Cái bọn này.... tsk...

Nãy giờ lo nói với hai tên kia mà cậu cũng không để ý lắm về Shiro nên bây giờ mới được nhìn thật kĩ. Kéo chiếc mặt nạ heo ra khỏi đầu, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết dần xuất hiện. Mái tóc đen điểm sắc xanh lam ở phần đuôi dài chấm vai, cặp mắt xanh như rừng già. Nó đẹp đến mức không ai nghĩ cậu là nam nhân. Bàn tay to lớn khẽ vươn tới nghịch từng lọn tóc đen huyền như giếng cổ, một tay chống cằm vô thức thốt lên:

- Tính ra con bé này cũng xinh thật nhỉ....

---------------------

- Đây là đâu....sao lại tối quá vậy nè...

- Tối quá.... lạnh quá...

- Có ai không... làm ơn...đừng bỏ tôi lại mà...

Thân ảnh thiếu nữ trẻ ngồi khụy xuống nền đất lạnh giá, xung quanh chỉ toàn là nước. Cánh tay gầy guộc ôm chặt đầu gối mà run rẫy. Cô sợ lắm. Sợ cảm giác cô đơn lắm, Làm ơn... hãy cứu tôi đi...

Tách...tách..

Từng vòng tròn nhỏ xuất hiện rồi lại biến mất rồi lại xuất hiện, cô đang khóc. Hàng lệ nóng hổi chảy dọc theo gò má hồng hào rồi rơi xuống mặt nước. Cảm giác sợ hãi đang chiếm dần lấy thiếu nữ trẻ ngày càng run sợ

Xung quanh vẫn tối đen như mực, vẫn không một ai xuất hiện...

Sợ hãi...

Cô độc...

Buồn bã...

Bất chợt một giọng nói ấm áp vang lên

- Đừng khóc nữa

Shiro có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn đang xoa lấy suối tóc của mình, ngướt khuôn mặt đã đẫm lệ về phía trước, Shiro ngạc nhiên vô cùng.

Trước mắt cô chính là chàng trai hồ ly đó, lúc này cô có thế nhìn được dung mạo của anh ta rõ hơn một chút. Suối tóc bạch sắc dài ngày lưng, đôi tai yêu hồ đựng đứng, khuôn mặt bị che khuất sau mặt nạ hồ ly được chạm khắc tinh sảo, y khoác lên người bộ kimono trắng thêu hoa tuyết, làn da trắng đến nữ nhân cũng phải ghen tị, thân hình cao ráo, phong nhường nguyệt thẹn.

- Anh ... là ai ? - Shiro cất lời

Chàng trai kia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng sau đó cất giọng:

- Lại gặp em rồi, cô bé. Hôm nay anh muốn nói cho em một vài thứ mà chỉ em mới có thể biết

Sự tò mò lấn át cả nỗi sợ hãi, Shiro khẽ nghiêng đầu thắc mắc :

- Thế đó là gì ạ?

Khuôn miệng cong lên tạo thành một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp, thiếu niên không nhanh không chậm cất lời :

- Về hơi thở của tuyết và hơi thở khởi nguyên

- Sao anh lại có thể biết nhiều như thế? Anh là ai? - Sự tò mò về thân thế của chàng trai này đã trở thành một câu đố hóc búa trong đầu của Shiro rồi đây

Lại nở nụ cười, thiếu niên nhẹ nhàng nói:

- Em chỉ biết anh là tiền bối của em thôi, vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net