Chương 4: Mảnh ký ức thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÊN NHAU THẬT BÌNH YÊN (1)

"Chúng tôi là bạn thân, nhóm chúng tôi có ba người; tôi, Tây Qua và Minh Tuấn, là tình bạn tuyệt đẹp nhất,..."



Từ lúc tôi nói muốn chết đi. Đã hơn hai năm trôi qua.

'Xin chào, tôi Nguyễn Hạ Thiên, học sinh trung học phổ thông...'

Giời ạ, tôi phát phiền với việc mỗi ngày đi đến những lớp học thêm mới. Vì sắp thi đại học rồi, lớp 12 rồi. Nên tôi phải học thêm trước nhiều thứ bao gồm cả những môn tôi sẽ học ở đại học.

Quay trở lại lý do tại sao tôi vẫn ở đây, có phải đã nghĩ thông thoáng rồi không? Câu trả lời là không, tôi vẫn vậy thôi, vẫn muốn chết nhưng lại lo sợ cái chết. Cái chết luôn trực chờ sẵn trong suy nghĩ, nhưng chưa đến mức làm tôi héo mòn, tàn lụi.

Có gì đó khiến tôi muốn nỗ lực hơn? có gì đó khiến tôi hy vọng vào cuộc sống này?

Có thể đó là nội. Có thể là chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại của tôi dành cho bố mẹ mình.

Cũng có thể là nỗ lực sống còn kiên cường của Tây Qua và Minh Tuấn. Hai đứa nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, với tôi chúng nó không chỉ là bạn bè, mà còn là tri kỷ cuộc đời này.

"Thiên?"

"Hạ Thiên, cậu sao đấy?"

"Nguyễn Hạ Thiên?"

"Hở,...ơ...dạ." Tôi giật nảy đứng lên ngơ ngác, chết tôi quên là mình đang trong tiết Toán.

"Mang cái 'Dạ' lên bảng làm bài tập." Cô giáo dạy môn Toán lớp tôi, nhấc cặp kính dày cộp, nhìn tôi có chút khó chịu.

Tôi cầm quyển sách đi lên, nãy giờ có nghe giảng chút nào đâu mà biết cô gọi làm bài nào, tôi lúng túng một lúc lâu trên bảng, lật qua lật lại mấy trang sách trong vô vọng. Biết chắc việc này chẳng giúp ích gì vậy mà vẫn cố. Hay có khi nào việc tôi cố bám víu cuộc sống này cũng là thừa thãi, mất thời gian, đến cuối cũng chẳng có kết quả.

"Sao thế, cậu Thiên, cậu không nghe tôi giảng đúng không?"

"Dạ..." Sao nhỉ hay là bỏ mặc tất cả đi.

"Bài 4." Giọng nữ nhỏ và nhẹ, thì thầm sau lưng tôi.

"Thưa cô,...bài 4 ạ." Tôi cười chừ, hơi lo lắng vì tôi sợ tôi nghe nhầm.

Những kỳ lạ thay ngay trong khoảnh khắc đó tôi đã tin tưởng bám chắc vào chiếc phao cứu hộ mới vớ được, phó mặc tất cả cho người quăng nó xuống dù chẳng biết đó là ai.

Cô cứ đứng nhìn tôi chẳng nói gì, hình như sai...

"Thế cậu làm đi, đứng nhìn tôi làm gì, trán tôi có ghi đáp án à?"

Cả lớp cười ồ lên thật bẽ mặt, nhưng tốt thật lựa chọn lần này của tôi đã đúng.

"Cảm ơn nhé." Tôi nhìn sang phải nói nhỏ với bạn nữ vừa cứu tôi một mạng.

Ơ cậu đấy hả? Cái con người kỳ quặc nhất tôi từng cặp, đến cái tên cũng kỳ quặc, một trong hai tri kỷ của tôi.

******

Giờ ra chơi như thường lệ, cứ tiếng trống hết tiết vừa dứt, nhìn ra cửa chả mấy chốc Minh Tuấn sẽ lao vù tới đâm rầm vào cửa lớp tôi, lần nào cũng vậy.

Nhỏ lớp trưởng tên Hương ngồi cuối ngăn giữa, y như rằng đập bốp quyển vở xuống bàn quát lên.

"Minh Tuấn!? Cái thằng kia, cửa lớp tao long cái ốc nào thì mày liệu hồn đấy."

Thằng Thịnh đang ngủ bên cạnh nhỏ, nghe cái tên Minh Tuấn cũng nhổm dậy góp vui bằng được. Bởi nó thích nhỏ Hương mà.

"Cút về, lớp này không tiếp mày nhá, Hương nhỉ?"

Đương nhiên những câu này chỉ là trêu đùa thôi, Tuấn vừa đi đến chỗ tôi vừa cười ha há lên.

"Ê ông Thịnh nhá, vé giảm 20% con Lego mới ra ở tiệm tôi chắc ông không cần nhỉ? Riêng bà Hương, tôi hối lộ bà trà sữa mới ra, lại còn chính tay tôi pha hơn thế nữa không mất đồng nào, Thịnh trả chịu không?"

Nhỏ Hương tủm tỉm đỏ cả mặt, quay đi chả nói gì nữa.

Thằng Thịnh nhà hắn giàu lắm, hắn thích Lego hay sưu tập khoe khoang tụi bạn đại gia của hắn, nghe mấy lời mời gọi của Tuấn là đứng phắt dậy.

"Đại ca Tuấn em sai rồi, anh làm gì cũng được, Lego mới ra anh cứ báo em một tiếng. Lớp này em bảo kê cho anh không phải sợ ai hết. Em chịu đòn của Hương giúp anh. Ha ha"

Xong chuyện với hai đứa kia thằng Tuấn như thường lệ nó tiến thẳng đến chỗ tôi đưa tay phải ra.

"Hây, bro. Gugu."

Tôi hưởng ứng đưa tay trái ra bắt lấy tay nó vuốt qua lại, hai nắm đấm chạm nhau đồng thời tôi cũng đáp lại nó.

"Gaga".

Chả biết nó học đâu kiểu đấy, tự nghĩ ra hay sao tôi cũng không biết nữa nhưng đó là cách chào riêng của chúng tôi. Y như rằng nhỏ Tây Qua chen vào.

"Gô gô."

Nhỏ tức lắm, vì ba đứa chơi với nhau mà hai chúng tôi lại có cách chào nhau riêng, nhỏ đẩy tôi vào góc chen vào giữa.

"Ghét hai chúng mày, ứ chịu đâu."

Thằng Tuấn ngó nhìn nhỏ cái giọng điệu điệu.

"Chội ôi, coi cái mặt kìa, thui thui chiều học về qua quán bao trà sữa nhó."

Thấy nhỏ vẫn phụng phịu nó liếc liếc tôi ý cầu cứu.

"Quả Quả, Quả Quả ơi..." Nó thích đọc lái tên nhỏ như vậy, thấy vẫn không ưng ý, nó ra chiêu cuối ép tôi lên tiếng.

"Thôi, không dỗi. Mày với thằng Thiên chả có cách chào hỏi riêng, à... làm gì phải cách chào hỏi hơn thế nữa kìa hế hế."

Cái thằng này lại bắt đầu trêu ngươi tôi.

"Thằng Tuấn, lại vớ vẩn." Quay sang Tây Qua "Trưa nay cho tao ăn chực được không, lười nấu, lười ăn mình..."

Nhỏ đang ủ rũ nghe xong mừng quýnh lên như trẻ con.

"Được, được, trưa nay có canh cua  đó đúng món mày thích. Tối qua mưa to bố mẹ tao ra đồng soi, bắt được đầy cái xô xách vữa ý tha hồ ăn."

"Thôi thằng này lại ra rìa rồi, đôi bạn trẻ tình cảm quá. Chơi ba đứa với nhau mà, kiểu gì chả có một đứa bị ra rìa. Ba người chơi, hai người vui, một người buồn." Thằng Tuấn nói bóng nói gió, nhấm chá các thứ.

Tôi biết thừa nó cũng muốn sang ăn, Tây Qua cũng hiểu ra thúc tay Tuấn.

"Tuấn, mày cũng sang nhá, chưa kịp mời đã tị rồi."

Chúng tôi là bạn thân, nhóm chúng tôi có ba người; tôi, Tây Qua và Minh Tuấn từ cái thuở túm được con ve sầu cứ ngỡ có cả mùa hè trong tay, thật ra là con gián.

Hay hồi mùa đông ngủ trưa ở trường mẫu giáo tôi lỡ 'dấm đài' phải mượn quần của thằng Tuấn, ngây ngô vậy đó.

Ba đứa chúng tôi lớn lên cùng nhau, đi học ít chung lớp nhưng chung trường.

Nhóm chúng tôi là ba anh em siêu nhân cắt máu ăn thề bằng nước ngọt giữa trưa nắng ở dưới gốc cây gạo đầu làng nguyện sống chết có nhau, không bao giờ tách rời. Là ba đứa hâm hấp đi học về trên đường chơi trò dẫm bóng, giờ nghĩ lại hồi bé vui thật sự, chẳng phải lo nghĩ gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net