Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


BÊN NHAU THẬT BÌNH YÊN (2)

"Hai đứa nó ghẹo được tôi cười sái cả quai hàm vẫn không ngừng, ở với cái lũ nặc nô này điều kiện tiên quyết là phải có tinh thần thép."


 Tan học, lớp Tuấn lúc nào cũng được về trước, nó phải đợi già nửa tiếng lớp tôi và Tây Qua mới tan. Lớp chọn là thế đấy, đến sớm nhất trường và về muộn nhất trường.

Từ cửa lớp ở tầng hai nhìn ra nhà xe tôi thấy rõ cái dáng vắt vẻo rung đùi của thằng Tuấn ngồi trên con xe đạp điện cũ rích, bên cạnh là xe tôi và Tây Qua. Thằng Tuấn rất chu đáo, nó dựng xe chúng tôi ra ngoài để xuống cái là về được luôn. 

Nay trời nắng cực, oi nữa chứ, nhà Tây Qua cuối làng, đi qua cây cầu cũ suốt bao năm nay vẫn chẳng sửa, đi lại ngày càng khó khăn, đã thế về tối cũng không có đèn đường.

Tới nhà, Tây Qua lao lên trước dựng xe sang một bên, một tay nhấc cổng, một tay mở khoá. Cái cổng nhà nhỏ cũ lắm, đợt ôtô vào thu gỗ rừng nhà ông Chấp ngay cạnh đi thế nào lao vào cổng nhà nó lứt cột, xô tường. Cái cổng bị kẹt luôn từ đó đến giờ, người không quen mở thể nào cũng bị kẹp tay vậy nên cứ để nhỏ mở là an toàn nhất.

Xong xuôi Tuấn lao xe thẳng lên vườn dựng ngay gốc cây ổi to đùng, vẫy tôi dựng bên cạnh. Còn nó chạy thẳng vào nhà tắm vẫn là tường gạch chưa chát, thấp lè tè chả có mái, chỉ đặt mảnh tôn cố định bằng mấy gạch kê ở trên giữ khỏi gió to bay mất. Để làm gì ư, Tây Qua hay quên đánh rơi khóa nhà suốt, thằng Tuấn chỉ cho dấu ở đấy.

Ba đứa chúng tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao nhanh vào nhà, nhỏ Tây Qua vội vào trong buồng thay đồ, thằng Tuấn xuống bếp pha nước chanh, tôi đi sau cùng.

Tôi bước lên thềm lôi tấm bạt che hiên xuống, vào trong đóng của chính lại sau đó sang phải gỡ những ván gỗ chèn cửa ngách ra. Nhà nhỏ hướng Tây mở cửa chính không khác gì tự thiêu, cửa ngách chệch hướng Đông Nam đón gió mát như quạt hầu, lại nhiều cây đã lắm.

Tây Qua vào buồng thay đồ xong quay ra thấy tôi đứng cản đường, nhỏ ngứa chân đá tôi một cái.

 "Ngồi xuống đi? Đứng đấy làm gì, nhà tao mày ngại cái gì."

Thằng Tuấn cầm ca nước chanh đá tươi mát mới pha xong đi lên. Không quên nói đểu tôi.

"Ngớm công tử ngồi xuống đi, đứng đó bọn em ngại." 

Thấy tôi cau mày nó cười nhạt thếch, dúi tôi ca nước chanh.

"Rót nước đê, nhanh còn đi nấu cơm. Sau này về làm rể nhà người ta mới không bị đuổi về, nhể, Quả Quả nhể?

Không cần nói nhiều nó bị Tây Qua tẩn cho một trận, nó chêu vậy vì biết tôi thích Tây Qua lâu rồi mà không dám nói. Từ lúc nó moi được thông tin đến giờ không lúc nào yên với nó, chỉ dình dình nói bóng nói gió. 

Cơ mà Tây Qua học hành được vậy thôi mấy chuyện khác tiếp thu chậm, tính tình thì như trẻ con. Tôi cũng chẳng biểu hiện gì nên tôi nghĩ nhỏ không đoán ra được, có khi đến cả nghĩ còn chưa nghĩ đến.

"Thiên?"

"Ô cái thằng này. Thiên !"

"Hả?" Tôi ngơ ra.

"Hả khỉ khô? Mày sao thế tự nhiên đực cái mặt ra. Hay là mắc ấy,..." Thằng Tuấn khều khều áo tôi.

"Thằng này, mắc "ấy" là mắc cái gì?" Tôi chẳng hiểu gì hết.

"Thì đấy, tao trông bọn trẻ ở nhà thấy đang vui vẻ cái nó đực mặt ra là biết liền à. Quả Quả trông cu Phúc với bé Hạnh quen mắt lắm đúng không? Hê hê."

Thấy tôi nghệt ra trên mặt viết dấu hỏi chấm to đùng hai đứa nó cười bí hiểm. Tôi con một, với em nhà cô, chú cũng chẳng phải nom nên chả biết.

Thằng Tuấn sụyt suỵt vẻ thần bí "Đây, lại đây bảo." Nói dúi đầu tôi vào lòng nó, thì thào "Đây, kiểu như này nhá."

*Bủm.

Thằng chó nó "thả bom". 

Khiếp ăn gì mà thối kinh khủng, không khác gì mùi cống tắc, Tây Qua biết trước đã chạy ra xa cười sặc sụa.

"Tội Thiên, tao đứng đây còn thấy thối. Ha ha." 

Công nhận, sau khi nhận đòn tập kích bất ngờ tôi hoàn toàn mất ý thức, toàn thân tê liệt không gượng dậy được, gục ngay tại trận.

"Há há. Tao nặn từ sáng đến giờ đấy. Sức công phá cứ phải gọi là vô cực nhá." Thằng Tuấn cười như nắc nẻ.

"Vô duyên." Chết không chứ ngồi đúng chiều gió tôi hưởng chọn không sót chút nào. 

Hai đứa nó ghẹo được tôi cười sái cả quai hàm vẫn không ngừng, ở với cái lũ nặc nô này điều kiện tiên quyết là phải có tinh thần thép.

Cười đùa hả hê xong thằng Tuấn kéo tôi dậy.

"Thôi nay tao với thằng Thiên nấu cơm cho. Quả Quả ngồi chơi xơi nước được rồi. Vẫn nấu nhiều một chút để cu Phúc với bé Hạnh chiều về ăn như mọi khi chứ hả?"

Tây Qua: "Ừ, như mọi khi. Nhưng mà được không đấy? Hay cứ để tao."

Tuấn: "Tao thì thừa sức, còn thằng Thiên thôi, cái dáng nó đi lấy vợ bị đuổi về sớm."

Lại nữa, tôi đành xách cổ áo lôi nó đi, đứng chút nữa tôi ngượng chín mặt mất. 

Xuống bếp thằng Tuấn chia việc cho tôi là nấu cơm, nhóm lửa, nó sẽ phụ trách nấu thức ăn. Cơm vo gạo cắm điện là xong cái này tôi làm ngon ơ, mỗi tội bếp lửa lâu không nhóm khói sặc sụa, cay hết mắt.

Thằng Tuấn ngoài giếng nói vọng vào trong: "Làm được việc không đấy bro? Khói bò ra tận giếng rồi." 

Nó sốt ruột vào thấy tôi mặt mũi lấm lem, hai mắt đỏ ngầu, mồ hôi ướt đẫm, nhếch mép cười, đẩy tôi ra.

"Thôi, thôi, ông ơi, tính làm thịt trâu gác bếp hay gì, ra phụ tao chỗ cua còn lại còn mấy con thôi. Chỗ này để tao."

Cua đồng hai bác bắt được con nào cũng chắc thịt, hai cái càng cứ phải gọi là vừa to vừa mũm. Thật ra tôi cũng ngại mấy khứa này, chẳng biết làm sao mới lột được mai cua. Nó cắt tôi quá trời, chỉ cần cắp được là nghiến thật chặt không nhả. Tôi càng giật mạnh tay tôi càng đau. Có đứt càng thì ngón tay tôi vẫn bị nó nghiến. Những con khác đánh hơi được cũng thi nhau nhảy lên cắp vào ngón tay tôi,...

"Không đau à?" 

Thằng Tuấn lao ra, vặn hết lũ cua xuống, kéo ngón tay trầy xước rỉ máu của tôi về phía vòi nước. Chẳng biết nữa, tôi thấy chẳng đau ,ngược lại....

Tách. Tách. Tiếng chụp ảnh liên tiếp.

"Há há, bắt được khoảnh khắc Hắc bang chủ cầm đầu băng đảng xã hội đen khét tiếng trong thế giới ngầm, ngoài tưng tửng trong ôn nhu (công) đau xót nhìn vết thương rỉ máu của người hắn yêu - đại thiếu gia gia tộc họ Nguyễn, người nắm trong tay một nửa huyết mạch nền kinh tế thế giới, IQ 200, cảm xúc hỗn độn, bề ngoài ngờ nghệch nội tâm phong phú (phụ)... Không thể ngờ khoảnh khắc này làm nụ cười của ta mất đi nhân tính đến thế, hế hế hế."

Tôi: "..."

Minh Tuấn: "..."

Bà nội Tây Qua của tôi, bả nghiện đam mỹ....

Thằng Tuấn thét lên: "Mắc cái gì tao là Hắc bang chủ..."

Nhỏ Tây Qua cười quỷ quyệt: "Tại mày đen."

Vậy mắc cái thứ gì tôi lại là thụ chứ, tướng tôi giống nằm dưới lắm sao? Ôi trời ạ, còn nỗi đau nào bằng nỗi đau người con gái mình thích coi mình là thụ chứ.

"Lại đánh cho giờ." Tôi dọa nhỏ.

Nhỏ lườm tôi buông lời thách thức trắng trợn.

"Đánh nhau không?"

"Đánh nhau? Mày với tao?" Tôi ngạc nhiên với từng lời nói của nhỏ.  

Nói mới nhớ gần đây nhỏ học được ba chiêu võ mèo cào ở câu lạc bộ của trường. Vậy mà đã dám hung hăng hất hàm khiêu chiến cái đứa 10 năm học Taekwondo với Đai đen đẳng 1 như tôi. 

"Vớ va vớ vẩn mới học được ba buổi võ."

Nhỏ cười, vén tay áo lên: "Đừng xem thường tôi, tôi không nương tay với cậu đâu."

"Tôi", "cậu" luôn rồi. Tôi xua tay quay đi, bảo nhỏ dừng lại. Thế mà nhỏ lao vào đạp tôi thật, cao chân cho tôi một cước ngang mặt một li nữa là chạm mặt tôi.

"Vào trận đi, đừng nói nhảm."

Thằng Tuấn tròn mắt, vỗ tay đầy nhiệt huyết: "Đỉnh quá chị đẹp ơi, võ sĩ ba buổi của ai đó ơi."

Tôi kiên quyết lắm, xoa đầu nhỏ, đáp: "Được rồi, không đùa nữa vào nha đi không nắng."

*Bốp. Bốp. 

Tôi nhận thêm vài quyền nữa.

Tây Qua lao vào đánh tôi liên tục, ngoài né ra tôi chẳng thể làm gì khác, vừa đánh cậu ấy vừa hét như thật.

"Ơ chị đẹp ơi sao tự nhiên gay gắt quá vậy?" Thằng Tuấn lo lo.

"Cậu nghĩ tôi kém cỏi hơn cậu nên khinh thường!? Đừng bao giờ coi nhẹ tôi, tôi vào sau học chậm không tiến bộ, nhưng không hề lép vế trước cậu đâu, cậu làm được tôi cũng làm được. Đứng lên, chiến đấu như một thằng đàn ông đi. Đây là thách đấu, kẻ bại trận là kẻ nhục nhã."

Kết quả tự trượt chân ngã, may tôi đỡ được không lại nghỉ tập dưỡng thương. 

*Tách.

"Oke rồi. Tình thế thay đổi anh hùng đỡ mỹ nhân. Đúng là anh Thiên trai làng văn võ song toàn, chị gái Quả Quả dịu dàng đáng yêu. Một cặp trời sinh, một cặp trời sinh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net