Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHÚNG TA

Tôi tỉnh dậy, mấy chuyện này kết thúc, Tuấn cười và nói.

"Hây, bro, gugu. Ê, Qủa Qủa dậy đi, lại ngủ nướng mơ gì mà nhãi chảy hết ra thế này. Thiên, vợ con không lo còn đứng ngẩn ra đó."

Tuấn rất thích đọc lái tên Tây Qua như vậy, tôi thấy Tuấn, nó nhìn tôi và nở nụ cười thường ngày, một nụ cười tinh nghịch. Và rồi trong nắng chiều nó vui vẻ chào tạm biệt tôi và Tây Qua, chầm chậm tan vào nắng, mọi thứ tối dần, tất cả chìm vào lặng thinh...

******

Mẹ tôi nói tôi bị kiệt sức vì sốc và lao lực, rằng tôi sốt li bì liền một tuần nay. Mẹ trách tôi ngã kiểu gì mà rách cả cằm, chật cả mắt cá chân mà không biết.

Vậy Tuấn đâu rồi!?

******

Nhớ hôm nào còn ngủ nhà Tuấn nằm cạnh tôi nó thủ thỉ.

"Mày dạo này làm bọn tao lo lắm đấy. Có gì thì nói hết ra cho tao với Qua nó nghe nữa. Tao với nó không hứa giải quyết được cho mày, nhưng ít nhất mày cũng giải tỏa được bức bối trong lòng."

Tôi thở dài: "Tao thấy hơi mệt."

Nó đưa hai tay lên gối đầu.

"Ừ... đổi là tao không biết tao có trụ được không nữa. Nhưng mày còn có tao với Qua, sau này ra thủ đô học mày sẽ tự do hơn. Tới lúc đó từ từ thay đổi suy nghĩ bố mẹ mày."

Tôi nhìn nó: "Mày sao mà chịu nổi vậy?"

Tuấn khẽ cười: "Tao á? ... Tao cũng đâu chịu được. Mày nghĩ xem khó khăn lắm mới có gia đình, có bố mẹ như bao người. Thế mà sau một đêm tao lại mồ côi. Nhưng nhờ đỡ cho mày mấy roi mà tao sáng dạ ra đấy."

Thằng Tuấn quay sang nhìn tôi, nói tiếp:

"Tao mất bố mất mẹ nhưng tao còn sư Trúc, tụi nhỏ, mày, nhỏ Qua. Có ai trong số chúng ta hơn nhau nào. Sư già rồi yếu lắm, tụi nhỏ bé tí chưa hiểu chuyện. Mày không được bố mẹ hiểu cho, nhà con Qua khó khăn, nó có khi không được thi đại học. Nhưng chẳng ai chùn bước, tao mà chùn bước thì tao hèn lắm.

Tao cũng có ước mơ, muốn thi vào sư phạm, không mất tiền học phí mà tao đi làm cũng đỡ được sư và lo cho tụi nhỏ. Sau này ra trường, về quê, dạy tụi nhỏ quê mình, sống bình yên tại nơi này. Vì ở đây là tuổi thơ, thanh xuân của tao.

Thế nên mày yên tâm tao luôn ở đây, mày gắng lên, tao, con Qua luôn bên cạnh mày. Đến già cũng vậy, mày có lấy nhỏ Qua thì đính kèm thêm tao nữa, hê hê. Nhưng nếu tao giàu hơn, hai đứa chúng mày lấy nhau không lo gì hết tao tài trợ. Cho tụi nhỏ bê tráp hế hế."

*******

Đôi mắt từ từ hé, xung quanh toàn là màu trắng, hơi thoảng hương cam chanh. Tôi thình lình bật dậy, dây thần kinh trong não giật một cái làm tôi đau điếng. Hai tay ôm đầu xoa xoa liên tục mà không ngớt.

Bố, mẹ tôi chạy đến hối hoảng: "Con có sao không?"

Mẹ xoa đầu tôi: "Từ từ thôi, có đau lắm không?"

Bố lo lắng: "Thấy trong người thế nào? Để bố gọi bác sĩ nhá."

Mẹ tôi giục: "Còn hỏi anh mau đi gọi đi."

Bố tôi luống cuống chạy đi, lúc sau quay lại cùng bác sĩ: "Cháu thấy trong người thế nào rồi? Có đau chỗ nào không?"

Tôi xoa đầu: "Có hơi đau đầu một chút, nhưng cháu chịu được."

Bác sĩ kiểm tra một chút cho tôi rồi nói: "Được rồi, không có vấn đề gì. Cháu nghỉ ngơi đi. Anh chị ra ngoài với tôi một chút."

Bác sĩ nhìn bố mẹ tôi đôi mắt buồn man mác.

"Tình trạng của cháu nhà mình ngày càng khó khăn, chúng tôi đã cho rằng chỉ cần hướng não bộ đến một những cảm giác mới bằng sóng âm thanh thì sẽ có kết quả tốt hơn, nào ngờ não bộ lại không ngừng tưởng tượng khiến việc kiểm soát của cháu không khả thi. Cháu đã tự tạo cho mình thế giới riêng và đang làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Co giật là biểu hiện cho việc tinh thần của cháu nhà mình đang tự ăn mòn."

"Nghĩa là?"

"Nghĩa là cần như việc điều trị đang chuyển biến ngày một xấu. Cơ thể bắt đầu có biểu hiện kháng các loại thuốc. Xuất hiện các hội chứng Cryptomnesia hay còn gọi là hội chứng "hidden memory' – Ký ức ẩn giấu".

Nôm na thì người mắc hội chứng này không thể xác định được đó là ký ức của mình hay của người khác, đó là thực hay mơ, hay ở khoảng thời gian nào. Thật ra có rất nhiều người mắc hội chứng này, họ có hành vi đạo lại những gì của người khác biến nó thành của mình." Bác sĩ phân tích kỹ lưỡng một lượt.

Bố tôi ôm đầu: "Chúng tôi phải làm sao bây giờ bác sĩ? Có cách nào giúp cho con chúng tôi không?"

"Thật hết sức khó hiểu, nhưng tôi phải nói với anh chị rằng bản thân cháu trước đó đã cố gắng xóa hết mọi ký ức trong khi bản thân mình đang mắc hội chứng 'Hyperthymestic' – nhớ tất cả mọi thứ, nó khiến cháu khó chịu và luôn ở trong trạng thái căng thẳng.

Cộng thêm hội chứng Cryptomnesia càng làm não nhận diện lẫn lộn, đây là một trường hợp rất hiếm gặp khi cả hai hội chứng cùng xuất hiện một lúc.

Khả năng của chúng tôi quá hạn hẹp, từ giờ cháu nhà mình phải tự mình đưa ra quyết định thôi, tự cháu phán đoán cuộc sống của bản thân có nên tiếp tục không, cố gắng vì điều gì. Nghe có vẻ rất kì lạ, nhưng đó là cách duy nhất." Bác sĩ nói liền một hồi.

******

"Vài tháng nữa thôi năm học cuối cùng của đời học sinh sẽ kết thúc, bước ra khỏi cánh cổng trung học phổ thông sẽ không còn ai quản các em nữa. Cuộc đời các em sau này tự làm tự chịu, tự mình gánh vác.

Mỗi người một ngã rẽ, người học đại học, người đi làm, nhưng dù dòng đời có xô đẩy, có vùi dập các em tàn khốc cỡ nào đi chăng nữa, có lỡ trở thành con người ngày trước chúng ta từng ghét nhất cũng hãy nhớ rằng chúng ta từng là những thiên thần áo trắng, có nụ cười tỏa nắng và suy tư hồn nhiên.

Trở thành người như thế nào là do chúng ta lựa chọn, ta chỉ sống một lần trên đời, một lần duy nhất, vấp ngã thì đừng lên, mệt thì nghỉ ngơi, mọi chuyện trên đời đều có cách giải quyết. Hãy như hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời mà sinh tồn, nhất quyết không được từ bỏ. Có nhớ chưa?" Thầy chủ nhiệm của chúng tôi dõng rạc.

Cả lớp đồng thanh: "Nhớ ạ."

*******

Buổi sáng cuối tháng tư, trời đã non trưa nửa buổi nắng lên đỉnh đầu, không khí bắt đầu có chút oi. Nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ rọi vào trong phòng. Trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy những người bạn của mình. Họ cười nói và nhìn tôi dịu dàng.

Bao lâu rồi không được gặp bọn quỷ này. Dù chỉ là trong cơn mê man thì đã sao, tôi muốn dừng lại mãi ở khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại. Kiếp sau mình sẽ lại là bạn được không? Và tôi nhất định không đánh mất các cậu, còn cả bản thân của mình. Tạm biệt.

*Bốp.

"Dậy đê. Bro, Gugu."

Tôi giãy nảy, ngồi bật dậy, cú tát muốn hệch cái hàm. Tôi ngỡ ngàng nhìn.

"Tây Qua? Minh Tuấn? Hai cậu?"

Vẫn chưa hết bàng hoàng, hai mắt đã rưng rưng ngấn lệ. "Dù là một giấc mơ, nhưng tao vui khi được thấy chúng mày. Tao nhớ chúng mày nhiều lắm. Tuấn tao xin lỗi đã không cứu mày để mày ra đi, Tây Qua xin lỗi đã để cậu buồn nhiều."

"Thằng này điên à?" Tuấn gõ cho tôi một cái vào trán, cười khổ, kéo cái ghế ngồi lại gần giường tôi.

Tây Qua nhăn nhó đẩy đống truyện trên bàn của tôi vào trong rồi chống tay vào bàn: "Đọc truyện cho cố vô, giờ nói khùng nói điên."

Tôi ngộ ra vui đến phát điên lên, ôm chầm lấy hai đứa bạn của mình: "Tát tao đi, nói tao đây là sự thật đi. Nói cho tao, Tuấn mày còn sống mày không chết, Tây Qua nói gì đi, nói gì đi."

Hai đưa nó không chịu nổi sự điên rồ lúc này của tôi, đấm tôi túi bụi.

Tuấn cáu lên: "Cái thằng hâm dở này, mày rủa tao đấy à."

Tây Qua nhăn nhó: "Cái khỉ gì thế, dở hơi à?"

"Có thể chúng mày không tin, nhưng tao đã đã có một giấc mơ rất kinh khủng, tao sợ lắm, bố mẹ tao coi tao không ra gì, không cho chơi với chúng mày." Đến đoạn này nước mắt tôi đã rơi lã chã chẳng thể nói tiếp.

Chúng nó thấy tôi khóc quá, có chút sót, ôm lấy tôi.

"Đừng có mà nói sui, bọn này không bỏ mày đâu, làm gì có mấy chuyện hoang đường thế." Tuấn vỗ vai tôi.

"Được rồi, hôm qua còn chửi nhau với bọn này hôm nay yêu thương bất ngờ, thôi thì bỏ qua." Tây Qua đập bôm bốp vào tai tôi.

Tuấn đẩy đẩy tôi ra cười khổ: "Ê! Có khi giấc mơ này viết thành truyện được rồi đấy. Hế hế."

Tây Qua bĩu môi: "Khóc hoài, mũi dãi khinh quá."

Mắng tao đi, đánh cũng được, chỉ cần không bao giờ có chuyện đáng sợ như trong giấc mơ. Thì đánh, mắng tao bao nhiêu cũng được.

******

Trên bầu trời quang đãng, chiếc máy bay to lớn trở nên nhỏ bé chỉ bằng hạt đậu, để lại phía sau đường bay thẳng tắp là vệt khói trắng. Bay càng xa vệt khói trắng phía sau càng nhạt nhoà, mờ dần mờ dần rồi biến mất. Tôi nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, có phải đang ước nguyện điều gì, có phải đang nhớ về ai.

"Hạ Thiên cậu còn có tớ mà."

"Tây Qua..."

******

Mười năm sau...

Đến bây giờ, khi tôi đã hai mươi bảy tuổi. Tôi cũng không chắc những mảnh ký ức tôi đã viết đâu là thực đâu là mơ. Tây Qua nói chỉ cần tôi nhớ tình bạn đẹp đẽ của tôi, em và Minh Tuấn là thật, những chuyện khác không cần để ý đến.

Tôi lau dọn cỏ giả hai bên mộ, Tây Qua thay chén nước mới, đặt vào bình hoa bên cạnh ba bông hướng dương tươi tắn. Em thỏ thẻ:

"Minh Tuấn cậu ổn chứ, mình bận quá không đến gặp cậu được. Chúc cậu sinh nhật tuổi 16 vui vẻ. Có bất công quá không khi cậu mãi ở tuổi 16 thanh xuân rực rỡ, còn mình thì đã sắp chớm ngưỡng ba mươi...

Cậu có còn nhớ, còn nhớ về biệt đội siêu nhân của ba bọn mình? Cậu, Thiên và mình, lớn lên cùng nhau ở miền quê thanh bình này. Cùng đi học, cùng chơi, cùng nhau chia sẻ buồn vui."

Em ngước lên nhìn tôi, rồi đứng dậy nhường chỗ.

Tôi bước lên khẽ chạm vào nụ cười của Tuấn, đã qua rồi những ngày tháng thanh xuân có tôi và cậu. Cậu mới là thiếu niên có nụ cười nắng hạ, nhiệt huyết, yêu đời. Ước mơ năm ấy của cậu tôi đã thay cậu thực hiện tuy hơi muộn một chút nhưng hôm nay đến đây báo cậu một tiếng.

Chỉ tiếc rằng khoảnh khắc đẹp nhất của ba chúng ta đã qua đi nhưng cho dù chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt tôi sẽ vẫn luôn trân trọng sự xuất hiện của cậu. Tôi chậm rãi nói:

"Bọn trẻ lớn cả rồi, vui vẻ, khỏe mạnh, luôn nhớ cậu. Xin lỗi đã để cậu lo nghĩ nhiều cho mình, cũng cảm ơn vì đã đến. Hôm nay mình tốt nghiệp, tháng 9 sẽ được nhận vào làm, là ngôi trường cấp hai của chúng ta. Chúc mừng tôi cũng như chúc mừng cậu."

Tôi đưa tay trái ra, vuốt qua lại, hai nắm đấm chạm nhau: "Gaga". Em chen vào: "Gô gô." Nhưng lần này trên môi em là nụ cười dịu dàng tươi thắm.

*****

Đi bộ một quãng xa em nhìn tôi hỏi: "Anh không có gì để nói với em sao?"

Có chứ, nhiều điều lắm, nhưng tôi chưa biết nên nói điều gì trước với em đây. Nhiều năm như vậy tôi đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội, chợt sợ một ngày không còn cảm nhận nỗi nhớ thương của tôi gửi gắm vào em. Nếu ngày đó em không đến ôm lấy những mảnh sứt mẻ trong tôi, dẫn lối tôi bước khỏi đường hầm tối tăm thì liệu tôi còn ở đây không.

Tây Qua dừng lại níu tay tôi: "Vậy em sẽ hỏi anh...."

Trong đôi mắt long lanh của em tôi thấy hình bóng tôi rõ ràng, không phiền lo, thảnh thơi và yêu đời, em ấp úng: "Anh... Anh có còn thích dưa hấu không?"

"Không thể thiếu được."

Tôi vuốt nhẹ mái tóc em, em có biết tôi thương em nhiều lắm không? Em có biết, tôi muốn cùng em nghe bài nhạc em thích, muốn nắm tay em đi đến cuối cuộc đời, đi đến bất cứ nơi đâu, từ nay về sau không để nước mắt em rơi. Gửi tặng em dịu ngọt mùa xuân, rực rỡ mùa hạ, lãng mạn mùa thu, tặng em hơi ấm giữa trời đông lạnh giá. Trọn một đời bên em, vì em mà sống.

"Nhân tiện...anh cũng muốn hỏi em. Rằng em...Em có thích mùa hạ không?"

Em khẽ cười, nụ cười tinh khiết, rạng ngời: "Em cực kỳ, cực kỳ thích mùa hạ."

Tôi ôm em vào lòng... Em à, tôi và em cùng đi qua thanh xuân của nhau, ngắm nhìn biết bao cơn mưa mùa hạ xối xả. Khi thu về, đến mùa thay lá tôi may mắn được rảo bước cùng em.

Mười bảy tuổi chẳng thể giãy giụa khỏi nơi địa ngục của bản thân để mà tiến đến bảo vệ em, hai mươi bảy tuổi tôi hứa với em rằng, dù mái đầu em bạc trắng như mây, tôi cũng sẽ giữ cho em nụ cười thuần khiết trên môi đến cuối cuộc đời.

Vì em tôi nguyện phủ cả thế giới nứt nẻ của mình thành một biển hoa, bình yên, đẹp đẽ chờ em bước đến và ở lại.

Tôi nắm tay em tiếp đi trong chiều gió lộng em nhoẻn cười nhìn tôi: "Hạ Thiên, anh cảm thấy thế nào?"

Tôi nhìn em trìu mến: "Cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc, Tây Qua ạ." Và cậu nữa Minh Tuấn ạ, cậu chứng giáng cho tôi với em, ba người chúng ta sẽ thật hạnh phúc.

Đâu là thật, đâu là mơ. Đâu là ký ức, đâu là tưởng tượng đều không quan trọng vì tôi cảm nhận được trái tim mình thảnh thơi, tự do như đã mong đợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net