Chương 101: Quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được!"

Anh thanh vọng lại đầy uy lực, khiến cho niềm vui vụt tắt, sự hụt hãng dâng tràn. Từ Tam và Hợi miệng rộng cùng lúc xoay người lại.

Nếu không được vậy tối ngay anh ngủ ở đâu đây. Máu của anh rất quý không thể tùy tiện hiến tặng cho mấy con muỗi trên tàu, bạn tốt...

Khiêm, cậu lại muốn tìm cách rời xa tôi ...

"Uyển không thể đợi, cô ấy cần phải đến bệnh viện ngay lập tức." 

Bằng khẩu khí và ánh mắt bức người vừa rồi, Tiểu Cường như thấy lại Hoắc Khiêm của trước đây. Một Hoắc Khiêm khiến người đối diện phải choáng ngợp và lùi bước. Sau giây phút thất thần vì một Khiêm ngốc hoàn toàn xa lạ, Hợi miệng rộng đã lấy lại  đầy đủ tinh thần.

"Cậu có biết bệnh viện gần nhất cách đây bao xa? cho dù cậu có xe đi nữa cũng mất mấy tiếng...mà cậu có xe sao?"

"Tôi không có.. nhưng anh ta thì có."

Ánh mắt và lời nói của Hoắc Khiêm đều hướng thẳng Tiểu Cường. 

"Sao cậu biết?" Hợi miệng rộng nhướng mày lên tiếng

"Trước cửa có đậu một chiếc xe tải, ở đây không còn ai ngoại trừ anh ta...chiếc xe đó có thể là của anh ta."

Đúng vậy, chiếc xe đó là của Tiểu Cường.  Nhưng hắn dự định bán cho người ta, sáng mai người ta sẽ đến xem xe. Đúng là bà nội trên trời hiển linh, để hắn có thể gặp lại Hoắc Khiêm lúc này, chiếc xe này đã có thể dùng đến.

"Các người chờ ở đây, tôi đi lấy chìa khóa"


----------------

Trên còn đường vắng đầy bóng tối, ánh sáng đèn xe càng chói mắt. Trên con đường dằn sỏi đá, sự lắc lư của chiếc xe đã lay động người Dục Uyển. Cô yếu ớt dựa vào người của Hoắc Khiêm.

"Mình đang đi đâu?" 

"Chúng ta đang đến bệnh viện." Hoắc Khiêm ôm nhẹ Dục Uyển vào người, và hôn lên tóc cô.

"Em cảm thấy rất mệt, em muốn ngủ"

"Em ngủ đi...khi nào đến bệnh viện, anh sẽ đánh thức em dậy."

"Bệnh viện.."

Tại sao cơ thể cô lại mệt mỏi như vậy, cả người không chút sức lực. Và mùi hương có phần quen thuộc đang lan tỏa trong xe, khiến cho Dục Uyển mất dần ý thức, hai mắt không thể nào mở tiếp.

"Thật thơm...khi nãy tôi thấy anh đặt gì vào trong xe?" Hợi miệng rộng lên tiếng.

"Một chút sáp thơm...hương oải hương" Tiểu Cường nhếch miệng cười, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng dừng lại trên kính xe.

Mặc dù biết rõ Hoắc Khiêm vẫn đang ở trong xe và rất gần hắn. Nhưng Tiểu Cường vẫn không tin đây là thật. Người tưởng đã chết lại quay về, đây chắc chắn là ý muốn của bà nội đã dẫn đường Hoắc Khiêm..

"Bà nội tôi rất thích hoa oải hương...chỗ chúng tôi trồng rất nhiều loài hoa này, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn các người đến đó."

Nụ cười và câu thoại vừa rồi của Tiểu Cường đã gợi lại một kí ức mãnh liệt cho Hoắc Khiêm, cách đây vài ngày hắn từng có giấc mơ tương tự, cảnh tượng cũng giống hệt như bây giờ. Xe hơi, trên con đường lắc lư và hương hoa oải hương...

  ***" Bà nội rất thích hoa oải hương, tôi dự định sẽ mang hài cốt của bà về quê...*"***

Những hình ảnh xuất hiện trước mắt, như các mảnh ghép thất lạc đang tự tìm về vị trí vốn thuộc về mình, và khơi nguồn cho cơn đau đầu của Hoắc Khiêm.

****"Hoắc Khiêm! cậu có muốn biết nơi tôi lớn lên như thế nào? nơi đó thật sự rất đẹp." ***  

***" Nếu có cơ hội"***

Cơn đau đầu càng dữ dội thì kí ức đó lại càng trở nên thực. Trước khi Hoắc Khiêm hoàn toàn bị mùi hương kia đánh gục, hắn đã có thể chắc chắn một điều.

"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?"

Sau câu hỏi như có phần khẳng định của Hoắc Khiêm, chiếc xe bất ngờ thắng gấp. Khi Tiểu Cường xoay người lại thì Hợi miệng rộng và Dục Uyển đã nằm ngất lịm trên ghế. 

Hoắc Khiêm đôi mơ màng, phía sương mờ sương, khuôn mặt của Tiểu Cường cứ chập chờn như mộng ảo nhưng giọng nói đó lại rất rõ ràng.

"Cuối cùng thì cậu cũng đã nhớ ra."

Khi Tiểu Cường mở cửa xe bước xuống và tiến tới gần hắn thì Hoắc Khiêm đã mất hẳn ý thức.

"Khiêm! lần này sẽ không còn ai chia cắt được chúng ta."

Không chờ nghe được hết câu, thì tác dụng của thuốc mê từ loài hoa oải hương yêu thích mà Tiểu Cường bỏ vào trong xe, đã có phản ứng trên người Hoắc Khiêm, hắn gục ngã trên người của Dục Uyển.

Người mà hắn muốn sống trọn đời trọn kiếp, mặt đối mặt mỗi ngày là Hoắc Khiêm, cho nên không lý do gì phải mang theo Dục Uyển và Hợi ca cho vướng bận. Đó là lý do hắn thẳng tay ném hai người họ trên đường.

"Tạm biệt!"

Từ trên cao một trận mưa tầm tả đổ xuống, mưa rơi rất nhiều và gió thổi cũng rất mạnh, nhưng không gây chút trở ngại nào cho việc Tiểu Cường đang làm, sau khi lôi Dục Uyển và Hợi miệng rộng ra khỏi xe. Tiểu Cường vội vàng bước lại vào và cho xe chạy. 

Âm thanh khởi động xe một lần nữa vang lên. Bánh xe lăn bánh trên con đường ngập lún và tiếng vọng lại nhỏ dần cho tới lúc không còn nghe thấy gì ngoại trừ tiếng mưa. 

"Thật không hiểu nổi phụ nữ...ngang ngược, vô lý còn luôn cho mình là đúng, mọi người đều sai hết...tại sao đời anh phải dính với loại phụ nữ như vậy, chú nói xem kiếp trước có phải anh mắc nợ cô ta."

Thời gian dần trôi, mưa rơi giảm hạt và trên con đường vắng đã xuất hiện một chút ánh sáng cuối con đường, một chiếc xe tải đang chạy đến. Sự lớn tiếng của người đàn ông trong xe đã phá hủy đi sự yên bình của nơi đây.  

Không khí trong xe như muốn nổ tung vì khí tức của người đàn ông. Sự trách móc và chửi rũa của của anh ta hoàn toàn vô hại với người vợ đang yên giấc ở nhà, vì cô ta hoàn toàn không có nghe thấy. Chỉ tội cho cậu trai trẻ đang ngồi bên cạnh phải bị vạ lây. Từ lúc lên xe cho tới bây giờ, anh trai hàng xóm này không ngừng một giây nào, nói mãi, chửi mãi.... 

"Có phải tất cả phụ nữ trên đời đều vô lý như vậy, không chịu nghe ai giải thích...rõ ràng là anh bà chủ quán đó không có gì...chỉ là vô tình đổ nước lên người anh nên giúp anh lau đi...vậy mà cô ta không làm rõ tình hình, tát vào anh trước bao nhiêu người...còn ném cả nhẫn cưới."

"Dịch Nam! chú nói xem...có phải anh nên ly hôn với cô ta?"

Chiếc xe đang chạy, chàng thanh bất ngờ thắng gấp. Hắn dừng lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

"Anh thật sự muốn ly hôn với chị?" Dịch Nam lên tiếng

"Phải! anh sẽ bỏ cô ta....cô ta ỷ mình biết võ, thường hay động tay chân với anh trước bao nhiêu người, mặt mũi đàn ông mất sạch từ khi cưới cô ta...lần này anh sẽ ly hôn."

"Em không nghĩ anh sẽ làm được, nếu anh muốn bỏ chị thật...đã không nửa đêm lôi em dậy  đi tìm nhẫn cưới, trong lòng anh rõ ràng là còn có chị."

"Rầm..m..!!!" Ông anh hàng sớm tức giận mở cửa xe ra và bước xuống.

Hắn ngồi gục mặt xuống đất, như đứa trẻ ngồi khóc vô cùng yếu đuối. Số hắn đúng là khổ vì bạo hành, hồi nhỏ thì bị anh em trong nhà đánh, lớn lên cưới vợ thì lại bị vợ đánh. Nhưng hắn thật sự không thể rời xa người phụ nữ dã man đó được.

"Anh không sao?" Dịch Nam bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng ông anh hàng xóm.

"Dịch Nam! chú nói đúng....anh không thể rời xa cô ta, nhưng tại sao anh lại yêu loại phụ nữ vũ phu đó." 

Ngay cả người trong cuộc cũng không tìm được đáp án thì làm sao hắn có thể tìm ra. Chỉ có thể nói, tình yêu vốn là vậy.

"Anh! Thật ra chị rất dịu dàng, cư xử với mọi người cũng rất tốt, chỉ là... đối với anh có hơi nghiêm khắc một chút, vì chị ấy rất yêu anh."

"Thích động tay động chân mà chú nói là dịu dàng cái gì, nếu chú yêu phải một người phụ nữ như vậy...chú sẽ hiểu nổi khổ của anh đây."

"Thật ra em đã gặp rồi."

Không phải hắn chưa từng gặp người như vậy. Tiểu thư ương bướng của hắn...khóe miệng của Dịch Nam hơi cong lên, khi nghĩ đến Dục Uyển. Dịch Nam từng nói sẽ quay lại tìm cô và hắn đã thực hiện lời hứa đó. Ngay sau khi sức khỏe của mẹ hắn ổn hơn, Dịch Nam đã trở lại thành phố là vào đúng ngày lể đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi.

Ngày hôm đó, hắn đã có mặt tại hội trường lể đính hôn. Dục Uyển rạng ngời xinh đẹp hơn trong sự tưởng tượng của hắn. Hạnh phúc và niềm vui của cô lan ra khắp hội trường, tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được. Khi Dục Uyển chủ động "đè" Hoắc Phi xuống, hôn lên môi hắn trước mặt bao nhiêu quan khách. Nhìn thấy cảnh đó Dịch Nam như chết lặng tại chỗ, tuyệt vọng, hụt hẫng và hắn đã xoay người đi

Gần một năm rồi...Dục Uyển, em sống có tốt không?

Dịch Nam thở dài, chuẩn bị lên xe thì nghe thấy...

"Dịch Nam...Dịch Nam...đằng kia hình như có người." 

Hướng theo ngón tay đang chỉ đường của ông anh hàng xóm, Dịch Nam cũng nhìn thấy một cánh tay đang giơ lên, âm thanh gào thét đầy dữ dội của người đàn ông.

"Cứu...cứu mạng...ở đây có sản phụ sắp sinh...!"

Nước mưa đã làm giảm phần nào tác dụng của thuốc mê trên người họ. Hợi miệng rộng và Dục Uyển cũng vừa lúc tỉnh lại không lâu. Có rất nhiều thắc mắc cần được giải thích cho tình cảnh hiện tại của họ, nhưng họ không có thể gian để mà suy nghĩ, vì tình cảnh của Dục Uyển hiện tại vô cùng nguy hiểm, cô không thể chờ lâu hơn được nữa.

"Anh Hợi! bụng em đau quá...có phải con em sắp chết rồi không?"

"Nói bậy...sao có thể chết được, cô và con cô đều không sao."Hợi miệng rộng ẩm Dục Uyển và liều mạng chạy về phía trước, nơi phát ra thứ ánh sáng của đèn xe.

"Cứu mạng..cứu mạng! ở đây có sản phụ sắp sinh... cứu mạng." 

Khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Hợi miệng rộng.Dịch Nam cùng người anh hàng xóm cũng vội vàng chạy đến.

"Hai người có sao không?" Dịch Nam lên tiếng

"Cô ấy đang gặp nguy hiểm...làm ơn đưa cô ấy đến bệnh viện." Hợi miệng rộng thở gấp, đổ gục xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào.

"Chân anh đang chảy máu..."

"Tôi không sao...cả đứa bé và cô ấy không được xảy ra chuyện gì, xin các người đưa cô ấy đến bệnh viện "

"Được rồi! anh đưa vợ anh cho tôi." Dịch Nam lập tức đở lấy Dục Uyển từ tay của Hợi miệng rộng. 

Một chút chấn động mạnh khi vừa cúi người xuống, kinh ngạc nhìn sản phụ đang được mình ôm lấy, hai tay hắn cứng đờ, có phải là ảo giác. Tại sao khuôn mặt của người này có nhiều nét giống cô ấy. 

Nhưng chuyện này không thể xảy ra, Dục Uyển không thể ở đây trong cái hoàn cảnh này.

"Dịch Nam! là anh thật sao?"

Cửa xe vừa được mở ra, Dịch Nam chấn kinh dừng lại. Hắn cúi người nhìn xuống sản phụ đang nở nụ cười yếu ớt, cánh tay yếu ớt của cô còn đang đặt trên khuôn mặt của hắn.

"Đúng là Dịch Nam thật rồi... tôi rất vui...cứu..."

Cánh tay trượt khỏi khuôn mặt của Dịch Nam, nụ cười của Dục Uyển cũng biến mất và mí mắt bắt đầu khép lại. 

"Phải.. cứu... con tôi..."

Là cô...thật sự là cô ấy, giọng nói này làm sao hắn có thể quên được. 

"Dục Uyển!"


*************

Ba tháng sau.... 

 Khách sạn 1001-Á Lạp Tân

Trên tầng thượng, nơi cao nhất của khách sạn. Từ đây  hắn có thể nhìn thấy mọi thứ của cả thành phố này, những dãy nhà cao tầng, những tòa cao ốc, những siêu xe như mô hình đồ chơi thu nhỏ, và cả những con người bên dưới bao gồm đối thủ của hắn. Giờ đây, tất cả họ đều thật nhỏ bé và nằm dưới chân hắn.

Cảm giác đứng trên cao thật tuyệt, dang rộng tay ra, lại có cảm giác sở hữu cả thế giới...

"Buông ra! các người là ai...tôi sẽ kiện các người."

"Đồ khốn kiếp! các người đã gây sự lầm người...tôi sẽ không tha các người."

Theo sau âm thanh chửi bới là tiếng bước chân dồn dập từ dưới cầu thang vọng dần lên sân thượng. Một người đàn ông bị trùm kín mặt sau tấm vải đen, hai tay bị trói chặt và bị áp giải bởi ba người vệ sĩ cao lớn.

"Đại thiếu gia! người cậu cần đã được dẫn tới."

"Rầm..m!"

Dương Phàm bị đẩy ngã xuống đất, bộ dạng khổ sổ quỳ trước mặt của Hoắc Khiêm. Khăn chùm đậu bị kéo ra, để lộ khuôn mặt bầm tím với những vết thương.

"Là mày?"

"Mày bắt tao đến đây làm gì? thằng khốn!"

Khóe môi hơi nhếch lên, kiểu cười tự mãn của kẻ đứng trên cao khi nhìn thấy kẻ thù của mình chật vật thảm hại dưới chân, tất cả cho thấy một điều...

Hoắc Khiêm đã trở lại.

"Bốp!" 

Hắn giơ chân đạp thẳng lên người của Dương Phàm, là đạp không ngừng, cho tới khi cơn bực tức trong người hoàn toàn biến mất, Dương Phàm khắp người bê bết máu, Hoắc Khiêm đã trở lại bộ dạng thân sĩ lịch lãm.

"Một là kí vào đây...chuyển giao 49% phần trăm cổ phần của Dương thị cho Mộc Thanh, và rời khỏi thành phố này vĩnh viễn...đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt anh."

"Hai là anh từ trên đây nhảy xuống...sáng mai báo chí sẽ đưa tin, Dương đại thiếu gia vì cái chết của cha mình nên mắc chứng trầm cảm, tự giải thoát bản thân bằng cách tự tử"

Hoắc Khiêm luôn có quy tắc nhận được bao nhiêu thì trả lại gấp đôi.  Đặc biệt với kẻ thù thì lãi suất sẽ tăng gấp ba bốn lần, Dương Phàm thuê người giết hắn thì sao có thể bỏ qua dể dàng. Nếu không phải Mộc Thanh cầu xin hắn...

"Năm phút nữa nếu hắn vẫn không kí vào, thì các người hãy ném hắn xuống lầu."

"Dạ thiếu gia"

Hoắc Khiêm xoay người bỏ đi, để lại sao lưng là tiếng gào thét đầy câm phẫn của Dương Phàm..

"Hoắc Khiêm! thằng khốn...mày sẽ sống không được yên...thằng ch*!"

Khi hắn bước ra từ tòa cao ốc thì Lưu trợ lý đã đứng bên ngoài mở cửa xe chờ sẵn...

"Đến bệnh viện"


----------

Khoa tâm thần-Phòng cách ly đặc biệt- Bệnh viện GOK

"Hoắc Khiêm...Hoắc Khiêm..."

Một người đàn ông quanh quẩn trong căn phòng kín, cả ngày không ngủ, không ăn, chỉ lẫm bẫm tên của một người. Thân thể trơ xương, khuôn mặt hốc hác với những quầng thâm đen, nếu tình trạng còn tiếp tục kéo dài các bác sĩ chẩn đoán hắn sẽ không thể sống quá một tháng.

"Mở cửa ra."

"Đại thiếu gia! gã đó rất nguy hiểm còn có khuynh hướng bạo lực, sáng nay đã đánh các bệnh nhân khác nên chúng tôi phải cách ly gã...cậu vào lúc này rất không an toàn, lỡ như gã đó đánh cả cậu."

"Hắn sẽ không làm hại tôi, các người mở cửa ra....cho tới khi tôi ra lệnh, bất cứ ai cũng không được phép bước vào" Hoắc Khiêm cúi mắt, cởi nút tay áo sơ mi và bước vào.

"Dạ! thiếu gia."

Mọi người xung quanh đều không hiểu, rốt cuộc quan hệ giữa Hoắc đại thiếu gia và người đàn ông đó là loại quan hệ gì. Đã ba tháng trôi qua, cứ mỗi tuần cậu ta đều đến thăm gã, tất cả tiền viện phí và tiền thuốc Hoắc Khiêm đều chi trả. 

Một người lạnh lùng, làm gì cũng tính toán rất kĩ, không lợi cho mình sẽ không làm như Khiêm đại thiếu gia, thì người đàn ông kia có lợi ích gì cho cậu ta.

"Lại không ăn cơm? tôi nghe các bác sĩ nói hôm nay anh còn đánh người." Hoắc Khiêm cúi người ngồi xuống bên cạnh của Tiểu Cường, tâm sự như  bạn thân.

"Chuyện đó mà họ cũng nói với cậu...thật phiền phúc, cho nên cậu đừng bao giờ tin lời của bác sĩ, vì họ sẽ đem bí mật của cậu nói cho người khác biết." Tiểu Cường mỉm cười, ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Khiêm

"Nhưng nếu một người cất giữ quá nhiều bí mất sẽ rất mệt mỏi...anh không nghĩ vậy sao?"

"Phải! cậu nói đúng."

"Hôm nay cậu đến thăm tôi trễ hơn mọi lần, tôi đã chờ cậu suốt cả ngày...còn nghĩ cậu sẽ bỏ mặt tôi."

"Anh hiểu rõ tôi không thể nào bỏ mặt anh?" Trên người của Tiểu Cường không có bất kì lợi ích nào, ngoại trừ ...

"Tôi hiểu...cho nên tôi sẽ không bao giờ cho cậu câu đáp án mà cậu cần."

Nụ cười trên mặt của Hoắc Khiêm mà toàn tắt hắn, đôi mắt hẹp thành một đường dài, hắn tức giận túm lấy cổ áo của Tiểu Cường xách lên cao. Người luôn biết cách giữ bình tĩnh như hắn, hôm nay lại hoàn toàn không thể tự chủ bởi vì Tiểu Cường đã vượt quá giới hạn của hắn.

"Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? anh mau nói cho tôi biết...đồ khốn!"

Kí ức của một năm qua Hoắc Khiêm hoàn toàn không có, cảm giác trống rỗng không biết mình là ai, đã trải qua chuyện gì để dày vò hắn mỗi tối. Kí ức của hắn kết thúc tại thời khắc hắn đưa Dục Uyển ra sân bay và bắt đầu lại trong bệnh viện là vào ba tháng trước. 

Cảnh sát tìm thấy hắn và Tiểu Cường trong xe, khi đó xe của họ va vào hốc núi. Sau khi tỉnh dậy hắn lại không thể nhớ bất cứ gì về kí ức của một năm trước, ngoại trừ tấm ảnh hắn chụp chung với một người phụ nữ mang thai, luôn nắm chặt trong tay thì hắn lại không có bất cứ thứ gì trên người.

Người duy nhất có thể cho hắn biết đáp án chính là Tiểu Cường, nhưng gã lại giả điên không chịu khai bất cứ điều gì với cảnh sát.

"Đồ khốn! tại sao anh không nói...kí ức của tôi, anh có tư cách gì không nói." Hoắc Khiêm túm lấy Tiểu Cường xách lên, đánh vào mặt hắn.

"Nếu tôi cho cậu biết đáp án, cậu sẽ bao giờ đến gặp tôi."

"Đồ khốn thối tha! hôm nay tôi sẽ đánh chết anh...cho tới khi nào anh nói ra."

"Bốp! bốp...!!!"

Hoàn toàn không hề chống trả, mặc dù cả khuôn bị đánh đầy thương tích nhưng Tiểu Cường vẫn cứ giữ nguyên nụ cười. Cho tới lúc Hoắc Khiêm không còn sức đánh tiếp nằm lăn xuống đất, cả người gã đã đầy máu me, nụ cười đó vẫn chưa bao giờ biến mất.

Hoắc Khiêm gượng người đứng dậy và rời khỏi căn phòng chăm sóc đặc biệt.

"Hoắc Khiêm! tuần sau cậu nhất định phải đến thăm tôi...Hoắc Khiêm, cậu có nghe không, cậu phải đến."

"Ha..a....!!!"

Tiểu Cường lật người dậy, không đủ sức để ngẩn đầu lên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của Hoắc Khiêm đang dần rời xa hắn,  kêu gào và cười một cách điên loạn...

"Thiếu gia! người cậu dính máu.."

"Tôi không sao...cho xe chạy."

Hoắc Khiêm vừa bước vào trong xe, thì Lưu trợ lý đã hoảng hốt hét lên khi nhìn thấy vết máu loang lỗ trên áo sơ mi trắng của hắn. Nhưng tất cả đều là máu của Tiểu Cường, vì người kia chưa một lần ra tay đánh hắn.

Nhưng xe chưa kịp khởi động thì đã nhìn thấy khói bốc lên cao. Khoa tâm thần của bệnh viện vô cớ bốc cháy. Khói đen dày đặc, tất cả bệnh nhân bác sĩ đều ồ ạt chạy ra khỏi bệnh viện để tìm con đường sống. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mọi người hoảng hốt...

"Ặc...c!!!"

"Cháy...cháy...!!! mọi người mau chạy đi...cháy..!!!"

Đán án mà Hoắc Khiêm muốn biết vẫn đang còn ở trên đó, một ngày nào hắn chưa lấy lại được khoảng kí ức bị mất suốt một năm qua, thì Tiểu Cường không thể chết được. Hoắc Khiêm vội vã đẩy cửa xe, và lao vào bệnh viện.

"Viện Trưởng Lương! đã xảy ra chuyện gì?"

"Đại thiếu gia! tôi cũng không biết chuyện gì...vừa nãy còn rất bình thường...thì ...khu chăm sóc đặc biệt của khoa thần kinh lại xảy ra hỏa hoạn."

"Chết tiệt!"

Hoắc Khiêm đẩy viện trưởng Lương ra, rồi lao thẳng đến thang máy.

"Giữ cậu ấy lại mau!"

"Mau giữ cậu ấy lại...Đại thiếu gia, trên đó rất nguy hiểm...Đại thiếu gia"

Tiểu Cường, anh chưa cho tôi đáp án thì không thể chết...

Nhưng lửa cháy càng lúc càng lớn, mọi người thì đang liều mạng chạy ra khỏi đám cháy, lối thoát thân trở nên chặt chọi, chỉ có Hoắc Khiêm là cố sức lao vào. Nhưng hắn có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng khi lửa cháy lan ra.

Nhân viên  cứu hỏa nhanh chóng xuất hiện, họ bước tới và lôi Hoắc Khiêm ném ra ngoài.

"Tiểu Cường! anh không được phép chết"

"Các người phải cứu hắn ra cho tôi...nghe rõ không...phải cứu sống tên khốn đó.."

Hoắc Khiêm gục ngã trên sàn, cho tới khi đám cháy được dập tắt là ba tiếng sau. Mọi thứ đều biến thành tro bụi, bao gồm cả đáp án mà Hoắc Khiêm muốn có cũng đã chết cháy cùng với thi thể của Tiểu Cường.

"Đồ khốn! không phải tôi nói anh không được chết sao?"


---------------

Sáng ngày hôm sau...

Đại sảnh- Hoắc gia.

Bênh viện GOK bốc cháy đã trở thành đề tài trang nhất trên tất cả mặt báo, và phương tiện truyền thông. Tất cả kênh truyền hình đều giành giựt đưa tin, mở tivi lên đều là nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hoắc Khiêm, có lẽ là nhân vật chính nên được ưu ái quan tâm, máy quay nào cũng chĩa vào hắn.

"Hoắc đại thiếu gia thật lợi hại...trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy vẫn giữ được phong độ, bí quyết nào khiến cậu luôn nổi bật dưới máy quay? xin cậu trả lời..."

"Hoắc quản gia! giúp tôi tống thằng điên này ra ngoài."

Hoắc Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net