Chương 90: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một đám vô dụng! khả năng của các người chỉ có như vậy?"

Tiếng quát mắng của người đàn ông vừa dứt, không gian chưa một lần lắng động thì một âm thanh dữ dội khác tiếp bước, vọng ra từ đằng sau cánh cửa.

Trong căn phòng trọ cũ kỹ tại một khu chung cư ổ chuột.  

Một gã đàn ông đầu trọc với chiếc áo thun ba lỗ màu đen, khoe khoang tất cả cơ bắp lực lưỡng và hai cánh tay đầy hình xăm của gã. Vẻ mặt đầy giận dữ, nghiến chặt răng và bật dậy, người như gã không quen với những hành động lịch sự hay nói năng nhỏ nhẹ với bất kì ai. Tức là phải bộc phát, mà giận thì phải hành động.

Lật bàn đá ghế chính là việc gã đang làm.

"M* nó!"    

 "Rầm..!!"    

 "Ầm..!!"    

Không còn vật ngăn cách nào, gã thẳng tiến đến chỗ người thanh niên,  hai tay túm lấy cổ áo xách lên.

"Nói lại một lần nữa?"  

Không hề tỏ ra sợ hãi hay khiếp nhược trước người cao lớn gấp rưỡi mình, những kẻ được mệnh danh bạn của tử thần, sát thủ Đảo Chết mà hắn đã thuê để lấy mạng Hoắc Khiêm. Dương Phàm nhếch miệng cười, giọng điệu và thái độ đầy thách thức, hắn nghênh mặt lên nhìn gã đầu trọc.

"Một lũ rách việc, vô tích sự...ba người lại không thể giết được một tên nhóc miệng còn hôi sữa, vậy phải gọi thế nào cho đúng?"   

"Đừng nghĩ đã bỏ tiền ra là có thể sỉ nhục bọn này, có tin...tôi bắn chết cậu ngay tại đây." Gã tức giận rút khẩu súng trong túi ra, chĩa vào đầu của Dương Phàm, sự ngông cuồng của Dương Phàm đã chạm tới giới hạn của gã.

Mặc dù nồng nặc mùi thuốc súng và khẩu súng của gã đang nhắm vào bán cầu não trái của hắn. Tùy thời có thể bắn bất cứ lúc nào, nếu Dương Phàm còn tiếp tục thách thức tính chịu đựng của gã, điều đó đã quá hiển nhiên. Nhưng Dương thiếu gia vẫn không vì vậy thay đổi khẩu khí của mình.

"Cho tôi thấy khả năng đó của anh, đừng chỉ nói mà không thể làm được."

Dương Phàm không còn quan trọng cái chết, với hắn không còn gì để mất. Cha hắn vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, sống hay chết với ông chỉ là khái niệm vì căn bản chẳng khác gì nhau. Dương thị lại rơi vào tay của Hoắc thị, sự quyết định không còn nằm trong tay hắn. Hàng ngày đến công ty phải đối mặt với thị phi, hắn chán việc phải nghe thấy những lời vô bổ của bọn giả nhân giả nghĩa xung quanh.

Tất cả chỉ vì tên nhóc Hoắc Khiêm đó.  

"Bỏ súng xuống!"  

Tiếng hét của một gã khác vang lên, tên tóc dài từ trong phòng bước ra. Người này có vẽ tử tế hơn kẻ đầu trọc đang túm cổ của Dương Phàm. 

"Vừa nãy anh không nghe tên nhóc này nói gì?"

"Anh nói chú bỏ khẩu súng xuống...không nghe thấy?" Gã đi đến trước mặt của Dương Phàm và người anh em tốt của mình.

Lần ra lệnh này đã có tác dụng với gã đầu trọc, đào viên tam kết nghĩa hắn đứng hàng thứ ba, cho nên anh nhị nói sao thì phải nghe thôi. Gã đầu trọc bỏ bàn tay sần sùi đầy sẹo ra khỏi người Dương Phàm, rồi đi thẳng ra ngoài hút thuốc. 

"Dương thiếu gia! Hoắc Khiêm không phải là tên nhóc miệng còn hôi sữa mẹ như cậu nói, hắn cũng không yếu đuối như vẻ bề ngoài...cậu tìm đến bọn tôi mà không phải ai khác, nên cậu phải hiểu rõ điều đó" 

Một người có gia thế khủng và cả hậu phương vững mạnh như Khiêm thiếu gia, nếu biết có người muốn lấy mạng hắn thì sẽ khó ra tay. Là những sát thủ giàu kinh nghiệm nên họ đã nghĩ đến điểm này, cũng như tính đường lui cho lần sau nếu lần này thất thủ. Bọn họ đã ngụy trang mọi cuộc ám sát thành một tại nạn, để Khiêm thiếu gia không phải nghi ngờ. Không biết có phải vì vậy mà thất bại đến hết lần này đến lần khác.

Tại buổi lễ khánh thành chung cư cao cấp Xóm Miễu, bọn họ trà trộn vào đám đông, cố ý gây hấn để đánh nhau, nhân cơ hội đám đông hỗn loạn ra tay giết Hoắc Khiêm. Nhưng thất bại.

Tại nhà hàng họ cố tình ngụy trang thành một vụ cướp, xông vào cướp trước giết sau. Bắn chết chủ quán, tiếp đến bắn cả Hoắc Khiêm. Nhưng địa bàn đó là thuộc về Bạch Bang, sau khi nghe tiếng súng thì hai thanh niên "văn hóa" của Bạch Bang, đầu đỏ như san hô và vàng như hoàng kim đang lang thang gần đó xuất hiện và cứu thoát Hoắc Khiêm.

Dương Phàm chỉnh sửa lại cổ áo, hắn lấy trong túi ra một bao thuốc và châm lửa hút.

"Tôi không quan tâm Hoắc Khiêm lợi hại thế nào...tôi đã bỏ tiền thuê các người, thứ tôi cần là hắn phải chết."   

"Nếu Hoắc Khiêm không chết...bọn này sẽ hoàn lại tất cả số tiền cho cậu."

Một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, trên cánh tay vẫn đang quấn băng, một vết thương tương tự như Hoắc Khiêm. Đào viên tam kết nghĩa, hắn đứng đầu. Khác với vết thương của Khiêm ca là đạn bắn, còn gã là bị dao phóng. Cái này cũng là do Khiêm nhà ta ban cho gã, trong lúc dao súng giao tranh. 

"Tên nhóc họ Hoắc đó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy được bình minh ngày mai."

Cho nên việc giết chết Hoắc Khiêm, không còn xuất phát từ lợi ích tập thể, mà là nhu cầu bức thiết cá nhân, hắn phải trả được thù. Gã phải giết chết tên nhóc đã ghim dao vào người mình.

"Đừng chỉ biết nói, hãy dùng hành động để chứng minh." Dương Phàm phun điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày chà sát. 

Thời gian đến tối cũng bắt đầu đếm ngược, kể từ khi Dương Phàm rời đi. Nếu hai lần trước bọn họ phải động não hàng tiếng đồng hồ để ngụy trang che giấu, thì lần lại giải quyết trong rốp rẻng ba mươi giây. Bởi vì  Dương Phàm đã chọc đến máu điên của họ.

Ba anh em đến từ Đảo Chết đã quyết định công khai hành động.


----------------------------

Hoắc Khiêm đang trên đường tống tiễn Dục Uyển đến sân bay. Chiếc xe của họ đã chạy hơn hàng chục cây số dài, con đường trước mặt càng trở nên vắng vẻ, xe lưu thông thì ít mà cây cối thì nhiều, quan trọng hơn sân bay thì chẳng thấy đâu.

"Tiểu Cường! đây là đâu?" Vừa lên xe không lâu, thì Tiểu Cường đã tạo một bất ngờ cho Hoắc Khiêm. Đường đến sân bay đã rẽ sang một hướng khác, con đường này hắn chưa từng đi trước đây.

"Thiếu gia! đây là đường tắt sẽ rút ngắn thời gian đến sân bay....mười phút nữa chúng ta sẽ tới nơi"

Mặc dù  cảm thấy không ổn nhưng Hoắc Khiêm lại không hề nghi ngờ, bởi vì Tiểu Cường hắn biết là người đơn giản thật thà.

Nhưng đó là Tiểu Cường của mấy tiếng trước, còn bây giờ...

"Thật rất thơm..có phải mùi hoa oải hương?" Dục Uyển đang phấn khích ngồi trong xe,  sau nhiều ngày bị thanh niên ưu tú bên cạnh giam cầm, lần đầu tiên được hít thở một bầu không khí khác, mùi hương của hoa oải hương, cảm giác rất thích, cô hít sâu không để một chút mùi hương nào lọt ra khỏi mũi.

Chết đó Uyển tỉ, có ai ngăn lại hành động ngu ngốc này của Dục Uyển không...

"Phải! là hương hoa oải hương." Phản chiếu trên tấm kính là đôi môi  đang mỉm cười của Tiểu Cường, nhưng đôi mắt lại ưu thương khó nói, như kẻ đang hoài niệm về chuyện cũ khi bị người ta chạm vào nổi đau.

"Sáng nay cậu vừa thay sáp thơm?" 

Mới tối qua mùi hương Hoắc khiêm ngửi được trong xe là hương chanh, thường thì hắn sẽ không chú tâm đến nhỏ nhặt này nếu không phải Dục Uyển lên tiếng, hắn cũng không nghĩ đến.

"Dạ phải thiếu gia." Tiểu Cường lên tiếng.

Oải hương là loại hoa đặc sản ở quê nhà. Quê của hắn rất nghèo, so với ở đây thì cuộc sống ở đó tệ gấp trăm lần, tệ nạn, mại dâm, thuốc phiện. Là nơi mà hắn không bao giờ muốn nhớ đến. Nhưng dù thiếu thốn nhiều thứ, quê hắn lại dư giả về loài hoa nhỏ bé lại này. 

 Và cũng có một người  như hắn, bị vẻ đẹp của hoa oải hương cuốn hút.

"Thiếu gia! Bà nội tôi rất thích hoa oải hương, không biết... tôi đã từng nói với cậu?" Bàn tay của Tiểu Cường đặt lên vô lăng bấm chặt.

"Vậy sao?" .    

Qua tấm kính trước mặt, Tiểu Cường có thể nhìn thấy phản ứng trốn tránh của Hoắc Khiêm. Hắn có thể đoán ra Hoắc Khiêm cũng đang nghĩ về người bà xấu số của hắn.

"Bà nội rất thích hoa oải hương, tôi dự định sẽ mang hài cốt của bà về quê...cậu có muốn biết nơi tôi lớn lên như thế nào? nơi đó thật sự rất đẹp."  

"Nếu có cơ hội tôi sẽ đi." Hoắc Khiêm lên tiếng, vẫn giữ nguyên thái độ trốn tránh, xoay  người nhìn ra cửa sổ, với bà nội của Tiểu Cường, Hoắc Khiêm luôn mang cảm giác ái náy, hắn không muốn ép chết bà ta.

"Nhất định có." Tiểu Cường mỉm cười đầy tự tin, lời nói cũng rất quả quyết.

Tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, bởi vì kể từ khi đặt chân lên chiếc xe của Tiểu Cường, là Hoắc Khiêm đã kí vào khế ước bán thân của thần xúi quẩy. Bắt đầu những ngày đen tối không thể ngốc đầu lên. 

"Hoắc Khiêm! tôi hỏi anh một vấn đề được không?" Dục Uyển xoay vai qua nhìn Hoắc Khiêm, mặt dù ai đó vẫn đang nhắm híp mắt nhưng cô biết hắn không hề ngủ.

"Tại sao tối qua anh không về nhà? " 

Vẫn là bộ dạng đó, nhắm mắt không quan tâm, mặc dù nghe rất rõ câu hỏi của Dục Uyển. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết bản thân tại sao không muốn trở về nhà. Mấy ngày qua hắn đều ngủ ở bên ngoài, không khách sạn thì cũng là công ty.

Hoắc Khiêm tự hỏi, bản thân hắn đang lẫn tránh điều gì ...

Là tiếng khóc nức nở của Dì Tường mỗi tối, tiếng đàn piano buồn bã trong đêm khuya của Hoắc Luật. Hay bộ dạng đau thương không thiết sống của Hoắc Phi, hàng đêm đều ngủ trên chiếc giường của Dục Uyển.

Việc hắn đang làm có phải đã sai...

"Alo."

Một cuộc gọi đến đã làm ngắt quãng mạch cảm xúc của Hoắc Khiêm, vừa cảm nhận được độ rung của điện thoại trong túi. Hắn đã mở mắt ra, nhấc điện thoại lên nghe. 

"Khoan hỏi gì hết...nói cho tao biết mày đang ở đâu? địa điểm thật chính xác...tao sẽ phái người đến." giọng nói gấp gáp của Bạch Ngạn Tổ qua điện thoại.

Thái độ khẩn trương và lời nói không đầu không đuôi của Bạch Ngạn Tổ, làm Hoắc Khiêm không thể hiểu được vấn đề.  

"Sắp chạy vào Đường Tam Lang...tao không nhìn rõ...hình như gần tới khu cao ốc của nhà mày." Hoắc Khiêm hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, nhưng bên trong đường hầm mọi thứ đều tối hắn thật vẫn chưa nhìn ra trước mắt là đâu.

Im lặng trong chốc lát Hoắc Khiêm không nghe thấy tín hiệu nào khác, vài giây sau đó hắn lại nghe thấy giọng của Bạch Ngạn Tổ trong điện thoại, nhưng không phải nói chuyện với hắn mà ra lệnh cho người của Bạch Bang.

"Bồi gia! ông lập tức ra lệnh cho tất cả anh em ở Đường Tam lang, khi nhìn thấy xe Hoắc gia xuất hiện ở khu vực gần đó....lập tức phải bảo vệ ngay, nói với bọn họ nếu Hoắc đại thiếu gia xảy ra chuyện...thái tử gia sẽ giết chết tất cả bọn họ."

Hoắc Khiêm vì thái độ tỏ ra nguy hiểm của Bạch thiếu gia, ảnh hưởng rất nhiều.

"Tổ! xảy ra chuyện gì?"

"Khiêm! viên đạn chú Lương lấy ra từ người mày được nhập khẩu từ Nga, là đồ chơi chuyên dụng của bọn sát thủ ở Đảo Chết, có kẻ đang muốn lấy mạng mày."

"Rầm..!!!!"

Tiếng va đập mạnh từ phía sau, khi xe của Hoắc Khiêm vừa chạy ra khỏi đường hầm, thì một chiếc xe tải đuổi tới. Liên tục đâm mạnh vào đuôi xe của họ, chiếc điện thoại trên tay của Hoắc Khiêm một phát văng xuống sàn xe, hắn chưa kịp cúi người nhặt lên, thì chiếc xe tải phía sau lại liên tiếp đâm mạnh vào. Cả Dục Uyển và Khiêm thiếu gia sắp chúi đầu xuống đất.

"Ầm..m...!! ầm...ầm...!!!"

Tiểu Cường cũng là một tay lái rất cừ, sau phút giây bất ngờ dồn dập thì hắn đã hiểu ra tình hình. Có người muốn dồn họ vào chỗ chết, nguyên nhân chính là người ngồi ở phía sau. Chuyện đó không thể xảy ra, mạng của Hoắc Khiêm chỉ thuộc về một mình hắn, ngoài hắn ra không ai có tư cách làm điều đó. 

Khiêm! tôi sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu, vì....

Tôi sẽ là người làm điều đó. Tiểu Cường càng có thêm động lực để thoát chết. Hắn nắm vững tay lái, và đạp thật mạnh chân ga lao thẳng về phía trước.  Mặc kệ phía trước có bao nhiêu vật cản, hắn vẫn liều mạng lách ra. Chiếc xe tải vẫn không ngừng đuổi theo, gã đầu trọc ló đầu ra khỏi cửa xe, rút khẩu súng bắn thẳng vào xe của Hoắc Khiêm.

"Bằng..ng...bằng....bằng..!!!"

Những tiếng nổ lớn liên tiếp trong không trung, nhưng lại không trúng phát nào. Không biết do tài lái xe của Tiểu Cường quá thần sầu, trình độ núp né điêu luyện, hay vì khả năng bắn súng của gã kia quá tệ hại. 

"M*% nó..!!"

Sau khi lãng phí hết đạn, hắn tức giận ném khẩu súng ra phía sau, cầm một khẩu súng khác lên bắn tiếp.

"Rầm..m..!!!"

Gã đầu trọc đang nheo mắt nhắm bắn xe của Hoắc Khiêm, thì một chiếc xe hơi màu đen của Thanh Long Bang tông thẳng vào xe của gã, té ngửa ra phía sau đè lên tay lái của anh Đại. 

"Bằng...Bằng...!!!"

Một trận đấu súng đã nổ ra, khi người của Bạch Bang kéo đến. Không khó để họ tìm ra. Ngay trong lãnh địa của Bạch Bang vẫn có người lộng hành nổ súng, nếu đó không phải đám sát thủ không có não mà thái tử gia nói đến thì có thể là ai.

Từ Ngã ba đường chạy đến, chiếc xe của Thanh Long Bang tông thẳng vào xe của bọn sát thủ. Rầm..

"M* Kiếp..!!!" Anh Đại sát thủ đang ngồi trên ghế lái, bị hất mạnh, đập đầu vào cửa kính.

"Bằng...Bằng...ng..!!!"

Giang hồ gặp sát thủ, ngôn ngữ giữa họ ngoại trừ súng đạn thì chính là nắm đấm. Hai bên ngang tài ngang sức, dù đã sử dụng hết đạn dự trữ trong mình nhưng vẫn không hạ được đối phương, thiệt hại chính lại là hai chiếc xe của họ.

Dù nói là của đi thay người, nhưng cũng đau lòng lắm chứ. Hơn nữa, đây lại là chiếc xe hắn mới tậu về, chưa kịp lấy le với em nào thì đã banh xác, móp méo. Anh đại của Thanh Long bang bước xuống.

Anh đại của bên kia cũng ló đầu ra, xoay cổ, bẻ tay chuẩn bị thế sẵn..

"M* kiếp...thằng ch* nào, bắn súng lợi hại như vậy."

Đồng âm đồng khí, cả hai cùng nói một câu. Hành động cũng rất là tương đồng, giống như mỗi bên là một mảnh còn khuyết của đối phương. Khoảng cách được kéo gần lại, và nắm đấm cũng phải buông lõng và thả tay xuống.

"Là mày?"

"Sao lại là mày?"

Cơ miệng cũng giãn dần ra, cả hai cùng phá lên cười. Thế giới thật nhỏ, sau khi bắn súng loạn xạ, hủy hoại hết những thứ vô can xung quanh mình, thì nhận ra...

Chúng ta là người quen. 


-----------------------------------

Về phía của Hoắc Khiêm, sau khi Tiểu Cường được anh em Thanh Long Bang cắt đuôi khỏi đám sát thủ. Hắn đã an toàn chạy trên đường vắng không người, vắng đến mức dù đã chạy trên hàng trăm cây số dài nhưng vẫn không thấy một chiếc xe thứ hai, ngoại trừ xe của họ. 

Trong khi đó, tiếng chuông điện thoại trong xe liên tục reo nhưng không người bắt máy. Trên màn hình sáng đèn hiện lên, là cuộc gọi đến của Bạch Ngạn Tổ. 

Xung quanh phảng phất mùi hoa oải hương cùng mùi nắng gió bên ngoài. Con đường đi mỗi lúc một xa, màu trời cũng chuyển dần từ sáng sang tối, từ đường nhựa sang cát trắng. Sau một ngày đi đường họ đã dừng lại trước một bãi biển.

Một chiếc tàu đánh cá cũ kỹ đang ở trước mặt, hắn bước xuống xe và mở cửa ra...

Hai thân thể đang dựa đầu vào nhau, cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển đều nằm gục dưới ghế. Bởi vì hương thơm của hoa oải hương mà họ ngửi hơn mấy tiếng đồng hồ, đã ngấm rất sâu và có tác dụng.  Đó là nguyên nhân chuông điện thoại vẫn reo, nhưng không người bắt máy.

Tiểu Cường cầm điện thoại của Hoắc Khiêm ném thẳng ra biển, sau đó bồng cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển lên tàu.

Hắn xoay người lại, ném chiếc bật lửa được  vào trong xe, khoảng mười phút sau thì manh mối duy nhất để tìm ra Hoắc Khiêm đã biến mất trên cõi đời này, chiếc xe bốc cháy và nổ tung.

 10 ngày sau...    

----------------------


Tin tức Hoắc Khiêm mất tích sáng nào cũng được đưa lên báo, liên tiếp mười ngày nhưng vẫn bao giờ nguội với đám ký giả. Hoắc gia, Bạch Bang và cả cảnh sát đều đã bắt tay vào cuộc, chưa có dấu hiệu hạ xuống.

Dương thị.

"Tổng giám đốc...tổng giám đốc.."

Mộc Thanh "tỉnh giấc" vì tiếng gọi thứ hai của người trợ lý. Ngay trong cuộc hợp Mộc Thanh lại bị phân tâm, tất cả chỉ vì Hoắc Khiêm. Cô vì hắn mà nhiều ngày không thể ngủ được, hắn vừa là ân nhân vừa như em trai của cô. Một người sao có thể bốc hơi không tung tích. 

Chỉnh đốn lại sấp tài liệu trên bàn, Mộc Thanh ngẩn đầu nhìn mọi người xung quanh.

"Chúng ta đang bàn bạc tới đâu?"   

"Dạ..đang nói tới.."

Cô trợ lý của Mộc Thanh còn chưa kịp nói xong thì đã có một đám người ngoài cửa tiến vào. Không ai khác hơn là Dương Phàm, đứa con trai hợp pháp của Dương chủ tịch, và người em cùng cha khác mẹ với Mộc Thanh.

"Cậu đến đây làm gì?" Mộc Thanh đã quá mệt mỏi với màn "tra tấn" mỗi sáng của Dương Phàm, sáng nào hắn cũng đến và chen ngang vào việc đang làm, còn đưa ra quyết định thay cô.

Trước đây Dương Phàm còn nghi ngờ mối quan hệ mờ ám giữa Mộc Thanh và cha hắn, vì ông quá ưu ái chị ta, còn cho rằng Mộc Thanh sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Dương phu nhân. Nhưng hắn không ngờ Mộc Thanh lại chính là chị gái của mình.  

"Tại sao tôi không thể đến...chị đừng quên, tôi vẫn là cổ đông lớn của Dương thị, trong tay tôi có 49%, không có tên nhóc Hoắc Khiêm ở đây...tôi chính là người quyết định."

Dương Phàm mỉm cười bước tới chỗ của Mộc Thanh. Trước đây Hoắc Khiêm đừng đưa ra đề nghị sẽ chuyển hết 51% cổ phần của Dương Thị sang tên cô, nhưng Mộc Thanh đã từ chối. Vì cô không muốn bất cứ tài sản nào thuộc về Dương tổng. Cho nên cô không hề có một chút quyền lực thật sự nào, nếu như không có Hoắc Khiêm.

"Chỗ chị đang ngồi thuộc về tôi...phiền chị ra ngoài, để mọi người bắt đầu cuộc họp."

Mộc Thanh hợp sức với Hoắc Khiêm phá hủy Dương thị, không phải muốn tranh giành tài sản hay chiếc ghế này với Dương Phàm. Thứ cô muốn là trả thù người cha bạc tình của mình, mục đích  đã đạt được cũng không lưu luyến gì cái nơi này. Nhưng vì Hoắc Khiêm mất tích, Dương thị không người quản lý nên cô mới tạm thời quay về tiếp quản.

Nếu Dương Phàm đã muốn, thì cô sẽ trả lại cho hắn, Mộc Thanh đứng dậy, và rời phòng họp....

"Chúng ta tiếp tục cuộc họp, mọi người đang bàn bạc đến đề mục nào?" Dương Phàm không để ý đến Mộc Thanh đứng ngoài cửa, hắn lật từng trang kế hoạch ở trên bàn và nhìn những người xung quanh.

Không còn Hoắc Khiêm, thì hắn chính là người lớn nhất ở đây. Dương Phàm cũng không phải là một cậu ấm chỉ biết ham chơi, hắn thật sự có tài trong việc kinh doanh. Nên dể dàng bắt nhịp với mọi người trong cuộc họp.

Sau giây phút lúng túng thì mọi người cũng đã chung nhịp với hắn.

"Là dự án..."


---------------------

Chung cư Hoắc Lữ...

Mộc Thanh quay về căn hộ, trước đây cô sống với Mộc Nhu. Nhưng từ khi có kết quả ADN, xác nhận đứa con Mộc Nhu đang mang là của Tống Thiếu Hoành, thì Tống phu nhân đã đón Mộc Nhu sống chung. 

Bà ta xem Mộc Nhu như trân châu bảo bối, đi nhanh sợ động, đụng mạnh sợ đau. Ai cũng biết điểm xuất phát chính là vì đứa trẻ trong bụng Mộc Nhu đang mang. Không đồng tình với thái độ của Tống Phu nhân nên Mộc Thanh muốn em gái dọn ra ngoài sống với mình, nhưng đã thất bại. Mộc Nhu không chịu rời khỏi Tống gia.  

Mộc Thanh hiểu rõ, điều Mộc Nhu muốn chính là mỗi ngày được nhìn thấy Tống Thiếu Hoành. Chỉ khi nào nghe lời Tống phu nhân thì nó mới có được điều đó.

"Két...!!!"

Không cần cho chìa khóa vào ổ, thì cửa đã tự động đẩy vào. Hương thơm của xì dầu, tiếng sôi sục của dầu ăn và hương thơm của miếng sườn trên chảo, đã bay đến tận cửa. 

Trên màn hình ti vi là bộ dạng xinh đẹp của nữ bếp trưởng, giọng nói trong trẻo như tiếng trẻ con làm người ta phát hờn, hờn không phải vì ganh tị với giọng nói của cô ta, mà vì cô nàng là người yêu cũ của kẻ đang đứng ở trong bếp. 

"Trong lúc chờ sườn chiên vàng giòn, bạn hãy chuẩn bị nước sốt chua ngọt, bao gồm nước mắm, đường, giấm, nước lọc như phần chuẩn bị, hoà cho hỗn hợp tan đều. Tiếp theo chờ đến khi sườn chín vàng đều hai mặt,  cho nước sốt chua ngọt vào và đun khoảng 20 phút làm như vậy là bạn đã có món sườn xào chua ngọt thơm ngon cùng thưởng thức với người yêu."

"Cám ơn các bạn đã đón xem....tiếp theo chính là bản tin thời tiết, theo trung tâm dự báo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net