Chương 95: Hoắc Khiêm bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh sáng chóp nhoáng rực rỡ cùng âm thanh ồn ào sôi động của hộp đêm, mọi người như những con rối lao vào cuộc chơi, lắc đầu  quẩy tay, buông thả bản thân, và hò hét quên mình theo tiếng nhạc. 

Nhưng trong cái không khí cuồng nhiệt mọi người cùng vui lại có đóa hồng gai ngồi riêng một góc, lạc lõng giữa rừng người.

"Bọn mình qua bên đó ngồi?"

"Mày không biết cô ta là ai ? tha cho tao...tao không muốn tự vả vào mặt mình, thôi...qua bên kia ngồi, còn cả khối em xinh đẹp...đi đi.."

Nổi bật, xinh đẹp lại vô cùng rực rỡ, nhưng một tiếng trôi qua lại không người đàn ông nào dám đến gần, là vì sao...

Chính là vì cái này đây.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau The first that you have called is not available at the moment, please try...."

Bởi vì tâm tình của Trình đại tiểu thư lúc này rất tệ, chỉ cần là đàn ông có mắt nhìn, sẽ không dại mà tìm phiền phức, tốt nhất là né cô ta ra.  

"Rầm...m..!!!" 

 Sau khi quăng điện thoại xuống sàn, Trình Mĩ tiếp lại tục ném mấy chai rượu trên bàn. 

"Choang...ng...!!!"

Thủy tinh vỡ vụn trên sàn, rượu văng ra tứ phía. Theo luật thường, thì bảo an nên xông vào lập tức và lôi kẻ gây rối ra ngoài tẩm quất cho một trận, nhưng vì đó Trình đại tiểu thư, nên...

Cho qua.

"Tề Hạo! anh dám ở cạnh nó, tôi sẽ khiến hai người sống không yên." 

Hai ngày nữa bọn họ sẽ đính hôn nhưng từ hôm qua Tề Hạo đã biến mất, người của Tề gia cũng không thể tìm được hắn. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh Trình Mĩ cũng khó giữ được bình tĩnh, huống chi một thiên kim tiểu thư đầy tự phụ lại kiêu ngạo.  Vì cô biết rõ, hắn đi tìm Phi Yến. 

Trong buổi lể đính hôn của Phi Yến, cô vô tình nghe được hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, thì ra cái thai trong bụng của "nó" không phải của Hoắc Phi, mà là Tề Hạo. Nếu nó ngoan ngoãn làm xong lể đính hôn thì đã không có chuyện gì, lại giở chứng học người ta bỏ trốn.

Được thôi, nếu mày muốn trốn tao sẽ khiến cho mọi người không thể tìm được mày. 

Vì vậy khi Phi Yến vừa lẻn ra bằng cửa sau, đã bị đám người của Trình Mĩ bắt đi. Họ bán Phi Yến cho bọn buôn người ở Đảo Chết. Nhưng đám người đó không chỉ vô dụng, còn không biết giữ mồm miệng, lại khai ra cô sau khi bị phát hiện.

"Rầm!" 

Uống cạn một hơi hết ly rượu, Trình Mĩ bật người đứng dậy, và đặt một tấm chi phiếu xuống bàn, bồi thường cho những thiệt hại vừa gây ra. 

"Tránh ra!"

Lúc Trình Mĩ bước ra khỏi vũ trường thì chạm mặt một đám thanh niên. Cố tình ngó lơ, vì trong mắt cô đám người đó không xứng để ngó tới, chỉ sợ làm bẩn mắt mình.

"Đại ca! đó không phải là khách vip của anh...Trình gia đại tiểu thư."

Nhưng có người lại không muốn làm ngơ Trình Mĩ, còn rất hứng thú là đằng khác. Người thanh niên với mái tóc bạch kim chói sáng, gã ném điếu thuốc  hút xuống đất và cùng lúc đẩy hai cô nàng nóng bỏng đang ôm trong người cho đám đàn em bên cạnh. 

"Mày có mang theo thuốc?" gã nhếch môi cười, nói chuyện với đàn em nhưng ánh mắt không rời Trình Mĩ một giây.

"Đại ca! anh định ..."

Không cần hỏi tiếp, bọn họ đã đoán ra đại ca sẽ làm gì với những viên thuốc kích dục vừa đưa, thật ra không chỉ con người mà hồn phách đại ca từ lâu đã bị Trình gia đại tiểu thư bắt lấy. Nhưng người ta là thiên kim tiểu thư có quyền có thế, còn họ chỉ là mấy thằng lưu manh bán thuốc cấm, có tư cách với cao. 

Về Trình Mĩ, hiện tại cô ta đang gặp rắc rối với cửa xe, dù đã dùng rất nhiều sức lực nhưng kéo mãi nó vẫn không chịu mở ra.

 "Chết tiệt! ngay cả mày cũng muốn gây chuyện với tao?"

"Rầm..m..!!! mở ra.." Vừa đá vừa hét, đặc trưng của một kẻ đang ngấm hơi men.  

"Có cần tôi giúp em?"  

Thật ra vấn đề không nằm ở chỗ Trình Mĩ dùng bao nhiêu sức mà là đã đặt lực sai chỗ, thứ cô ta nắm kéo nãy giờ là gương chiếu hậu chứ không phải cửa xe. Trước khi Trình Mĩ nhận ra đó là ai thì gã đã kéo cửa xe ra, đứng chờ. 

"Là anh?"

Và dù cửa xe đã mở nhưng Trình Mĩ không vội bước lên, nụ cười khinh miệt và ánh mắt xem thường đặt hết lên người gã. Cô lạnh lùng lướt qua người gã, rồi bước vào trong xe. 

Trong mắt của Trình Mĩ thì địa vị của gã này vô cùng hèn hạ, lũ kí sinh sống bám trên cơ thể người, nếu không có những người như cô vung tiền thì đám cặn bã này lấy gì kiếm sống. Và một việc Trình Mĩ biết rõ, gã này rất si mê mình. Cái kiểu ánh mắt thèm khát khi nhìn thấy cô, thật kinh tởm. Đó cũng là lý do cô càng chán ghét và khinh thường gã, vì gã không biết lượng sức mình. 

Nhưng có một thứ từ con người bẩn thiểu này, khiến cô vẫn còn dây dưa với gã.

"Lên xe!"


---------------------

Nửa tiếng sau....

"Ưm...ưm...!!!"

Chính là kỹ thuật trên giường của gã rất lợi hại.

Trên con đường vắng không người qua lại, những hạt mưa phảng phất rơi dưới ánh đèn đường như những hạt bụi, khí trời bên ngoài trở nên xe lạnh. Nhưng không khí trong xe lại nóng vô cùng, những tiếng rên rĩ cường điệu của người phụ nữ, và âm thanh ái muội từ trong xe nhịp nhàng phát ra. 

".Áh...Áh..sâu...sâu hơn nữa...Áh...h.." Trình Mĩ uốn éo người, vừa rên rĩ vừa bấu chặt lấy tóc của gã.

Hơn cả thoái mái, là khoái cảm hưng phấn tột cùng, chỉ một chút cử động nhỏ của gã cũng khiến thân thể rụng rời, những trận tê sung sướng bên dưới như thủy triều đánh úp cơ thể cô. Lưỡi gã chậm rãi len lỏi vào sâu bên trong, mang ngọt lửa hừng hực thiêu đốt từng chút một lý trí, khiến cô đê mê không cưỡng lại được ham muốn của mình, buông lỏng hai tay, thở hổn hểnh và quên mất cảnh giác.

Cũng không biết gã đàn ông trước mặt mình, đang tháo thắt lưng, và kéo quần xuống.

Chiếc váy được vén lên tận eo của Trình Mĩ, đôi chân thon dài quyến rũ như chiếc kiềm xiết chặt cổ gã đàn ông. Gã vùi mặt vào giữa hai chân của Trình Mĩ, những trận co rút khít khao từ huyệt nhỏ do chiếc lưỡi linh hoạt của gã tạo ra, không ngừng phun ra mật dịch. Đầu lưỡi mềm dẻo nhanh chóng được rút ra, nhường chỗ cho cự vật cứng rắn xâm nhập vào. Khi Trình Mĩ như bóng xì hơi nằm xụi lơ trên ghế, thì gã bắt đầu làm phần việc của mình.

Gã đã khát khao được làm điều này từ rất lâu, nhưng khi gã đã sẵn sàng cho điều đó thì...

"Reng...reng...!!!"

Tiếng chuông vang lên, đồng nghĩa với việc 30 phút cuộc chơi giữa họ sẽ kết thúc.

"Được rồi." 

Trình Mĩ đẩy gã ra, rồi chỉnh sửa lại chiếc váy trên người. Khuôn mặt vẫn còn nhiễm đỏ vì  hưng phấn vừa rồi chưa kịp biến mất,  nhưng vẫn cố cầm cự và tỏ bình tĩnh. Đó là luật chơi của giữa họ, người hưởng thụ là cô và người phục vụ là gã. 

Không phải bất cứ người đàn ông nào, cũng đủ tư cách cưỡi trên người Trình gia đại tiểu thư. Dù chỉ là bạn tình một đêm, hay đồ chơi mua vui trong vài giờ cũng phải có thân phận một chút. Và đương nhiên, cô cũng sẽ trả công gã sức đáng, theo thủ tục như mọi lần Trình Mĩ ném một tờ chi phiếu vào mặt gã.

"Lái xe chậm lại...khi nào đến nhà thì gọi tôi dậy..." Không nhìn đến cảm xúc của người đối diện, Trình Mĩ nhắm mắt lại, rên rỉ nãy giờ cũng tốn nhiều sức lực nên cần phải nghỉ dưỡng. 

Tờ chi phiếu gã đang cầm trên tay, đương nhiên không phải là phí taxi mà là phí trả công gã đã dùng lưỡi phục vụ Trình Mĩ trong nửa giờ vừa qua. 

 "Gấp đôi số tiền mọi lần, Trình đại tiểu thư thật sự rất hào phóng."  gã mỉa mai nhìn tờ chi phiếu trong tay.

"Anh khiến tôi thoải mái, tôi đương nhiên không để anh thiệt thòi." 

Trình Mĩ mở mắt ra mỉm cười nhìn gã. Nhưng lần này có vẽ khác những lần trước, thái độ của gã rất kì lạ. Cô cũng không thể hiểu gã đang muốn làm gì, khi cố tình vò nát tờ chi phiếu trước mặt mình.

"Anh chê ít? "

Gã không lên tiếng, Trình Mĩ đã cho là vậy. Có một vài thứ trên đời này cô thiếu, còn thiếu rất nhiều là đằng khác, nhưng chưa bao giờ thiếu tiền. Trong lúc Trình Mĩ chuẩn bị móc ra tấm chi phiếu thứ hai, thì gã bất ngờ nhích lại và khống chế lấy hai tay cô. 

"Anh muốn làm gì?"   

"Chúng ta quen cũng đã nhiều tháng, em không nghĩ quan hệ này nên tiến xa hơn?" gã nhếch miệng cười  

Việc gã muốn làm chắc mọi người cũng đã đoán ra.

"Ực..c..c..!!"

Gã nhét hết viên thuốc kích dục vào trong miệng của Trình Mĩ. Cô ta cố gắng nôn ra, nhưng trước khi kịp bắt đầu thì nó đã trơn tru thẳng một đường trượt xuống cổ họng. Vì biết rõ thứ vừa nuốt vào là loại thuốc gì, nên cô ta mới có bộ mặt hổ báo như lúc này.

"Rác rưỡi..."  

"Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mắng người khác là rác rưỡi?"

Trình Mĩ trừng mắt nhìn gã, còn gã thì thật thông thả, bật quẹt lửa và hút thuốc. Càng làm cho cô ta thêm giận dữ.  

"Tôi đoán là...em đã biết chuyện gì sẽ xảy ra khi thuốc trong người em phát huy tác dụng, càng miệt thị người đàn ông của em, chính là càng hạ thấp thân phận của Trình gia đại tiểu thư, vì lát nữa chính em sẽ cầu xin thứ rác rưỡi này"

"Đàn ông của tôi? rác rưỡi như anh đủ tư cách sao...anh mãi mãi chỉ là đồ chơi trong tay tôi."

Trình Mĩ bật người dậy và cởi hết tất cả quần áo trên người mình, vừa mắng vừa ném quần áo vào mặt gã. Cởi xong cái nào là không chút do dự, quăng hết vào người gã. Cho tới khi cô trần truồng trèo lên người gã ngồi. 

"Không nghĩ anh lại thèm khát thân thể tôi đến như vậy, được thôi...tôi toại nguyện cho anh...nhưng anh nhớ cho kỹ....anh nhất định sẽ chết trong tay tôi.."    

Được chạm vào thân thể xinh đẹp của Trình Mĩ khiến gã thêm hưng phấn, bầu vú to tròn mềm mại cọ sát vào lòng ngực, vòng eo mãnh khảnh và hai chân thon dài đang kẹp chặt lấy hông hắn, ấm áp bên dưới lại gấp gáp muốn cử động. Dục vọng bên dưới đũng quần càng thêm phát tướng vì sự hoang dã của cô ta. 

"Á..Á..! Đau....nó mà gãy rồi, không ai thỏa mãn em."

Trình Mĩ thô bạo, nắm kéo dục vọng của gã và nhét vào bên dưới của mình. Gã đau đến xanh mặt mày.   

"Đó không phải là thứ anh muốn, rác rưỡi...anh nên cầu nguyện...tôi sẽ không giết chết anh...Áh...áh" Cô vừa cắn chặt răng, vừa động thân thật mãnh liệt, từng giọt mồ hôi theo khí nóng trong xe, và cử động của cô mà chảy ra liên tục.

Không chỉ là lửa dục toàn thân bắt đầu thiêu đốt, mà lửa giận trong người cô cũng đang cháy bừng. Vì con chó cô nuôi bấy lâu nay bất ngờ tạo phản, còn giở trò trên người cô. Người chủ động ban đầu là cô, nhưng chỉ trong chốc lát gã đã chuyển từ bị động sang chủ động. Hai tay đặt trên cặp mông tròn trịa của Trình Mĩ, và thúc thật sâu vào.

"Đồ rác rưỡi! lát nữa..anh...anh sẽ chết...trong tay tôi...á..á..."

"Ha..a..!!! đợi khi em có đủ sức lực rồi hãy xem tôi có đáng chết hay không?"

"Áh...ah...!!"


-------------------------

Cách đó hàng ngàn cây số, trên đại dương xa xôi. Một con tàu đang lênh đênh trên biển, mưa to, gió lớn, không thể nào ngăn cản được ý định đi tìm người của những kẻ ở trên tàu.

Họ là những ai...

Một bà mẹ luôn mong ngóng tìm được đứa con gái thất lạc suốt nhiều năm, vừa đoàn tụ thì con gái lại bỏ đi không lời từ biệt, chỉ để lại một lá thư trên bàn. Nhưng không ngờ đó chỉ là một âm mưu, Phi Yến là bị Trình Mĩ cho người bắt đi, bà đau lòng và căm ghét đứa con gái riêng của chồng. Sau khi tìm được tung tích của Phi Yến, Trình phu nhân đã nôn nóng đến mức không chờ được tới sáng, lập tức lên đường trong đêm để đón con gái trở về.

Một Tề nhị thiếu, luôn dối người dối mình. Dù yêu đến điên cuồng nhưng không bao giờ chịu đối mặt với tình cảm của mình, lời nói và hành động luôn làm tổn thương người khác. Mặc dù biết chắc sẽ bị chửi bị mắng, nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của người anh trai yêu thương, cả người ông nội nghiêm khắc để gia nhập đội tìm người.

Một Hoắc tam thiếu như xác vô hồn, mọi thứ cứ trôi qua theo từng ngày, sống một cách vô vị không chủ đích.

"Hoắc Phi! nếu Phi Yến xảy ra chuyện...tao sẽ không tha cho mày." Tề Hạo xiết chặt lấy cổ áo của Hoắc Phi, bởi vì không biết lý do tại sao Phi Yến lại bỏ đi, rồi để cho bản thân mình bị bắt, cho nên hắn quy hết tội này lên người Hoắc Phi.

"Muốn làm gì tao thì làm đi." Hoắc Phi nhếch miệng cười nhưng không phải đang thách thức Tề Hạo, thật sự hắn đang cảm thấy cuộc sống này thật vô vị.Như đã nói, Hoắc Phi bây giờ là một người sống như chết.

"Mày..."

Tề Hạo hắn không có điểm gì là thua kém Hoắc Phi, cho nên không cần phải đố kỵ, nhưng chỉ có một thứ duy nhất cho hắn cảm giác thua thiệt, là Phi Yến. Tình cảm cô ấy giành cho thằng khốn này quá sâu đậm, dù hắn có làm gì cũng không thay thế được nó.

"Tới rồi....tới rồi..."

Tàu chưa kịp cập bến nhưng từ xa đã nhìn thấy hàng cây xanh mướt và bãi cát trắng, Trình phu nhân đã hớn hở hét lên. 

Tề Hạo lập tức đẩy  Hoắc Phi ra, nhảy vội lên bờ. 

"Phi Yến hiện giờ đang ở đâu? cô ấy có làm sao không?"

Bồ gia từ tối qua đã nghe báo là sáng nay đám người của Tề Hạo và Hoắc Phi sẽ lên Đảo Chết, mặc dù ông đã báo với họ sẽ mang Phi Yến bình an trở về trong vài ngày tới.

"Tề thiếu gia! Trình nhị tiểu thư không sao, nhưng vẫn phải cần tịnh dưỡng"

Người nghe sức khỏe của Phi Yến không tốt cần tịnh dưỡng, Trình Phu nhân còn đang tụt lại phía sau, vội vã chạy lên trước.

"Bồ gia! Phi Yến thế nào rồi? tại sao phải cần tịnh dưỡng....bọn người bắt con bé đi, có phải đã làm gì nó." Trình Phu nhân vừa lo lắng lại khẩn trương, nước mắt cũng tràn cả mi.

"Trình phu nhân! lúc nhị tiểu thư bị bọn buôn người bắt đi...vì cô ấy có chống cự nên xảy ra xô xát, nhưng giờ đã không sao... tôi sẽ dẫn mọi đi gặp Trình tiểu thư."


-------------------------

Mười lăm trăng rằm thời khắc huy hoàng nhất của ánh trăng, nhưng thật tiếc đêm nay không người chiêm ngưỡng. Bão lớn mưa to liên tục hai ngày liền, nước tuôn như thác, sấm đánh giựt mình là nguyên nhân khiến mọi người tự giam mình trong nhà, không muốn bước chân ra ngoài. Vậy họ sẽ làm gì để cùng nhau vượt qua thời khắc buồn chán này...

 Đó chính là tụ họp lại và...

"Rầm...m..!!!"

Sức lực toàn cơ thể và bao nhiêu kì vọng đều dồn hết vào cánh tay lực lưỡng, gã đập mạnh xuống bàn. Năm mươi hai lá bài Tây xòe đều thành một vòng tròn hoành tráng, nhìn rất phô trương. Đàn em của anh Hợi đều lóe mắt trước kỹ thuật xào bài của gã. 

"Đầm cơ." 

Gã không tin lần này nó có thể đoán trúng, ba lần bốn lượt giết không chết, bây giờ nó đã trở thành thằng khùng mà không thể thắng được, thì còn cái nhục nào trên đời bự hơn cái nhục này.

"Có phải  lá bên phải?"

"Không thể nào, tao nghĩ là lá bên trái."

Ca này có vẻ khó rồi đây, mọi người xung quanh đều đứng ngồi không yên. Nhìn năm mươi hai lá bài nằm sấp trên bàn, con nào mới là đầm cơ đây. Từ Tam xào bài quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì nó đã yên vị trên bàn, thì làm sao nhớ được vị trí của đầm cơ ban đầu ở đâu mà tìm.

"Không đúng! tao nghĩ là lá ở giữa."

"Sai bét hết! theo tao không có lá nào là đầm cơ."

"Đồ thần kinh."

Bọn họ xầm xì trong miệng nhưng lại thích để lọt âm thanh ra ngoài. Mặc dù đã nhận được lệnh cấm từ đại ca Hợi.

"Bọn mày im lặng hết cho tao." 

Một tiếng thét bắn ra, thì ruồi muỗi lăng quăng đều im hế. Lúc này, người căng thẳng nhất có lẽ là gã, hai tai xiết chặt. Tất cả tài sản ít ỏi còn xót lại của gã, lẫn số tiền thắng cược trong hai ngày nay đều đặt hết vào canh bạc này. 

Thằng ngốc, lần này chú phải thắng cho anh.

"Là lá này."   

Bình tĩnh như mọi ngày, vẫn nụ cười nhếch nửa môi thương hiệu trứ danh của Khiêm ca, nhưng gương mặt đó không còn vẽ âm tà khó đoán, một nụ cười ngây ngô, một đôi mắt trong veo không mưu tính, hắn đặt tay lên lá bài.  

"Nhanh lên! mau mở ra."

"Có phải lá đó không?"

Một lực hút mạnh mẽ đã kéo hết tất cả mọi người xung quanh, họ nhào đến bu lấy bàn tròn. Vẽ mặt nôn nóng không che giấu được, muốn tận tận mắt nhìn thấy lá bài Hoắc Khiêm lật lên, có phải là con đầm cơ hay không.

"Là đầm cơ...đầm cơ thật đó..."

"Đại ca...anh lại thắng rồi." 

Đám đàn em của Hợi miệng rộng phấn khích lét toán lên, vì mặc dù người chơi là Hoắc Khiêm nhưng người đặt cược và nhận tiền cược lại là anh Hợi của họ.

"Rầm..m..!!"

Nhưng lại có người không được vui.

"Lần này không tính, nhất định là bọn mày gian lận...không có lý nào ván nào thằng khùng này cũng thắng." 

Có người thua tiền nóng tính, gã lật bàn đạp ghế trước mặt rất nhiều người, không xé được Hoắc Khiêm ra thì gã quay lại trút giận lên mấy lá bài trên bàn, đó chính là em út đáng sợ của bộ ba họ Từ, kẻ tự nhận mình là tay xào bài số một của đảo.

"Thằng khùng! mày gian lận đúng không?" 

Khiêm ngốc giựt mình bởi thái độ đáng sợ của Từ Tam, chạy ra sau lưng của Hợi miệng rộng mà núp. Hắn đã làm gì sai, bạn tốt không phải nói hắn rất giỏi sao, tại sao gã hung dữ này lại giận dữ như vậy.

Hợi miệng rộng vui không khép được miệng vì hắn đã thắng cược mà, đặc biệt là tiền của ba anh em họ Từ nên càng vui.

"Bạn tốt! anh đây sẽ bảo vệ chú em...đừng sợ." 

Anh Hợi sau khi vỗ vai trấn an tin thần Hoắc Khiêm, đã hiên ngang ưỡn bụng đi đến trước mặt tên của kẻ thua người, mất nết trước mặt. 

"Từ Tam! mấy chục con mắt ở đây... đều nhìn thấy bọn tao quan minh chính đại thắng mày...thua rồi,  không phục" Hợi miệng rộng vuốt mũi trêu tức Từ Tam.

"Đúng đó! ông đây là không phục...chơi lại."

"Bàn là do mày đập gãy, bài cũng do mày xé nát...lấy cái gì chơi...mà mày nói chơi là chơi sao? vậy có phải là tao quá dễ dãi."

"Không phải chỗ mày lên tiếng...người tao muốn đấu với thằng khùng đó, không phải mày ..tránh ra." Từ Tam bước đến đẩy Hợi miệng rộng, cố tình lôi Hoắc Khiêm ra nhưng Hợi miệng rộng lại cản lấy.

"Tao không thích tránh ra, bọn tao bây giờ tuy hai mà một...có giỏi mày xông lên giành người."

"Mày đang thách ai? con heo mập."

"Tao đang thách mày, thằng yếu sinh lý."

"M* mày! ai nói mày tao yếu sinh lý."

"Cần gì ai nói..cả cái đảo này không ai mà không biết Từ Tam mày yếu sinh lý từ lúc dậy thì."

"Thằng chết tiệt..."

"Rầm..m..!!"

"Choang..ng"

Màn khẩu chiến kết hợp với đấu võ tay chân và ném đồ tùm lum lại bắt đầu. 

Ngồi cạnh cửa sổ, hai anh đại của Từ Tam đang hút thuốc và âm thầm lên kế hoạch sẽ xử lý Hoắc Khiêm thế nào, nhưng muốn làm gì cũng phải đợi đám người của Bồ gia và Hoắc gia rời khỏi, đám người đó vẫn còn đang có mặt trên đảo. Hiện tại Hoắc Khiêm đang trong vòng bảo vệ của Hợi miệng rộng, để tránh làm lớn chuyện kinh động mọi người, nên việc họ có thể làm lúc này là không để ai phát hiện ra tung tích của Hoắc Khiêm.

Trước cửa, mưa rơi phảng phất. Có người lại ngồi lẩm bẩm, ngắt bông, thả trôi theo dòng nước.

"Hoắc Phi?"

"Hay Hoắc Khiêm?"

"Hoắc Phi..."

"Hoắc Khiêm.."

Thật tội cho chậu hoa đáng thương trước cửa nhà của Hợi đại ca, dù đã hi sinh đến cái nụ hoa cuối cùng vẫn không được yên thân. Vì người ta đang có khuynh hướng chuyển từ ngắt hoa sang ngắt lá.

Nhưng vẫn không có gì tiến triển, tâm trạng vẫn rối bời nhưng đáp án vẫn chưa nghĩ ra, ngoại trừ cái chậu hoa gần như trụi lủi. Với tư cách một người mẹ, cô cảm thấy ngại với đứa trẻ trong bụng của mình, vì cha của nó là ai, cô cũng không biết. 

Kẻ vô lại với nụ cười thiên sứ, người sẽ đính hôn với  phụ nữ khác, Hoắc Phi. 

Hay là kẻ kiêu căng ngạo mạn xem cô như rác, giờ trở thành kẻ ngốc với trí óc của đứa trẻ lên ba, Hoắc Khiêm. 

Ai trong số hai anh em họ mới thật sự là cha của đứa trẻ trong bụng cô, chắc chỉ có thể đợi sau khi nó ra đời, cô mới có lời giải đáp. Nhưng chắc chắn một điều, nó là của cô. Là điều may mắn nhất trên đời, là món quà vô giá mà ông trời giành tặng. 

"Con à! con là trai hay là gái vậy?" Dục Uyển hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net