Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đang thầm mắng tên nào đó biến thái, buông cánh tay cầm khay xuống, chậm rãi đi đến trước cánh cửa kính. Loại kính đặc biệt khiến cô không nhìn thấy người ở phía trong, nhưng cô biết, người bên trong có thể thấy rõ ràng mọi thứ ngoài này.

“Bây giờ, em quay lưng về phía cửa, đặt cái khay lên mặt bàn trước mặt em.” Cô nắm chặt tay, chân bước chậm rãi theo lời chỉ bảo.

“Cởi giày của em ra, từ từ ngồi xuống, nhấc mông cao lên một chút.” Lời ra lệnh của người đàn ông đậm vẻ đắc chí.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót để hở mu bàn chân, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Không đi giày!”

“Ngồi xuống, đừng để anh nói lần thứ hai!” Cô cảm giác như giọng nói trong tai nghe cao hơn một thang âm, gần sát màng nhĩ của cô, tỏa ra hơi nóng rực. Như thể bị giọng nói đó khống chế, cô chậm rãi hạ thắt lưng, lại cảm thấy tà váy hơi nhấc lên. Cô có thể cảm thấy ánh mắt phía sau tấm kính đó đang dán chặt lấy mông mình, dò xét đến một đóa hoa đang âm thầm nở rộ giữa những tiếng ồn ào…

Trong đại sảnh, không ai chú ý đến cô, nhưng cô lại cảm thấy mình như đã bại lộ, trở thành một kẻ phóng đãng xấu xa. Nỗi xấu hổ và tức giận sôi trào trong nháy mắt, nung đỏ hai má cô, tiêu diệt một chút lý trí cuối cùng. Cô cầm chiếc khay trên bàn, ném vào tấm kính, “Uông Nhất Sơn! Anh đúng là đồ biến thái!”

Những chiếc ly được dùng trong bữa tiệc đều là đồ thượng hạng, tiếng vỡ giòn tan những vẫn êm tai. Khách mời đều là người tao nhã, trong tiếng nhạc du dương bỗng có tiếng đổ vỡ ồn ào, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái phục vụ.

Lúc này, người phụ trách vội vã chạy ra, tỏ vẻ bối rối, “Ngại quá, là trượt tay thôi, mời các vị tiếp tục!”

Đáng tiếc, cô nàng kia không muốn hầu hạ đại gia nữa. Cô lấy tay giữ tà váy ngắn, cởi bỏ đôi giày cỡ 35 ở chân ra. Chỉ một loáng, đôi chân cỡ giày 36 đã phù đỏ như cái bánh.

Nhưng tiếc hơn là, cô quên mất, cấp dưới của tên kia vô cùng có trách nhiệm. Chắng mấy chốc, hai tên vệ sĩ áo đen đã “lễ phép” đưa cô rời khỏi đại sảnh.

Vừa vào đến phòng khách quý, cô vẫn không quên trêu mình: “Hứa Triển! Mày chết chắc rồi!”

Quả nhiên, lưng cô bị ghì chặt xuống sàn nhà, hai tay muốn vùng vẫy đã bị một gọng kìm tóm lấy.

Người đàn ông cường tráng ngồi trên người cô, không hề thương hoa tiếc ngọc, lấy một tay nâng cằm cô lên, rồi lại lần mò vào trong váy cô, “Sao thế? Không thích sau lưng? Sao không nói sớm, phía trước cũng được mà…Có điều, em lại không ngoan rồi. Nên phạt em thế nào đây?”

Hứa Triển tỏ vẻ sầu thảm, “Ông trời cho tôi gặp anh đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi…”

Phía trên là người đàn ông cô hiểu rõ nhất, là chồng trước của cô, sau khi ly hôn vẫn quấy rấy cô. Cũng giống hôm nay, anh dám lấy danh nghĩa người khác để làm việc của công ty cô, còn lấy cớ phục vụ kém, đuổi ba người đi. Lợi dụng sơ hở trong khi ký hợp đồng, anh tuyên bố, công ty cô phải bồi thường một khoản lớn…

Cuối cùng, cô phải đích thân ra trận, tên lưu manh này còn dám lột quần lót của cô…

“Trừng phạt? Là em trừng phạt anh thì có! Rõ ràng đã hẹn là tối thứ sáu đến nhà hàng ở bờ sông ăn cơm rồi về chỗ anh qua đêm, anh đợi em gần tiếng đồng hồ, gọi điện thoại cũng không nghe, kết quả là em đi đâu? Ôm thằng cha ông chủ khách sạn ở Lệ Giang, tên gì nhỉ, Lưu Đông Khải! Em coi anh chết rồi hả?”

“Anh mới khốn kiếp ý! Rõ ràng là anh lăng nhăng với cô siêu sao kia trước! Trên báo có ảnh rành rành ra đấy, đồ khốn! Mà phải rồi, chúng ta lý hôn rồi, trai chưa vợ gái chưa chồng, đừng ai động đến ai! Tự do là sướng nhất!”

Nhắc đến điểm mấu chốt này, Uông Nhất Sơn càng cãi khỏe: “Văn phòng của tờ báo đấy bị niêm phong rồi! Cái cô kia rõ ràng là thừa dịp công ty giới thiệu sản phẩm đã lao vào lòng anh, anh không có quan hệ gì với cô ta cả! Lúc trước em bảo ly hôn rồi anh theo đuổi em lại từ đầu, đúng là anh teo não nên mới hồ đồ đồng ý yêu cầu đấy…Nói xem, qua lại với thằng cha Lưu Đông Khải kia bao lâu rồi?” Cái đĩa do tên họ Lưu khắc đã bị anh đập nát, nhưng những câu thơ vẫn như còn trước mắt: “Minh nguyệt bất am li hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.” Thấy ánh trăng không thể truyền tình đưa ý nên ngồi máy bay đến quyến rũ bà xã của anh có phải không?

Hứa Triển nghe mà tức lộn ruột! Cô với ông chủ Lưu thì có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là vì công ty nhận được một hợp đồng, có một vị họa sĩ ở Lệ Giang muốn tổ chức triển lãm tranh, cô lại chợt nghĩ đến Lưu Đông Khải, bởi thế mới mời anh đến để bàn chuyện thuê khách sạn làm địa điểm.

Bạn cũ gặp lại, ôm nhau một cái xem như chào hỏi cũng là chuyện bình thường mà! Kết quả là tên điên này lao đến, không thèm nói gì đã đánh ông chủ Lưu ngã vật xuống đất, hại anh ta đến giờ vẫn còn đang nằm viện!

Bây giờ nghe thấy Uông Nhất Sơn cố ý gây sự, cô điên tiết nói: “Đúng đấy! Tôi thấy Lưu Đông Khải nhã nhặn mới giống mẫu người lí tưởng của tôi! Đúng là phụ nữ sau một lần hôn nhân thất bại mới hiểu được ai là người đàn ông hợp với mình!”

Hứa Triển không thèm đếm xỉa đến tên đang ngồi trên người mình, trán nổi đầy gân xanh! Nhớ đến bức ảnh chụp cô nàng siêu sao với Uông Nhất Sơn, cô cũng dỗi đấy, có được không?

Chỉ trong nháy mắt, Uông ma vương đã biến chiếc váy ngắn của cô nàng thành mớ giẻ nát bươm.

“Người đàn ông thích hợp với em? Ngoài anh ra, ai còn có thể thỏa mãn em chứ? Em đừng hại anh ta! Có khi chết trên giường ý chứ! Để bây giờ anh cho em biết, hai chúng ta hợp nhau thế nào…”

“A…đồ khốn nạn! Lại sờ chỗ đấy…bỏ tay ra! A…”

Chẳng mấy chốc, căn phòng đã tràn ngập tiếng rên rỉ. Cô nàng đang ghé tai vào khe cửa để nghe lén cuống quýt nhảy cẫng lên, mặt mũi đỏ như táo.

“Chúng ta…có nên vào cứu Hứa Triển không?” Quách Lâm Lâm căng thẳng hỏi người đàn ông đứng cạnh mình.

Lý Phong bưng ly rượu cười nói: “Chúng ta? Anh không vào, hay là em vào đi?”

Quách Lâm Lâm nhớ lại dáng vẻ Uông Nhất Sơn lúc tức giận, lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Ừm…quấy rầy người khác là vô đạo đức, bọn mình đi ăn cái gì trước đã.” Nói xong, cô nàng liền đi trước, đi được vài bước lại lo lắng hỏi: “Anh nói xem, hai người họ cãi nhau to như thế, liệu lễ cưới bốn người của bọn mình có được tổ chức đúng hẹn không?”

Lý Phong đưa tay véo khuôn mặt núng nính của cô nàng, “Thế nên em phải khuyên nhủ cô bạn em đi, nếu không được tái hôn, cái tính đa nghi của thằng ranh Uông Nhất Sơn đấy sẽ bức điên anh mất.”

Khi những vị khách cuối cùng của bữa tiệc về, hai người trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề mới ra ngoài.

Đó gần như là một cuộc đua phân cao thấp. Sau bữa tiệc, Uông Nhất Sơn tự mình đi mua một giỏ hoa quả rồi đến bệnh viện xin lỗi ông chủ Lưu. Làm xong chuyện Hứa Triển dặn, Uông Nhất Sơn còn tự tay đưa thiệp cưới mới coóng cho Lưu Đông Khải.

Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lưu Đông Khải, trong lòng Uông Nhất Sơn vô cùng sung sướng.

Đáng tiếc, vì chuyện này và vụ quá đáng ở khách sạn, Hứa Triển chẳng thèm nói nửa lời với anh, thậm chí còn chẳng thèm có phản ứng gì với anh.

Không sao! Uông Nhất Sơn lao ngay vào nhà tắm tắm nước lạnh, quả nhiên là bị cảm rồi sốt cao. Chờ đến khi cặp nhiệt độ lên mốc 39 độ, anh giở trò phụng phịu với Hứa Triển đòi cô sang chăm.

Lúc anh đang ngậm cặp nhiệt độ, hai má phừng phừng, Hứa Triển đưa tay sờ trán anh rồi sờ trán mình, sau đó đi thái hành nấu cháo. Khi cô lấy cồn lau khắp người anh, anh còn mong bị bệnh nặng thêm nữa.

Sao Hứa Triển lại không biết Uông Nhất Sơn bị ốm chứ? Trong điện thoại, Lý Phong nói thế này: “Em dâu, thằng dở kia trúng tà gì em còn không biết sao? Nếu em không sang, chắc chắn nó sẽ vào tủ lạnh ngồi một lúc đấy!”

Sau khi làm đủ trò, cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc, anh đã ngủ say. Hứa Triển nằm xuống cạnh anh, đưa cánh tay nhỏ gầy quàng qua người anh. Nhìn tấm rèm cửa sổ phất phơ theo làn gió đêm thành những đường cong duyên dáng, tiếng hát thô đục của chàng trai năm nào lại quanh quẩn bên tai cô: Rất muốn được gió thổi đi cùng em, gió thổi đi, cuốn theo cả niềm vui ngắn ngủi…Không nói gì chắc em cũng hiểu, khung cảnh phồn hoa, có ai mà không đắm say? Mỉm cười và thấy chính mình qua màn sương lệ, nhớ đến em đã chẳng còn nỗi yêu hận, hương vị tình yêu vẫn như còn đâu đây…

Ánh trăng chiếu rọi lên hai người đang im lặng nằm bên nhau.

Khi còn sống, ai có thể nắm trong tay sinh mệnh mình? Chỉ mong có một người ở bên cạnh mình, cùng nhau cảm nhận từng bước thăng trầm của cuộc đời…

Chương 69: Ngoại truyện

<br style="line-height: normal;" />

Trên sàn nhà trải thảm màu hồng phấn, một thằng bé mập mạp đang lăn lê, miệng la khóc ầm ĩ: “Con muốn tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ…”

Nhìn mười mấy đứa trẻ con nghịch như quỷ sứ, cô giáo cũng phải đau đầu. Cô chỉ còn biết lớn tiếng quát một cậu bé ngồi trên chiếc ghế ở gần góc lớp: “Hứa Nặc! Sao con lại trêu bạn Trương Gia Minh?”

Thằng bé ló mặt ra khỏi quyển báo “Thỏ trắng đấu sói xám”, nghiêm túc nói: “Con thưa cô, con không trêu bạn ý ạ, đấy là “dạy bảo” ạ!”

Cãi lý mà vẫn còn nghiêm túc được như thế, mặt mũi cô giáo méo xệch.

“Dạy bảo? Con kể cô nghe, con dạy bảo bạn ấy thế nào?”

“Lúc bạn ý nói xấu bạn khác thì phải lấy nắm đấm để nói cho bạn ý biết là, nếu còn nói như thế nữa là sẽ bị đánh ạ!”

Cô giáo trẻ mới ra trường được một năm, nghe một cậu bé sáu tuổi xinh trai như búp bê mà lại nói câu đó, chỉ biết hít một hơi toàn khí lạnh!

“Ai dạy con nói như thế?” Cho dù một đứa bé có già trước tuổi cũng không thể nói được như vậy.

“Bố con ạ!”

Nghe thấy anh bạn nhỏ Hứa Nặc nói thế, thằng bé mập mạp đang giãy giụa dưới đất dừng ngay lại, nước mũi thều lều, vừa nấc vừa nói: “Bạn ý điêu, bạn ý không có bố…”

Còn chưa nói xong, một quyển báo đã bay trúng mặt thằng bé. Ngay sau đó, cô giáo thấy một tia chớp vụt qua, con beo con lao nhanh đến chỗ thằng bé còn ngồi dưới đất, ngồi lên người nó rồi đánh tới tấp. Thậm chí, khi cô giáo nhấc lên, hai nắm tay của thằng bé vẫn đấm tới đấm lui như phong hỏa luân…

“Uông Nhất Sơn!” Hứa Triển quát một tiếng và mở cửa phòng, rống lên với ông sếp lớn đang họp cùng nhân viên.

Năm tháng qua đi khiến người đàn ông này càng có sức hấp dẫn. Tập đoàn Triển Vọng từ bốn năm trước, nay đã thâu tóm cả Uông thị, thực lực càng mạnh. Nếu nói mấy năm trước người đàn ông này cho người ta cảm giác khôi ngô tuấn tú, thì nay lại có thêm vẻ đĩnh đạc, oai phong. Anh ngồi trên ghế chủ tịch, hơi nhướng mày nhìn Hứa Triển.

Còn những nhân viên ưu tú đều làm ngơ, vô cùng biết điều. Lúc sư tử Hà Đông gầm lên, không hề biết còn có người đang ngồi trong văn phòng chủ tịch, vậy mà những vị kia đều ăn ý tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Điều này khiến ai trông thấy cũng phải thầm giơ ngón tay cái lên, đúng là tiền đồ thênh thang!

Hứa Triển không ngờ trong văn phòng chủ tịch lại có cả đám người, không tiện làm bẽ mặt tên kia trước mặt cấp dưới, cô nén cơn tức lại, nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng.

Mãi lâu sau cuộc họp mới kết thúc, những người có nhiệm vụ nối đuôi nhau ra ngoài, lúc đó Hứa Triển mới cầm túi đi vào phòng.

“Rốt cuộc là hôm qua trong điện thoại, anh dạy con anh cái gì?” Hôm nay, cô giáo ở trường mẫu giáo suýt gọi nổ điện thoại của tôi rồi đấy!”

Uông Nhất Sơn nghiêm mặt, duỗi tay duỗi lưng, “Thằng nhóc lại làm sao thế?”

“Làm sao thế? Nặc Nặc đánh bạn, làm ầm cả trường lên, bố mẹ thằng bé kia còn chạy đến trường tìm tôi lý sự đấy…”

Nghe thế, Uông Nhất Sơn búng ngón tay, bấm nút gọi điện thoại: “Thư ký Hà, đến trung tâm thương mại mua hộ tôi một bộ Transformers, rồi để vào trong xe tôi…”

“Uông Nhất Sơn! Anh coi tôi là người chết hả? Lại còn dám cổ vũ Nặc Nặc dùng vũ lực!”

Đúng lúc này, Uông Nhất Sơn đi đến trước mặt Hứa Triển, duỗi tay bế cô lên, bước vài bước rồi đá tung cửa phòng nghỉ.

“Anh đang làm tròn trách nhiệm, thằng nhóc chỉ từ từ học thôi! Dám chửi con anh không có bố hả? Chỉ thế thôi là hời cho thằng oắt kia rồi!”

“Này! Bế tôi vào đây làm gì? Mau thả tôi xuống!”

Uông Nhất Sơn nghe thế thì càng tỏ vẻ hung hăng hơn, “Làm gì? Cũng một tháng rồi đấy, anh không chủ động tìm em, chắc phải đợi có một kẻ bán thân bất toại đến cửa thì em mới tỉnh ngộ!”

Còn đang nói chuyện, Hứa Triển đã bị quẳng xuống cái giường tròn trong phòng nghỉ. Cô nhìn người đàn ông kia cởi quần áo còn nhanh hơn vũ nam thoát y, tiếp theo là cởi quần áo ình.

Hứa Triển rất muốn làm giống con trai, cho anh nếm mùi “phong hỏa luân vô địch”.

Còn người đàn ông, đã được lợi lại còn tỏ vẻ ấm ức, “Tại em hết, không chịu làm lễ cưới chính thức! Mấy đứa trẻ nghe người lớn đàm tiếu, cười nhạo Nặc Nặc không có bố. Chỉ đánh thôi là còn nhẹ đấy, để anh đây đích thân ra trận thì mấy người kia kiểu gì cũng khuynh gia bại sản!”

Người phụ nữ dưới thân đã bị lột sạch, dáng vẻ quyến rũ không giống như gái có con, kích thích anh muốn hôn toàn thân cô một lượt.

Điều khiến anh nhụt chí nhất là, thằng bé đã hơn năm tuổi mà mẹ nó vẫn không chịu tái hôn với anh, khiến dự định đám cưới bốn người hoàn toàn phá sản.

“Trước kia anh đào hoa quá, em vẫn chưa có cảm giác an toàn, em muốn chờ đến khi mình cam tâm tình nguyện cùng anh tiến vào thánh đường…Chờ em lấy được bằng ở Princeton rồi sẽ kết hôn…Hiện nay, công ty đang mở rộng hoạt động, đợi đến khi sự nghiệp của em có thể so được với anh, chúng ta hẵng kết hôn…” Anh cố gắng lắm mới chịu nhịn được đến bây giờ. Cô nàng này cứ khất lần mãi, lấy hết cớ này đến cớ khác! Đàn ông cũng có thanh xuân chứ, cô nàng này còn muốn trì hoãn đến khi nào đây? Kiểu đợi chờ này đúng là không hề hợp với Uông Nhất Sơn.

Một tháng trước, tại buổi họp mặt bạn cũ, cả đám đã kết hôn trêu cười anh, cho đến giờ vẫn là ông chồng danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc ấy, Uông Nhất Sơn như phát điên. Anh cầm mẫu đăng ký kết hôn đến cho Hứa Triển ký, nhưng cô nàng vẫn cứng đầu, căn bản là không chịu thua. Cô hất cằm, dẫn con đi khỏi nhà, lúc sắp đi còn nói bướng: Ai không cần tự tôn mà chủ động đi tìm đối phương là đồ khốn!

Hôm nay, vất vả lắm mới phối hợp được với cu con khích “đồ khốn” này chủ động tìm đến. Không hạ hỏa được thì đúng là…làm thất vọng “Uông Tiểu Sơn” phải cô đơn một tháng nay!

Đột nhiên, Hứa Triển lật người, ngồi lên trên anh. Sau khi vung tay cho Uông Nhất Sơn một phát tát, cô đưa một tay bóp cổ người đàn ông đang nheo mắt, rồi cúi người xuống, dùng nụ hôn mãnh liệt kích thích anh. Cùng lúc đó, cô cọ xát vào nơi đang rục rịch của anh, một bàn tay men theo hông anh vào bắp đùi trong, khẽ gõ lên “Uông Tiểu Sơn” như đánh đàn dương cầm.

“Hôm nay, một lớn một nhỏ, em đều phải từ từ…” Nói xong, cô đung đưa eo, chậm rãi cọ xát với “ngọn núi lửa”…

Lại phải nói, cũng là do anh dạy mà nên, bây giờ, cô nàng này đúng chất lưu manh, trò gì cũng giở được!

Anh thoáng dừng lại, trong lúc cô nàng còn muốn trêu trọc, đột nhiên anh tóm chặt lấy eo cô, hung hăng đưa ngọn lửa nóng vào u cốc của cô…

Dù sao đây cũng là văn phòng, lát nữa còn có khách đến họp, thế nên Uông Nhất Sơn phải tốc chiến tốc thắng.

Hứa Triển như một kỵ mã, hai bầu ngực nảy lên theo tiết tấu đều đặn, “Không chịu được…chậm một chút…”

Nghe thấy tiếng thở gấp của cô, hơi thở anh cũng dồn dập theo, “Giết chết em…bắn hết vào, sinh cho anh…một đứa nữa…” Anh đưa tay tóm lấy mông cô, đè mạnh xuống, hai người cùng lúc lên đến đỉnh hoan lạc. Cả căn phòng tràn ngập mùi vị ái ân…

Lúc sếp lớn cùng vợ cũ ra khỏi văn phòng, đầu mày cuối mắt đều là một vẻ thỏa mãn. Nhân viên đều thầm hiểu, nhưng không dám để lộ vẻ gì.

“Thư ký Hà, gọi giám đốc Lý đi gặp khách hàng hộ tôi, tôi có chuyện phải ra ngoài.”

Nói xong, anh dắt tay Hứa Triển ra khỏi trụ sở của tập đoàn. Đi đến cửa, Hứa Triển lại do dự dừng bước.

Uông Nhất Sơn nhíu mày: “Gì nữa? Bây giờ con còn nhỏ, nếu mình không tái hôn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Em không thể thay đổi ý kiến được! Đợt này bọn mình đi Florida, kéo cả bạn bè thân thiết đi, vừa tổ chức lễ cưới vừa hưởng tuần trăng mật luôn!”

Hứa Triển lắc đầu, “Đấy không phải là lễ cưới em nghĩ đến…”

Uông Nhất Sơn trừng mắt nhìn cô nàng bướng bỉnh, đột nhiên nở nụ cười tươi rói.

“Đi! Về nhà đã!”

Sau khi lái xe về nhà, Uông Nhất Sơn dặn Hứa Triển chờ anh ở tầng dưới. Chỉ trong chốc lát, anh đã mang hộ khẩu và chiếc xe địa hình hay dùng để tập thể thao xuống.

Hứa Triển bật cười một tiếng – “Xì!”

Trên con đường trải phong cảnh tuyệt mĩ, có một người đàn ông mặc âu phục đạp xe đạp, chở một người phụ nữ mặc đồ công sở, thong thả xuyên qua dòng xe tiến về phía trước.

Vào chỗ đăng ký kết hôn, mất hơn ba mươi đồng, hai tờ giấy hồng đã vào tay.

Ra khỏi chỗ đăng ký, Uông Nhất Sơn dắt tay Hứa Triển, hái một đóa cúc dại ở ven đường rồi cuốn lên ngón tay Hứa Triển, “Lễ cưới như thế này, em đã hài lòng chưa?”

Hứa Triển khẽ cười, đưa tay véo tai Uông Nhất Sơn, “Đương nhiên là chưa hài lòng! Hôm nay, anh phải phụ trách nấu cơm xào rau, còn phải dạy con tác hại của bạo lực…Nếu không, anh cứ chờ mà ngủ sô pha đi!”

Uông Nhất Sơn cúi đầu hôn cô vợ “mới ra lò”. Anh thầm nghĩ, có nên nói cho vợ yêu biết, vụ “ẩu đả” ở trường mẫu giáo, thật là ra do thằng con trai thiên tài của họ bày ra không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC