Mở màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tách.... Tách.... Tách....

Âm thanh đơn độc của những giọt nước buốt giá rơi xuống đống gạch vụn dưới mặt đất càng khiến cho không gian tăng thêm vẻ tĩnh mịch và lạnh lẽo . Cất cánh từ các ống dẫn bị gãy trên tường, những giọt nước lên chuyến bay một chiều bay qua khoảng hư không rồi hạ cánh xuống sân bay đá vụn . Dừng chân nghỉ một lúc đến khi sân bay hết chỗ, chúng lại xách hành lý lên và bắt đầu chuyến du hành vào lòng đất . Vòng lặp đơn điệu không ngưng nghỉ như nhấn chìm cả không gian trong bóng tối, xóa nhòa đi thời gian hiện tại, khiến cho những con người đáng thương đang nằm dưới mặt đất chẳng thể nhận thức mình đã ở đây bao lâu .

Màu đỏ ?

Giữa khoảng không nơi bóng tối nằm lại và đánh một giấc ngủ say sưa lại có một người vừa thoát khỏi giấc mộng vĩnh cửu đó . Trông tình trạng thê thảm của người này thì có lẽ tử thần đã lười nhác ngưng cái công việc quan trọng của mình lại một lúc hoặc đơn giản ông ta đã vô tình bỏ sót một sinh mạng nhỏ nhoi khi ghé thăm căn hầm u tối này .

Giờ hãy tạm coi cái không gian được bao bọc bởi những tảng gạch thô này là một căn hầm nào đó, có lẽ là một nơi rất khó tìm hoặc ngược lại, điều này không quan trọng lắm . Căn phòng này đã từng được ánh sáng đỏ rực của những ngọn đuốc soi rọi, xua tan đi bóng tối vừa mới ngấp nghé đặt chân vào trong khối kiến trúc này . Ngọn lửa mạnh mẽ từ những ngọn đuốc luôn cố gắng vươn xa cả cơ thể ra khắp nơi, với một mong ước thuần túy là ôm chặt mọi thứ trong sự ấm áp của mình và cùng những thứ đó chúng sẽ phát ra một ánh sáng ngọt ngào xua tan màn đêm đen kịt . Những ngọn lửa đã từng đạt được khao khát ấy, chúng đã nhuộm một màu đỏ cho mọi vật trong vòng tay mình và sẽ còn tiếp tục cái khát vọng mãnh liệt ấy nếu những giọt nước đáng ghét không ngán đường . Những giọt nước với sự lạnh lùng đã dập tắt cơn khát của ngọn lửa tội nghiệp khiến cho bóng tối một lần nữa có cơ hội đặt chân vào trú ngụ và lần này có vẻ sẽ rất lâu nữa những ngọn đuốc mới được thắp lên lần nữa .

Trở lại với cái sinh vật đau khổ kia . Căn hầm đúng là đã từng có một màu đỏ rực cháy bỏng nhưng hiện tại nó đã bị nhấn chìm vào một hồ nước đen kịch của bóng tối . Vậy tại sao con người đó lại thấy màu đỏ trong mắt mình ngay thời điểm này ? Liệu đó có phải là một ảo giác ? Hay một trò lừa nào có của trí não ?

Câu trả lời rất đơn giản, màu đỏ mà anh ta thấy thực sự hiện hữu nhưng là một màu đỏ mờ mờ, cái màu sắc ấy đã đan thành một lớp màng mỏng che lên mọi vật trong tầm nhìn của con mắt của anh . Vậy xuất xứ của lớp màng đó là đâu ? Tại sao nó lại hiện ra vào lúc này và che phủ mọi vật ?

Đáp án là một điều nghiệt ngã, nó đến từ chính cơ thể anh ta . Như đã nói con người này đang trong tình trạng thê thảm đến nỗi anh ta còn sống là một điều kỳ diệu, tựa như tử thần đã quên mất anh ta . Màu đỏ từ trong những khe hở trên cơ thể lan ra, chúng thoát khỏi cái không gian tối tăm bên trong rồi bắt đầu chui ra ngoài . Mọi nơi trên cơ thể anh đều là màu đỏ, hai mắt anh đang ngập tràn trong nó, những dòng chảy màu đỏ tựa như một tác phẩm kỳ lạ của một họa sỹ vô danh vẽ lên trên cơ thể khi anh vừa chợp mắt một lúc . Chúng đã ngừng chảy từ lâu rồi nhưng đã đủ để phủ lên một lớp sương mù đỏ trên mọi cảnh vật anh nhìn thấy, kể cả khi mắt anh vẫn chưa hoàn toàn hỏng .

_ Ta đã bất tỉnh bao lâu ? Chỉ mới một vài phút hay đã qua nhiều giờ, nhiều ngày trôi qua ?

Con người này đang đứng giữa lành ranh của sự sống và cái chết . Có thể lúc này bộ xương ấy đã bỏ quên anh ta nhưng sự may mắn này chỉ là tạm thời, chẳng bao lâu nữa thì vị thần của cái chết sẽ nhớ lại sai sót này ngay . Vì thế tuy trí não đang mơ màng nhưng anh ta vẫn cố gắng chặn dòng máu nóng hổi vừa bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể mình lần nữa . Với những miếng vải sơ sài tất cả những gì có thể làm là buột chặt các vết thương nghiêm trọng và nằm chờ đợi . Sự níu kéo của con người này đối với cuộc đời chỉ ít ỏi đến thế bởi với anh đã chẳng còn lại gì nữa . Mọi thứ đều đã hoàn thành nhưng phần thưởng của nhiệm vụ này chẳng đáng với cái giá anh đánh đổi .

_ Ít nhất thì chúng ta đã chặn được cái thứ khốn kiếp ấy rồi nhỉ ?

Giọng nói khó nhọc này phát ra từ bên trái của anh ta . Một người khác đang cố gắng dùng chút sức lực để châm điếu thuốc cuối cùng . Với một mảnh thép xuyên qua bụng và đóng chặt cơ thể vào tường có lẽ người này chính là cuộc gọi nhắc nhở thần chết đến căn hầm này mà hoàn tất công việc dang dở của mình .

_ Hahaha.... Ặc.... Khặc - Một chất lỏng đỏ sậm đang từ từ thoát ra khỏi cơ thể anh sau tràng cười ngắn ấy . Kẻ nằm dưới đất vẫn tiếp tục nói mặc kệ những giọt máu nóng tiếp tục trào khỏi miệng - Tôi cứ đoán rằng người đầu tiên tiêu đời phải là anh chứ .

_ Chẳng phải tôi đã nói còn gì ? Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà nhân vật chính đã chết thì còn gì vui nữa chứ . Ít ra thì chúng ta cũng đã hạ màn trò chơi này lại vĩnh viễn rồi .

Với một thanh kim loại trong người thì mọi cử động của bạn sẽ trở thành một màn hành xác đúng nghĩa . Bình thường sẽ chẳng ai cố gắng nhúc nhích cơ thể lấy một phân dù cho biết mình sắp chết, để trốn tránh cơn đau khủng khiếp đó con người sẽ làm vậy nếu không có một điều gì đó bắt buộc phải cử động . Nhưng người mới xuất hiện này thì khác, sau khi châm thuốc anh ta lại huýt gió một bản nhạc lạ tai . Đưa tay xoay mũ theo thói quen nhưng rồi chợt nhận ra chiếc mũ đã rơi mất, anh ta bỏ tay xuống rồi nhè nhẹ cử động theo điệu nhạc mặc kệ cơn đau . Dường như sự đau đớn ấy chẳng ảnh hưởng gì ngoài những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu rơi, điệu huýt gió cứ tiếp tục mãi .

_ Cũng đúng, đây đã là kết thúc đẹp rồi . Thú thật tôi còn nghĩ kế hoạch của anh sẽ thất bại thảm hại kìa thế mà chúng ta đã thành công . Tuy vậy tại sao tôi lại không cảm thấy vậy nhỉ ?

Điệu nhạc dừng lại một lát rồi lại tiếp tục như bỏ ngoài tay câu hỏi của người nằm dưới đất . Anh nhắm mắt lại một lát như muốn gạt bỏ màu đỏ đi, sự lạnh lẽo của mặt đất không ảnh hưởng gì với anh khi đến cả ngón tay cũng đã mất cảm giác .

" Thật sự là đã hạ màn vĩnh viễn cơn ác mộng này rồi sao ? "

Thở dài buồn bã, đối với anh dù đã chấm dứt được mọi thứ nhưng những gì đã mất không thể nào lấy lại được, sự trả thù vô nghĩa này chỉ làm tăng thêm khoảng trống trong tim mình . Lúc đầu, anh cũng như những người khác đều vui mừng trước cơ hội thay đổi cuộc đời mình . Tuy nhiên, trái với tưởng tượng của anh, định mệnh quả thật đã giơ tay ra nhưng không phải là để dẫn dắt anh đến một con đường ngọt ngào, nó đã chộp lấy và ném anh xuống một luyện ngục không lối thoát . Trái đắng của số phận quả thật không thể nuốt nổi, không như những người đã nằm lại nơi đây anh không hề có đường lui . Vì thế, kể cả khi đã cảm thấy cái địa ngục phía trước anh vẫn không thể chạy thoát khỏi nó . Hỏa ngục không chỉ thiêu rụi linh hồn anh mà còn đốt cháy cả trái tim, nó đã nhẫn tâm cướp đi người đó khỏi đôi tay này . Dù có hối tiếc thế nào nữa thì mọi chuyện đã xảy ra và anh không thể nào viết lại câu chuyện này . Hiện tại, anh chỉ có thể nguyền rủa con quái vật lẫn tên chủ nhân khốn nạn của nó . Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu tại sao hắn lại nghĩ rằng mình có thể điều khiển được một thứ khủng khiếp đến vậy .

_ Thật là một thằng khốn kiếp ngu xuẩn ! - Anh buột miệng gào to lên mặc kệ cơn đau vừa hình thành trong cơ thể sau cái cố gắng vô nghĩa đó .

Trong khi anh gào thét thì người kia lặng lẽ hưởng thức hương vị của điếu thuốc cuối cùng, người đàn ông lặng lẽ nhìn vào hư không và nhớ lại khoảng thời gian ngắn nhưng có khi lại là dài nhất trong đời mình . Một công việc tồi tệ ! - là tất cả những gì người đó có thể nói lúc này khi nghĩ đến những ngày vừa qua . Tất nhiên dù đã biết trước mình sẽ có kết cuộc này nhưng chưa bao giờ con người này có thể ngờ rằng nó lại xảy ra ngay cái thời điểm mọi việc trở nên thú vị nhất . Rít một hơi thật sâu rồi thoải mái thở ra những cuộn khói hình tròn mờ ảo . người đàn ông nhắm mắt lại và tận hưởng sự thoải mái . Điệu huýt gió đã tắt từ lâu và điếu thuốc bắt đầu ngắn lại như chính thời gian còn lại của người cầm .

Điếu thuốc chưa tàn đã rơi xuống đất, người đàn ông đã chìm vào một giấc mộng dài, có vẻ thần chết đã nhận được cuộc gọi và đến đây thực hiện công việc của mình . Anh chàng đang gào thét kia cũng đã im lặng, cái chết dường như đã bắt đầu công việc muôn thuở của nó . Căn hầm bị chôn vùi ấy lại tiếp tục chìm trong màn đen sâu thẳm, những giọt nước tiếp tục cuộc hành trình vô tận của mình, thời gian đã bắt đầu buông một tấm màn xám che khuất nơi này và phủ lên nó những hạt cát của sự quên lãng . Sớm thôi rồi câu truyện của cả hai sẽ hòa tan vào dòng chảy buồn bã của lịch sử, rồi sẽ chẳng còn ai nhớ đến họ .

Trước khi câu chuyện hấp dẫn đó bị xóa nhòa đi hãy để nó sống lại một lần nữa . Ta sẽ được nhìn thấy lần nữa bóng hình của những con người đó qua cơn gió thời gian .Nhắm mắt lại và mở ra thật chậm, cơn gió đã bắt đầu thổi những hạt cát đi để lộ ra sự khởi đầu của mọi thứ . Một câu chuyện sẽ in đậm vào tâm trí những ai đã đọc,thấy và nhìn thẳng vào nó . Hãy tưởng tượng xem nếu cuộc đời của bạn gần giống với họ bạn sẽ làm gì trước trò chơi này ? Liệu bạn sẽ có kết thúc như họ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net