Phần 6: Tôi Không Muốn Làm Một Cô Bạn Gái Vô Dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đừng Giả Gái Khi Chơi Game Online

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 6: Tôi Không Muốn Làm Một Cô Bạn Gái Vô Dụng

Tôi chuyển đến nhà Dũng đến nay cũng đâu đó một tuần rồi. Cuộc sống của tôi vẫn cứ bình thản trôi qua không khác gì trước đây. Dũng khá cưng chiều tôi. Dù anh ta bận tối mặt tối mày tại công ty cả ngày trời nhưng anh ta vẫn dành thời gian trò chuyện, hỏi han, thậm chí là chơi game cùng tôi một lúc vào mỗi tối. Có đôi lúc tôi thấy trên đôi mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng anh ta vẫn cố nặn ra nụ cười nhẹ nhàng mỗi khi gặp tôi. Điều này làm tôi cảm thấy khó hiểu. Tôi tự hỏi, có phải anh ta đã quá nhập vai rồi không? Tôi chỉ là một người bạn gái hợp đồng của anh ta trong vòng một năm. Chưa kể, tôi còn chẳng phải là một cô gái nữa!

Tuy anh ta đối xử với tôi như một cô bạn gái đúng nghĩa. Tôi không rõ tại sao, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này. Trước mắt, tôi chỉ mong thời gian qua thật nhanh để tôi hoàn toàn chấm dứt nợ nần với Dũng. Vậy nên, tôi hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với Dũng cả. Tôi với Dũng cũng không ngủ chung một phòng. Căn hộ của Dũng khá rộng rãi nên mỗi người chúng tôi đều ở một phòng riêng. Trong tôi lúc này chỉ tồn tại một cảm xúc duy nhất, tôi có hơi xấu hổ vì có vẻ như tôi là kẻ rảnh rỗi, vô dụng nhất ở đây.

Dũng chỉ cần tôi làm bạn gái của anh ta. Ngoài ra, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thậm chí anh ta còn sẵn sàng cấp cho tôi một số tiền để tiêu xài. Nhưng da mặt tôi không dày đến vậy, tôi tuyệt nhiên không đụng đến một đồng nào từ anh ta. Tôi đã nợ anh ta quá nhiều rồi. Dẫu không dùng đến tiền của Dũng nhưng tôi cả ngày cũng chỉ ru rú trong nhà mà không hề có một công việc hay một đóng góp nào cho Dũng cả. Một tuần qua tôi sống cuộc đời của một kẻ nhàn rỗi hệt như lúc trước. Chỉ khác một điều, tôi hiện tại là một "cô nàng" nhàn rỗi. Sống cùng môi trường với những con người giỏi giang, kiệt xuất, tôi cảm thấy hỗ thẹn khi chỉ riêng tôi là kẻ vô dụng.

Trước khi đi, tôi đã hứa với bản thân, hứa với gia đình là mình sẽ triệt để thay đổi. Ấy vậy mà một tuần qua tôi đã làm được gì để thay đổi? Không gì cả! Tôi không thể nào để chuyện này tiếp diễn cả. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, trong lòng tôi âm thầm có quyết định.

Tối hôm đó, tôi đứng chờ sẵn ở trước cửa. Đây là một thói quen vừa mới hình thành cách đây không lâu của tôi. Dũng luôn đối xử với tôi rất tốt nên dù tôi không cách nào xem anh ta là một người bạn trai, chút lễ nghĩa này tôi vẫn phải có. Như thường lệ, Dũng mở cửa bước vào, cất tiếng chào kèm một nụ cười trên môi: "Chào em! Anh về rồi đây!" Tôi gật đầu chào lại: "Chào anh!" Dũng nói: "Em hôm nay vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Chiếc đầm ấy hợp với em lắm!" Tôi đỏ mặt khi nhận lời khen từ anh ấy.

Sau khi anh ta bước ra khỏi phòng tắm, chúng tôi lại dùng bữa cùng nhau. Tuyết hôm nay vẫn còn một ít chuyện cần giải quyết tại công ty nên không kịp về nhà. Trong bữa cơm, Dũng nhận ra vẻ bồn chồn lạ thường của tôi. Dũng hỏi: "Em sao vậy? Em có điều gì muốn nói hả?" Tôi đỏ mặt nhìn anh ấy, sau đó lại cúi đầu xuống. Sau một lúc, tôi mới dùng hết can đảm nói ra: "Em... Thật ra là... Em cảm thấy mình thật vô dụng! Em cảm thấy mình không xứng đáng với lòng tốt của anh!" Dũng phì cười: "Sao lại căng thẳng vậy? Chỉ cần anh thấy em không vô dụng là được rồi." Tôi cắt ngang lời Dũng: "Nhưng mà... em không cảm thấy vậy được! Em muốn giúp anh! Dù em hiện tại không có khả năng đó, nhưng em vẫn muốn giúp! Em muốn thay đổi!"

Dũng ngạc nhiên sau khi nghe lời tôi nói. Mặt tôi thì đã đỏ như một quả gấc. Xấu hổ lắm chứ! Tôi chưa bao giờ nói lời này với bất kỳ ai cả. Dũng lại bật cười: "Em dễ thương thật đấy! Anh thích biểu cảm này của em!" Tôi lại đỏ mặt nói: "Anh là cái đồ xấu xa! Em đang xấu hổ chết đây này!" Dũng nói: "Rồi rồi, anh hiểu rồi. Vậy em muốn giúp anh thế nào?" Tôi nói: "Em muốn học lập trình để góp một phần công sức cho anh!" Dũng đáp lời: "Em muốn vậy cũng được! Nhưng lập trình không phải chuyện đơn giản, anh chỉ giúp em bước đầu, có thể đi được bao xa là do em!" Tôi mừng rỡ trả lời: "Vâng, cảm ơn anh, em biết mà!"

Và thế là mỗi tối, Dũng lại từng bước hướng dẫn tôi lập trình. Ban đầu, tôi chỉ thuần túy là muốn giúp Dũng chứ thật tâm tôi không hứng thú với việc này cho lắm. Tuy nhiên, sau nhiều ngày tiếp xúc và chỉ dạy tận tình từ Dũng, tôi bỗng chốc sinh ra một niềm đam mê với việc lập trình. Một điều tôi cũng không ngờ, tôi nhận thấy mình có chút năng khiếu trong việc lập trình. Kết hợp niềm đam mê và năng khiếu, tôi tiến bộ từng ngày. Buổi sáng, tôi dành hầu như toàn bộ quỹ thời gian để nghiên cứu thêm các khóa học lập trình trên mạng Internet. Dũng cũng có công việc của mình, anh ta không thể theo kèm tôi học mọi lúc được. Vì vậy, tôi phải tự cố gắng.

Một thời gian sau đó, tuy còn cách trình độ chuyên nghiệp một quãng đường rất xa, nhưng tôi cảm thấy mình cũng có một chút thành tựu trong việc học lập trình rồi. Tôi cảm thấy biết ơn Dũng. Anh ta là tác nhân chính giúp tôi thay đổi. Nhờ anh ta, tôi đã bước dần ra khỏi căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn từ game trên chiếc màn hình máy tính. Nhờ anh ta, tôi nhận ra mình đã lãng phí nhiều năm qua vào những việc vô bổ. Nhờ anh ta, tôi mới cảm thấy mình có mối lương duyên với công việc lập trình. Tôi thật lòng biết ơn anh ta về mọi thứ anh ta cho tôi. Tôi muốn làm điều gì đó để trả ơn anh ta.

Một tối nọ, sau khi Dũng kiểm tra kỹ năng của tôi, anh ta gật đầu rồi nói: "Ừm, em giỏi lắm! Chỉ mới vài tháng học tập, em đã đạt đến trình độ của một thực tập viên lập trình rồi. Năng khiếu chỉ là một phần, trong lòng anh biết rõ, em đã dành hầu như toàn bộ thời gian và công sức mới đạt được thành tựu hôm nay. Em vất vả rồi!" Tôi vui mừng khi nghe lời nhận xét từ Dũng, tôi nói: "Vâng, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em! Em đạt tới trình độ hôm nay đều nhờ anh cả. Em muốn làm gì đó để cảm ơn anh!" Dũng nói: "Không cần đâu! Nỗ lực của em đã được đền đáp thôi mà!"

Tôi lắc đầu nói: "Không được! Không làm gì trả ơn cho anh, em sẽ cảm thấy không tự nhiên!" Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì... em chuyển sang ngủ chung phòng với anh nhé, từ đêm nay, được chứ?" Tôi ngây người một lúc. Không ngờ anh ta lại muốn như vậy. Nhưng tôi đã đáp ứng sẽ làm mọi điều anh ta muốn để trả ơn anh ta nên dĩ nhiên tôi sẽ không nuốt lời. Chưa kể, Dũng đã giúp tôi quá nhiều. Chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy, tôi làm sao có thể cự tuyệt chứ?! Tôi đáp: "Vâng!"

Không mất quá nhiều thời gian, tôi đã chuyển toàn bộ đồ đạc từ phòng mình qua phòng Dũng. Tôi đã đáp ứng Dũng, từ nay chúng tôi sẽ ở cùng một phòng. Loay hoay một lúc cũng đã gần đến giờ đi ngủ, chúng tôi vệ sinh cá nhân một lúc rồi chuẩn bị lên giường. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng giường với một người đàn ông khác, thật sự có chút hồi hộp. Dũng đã thay một bộ pajama nam đơn giản, trong khi tôi chuẩn bị thay ra bộ đồ nam tôi mặc lúc chuyển đến nhà Dũng. Dù rất yêu thích cảm giác mặc trang phục của nữ nhưng tôi vẫn không quen mặc chúng lên giường. Nó có chút cảm giác vướng víu, dẫn đến khó ngủ.

Trông Dũng có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại phải thay trang phục nam, anh hỏi: "Sao em không mặc trang phục nữ lên giường mà lại chuyển sang trang phục nam thế. Thú thật, anh cũng không quen ngủ cùng một người đàn ông cho lắm!" Tôi quay sang giải thích: "Em cũng hết cách! Không phải là em không muốn mặc trang phục nữ, chỉ là mỗi lần mặc chúng lên giường, em lại cảm thấy khó ngủ!" Dũng trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Lẽ nào trang phục nữ em mặc lúc lên giường không phải là đầm ngủ? Lúc mua sắm, Tuyết không chọn chúng cho em à?"

Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra những bộ đầm ngủ đầy đủ màu sắc mà Tuyết đã chọn cho tôi lúc trước. Cô ấy cũng từng bảo tôi sẽ sớm biết điểm lợi hại của đầm ngủ. Đến nay tôi vẫn chưa một lần mặc chúng. Đơn giản vì tôi cảm thấy chúng khá mỏng và thiếu vải. Tôi không chắc mình có thể mặc được chúng hay không nên đến nay tôi vẫn dứt khoát để chúng vào trong góc tủ. Tôi quay sang nói với Dũng: "Thật ra là có, Tuyết mua rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng em vẫn chưa mặc thử chúng bao giờ. Vải đầm ngủ hơi mỏng, em sợ cơ thể bị lộ ra ngoài..."

Dũng cười nói: "Thì vốn đồ ngủ được thiết kế để dễ ngủ mà! Đằng nào cũng đã mua rồi, hay là em thử mặc một đêm nhé? Biết đâu em lại thích thì sao? Nếu không thích thì ngày mai anh lại dẫn đi mua một ít đồ ngủ của nam cho em. Tuy anh không thích lựa chọn này cho lắm nhưng miễn em thoải mái là được!" Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được ạ! Vậy để em thử xem sao!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net