Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Âm Lâu mở mắt ra, trong phòng ngủ tràn ngập mùi hoa tường vi quen thuộc, mang theo một chút thanh mát nhàn nhạt. Cô ngủ rất ngon giấc, lật người một cái, gò má áp lên gối đầu cực kỳ mềm mại.

Điện thoại di động bên cạnh reo lên, cô đưa tay sờ soạng rồi cầm lên xem, là tin nhắn Dư Oanh gửi tới: [Tám giờ tối nay chương trình sẽ phát sóng, kế hoạch ghi hình tập hai đã gửi vào mail của cậu rồi đấy.]

Chương trình quảng bá di sản phi vật thể lần này được thực hiện theo phương thức ghi hình rồi phát sóng trên truyền hình, cả mùa được chia thành ba tập… Sau khi ghi hình xong, các khách mời sẽ tạm thời quay về chỗ ở, sau đó chờ bên chương trình thông báo lịch trình tiếp theo.

Tạ Âm Lâu rời khỏi khu quay chụp ở thắng cảnh Đào Khê xong thì về thẳng nhà họ Tạ ở lại.

Mấy ngày hôm nay cô không làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm may chiếc cà vạt màu hồng phấn kia.

Nằm nướng trên giường thêm một lúc, cô khoác chiếc áo ngủ bằng lụa lên người rồi đứng dậy, kéo rèm cửa sổ màu trắng ra để ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, rồi đi tới trước bàn làm việc.

Một chiếc cà vạt sắp thành phẩm đặt giữa đống tơ lụa, cũng sắp sửa hoàn thành xong.

Tạ Âm Lâu không hiểu nhiều về sở thích của Phó Dung Dữ, nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn thêu một con hạc trắng thủy mặc đầy Phật tính lên phần đuôi của chiếc cà vạt, để áp bớt đi màu hồng phần.

Đường thêu nhẹ nhàng tinh tế, không phải cứ tùy tiện tới bất kì cửa hàng nào cũng có thể mua được.

Tiêu tốn hết cả một buổi chiều, Tạ Âm Lâu yên lặng ngồi trước bàn làm việc cho tới khi sắc trời bên ngoài dần tối mới ngẩng đầu, đèn bàn được bật lên, ánh sáng nhu hòa chiếu lên chiếc cà vạt.

Tạ Âm Lâu rũ mắt nhìn một lúc, cuối cùng buông cây kim xuống, xoa xoa ngón tay đã ửng đỏ rồi cầm di động lên tìm lại khung chat với Phó Dung Dữ trên Wechat. Mấy ngày nay cô không nhắn tin, người đàn ông kia cũng chẳng thèm đi tìm.

Cho nên trong giao diện nhắn tin với anh, đoạn hội thoại của bọn họ vẫn dừng lại ở câu cảm ơn ngắn gọn kia.

Tạ Âm Lâu chụp hình chiếc cà vạt xinh đẹp rồi gửi cho chủ nợ, lười biếng đánh chữ: “Phó tổng, quà cảm ơn này khi nào thì tiện đưa cho anh?”

Gửi xong, hàng lông mi cong vút hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.

Mười phút đã trôi qua, Phó Dung Dữ cũng chưa hồi âm lại.

Tạ Âm Lâu dửng dưng ném di động sang bên cạnh cà vạt, duỗi người tựa lưng trên ghế nghỉ ngơi, lúc cô đang cầm thước dây như có như không quấn vào những ngón tay mảnh khảnh, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nghiêng mặt nhìn, phát hiện là tin nhắn Thang Nguyễn gửi tới.

[Bà chủ nhỏ, chúc mừng chị lại nổi tiếng… Cửa hàng trực tuyến của chị chỉ trong nửa tiếng đồng hồ đã có hơn trăm nghìn lượt theo dõi!]

Tiếp đó còn kích động gửi thêm liên kết dẫn đến một chủ đề trên Weibo.

Tạ Âm Lâu nhấn mở, thấy video buổi ra mắt của chương trình đã được đăng lên Weibo.

Có một đoạn video vô cùng hot, trong đó cô đang mặc chiếc sườn xám thêu màu trắng bạc của Tô Châu ngồi trên ghế salon, dịu dàng giảng giải cho người dẫn chương trình về vấn đề thêu thùa. Máy quay tiến lại gần, có thể thấy rõ gò má tinh xảo như được đẽo gọt tỉ mỉ của cô, dưới hàng lông mi xinh đẹp là nốt ruồi giọt lệ màu son.

Trong đoạn video có nhiều bình luận sôi nổi của những người hâm mộ để lại:

[Nốt ruồi son này thật sự quá tuyệt, hoàn toàn chìm đắm trong nhan sắc của vị thần tiên tỷ tỷ mặc sườn xám này không thoát ra được.]

[Lúc chương trình này vừa phát sóng tôi đã cá là cô ấy sẽ nổi tiếng, quả nhiên đã lên hot search rồi…]

[Cảm phiền @Tạ Âm Lâu hãy khắc gen sườn xám vào ĐNA đi, chiếc sườn xám này mặc trên người cô ấy thực sự là quá đẹp, không hổ là mỹ nhân cổ điển top đầu, hoàn toàn áp đảo Mạnh Thơ Nhụy, người được mệnh danh là ‘Tiểu Khương Nại’ trong giới giải trí!]

[Sườn xám màu tím của Mạnh Thơ Nhụy khiến cô ấy trông già hơn nhiều, không giống Tạ Âm Lâu trắng đến phát sáng, điên cuồng liếm màn hình…]

[Lần đầu tiên thấy trong một chương trình có người còn đẹp hơn cả nữ minh tinh, chương trình này tôi nhất định sẽ theo đến cùng.]

[Lầu trên +1, nói Tạ Âm Lâu có giá trị nhan sắc nhất giới cổ điển chắc không ai phản đối đâu nhỉ?]

Tạ Âm Lâu lướt ngón tay đọc bình luận của những người hâm mộ, lại vào xem tình hình của Weibo cửa hàng, thấy mấy người mới theo dõi đều là những người hâm mộ nhan sắc mới đến, cô lập tức rời đi, quay lại nói chuyện với Thang Nguyễn.

[Bà chủ nhỏ, vì để chị có thể yên tâm ở bên ngoài lăn lộn kiếm tiền, em ở cửa hàng sẽ cố gắng thay chị!]

Đọc xong tin nhắn của cậu bé câm, Tạ Âm Lâu đang định trả lời, đột nhiên một tin nhắn nhảy ra.

Trên giao diện hội thoại sạch sẽ là tấm ảnh cá chua ngọt Tây Hồ vô cùng bắt mắt do Phó Dung Dữ gửi tới: “Ăn không?”

Là vị cá chua ngọt thanh thanh thơm ngát!

Cảm giác thèm ăn của Tạ Âm Lâu lập tức nổi lên, cô không trả lời, lại thấy Phó Dung Dữ gửi tiếp tin nhắn: “Cà vạt đẹp lắm, tối nay tôi cũng rảnh.”

Đợi anh trả lời lại xong, Tạ Âm Lâu hơi nâng cằm lên, đầu ngón tay chậm rãi đánh ra một dòng tin nhắn, gửi qua: “Qua ăn cá…”

——

Biệt thự yên tĩnh sáng đèn, Tạ Âm Lâu mặc một chiếc váy dáng dài phong cách cổ xưa đi xuống lầu, theo nhịp bước chân, vạt váy nhẹ nhàng đung đưa trên mắt cá chân trắng nõn. Quản gia từ trong bếp đi ra, thấy cô định ra ngoài bèn nói: “Cơm đã nấu xong rồi… Cô không ở nhà ăn sao?”

“Không ạ, hôm nay cháu có hẹn rồi.”

Tạ Âm Lâu khéo léo từ chối bữa cơm của quản gia, đi thẳng một mạch ra cửa không quay đầu lại.

Cô xách theo túi đựng cà vạt vừa ra khỏi cổng biệt thự thì nhìn thấy một chiếc xe khá đắt tiền đỗ ở ven đường, người tới đón là trợ lý Trần Nguyện trẻ tuổi cô đã có duyên gặp hai lần.

“Cô Tạ, là giám đốc Phó kêu tôi tới đón cô.”

Tạ Âm Lâu gật đầu, khom lưng ngồi vào ghế sau.

Tính cách Trần Nguyện trầm mặc ít nói, không giống Hình Lệ không có đạo đức bán tin tình báo vào nhóm với giá cắt cổ. Suốt cả quãng đường anh ta rất quy củ, đến cả ánh mắt cũng không liếc lung tung.

Như thế cũng khiến Tạ Âm Lâu đỡ xấu hổ hơn. Cô nghiêng đầu, yên tĩnh nhìn cảnh đêm đang vụt qua ngoài cửa sổ xe.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước một khách sạn sang trọng bên đường, khiến cho cô có chút bất ngờ. Dù sao lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp cá chua ngọt Tây Hồ kia, cô vẫn tưởng Phó Dung Dữ làm cơm ở biệt thự.

Ai biết người này có mưu đồ không nhỏ, lại chọn địa điểm gặp mặt ở khách sạn.

Lúc Trần Nguyện cung kính mở cửa xe cho cô, Tạ Âm Lâu mới hờ hững thu lại ánh mắt, hơi nâng làn váy lên bước xuống xe.

“Cô Tạ, phòng của Phó tổng ở tầng cao nhất, cô có thể đi thẳng lên đó bằng thang máy.”

Trần Nguyện dừng bước ở đây.

Tạ Âm Lâu không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cảm ơn.”

Lúc cô bước vào thang máy, Trần Nguyện đang đờ đẫn mặt mày bỗng móc di động liên tục đổ chuông ra, nhìn thấy trong nhóm có người đang điên cuồng lướt các hot seach trên Weibo tối nay.

[Cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt thật của cô Tạ trong lời đồn qua màn ảnh. Không hổ danh là tiên nữ khiến Phó tổng bằng lòng làm người hầu dưới váy!]

[Mỹ nhân như ngọc bích thế này ai lại không thích được chữ? Ngay cả tôi là con gái cũng muốn bảo vệ cô ấy.]

[Đoạn phim ngắn của chương trình có liên quan đến cô Tạ đã được chụp màn hình, tôi muốn đặt làm ảnh nền để được nhìn mỗi ngày…]

Lúc này, Trần Nguyện quăng vào nhóm một dòng tin nhắn: [Tôi thấy cô Tạ không được ăn ảnh lắm.]

Chưa đầy ba giây sau.

Trong nhóm làm việc của bộ phận thư ký, hàng chục tin nhắn cấu xé anh ta: [Trần Nguyện, mắt anh bị sao vậy? Sao mới sau một ngày không gặp mà anh đã bị mù rồi? Đi khám bác sĩ về mắt chưa?]

Trần Nguyện đợi những đồng nghiệp này ‘ân cần hỏi thăm’ một lượt rồi mới ra vẻ trả lời: [Tôi vừa đưa cô Tạ tới khách sạn, trên đường cũng có liếc nhìn hai lần, người thật còn đẹp hơn so với trên chương trình.]

Những người trong nhóm lại im lặng thêm ba giây, sau đó bùng nổ ghen tị: [… Trần chó điên!]

——

Tạ Âm Lâu bước vào phòng khách sạn, không hề hay biết mình đã gây ra trận chiến đổ máu trong bộ phận thư ký.

Cô đưa cổ tay trắng ngần lên, vừa định gõ cửa làm như có tâm linh tương thông, Phó Dung Dữ tới trước một bước mở cửa ra. Anh rõ ràng đã tắm rửa qua, chiếc áo choàng tắm màu đen với đường viền cổ hơi mở rộng, thấp thoáng đường nét cơ bắp săn chắn.

Ngửi thấy mùi thơm mát lạnh của sữa tắm trong không khí, Tạ Âm Lâu mím môi cười: “Anh vừa giết cá à?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dung Dữ phản chiếu dáng vẻ cô, căn phòng quá mức yên tĩnh và trống trải, nên khi nói chuyện, xung quanh đều là nhiệt độ và hơi thở của anh: “Cô Tạ muốn ăn cá, đương nhiên tôi phải tắm rửa sạch sẽ rồi đợi chứ.”

Tạ Âm Lâu không tiếp câu nói đầy ý mập mờ này, cô giơ tay đưa cà vạt cho anh: “Quà cảm ơn.”

Phó Dung Dữ có vẻ rất thích con hạc trắng thủy mặc này, khi dẫn cô vào phòng ăn, ngón tay mảnh khảnh của anh liên tục vân vê nó.

Tạ Âm Lâu tự cảm thấy tay nghề của mình khá tốt, nhưng đúng thực là rất tốt.

Cô để Phó Dung Dữ tùy ý đánh giá món quà cảm ơn, đặt hết sự quan tâm vào đĩa cá chua ngọt Hồ Tây trên bàn.

Giống như đến đây chỉ thực sự để ăn món này.

Sau bữa ăn ngon, Tạ Âm Lâu muốn uống nước, đầu ngón tay trắng nón vừa đưa ra thì vô tình chạm vào mu bàn tay người đàn ông, Phó Dung Dữ tự nhiên nắm lấy tay cô.

“Chữ Phạn mà lần trước cô nói mình có thể đọc hiểu là chữ nào?”

Đột nhiên, cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ sát sàn bỗng mờ đi, chỉ còn lại khuôn mặt Phó Dung Dữ đang tiến lại gần, từ từ hiện rõ trong đôi mắt ngấn nước của cô. Anh thấp giọng hỏi, dẫn dắt cô cởi chiếc áo ngủ màu đen mực ra, đầu ngón tay lướt từ lồng nguc rắn chắn đến đường cong cơ bắp xinh đẹp trên cánh tay.

Cuối cùng khi Tạ Âm Lâu chạm vào hình xăm chữ Phạn bí ẩn kia, cả người cô đã hoàn toàn mất đi lực chống đỡ.

Cô rũ mi mắt, nhẹ nhàng men theo họa tiết như thể đã nhận được thứ mình yêu thích, cho đến khi dừng lại trên xương cổ tay thon dài và trắng lạnh của anh.

Kể từ lúc Phó Dung Dữ bắt đầu mập mờ với cô, mỗi một lần anh ra tay giúp đỡ, Tạ Âm Lâu đều nhìn thấy rõ ràng.

Rất thích hợp với dáng vẻ hời hợt này của anh, cũng phù hợp với khẩu vị của cô.

Nói trắng ra là... Trò chơi mập mờ của những người trưởng thành đã vượt quá giới hạn, khó có thể kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra.

Bầu không khí im lặng một hồi, Tạ Âm Lăng hơi quay đầu đi, chóp mũi chạm vào cằm anh, cảm giác da thịt hơi mát lạnh, hơi thở mang theo chút ẩm ướt, giữa môi và răng khẽ tràn ra một nụ cười: “Anh muốn biết thật à?”

Đồng tử tối màu của Phó Dung Dữ nhìn chằm chằm vào mặt cô, như thể cũng đang nghĩ đến cái đêm nồng cháy đó, đuôi mắt Tạ Âm Lâu bị nhuộm đỏ, dáng vẻ quyến rũ của cô khắc sâu vào trong tâm trí của người khác, đó mới là điểm trí mạng.

Mà lúc này Tạ Âm Lâu lại đang ở khoảng cách gần quyến rũ anh, trên người cô là chiếc váy dài cổ điển có cổ không để lộ ra một tấc da thịt nào, hơn nữa cô còn cởi đồ ngủ trên người anh xuống, bàn tay trắng nõn chạm vào chiếc túi xách trên bàn ăn.

Cô mặc kệ chiếc điện thoại rơi trên thảm, màn hình sáng lên hiển thị vài cuộc gọi nhỡ của Dư Oanh và một tin nhắn: [Mau xem hot search mới nhất rồi trả lời tớ nhanh!]

Sự nóng bỏng mơ hồ trong trong lòng Tạ Âm Lâu đã lan tới đầu ngón tay, sau một hồi vất vả lục lọi cô mới tìm được một thỏi son tinh xảo, thân thể bỗng nhiên bị Phó Dung Dữ bế vào phòng ngủ chính.

So với ánh sáng rực rỡ bên ngoài, ở trong này tối đen như mực, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ sát sàn chiếu vào mới có thể nhìn rõ hình dáng của nhau, cô chống tay lên nguc người đàn ông, mở hé môi: “Tôi là ai?”

Phó Dung Dữ cúi người, áp trán vào vầng trán mát lạnh của cô: “Tạ Âm Lâu... Âm trong Quan Âm, Lâu trong Nguyệt Mãn Tây Lâu.”

Đôi môi mỏng khẽ thốt ra một chữ, Tạ Âm Lâu cầm son môi viết một nét lên cơ bụng rõ ràng của anh, giống như một sợi lông vũ lướt qua, rất mê hoặc. Yết hầu gợi cảm của Phó Dung Dữ chuyển động lên xuống để kìm nén hơi thở hỗn loạn.

“Tôi biết.”

“Hửm?”

“Chữ Phạn này dịch sang tiếng Trung có nghĩa là như vậy, tôi đoán đúng chưa?”

...

Tạ Âm Lâu ném son môi xuống, đầu ngón tay dính son đỏ túm lấy ga giường, trong bóng tối nỉ non hỏi: “Phó Dung Dữ là ai?”

Phó Dung Dữ áp lòng bàn tay nóng hổi của mình vào má cô, đôi mắt màu hổ phách trong đêm đen đặc biệt mê hoặc, giọng nói nhiễm đầy dục vọng trở nên khàn khàn, tiếp tục nở một nụ cười trầm thấp đầy ẩn ý: “Là hạ thần dưới váy Tạ Âm Lâu…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net