Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc tỉnh lại, Tạ Âm Lâu nằm trong bóng đêm, đầu ngón tay chạm lên khăn trải giường bên cạnh đã lạnh lẽo, chỉ có trên gối đầu mềm mại còn vương mùi hương gỗ tuyết dùng thần bí nhàn nhạt, có hiệu quả thôi miên.

Cô nằm thêm một lát rồi chậm chạp nhấc cơ thể đau nhức ngồi dậy, bức rèm ở cửa sổ sát đất không kéo vào để lộ ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, quyển sách cổ bị xé hỏng vứt lung tung trên bàn, hoa hồng giấy trên thảm lông vẫn còn vương vãi…

Nhưng không thấy bóng dáng của người đàn ông đó.

Tạ Âm Lâu thu mắt lại, mu bàn chân cong cong trắng như tuyết chạm đất, trên người cô chỉ mặc váy ngủ thắt eo, theo động tác, cổ áo trượt xuống bả vai, để lộ ra mảng ngực lớn, cô không quan tâm, chỉ nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, đồng hồ trên màn hình hiển thị bốn giờ sáng.

Cô không có ý định gọi điện thoại hỏi Phó Dung Dữ ở đâu, dù sao quan hệ giữa hai người còn chưa thân thiết đến mức này.

Đầu ngón tay trắng nõn mở màn hình điện thoại, sau đó vào giao diện Weibo.

Đến rạng sáng nay, Weibo Official của tổ chương trình cuối cùng đã lên tiếng.

Buổi sáng, ở đài truyền hình cô đã cho Trần Nho Đông mười hai tiếng suy nghĩ, kiên nhẫn cô chỉ đến đây, nếu tổ chương trình vẫn muốn tìm kẻ chết thay để giải quyết qua loa lấy lệ, cô cũng không cần thiết vì tuyên truyền văn hóa phi vật thể mà để mặc người ta tính kế.

Vừa đến mười hai giờ, Trần Nho Đông công khai tag Tạ Âm Lâu, đại diện tổ chương trình viết một bài xin lỗi rất dài.

Người hâm mộ của hai nhà vốn đang mắng nhiếc nhau máu lửa, đột nhiên bài đăng vừa lên đã làm mọi người ngơ ngác, vội vàng mở bài xin lỗi ra đọc, cẩn thận suy ngẫm mỗi một câu một chữ …

Phía dưới Weibo Official, dư luận cũng lập tức đổi chiều:

[Không phải Trần Nho Đông bị hack tài khoản đó chứ?]

[Trời đất, bộ sườn xám tổ chương trình đưa cho Tạ Âm Lâu vốn bị phá thật à? Tự cô ấy dùng kim chỉ sửa lại mà không hề gây phiền phức cho ai, kết quả bị tố là phá hư tác phẩm, còn có lương tâm không vậy?]

[Tuyên truyền độc ác nghiệp mang cả đời, tag ngôi sao nữ thanh cao như cúc của các vị @Mạnh Thơ Nhụy.]

[Cười đau cả bụng, sao Trần Nho Đông không nói ra thân phận luôn đi. Ngôi sao nữ kia ra tay thâm độc thật đấy, còn cắt cả sườn xám của người khác?]

[Xin được giấu tên, tôi có bạn thân làm thực tập trong đài truyền hình, có luồng tin báo rằng Tạ Âm Lâu rất khí phách nói hủy bỏ hợp đồng với tổ chương trình, ha ha ha, ép Trần Nho Đông nhịn đau lựa chọn giữa người có tiếng và người kém tiếng. Xem ra Mạnh Thơ Nhụy quản lý ekip không tốt rồi, nhà đài tình nguyện chọn truyền nhân thêu thùa chứ không thèm ngôi sao lưu lượng.]

[Nhân viên tổ trang phục ngày hôm qua lên mạng nói xấu Tạ Âm Lâu chắc là vì muốn giúp thủ phạm phá hư sườn xám Mạnh Thơ Nhụy nhỉ.]

[Theo dõi chương trình này này thấy nó còn xuất sắc hơn mấy tuồng cung đấu, lần đầu tiên thấy tổng đạo diễn bị ép đứng ra xin lỗi, sao ai kia chưa xin lỗi?]

Đề tài #Trần Nho Đông đăng bài xin lỗi# nhanh chóng bò lên bảng hot search, mặc dù là đêm khuya nhưng kéo không ít cư dân mạng đến ăn dưa, phần lớn là người hâm mộ nhan sắc của Tạ Âm Lâu bị chọc tức đến không ngủ được, bò vào Weibo của Mạnh Thơ Nhụy để lại bình luận: [Kiếp này chúng tôi còn có thể chờ cô đăng bài xin lỗi Tạ Âm Lâu không?]

Weibo Official phòng làm việc của Mạnh Thơ Nhụy không có bất kỳ lời đáp trả nào, giống như muốn xử lý lạnh.

Bài viết đã bị đè xuống, nhưng không thoát khỏi cảnh bị người hâm mộ làm nóng, vì thế nó lại trồi lên.

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu lướt nhẹ xem nội dung Weibo, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên.

Cô để điện thoại di động xuống rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, bộ váy ngủ rộng rãi bị ném vào bồn tắm, mặt kính bị hơi nước mông lung bám đầy khắc họa ra vài đường nét, cũng phản chiếu rõ dáng vẻ của cô.

Cơ thể mỏng manh như đồ sứ cũng có một số nhược điểm.

Tựa như chỉ cần Phó Dung Dữ hơi nặng tay một chút sẽ dễ dàng để lại dấu vết mập mờ, từng vết tích sau gáy như khắc họa ra dấu ấn hình hoa hồng, trông xinh đẹp đến chói lóa.

Ngón tay Tạ Âm Lâu dùng sức lau mạnh hơi nước trên mặt kính, nhìn khuôn mặt tinh xảo của mình rồi nghĩ, lúc trước cô hỏi Phó Dung Dữ có sở thích đặc biệt gì không, còn nói làm bình thường là được, e là anh đã hiểu lầm gì đó về bản thân rồi chăng!?

Phó Dung Dữ đang ở sân bay quốc tế Tứ Thành, không ngờ rằng lúc Tạ Âm Lâu thức dậy sẽ nghĩ anh như thế.

Năm giờ mười phút, Hình Lệ đẩy một người đàn ông ốm yếu tái nhợt đang ngồi xe lăn đi ra, nhìn thấy Phó Dung Dữ đến đón máy bay, cô ấy dùng khẩu hình miệng khẽ nói với anh: “Anh ấy… Ngủ rồi.”

Phó Dung Dữ cất bước đến gần, ánh mắt dừng trên người Phó Dung Hồi. Anh ấy ra nước ngoài chữa bệnh một chuyến mà bệnh tình trông có vẻ càng nặng hơn, mái tóc đen trước trán rũ xuống che khuất đôi mắt, làn da tái nhợt không có chút huyết sắc, đôi môi mím chặt như rất dễ tan vỡ.

Đôi mắt màu hổ phách của anh hơi tối lại, cởi áo vest ra đắp cho người em trai ốm yếu, ôm anh ấy lên xe.

Mặc dù động tác rất nhẹ nhưng cũng làm Phó Dung Hồi tỉnh giấc, ngón tay thon dài nắm lấy xương cổ tay anh: “Anh.”

“Ừm.”

Phó Dung Dữ để mặc anh ấy nắm lấy, ánh mắt nhìn theo Hình Lệ đang tăng nhiệt độ máy sưởi lên.

Vào tháng này nhiệt độ buổi sáng rất lạnh, rất dễ bị cảm.

Phó Dung Hồi không thấy gì, chỉ có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên ống tay áo của Phó Dung Dữ, có lẽ anh ấy bệnh đến hồ đồ rồi, lúc nói chuyện cũng không có logic lắm: “Trên máy bay em mơ thấy ba, ông ấy say rượu rồi dùng xích chó đánh anh, làm cho lưng anh chảy máu không ngừng… Chúng dày đặc như vảy cá, ông ta cầm xích sắt nói với em… Chờ khi em xuống địa ngục rồi, sẽ dùng cái này đâm con chó bệnh họan là em.”

Trong xe chìm vào im lặng, giống như đang ở vực sâu vạn trượng.

Hình Lệ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, nhưng không dám nhìn sắc mặt của Phó Dung Dữ, cất tiếng cười quen thuộc, nói: “Anh Phó, chuyên gia nói giấc mơ luôn ngược với sự thật, nếu thực sự có một ngày như thế, cũng sẽ là anh dùng xích sắt đâm chết ông ta.”

Phó Dung Hồi chậm chạp ngẩng khuôn mặt điển trai nhưng gầy gò lên, ánh mắt đen như than chì: “Chuyên gia nào nói vậy?”

“Chuyên gia Hình.” Hình Lệ giả vờ nhéo ngón tay một lúc, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy rất nghiêm túc: “Cô ấy còn tính ra anh sẽ sống lâu trăm tuổi, không tin cứ hỏi Phó tổng đi.”

Phó Dung Hồi phối hợp diễn xuất với cô ấy, mệt mỏi gọi một tiếng: “Anh.”

Lông mi dày đen của Phó Dung Dữ hơi nhúc nhích, không thể nhìn rõ dao động cảm xúc thật sự trong anh, chỉ là tiếng nói lạnh lẽo như ướp đá tràn ra khỏi đôi môi mỏng: “Ừm. Nếu chuyên gia Hồ kia nói đúng, thì sau này chúng ta sẽ lập cho cô ấy một cái bia công đức.”

“Sao lại là chuyên gia Hồ, người ta là chuyên gia Hình mà!”

Hình Lệ thấy được ca ngợi mà còn bị sai tên nên không thèm làm nữa, nói dăm ba câu lảng tránh những lời mê sảng lúc nãy của Phó Dung Hồi, cuối cùng xe đã dừng lại trước biệt thự, cô ấy không xuống xe, còn phải về nhà của mình.

Sau khi đưa bảng xét nghiệm cho Phó Dung Dữ, cô ấy còn cố tình tránh tầm mắt Phó Dung Hồi rồi lắc đầu.

Phó Dung Dữ thấy trong mắt cô ấy đều là tơ máu, phải dùng lớp trang điểm thật dày mới che được quầng thâm dưới mắt, anh vèn vươn ngón tay nhận lấy, rồi thờ ơ nói một câu: “Cho nghỉ ba ngày rồi về công ty làm việc.”

Hình Lệ “tạ chủ vinh ân”, đồng thời thò người qua bà tám hỏi anh một vấn đề rất ám ảnh.

“Phó tổng, thời thơ ấu anh bị đánh bằng xích chó thật à?”

Khuôn mặt đẹp trai của Phó Dung Dữ trở nên vô cảm: “Hủy bỏ kỳ nghỉ phép ba ngày.”

“… Ối!”

Sự kiện hot search sườn xám liên tục lên men, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, cư dân mạng chờ cả ngày cũng không chờ được lời xin lỗi thanh minh từ phòng làm việc của Mạnh Thơ Nhụy.

Tạ Âm Lâu chưa chờ được lời xin lỗi trên Weibo, nhưng cô lại chờ được một đơn hàng đắt đỏ.

Buổi tối.

Cô đến phòng riêng của câu lạc bộ Đàn Cung, gặp được vị khách vì hâm mộ cô mà đến.

Khách hàng họ Chu, là người sáng lập Khoa học kỹ thuật Kim Dung, muốn đặt một bộ sườn xám để tặng người vợ đã kết hôn năm năm làm món quà kỷ niệm ngày cưới.

Tạ Âm Lâu nghe xong những điều này, cô hé mắt nhìn người đàn ông tuấn tú chững chạc ngồi đối diện. Dưới ánh đèn, bộ tây trang màu đen trên người anh ta được là ủi phẳng phiu không chút cẩu thả, nghiễm nhiên là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ rất để ý hình tượng.

Không chỉ cẩn thận mà còn mắc bệnh sạch sẽ nặng nề, từ đầu đến cuối chưa hề chạm vào cái ly.

Tạ Âm Lâu dừng nói chuyện, lặng lẽ cầm chén trà lên uống vài hớp, nhuận giọng xong hỏi: “Theo lời anh Chu nói thì bà Chu có vẻ rất thích hoa đinh hương? Anh có thể kể cho tôi nghe vài sở thích khác không?”

“Tôi sẽ kêu thư ký gửi cho cô một tập tài liệu về sở thích hằng ngày của vợ tôi.”

Chu Tự Chi trả giá cao, thái độ cũng thành khẩn: “Mong rằng cô Tạ có thể giúp tôi làm ra một bộ sườn xám khiến bà xã của tôi thích không buông tay.”

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu lướt nhẹ trên miệng chén trà, không phải cô bị tiền làm cho mờ mắt.

Mà là vì thái độ yêu chiều vợ của Chu Tự Chi hợp mắt cô.

Một lúc lâu sau.

Cô bình tĩnh nói: “Tôi nhận đơn hàng này.”

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Chu Tự Chi vẫn còn bận xã giao, vì thế không ngồi lại lâu.

Tạ Âm Lâu cầm điện thoại thông báo cho Thang Nguyễn chuẩn bị hợp đồng, sau đó ngồi thêm một lúc mới rời khỏi phòng riêng.

Ngoài đường vừa mới lên đèn, cả thành phố tựa như đang chìm trong ánh sáng lộng lẫy phồn hoa, sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Tạ Âm Lâu nghĩ đến việc sắp có một khoản tiền vào thẻ, khỏe môi còn chưa kịp cong lên đã nhìn thấy trong bóng đêm có một chiếc xe tư nhân xa hoa phiên bản giới hạn đỗ lại.

Gió lạnh thổi bay mái tóc đen dài của cô, khuôn mặt cô hơi cúi xuống, hàng mi dài cong vút chớp chớp, cô nhận ra chiếc xe này.

Đúng hơn thì, cả giới quyền quý Tứ Thành không ai là không nhận ra chiếc xe này là xe chuyên dụng của ai.

Bình thường chiếc xe này xuất hiện sẽ đại diện cho một thân phận nào đó, người ngồi trong xe nhất định là người nắm quyền nhà họ Tạ - Tạ Lan Thâm.

Cũng chính là ba ruột của cô.

Tạ Âm Lâu ngẩn ra mất một lúc mới thành thật bước qua, có cửa kính đen ngăn cách, cô không nhìn thấy rõ bên trong xe, hơi rũ mắt gọi: “Ba.”

Cửa sổ xe từ từ kéo xuống.

Đèn đường dịu nhẹ xua tan bóng đêm, khoảnh khắc cả thế giới đều im lặng, dần dần để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung thanh tú, thần thái có chút phong trần.

Giây tiếp theo.

Tạ Âm Lâu đã thấy khóe môi cậu ấy cong lên một nụ cười xua tan đêm tối, giọng nói lành lạnh vang lên: “Tiếng ba này rất dễ nghe, nhưng lại khiến em cảm thấy… Em và chị sau này không cần quan tâm đến khoảng cách vai vế nữa.”

Tạ Âm Lâu hít sâu một hơi, từ trong khiếp sợ dần lấy lại tinh thần, cô vươn tay kéo cửa xe: “Tạ Thầm Ngạn, sao em lại ngồi trong xe ba?”

Tạ Thầm Ngạn nghiêng mặt, hai anh em song sinh nhà này có tướng mạo rất giống nhau, chỉ là cậu ấy không hay cười, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Vừa rồi chị tưởng ba tới đón chị à?”

Nghe cậu ấy nói vậy, Tạ Âm Lâu có chết cũng không thừa nhận, khom lưng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy: “Không hề.”

Tạ Thầm Ngạn và Tạ Thầm Thời không dễ lừa gạt, có lẽ vì từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ba, được bồi dưỡng thành người thừa kế, nên tuy rằng bằng vai phải lứa nhưng cậu ấy luôn có thể dùng khí thế của bậc cha chú đè ép cô.

Điều này làm cho Tạ Âm Lâu thẳng thừng tặng cho cậu ấy một biệt danh: Thầy tu nhân gian!

“Tin tức của chị luôn có người báo lại cho ba.”

Dưới cái nhìn của Tạ Âm Lâu, Tạ Thầm Ngạn lại nhẹ nhàng bâng quơ nói hết câu: “Yên tâm, không có gây ra chuyện gì quá mức thì tạm thời ba sẽ không nhúng tay vào chuyện cá nhân của chị đâu.”

Tạ Âm Lâu chậm chạp nhích lại gần, kề cằm lên phần vai áo tây trang của Tạ Thầm Ngạn, không ngờ cô lại ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, đầu ngón tay chọt cậu ấy, cười nói: “Ba có nhúng tay cũng vô dụng thôi, chị đâu nghe lời ông ấy đâu.”

Trong nhà họ Tạ ai cũng biết Tạ Lan Thâm nuôi nấng một đám kẻ thù con, mấy lời dạy của tổ tiên đều bị bọn họ đối phó cho qua.

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn khẽ nhếch lên, thoải mái đáp lời cô: “Lúc chị vướng vào vụ bê bối với ngôi sao nam kia, thật sự không sợ ba tức đến phát bệnh à? Nếu ông ấy mất rồi thì tụi mình sẽ trở thành cô nhi gia đình đơn thân đó.”

“Được đấy, người máy chỉ biết kiếm tiền như em còn để ý đến tin tức giải trí cơ à?”

“Trong mắt chị, em là loại người lỗi thời đến mức đó sao?” Tạ Thầm Ngạn cầm điện thoại mở Weibo của mình, điều này khiến cho Tạ Âm Lâu hứng thú vô cùng, không ngờ rằng Tạ Thầm Ngạn còn có cả tài khoản Weibo.

Ngay sau đó, lập tức nhìn thấy cậu ấy quen đường quen nẻo tìm được bảng hot search, đúng lúc nhìn thấy tên của Mạnh Thơ Nhụy.

Cậu ấy chú ý thì không có vấn đề gì, mà đáng sợ là còn hóa thân thành quần chúng ăn dưa: “Cô ngôi sao này cứ dùng tên của mẹ để đánh bóng tên tuổi cho mình, bạn trai chính thức của cô ta chính là Ôn Chước đã xảy ra bê bối với chị phải không? Tiểu Quan Âm… Thứ lỗi em nói thẳng, cái tên ẻo lả kia đáng để hai người các chị tranh nhau à?”

“…”

“Muốn chứng minh xu hướng tính dục của mình thì chị cũng không cần vướng vào tai tiếng với… thứ ẻo lả cả đời không bước chân vào nổi cửa nhà họ Tạ này, nếu không ba sẽ tức đến mức trước khi nhắm mắt xuôi tay sẽ ra lệnh cho em và Tạ Thầm Thời trùm bao tải đánh gãy chân anh ta đó.”

Tạ Âm Lâu bị lời nói của Tạ Thầm Ngạn làm cho cạn lời: “Ôn Chước không lọt vào mắt chị.”

“Còn nữa… Xu hướng tính dục của chị rất bình thường!” Nói xong, khóe mắt cô liếc thấy trên màn hình lại có một hot search khác, cũng là về phối âm trong chương trình.

Trong lúc Mạnh Thơ Nhụy còn chưa ra mặt bình ổn dư luận lại có một làn sóng khác nổi lên.

Lần này có người nặc danh tung tin nóng, dùng điện thoại di động quay lại buổi thu hình ở trường quay rồi đăng lên Weibo.

Video chỉ có một hai phút ngắn ngủi.

Sau khi Mạnh Thơ Nhụy dịu dàng nói thích sườn xám là vì nữ thần Khương Nại, khung cảnh thay đổi, là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tạ Âm Lâu, cô mỉm cười nói rõ từng chữ: “Nói sai về bộ sườn xám rồi …”

Mà khi tổ chương trình phát sóng đã phối âm lại đoạn Mạnh Thơ Nhụy nói sai trên sườn xám có mấy con bướm.

Tạ Âm Lâu không mở bình luận của người hâm mộ thì cũng có thể tưởng tượng được hiện trường lật xe của Mạnh Thơ Nhụy thanh cao như cúc kia.

“Muốn em mua cho cô ta một một gói hot search trọn tháng không?”

Bàn tay sạch sẽ của Tạ Thầm Ngạn khẽ gõ lên màn hình, hiển nhiên là không thể chấp nhận được cái cô ngôi sao cỏn con này nhảy nhót lung tung cọ nhiệt độ với ảnh hậu “mẫu thân”.

Tạ Âm Lâu hơi lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ có rất nhiều tiền của cậu ấy với ánh mắt đầy ghen ghét, cắn môi dưới: “Bao cả năm đi…Bao tháng không phù hợp với thân phận tôn quý của gia chủ nhà họ Tạ tương lai như em đâu.”

Tạ Thầm Ngạn: “?”

Nếu cô đã nói muốn bao hot search cả năm, Tạ Thầm Ngạn cũng không tính toán chi li với chút tiền cỏn con này.

Cậu ấy lập tức căn dặn thư ký đi làm ngay, tài xế cũng lái xe về nhà cổ nhà họ Tạ. Lúc xuống xe, thư ký lại gọi điện đến: “Cậu chủ, bên Weibo Phó tổng nói có người đã dùng tiền bao hot search bôi đen Mạnh Thơ Nhụy cả năm rồi.”

Tạ Âm Lâu đột nhiên quay đầu, suy nghĩ đầu tiên là Tạ Thầm Thời làm!

Tạ Thầm Ngạn thong thả phân tích: “Chỉ cần Tạ Thầm Thời không làm ra chuyện thiếu đạo đức thì sẽ hận không thể thông báo cho cả thiên hạ biết là nhà họ Tạ làm... Cho nên,” Cậu ấy hơi khựng lại một lát, dáng người cao gầy đã bước xuống xe, ánh mắt nhìn kỹ Tạ Âm Lâu đang ngồi trong xe tỏ vẻ mặt vô tội, giọng điệu thong thả nhưng đầy ẩn ý:

“Suy ngẫm cho cẩn thận, chị ở bên ngoài trêu chọc ai rồi.”

Tạ Âm Lâu bị cái liếc mắt của cậu ấy đè lại ba chữ Phó Dung Dữ xuống cổ họng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net