Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi cho đến khi chương trình được ghi hình xong, Tạ Âm Lâu cũng không gặp lại Phó Dung Dữ, có lẽ mấy đêm đó của hai người chẳng qua cũng chỉ là trò đùa mập mờ giữa nam nữ, sau đó tỉnh táo lại rồi thì ngay cả một chút tình ý giả dối cuối cùng cũng không cần phải giữ lại.

Đều là giả dối thôi.

Cô rời khỏi địa điểm ghi hình ở thắng cảnh Đào Khê. Ngày hôm sau, nhân lúc Tạ Thầm Ngạn vẫn còn đang ở Tứ Thành, cô đã kéo cậu ấy đến tiệm đồ cổ Nhan Gia để đi dạo.

Do những ngày gần đây liên tục có mưa nên nhiệt độ không khí cũng giảm xuống theo. Đến xế chiều vẫn có mưa dầm kéo dài, hạt mưa giống như tấm lụa mỏng lướt nhẹ qua bậc thang đá xanh, nổi bật trong con hẻm nhỏ là chiếc sân cũ có ngói đen tường trắng, giống như một bức tranh phong cảnh bị mực vẩy lên.

Tạ Âm Lâu vén rèm đi vào, bên trong tràn ngập mùi đàn hương ngào ngạt, những món đồ nằm trong tủ trưng bày bằng thủy tinh đều là đồ cổ, giống như viện bảo tàng đồ cổ nhỏ. Ông chủ Nhan mặc trường bào màu đen có hoa văn hình mây, là người quen cũ nên cũng không khỏi đứng lên đón khách: “Hôm nay Hỉ Thước ngoài cửa sổ réo lên không ngừng, chú nghĩ chắc chắn là có quý nhân đến cửa.”

Ông ấy dứt lời, đôi mắt nhỏ dài nhìn Tạ Âm Lâu cười, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Tiểu Quan Âm.”

“Thiếu thứ gì mà chạy đến chỗ của chú đây?”

“Chỗ của chú Nhan có vòng ngọc không ạ?” Tạ Âm Lâu nâng cổ tay trắng như tuyết lên, khuôn mặt chứa ba phần cười: “Vòng ngọc ba cháu tặng cho cháu bị bể rồi, bình thường mang quen nên muốn tìm một cái để thay.”

Ông chủ Nhan cầm tẩu thuốc gõ lên bàn một cái, trêu chọc: “Chú nhớ là ông chủ Tạ đã ngăn chặn kinh tế của chị em cháu hai năm nay, chuyện này chú không muốn ký sổ đâu.”

“Không ký sổ, cháu có đưa máy rút tiền là em trai đến.”

Tạ Âm Lâu nói xong, Tạ Thầm Ngạn mặc một bộ tây trang đen tuyền vừa đúng lúc cất bước đi tới, giọng nói của cậu ấy rất rõ ràng, bên ngoài có gió lớn làm thổi bay bớt âm thanh: “Ông chủ Nhan yên tâm, chị cháu đã thích thứ gì thì dù giá nào cháu vẫn trả được.”

Ông chủ Nhan cười to sảng khoái, cuối cùng vịn bàn trà đứng dậy, gọi người làm thuê mang vòng ngọc mới lên.

Vòng ngọc có rất nhiều kiểu dáng, tất cả đều bày ra trước mặt Tạ Âm Lâu để cho cô lựa chọn.

Ông chủ Nhan ở bên cạnh tự mình pha trà đưa cho Tạ Thầm Ngạn, quay đầu nhìn Tạ Âm Lâu mặc một chiếc váy dài bắt mắt đang đi tới đi lui vẫn chưa chọn được cái vừa ý, thế là nói: “Vòng ngọc thì cũng có một cái vừa mắt, trong tiệm của chú quả thực có bảo vật.”

Tạ Âm Lâu không vừa ý những loại ngọc mới đến này, đi tới cười nói: “Chú Nhan có bảo vật mà không nhanh nhanh lấy ra, đây là đang coi thường tài chính của Tiểu Giới Xích nhà cháu ạ?”

“Ha ha ha ha, chú không dám.” Ông chủ Nhan gọi người đi lấy chiếc vòng ngọc cổ được cất bên trong tủ sắt. Tục ngữ có câu rất hay, bảo vật phải giữ lại đến cuối cùng. Ông ấy cũng không quên nịnh nọt Tạ Thầm Ngạn vài câu: “Trong giới này có lưu truyền một quy định bất thành văn, có thể so sánh sự giàu có với ai cũng được, nhưng không thể so với cậu Tạ đây.”

Về phần đứa con trai thứ hai của Tạ gia thì thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, tạm thời không nhắc đến.

Người bình thường đều không thể chọc nổi.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tạ này, trong mắt ông chủ Nhan cũng chỉ có Tiểu Quan Âm là dễ nói chuyện hơn một chút.

Nếu như ngay từ đầu đã lấy bảo vật ra, Tạ Âm Lâu cũng chưa chắc sẽ để ý đến, nhưng ông chủ Nhan buôn bán rất có nghề, phải có những loại ngọc đắt tiền kia làm nền trước, dưới sự chọn lựa thì chiếc vòng tay ngọc cổ này mới có thể lọt vào mắt.

Cô chọn một chiếc vòng cổ được làm từ tơ vàng và ngọc, một chút sắc xanh ở cổ tay khiến cho màu da vô cùng ôn hòa.

Khi mua xong thì mưa bên ngoài cũng đã dần nhỏ lại.

Tạ Âm Lâu và Tạ Thầm Ngạn không nán lại lâu, chờ rèm cửa đứng yên bất động, sau khi không còn nghe thấy tiếng xe ở ngoài sân nữa, ông chủ Nhan mới cầm tẩu thuốc đi vào trong phòng, cách một tấm bình phong được chạm khắc bằng gỗ đàn hương đỏ, ông nói với người ở bên trong: “Tôi đã buôn đồ cổ hơn mười năm, nhưng chưa từng buôn bán lỗ vốn, Dung Dữ à, giá 100% cậu lại bảo tôi nhắm hai mắt giảm xuống còn 20% rồi bán ra ngoài, giá chênh lệch như thế này cậu phải trả gấp đôi đó.”

Phó Dung Dữ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, khớp xương mảnh mai sạch sẽ, tự rót chén trà đưa cho ông chủ Nhan: “Tôi nhớ là chú muốn đổi tới sống ở một tứ hợp viện rộng rãi hơn một chút, đúng lúc tôi có thể cố gắng chút sức mọn.”

Ông chủ Nhan bưng chén trà đặt bên miệng nhấp một miếng, đây là trà Bích Đàm Phiêu Tuyết, nước trà có màu xanh đậm, hương thơm được giữ lại trong miệng: “Mặc dù tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lại từng có giao tình với cậu….”

Nói đến đây, ông ấy ám chỉ sâu xa: “Có mấy lời nói ra thì khó nghe, cậu cũng không thích nghe, nhưng mà mấy người đàn ông của nhà họ Tạ cũng không dễ đụng vào. Năm đó cậu kéo cả gia đình già yếu bệnh tật đi hết, hại cho Tiểu Quan Âm bệnh nặng một trận, ông chủ Tạ suýt chút nữa mất đi viên ngọc quý trên tay, món nợ này cậu cảm thấy nhà họ Tạ có thể không ghi thù sao?”

“Dung Dữ, những năm qua cậu đã xem sinh mạng của mình như một thứ rẻ mạt mà giẫm đạp lên nó, lấy lại tất cả những gì đã mất khi bản thân còn là con cưng của trời, nhưng cậu phải hiểu rõ Tiểu Quan Âm không phải vật sở hữu tượng trưng để cậu lấy lại thân phận, cậu không thể nào chiếm con bé làm của riêng được.”

Lòng bàn tay của Phó Dung Dữ chầm chậm cọ xát mép chén trà, hơi nước màu trắng làm mờ đi cảm xúc đang trầm xuống ở đáy mắt anh, một lúc sau môi mỏng khẽ mở: “Cô ấy và tôi từng có hôn ước.”

“Ý cậu là hợp đồng hôn nhân mà ông nội của Trì Lâm Mặc đã lập cho các cậu?”

Ông chủ Nhan uống trà, tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ: “Cậu phải xem ông chủ Tạ có thừa nhận không đã.”

….

Trên đường trở về mưa rơi không ngớt, trong xe có máy sưởi ấm, Tạ Âm Lâu bỗng bị cơn buồn ngủ bao phủ, nghiêng đầu dựa vào bờ vai của Tạ Thầm Ngạn, nhỏ giọng ngáp một cái.

“Ông chủ Nhan tự xưng chiếc vòng cổ này là bảo vật nhưng lại bán với giá của vòng ngọc bình thường, từ khi nào mà quan hệ giữa chị và ông ấy lại tốt đến mức như vậy?” Tạ Thầm Ngạn nhận lấy chiếc chăn mỏng do thư ký ngồi ở ghế phụ đưa tới đắp lên người cô, rồi lại nhìn xuống chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô.

Cặp lông mi dài của Tạ Âm Lâu khẽ run lên, thì thầm: “Có lẽ nhìn chị đáng yêu.”

“Thay da thì dễ đổi xương mới khó, ông ấy buôn bán từ trước đến nay không hề cho ai một xu, đến cái này của chị…” Không đợi Tạ Thầm Ngạn nói xong đã bị Tạ Âm Lâu kêu lên một tiếng ngắt lời, đầu ngón tay đặt ở giữa môi cậu ấy: “Chị đột nhiên nhớ ra rồi.”

Môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn hơi mím lại: “Cái gì?”

“Khi còn nhỏ chị từng lấy danh nghĩa của ông cụ Nhan đi bái thầy học nghệ, ông chủ Nhan khi ấy vẫn còn là ăn xin không tên không tuổi phải lăn lộn ở đầu đường, sau đó….Quên là ai rồi, là ai đó đã kéo ông ấy tới nhà họ Nhan, đúng rồi, ông ấy đã mượn tiền của chị để làm vốn khởi nghiệp buôn bán đồ cổ!”

Tạ Âm Lâu ngồi thẳng người lên, nâng chiếc vòng ngọc ở cổ tay lên, hơi hất cằm nói: “Em trai, bây giờ chúng ta quay lại tìm ông ấy lấy lại tiền mua chiếc vòng tay còn kịp không?”

Ân tình này của cô cũng có thể đủ để mua được mười cái vòng ngọc!

Môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn chậm rãi buông lỏng, tích chữ như vàng nói: “Nhà chúng ta không thiếu số tiền này, sau này chị ít đến đây thì hơn.”

“Em hung dữ quá đi.” Tạ Âm Lâu nhìn cậu ấy nghiêm mặt thật sự rất giống với dáng vẻ của ba lúc bình thường dạy bảo người khác, chỉ là vẻ ngoài tuấn tú này trẻ hơn một chút, không có khí thế của bậc cha chú đàn áp người khác, cho nên không đáng sợ, còn cố ý đặt tay lên vai cậu ấy nhẹ giọng trêu đùa: “Ghê gớm nhỉ…Tiểu Giới Xích nhà ta càng ngày càng có oai phong của một chủ nhân gia đình.”

“Ba còn sống đó, chủ nhân gia đình vẫn chưa tới lượt em.”

Tạ Thầm Ngạn không chịu thua sự chọc ghẹo của cô, khóe mắt nhàn nhạt liếc qua chiếc vòng ngọc của cô rồi không nói tiếp nữa.

Tạ Âm Lâu ngồi lại chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra nói: “Không biết em gái gần đây đã đi đâu rồi.”

Khi cô trêu chọc người khác thỉnh thoảng sẽ gọi Tạ Thầm Thời là em gái, thú vị hơn rất nhiều.

Đây cũng là do Tạ Thầm Thời không nghe thấy, nếu không vài phút đồng hồ sau sẽ xù lông lên.

Tạ Thầm Ngạn trả lời: “Tham gia đoàn thám hiểm với chú Hai, mất liên lạc lâu rồi.”

“Ồ.” Tạ Âm Lâu không yên lòng, đầu ngón tay nhấn vào Weibo, đã mấy ngày không vào xem, trên hot search đã thay đổi rất nhiều chuyện mới mẻ, chỉ có hot search màu đen của Mạnh Thơ Nhụy là vẫn còn đang nổi.

Thần sử quỷ sai, cô nhàm chán tìm kiếm từ khóa nữ hoàng vũ đạo.

Đánh giá trên mạng về Trình Nguyên Tịch khá chính thống, xuất thân gia đình bình thường, thuở nhỏ nhờ vào việc chăm chỉ học múa cổ điển thi được vào trường khiêu vũ, từ một vũ công không có tiếng tăm gì leo lên vị trí nữ hoàng vũ đạo.

Những tư liệu này đều dùng để đối phó với dân mạng, Tạ Âm Lâu không có hứng thú xem hết lại tìm được một bài đăng mới từ giới vũ đạo.

Là có người nặc danh tung tin: [Không phải lời đồn, sau lưng Trình Nguyên Tịch chắc chắn có ông chủ lớn, cô ta có thể kiếm được bao nhiêu từ việc biểu diễn một vở kịch trên sân khấu chứ? Còn sống nổi trong một căn hộ biệt lập nằm ở trung tâm thành phố chỉ đi bộ mười phút đã đến nhà hát? Khu vực đó là tấc đất tấc vàng, hàng xóm ở đó đều là ông chủ lớn thuộc hàng không giàu sang thì cũng cao quý đó.]

Dưới bài đăng có không ít dân mạng thay nhau trả lời:

[Bài đăng ẩn danh này sẽ không tồn tại quá đêm nay, tranh thủ thời gian chụp ảnh lại.]

[Có tin đồn rằng Trình Nguyên Tịch còn được nhà đài nâng đỡ, bởi vì có một ông chủ lớn đã đập một khoản tiền để quảng bá cho cô ta, tài nguyên của cô ta tốt hơn rất nhiều so với các vũ công khác, đều dựa vào nhân dân tệ tạo ra.]

[Đây chắc chắn là phương pháp nuôi chim hoàng yến, có ai đoán ra được ông chủ lớn này là ai không?]

[Nghe nói là họ Phó….. Tình hình nội bộ không thể nói nhiều.]

Tạ Âm Lâu kiên nhẫn xem hết trang cuối cùng của bài đăng, đầu ngón tay dừng trên màn hình điện thoại di động mấy giây, từ từ suy nghĩ về nội dung bản tin này, chỉ dựa vào một căn hộ biệt lập và đập tiền để quảng bá, hai chuyện này cũng đủ để nói cô ta sống không đàng hoàng.

Như vậy xem ra, đây chính là những thủ đoạn mà Phó Dung Dữ quen dùng để theo đuổi phụ nữ.

Chỉ là không biết Trình Nguyên Tịch này được coi là tình nhân mới, hay là tình nhân cũ.

Tạ Âm Lâu rủ đôi mi cong cong tiếp tục suy nghĩ, mãi cho đến sắp về tới nhà, bên tai truyền đến tiếng nói của Tạ Thầm Ngạn: “Đang say sưa suy nghĩ gì vậy?”

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của em trai thì không khỏi giận chó đánh mèo hỏi: “Chị đang nghĩ, đàn ông các em có phải đều thích mua nhà để bao nuôi phụ nữ không?”

Tạ Thầm Ngạn: “…”

Bầu không khí trong xe khó xử mất hai giây, cậu ấy không nhanh không chậm hỏi: “Có ai lại thất đức như vậy, muốn dùng nhà ở để bao nuôi chị?”

“Không có, chị thấy tin đồn như vậy.” Tạ Âm Lâu nhanh chóng xóa bỏ nghi ngờ của mình, đưa bài viết vạch trần trên điện thoại cho cậu ấy xem, đúng lúc có một tin nhắn mới đến, là Vân Thanh Lê gửi tới.

[Cô Tạ, tối nay có rảnh đến Đàn Cung bàn bạc chi tiết về chiếc sườn xám không?]

Tạ Âm Lâu nhíu mày, hoa văn sử dụng cho sườn xám đã được xác định là hoa đinh hương, Vân Thanh Lê cũng đồng ý chẳng muốn nhắc tới, đều là thư ký liên hệ chi tiết từng bước với cô, cho nên nhận được tin nhắn này cô có hơi ngạc nhiên.

Nhưng mà khách hàng là thượng đế, Tạ Âm Lâu cũng không nghĩ nhiều đã hẹn thời gian gặp Vân Thanh Lê: [Có thể chứ ạ, bà chủ Chu gửi số phòng cho tôi đi.]

“Vân Thanh Lê?”

Tạ Thầm Ngạn ngồi ở bên cạnh, vừa liếc qua đã thấy ngay giao diện trò chuyện của cô. Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Ừm, là vợ của khách hàng chị, em quen sao?”

Tạ Thầm Ngạn nhàn nhạt nói: “Hát côn khúc.”

Tạ Âm Lâu sực nhớ đến Cá Chép Nhỏ cũng đang học bộ môn này, chẳng trách cậu ấy có chút hiểu biết, chưa kịp nói gì thì chiếc xe hơi đã dần dần giảm tốc rồi dừng lại trước nhà cổ họ Tạ.

Tạ Thầm Ngạn mở cửa xe bước xuống trước, thản nhiên duỗi cánh tay thon dài ra dìu cô xuống xe, giọng điệu nhạt nhẽo dặn dò một câu: “Sau khi làm xong đơn này thì đừng dính líu gì đến chồng của Vân Thanh Lê và mấy người kia nữa.”

Tạ Âm Lâu không hiểu ý cậu ấy đang muốn nói gì, là đang ám chỉ điều gì, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh, cảm thấy ù ù cạc cạc.

Giọng nói của cô bay trong mưa gió: “Cũng không phải là sài lang hổ báo gì…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net