Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm vừa lên đèn, một chiếc xe thương vụ dừng trước khách sạn Orange Swain trong khu vực trung tâm thành phố sầm uất của Lịch Thành.

Bên trong xe, vài vị thư ký tinh anh mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở hàng ghế thứ hai đi theo Phó Dung Dữ đến tham gia một buổi tiệc rượu thương nghiệp. Xe đã đến nơi, bầu không khí lại lộ ra chút cảm giác ngột ngạt khó thở, không một ai chủ động tán gẫu.

Trần Nguyện đưa tây trang màu xám đen dự phòng, cà vạt cùng măng sét đá quý và các phụ kiện phối cùng khác cho Phó Dung Dữ đang ngồi ở khu vực trung tâm, trên người anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản từ lúc ở bệnh viện, ăn mặc kiểu này không phù hợp đến nơi trang trọng tham dự buổi họp mặt của các ông lớn, thường thì sẽ trực tiếp thay đồ trên đường đi.

Phó Dung Dữ cởi áo sơmi ra, trong bóng tối, đường cong cơ bắp trên lưng anh căng chặt, vết bầm tím xanh mà nửa tháng trước Tạ Thầm Thời ra tay hiểm ác đã mờ đi rất nhiều. Trần Nguyện thoáng giương mắt nhìn hai lần rồi cũng không dám nhìn tiếp nữa, lại vùi đầu cất thuốc giải rượu vào cặp công vụ của mình.

Một lát sau, ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ thuần thục cài nút áo ở cổ tay phải, âu phục được là phẳng vừa với dáng người, anh mở cửa xuống xe trước tiên, đoàn người cũng quy củ đi theo phía sau anh với khoảng cách hai bước chân.

Tiệc rượu thương nghiệp tổ chức trong một sảnh tiệc sang trọng trên tầng thượng, sếp lớn hàng đầu các giới đã dẫn theo bạn đồng hành nữ đến trình diện, quần là áo lượt dưới ánh đèn rực rỡ sáng ngời. Giữa yến tiệc linh đình, nữ phục vụ mặc lễ phục đang bưng rượu đi qua, tự động nhường đường cho Phó Dung Dữ dẫn đầu tiến vào.

“Phó tổng.”

Là người tổ chức buổi tiệc rượu này, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người bạn tốt, Tiêu Tập hàn huyên đôi câu với người bên cạnh rồi cười nói đi lên phía trước, chủ động đưa tay tiếp đón: “Đêm nay mà cậu không đến là bên phía ông Kiều sống chết nhất định không há miệng bàn hạng mục thu mua ở nước ngoài với tôi, chỉ đợi cậu đến cứu cánh, anh em tốt giúp tôi chuyến này đi…”

Phó Dung Dữ của đêm nay đang kìm nén cảm xúc, thậm chí phong thái cũng có vẻ không mặn không nhạt.

Cũng may Tiêu Tập đang quan tâm đến chuyện làm ăn, anh được anh ta mời đến khu vực bàn chủ trì của sảnh tiệc, nơi đó không phải ai cũng có tư cách đến lượn lờ. Ở nơi xa, ánh mắt của mấy người bạn đồng hành nữ đều rạo rực dán chặt lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, suy đoán xem người này có thân phận cao quý thế nào.

“Tốt xấu gì thì Tiêu Tập cũng là trùm thương giới ở Lịch Thành, vị Phó tổng đó lại không cho anh ấy sắc mặt dễ chịu, vậy mà anh ấy không nổi giận ư?”

“…… Anh ấy còn dẫn chủ tịch Tập đoàn Thụy Dịch đến làm quen cơ đấy. Đây rốt cục là ai nhỉ? Ngay cả thái tử Tiêu khí phách cũng phải nể nang mấy phần.”

“Anh ta tên là Phó Dung Dữ, là nhà giàu mới nổi của giới quý tộc Tứ Thành.”

Người trả lời là Phương Nam Thư có hợp tác qua lại cùng tập đoàn Phó thị. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội hở vai màu đỏ, tóc cột cao lộ ra khuôn mặt với lớp trang điểm đậm khéo léo, không phải là tướng mạo người đẹp tiêu chuẩn. Cử chỉ hành động để lộ sự mạnh mẽ lạnh lùng của người phụ nữ công sở.

Một người bạn đồng hành nữ khác tên là Sở Thơ tò mò hỏi: “Chị Thư Thư, chị biết anh ta à?”

Ánh mắt Phương Nam Thư hướng về phía bàn chủ trì, Phó Dung Dữ dùng ngón tay thon dài nâng ly rượu đang tán gẫu cùng chủ tịch của Thụy Dịch. Ngay sau đó cô ta nói: “Tôi đã từng điều tra chi tiết gia thế của anh ta, là nhân vật không dễ dàng đắc tội.”

Sở Thơ biết trong thương giới năng lực của Phương Nam Thư không thua kém gì những người đàn ông ưu tú đó, ngay cả tên cũng đồng âm với từ ‘khó thua’, hợp tác với ai là có cái tật xấu phải lén điều tra rõ mười tám đời tổ tông của đối phương. Vì thế cô ta kiềm chế trái tim kích động, hỏi: “Chỉ bằng gương mặt đó, nhân vật như anh ta chắc hẳn rất được chào đón trong giới quý tộc đúng không?”

“Phải rồi…… Phó tổng có vị hôn thê không?”

Phương Nam Thư thấy các cô ấy mê trai thì chỉ cười mà không nói, nào ngờ công tử bột Úc Trì mặc một bộ âu phục trắng đi đến bên cạnh: “Mấy em gái này, anh ta ấy mà, mấy em đừng nhớ thương mà làm gì.”

“Nói sao nhỉ?”

“Phụ nữ trong giới quý tộc thấy sang bắt quàng làm họ với vị Phó tổng này nhiều đếm không xuể, mấy năm nay anh ta đều không ưng mắt ai…… Bên người cũng không có một người phụ nữ cố định.” Nghe Úc Trì nói như vậy, người bên cạnh hơi nghi ngờ hỏi rằng: “Vị Phó tổng này là quý tộc mới nổi ở Tứ Thành, vậy mà không có gia đình quyền quý nào liên hôn với anh ta sao?”

Phương Nam Thư điều tra người khác nhưng lại không thích điều tra việc liên quan đến hôn nhân, vì thế cũng nổi lên hứng thú nhìn sang.

Úc Trì ra vẻ thần bí nói: “Anh ta cũng mới trở thành quý tộc của giới kinh doanh mấy năm gần đây thôi, khởi nghiệp bằng các thương vụ đầu tư thu mua, còn quá khứ thì phải nói thế nào nhỉ. Khi còn nhỏ thì mất mẹ, sản nghiệp gia đình cũng mất sạch, kéo theo một nhà già yếu bệnh tật đến nhà anh em họ trong dòng tộc của ông nội kiếm ăn, mặc cho người ta sai bảo như con ở bao nhiêu năm trời.”

Phương Nam Thư nói chen vào: “Sao anh biết?”

“Ông cụ nhà tôi có chút quan hệ bên chỗ Tứ Thành, nghe người ta nói mấy câu.” Úc Trì thấy nhóm em gái để lộ ánh mắt nghi ngờ, lập tức móc hết tâm can nói ra hết: “Đừng có mà không tin, phải nói là trước kia nhà họ Phó cũng là gia đình giàu có trong giới quyền thế, lúc ông cụ nhà đó tại vị cũng rất nở mày nở mặt, đáng tiếc sau này lại bị ba của Phó Dung Dữ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Theo như lời ông cụ nhà tôi nói, người này không phải người có tố chất kinh doanh, hai tay không nhận nổi bát cơm vàng mà tổ tiên ban tặng.”

Cho nên người cầm quyền tiền nhiệm của nhà họ Phó bằng năng lực của bản thân đã làm cho dòng họ suy sụp, mà đứa con trai vị thành niên của ông ấy chịu nhục chịu khổ để thế hệ trước đã từ chức về ở ẩn xem như cháu trai, dùng mười năm để đưa họ Phó này vào lại danh sách gia đình quyền thế nức tiếng.

Úc Trì có chút bội phục, cho dù với bên ngoài thanh danh của anh ta không khác gì với ba của Phó Dung Dữ năm xưa, cũng bị dán lên cái nhãn tiêu tiền như rác, nhưng lại bày ra điệu bộ miễn cưỡng tiếp thị, tấm tắc cảm thán: “Tôi hiểu vị Phó tổng này mà, để bảo vệ sản nghiệp gia đình mà anh ta liều mạng đến điên cuồng, đâu ra có thời gian cùng mấy em gái nói chuyện yêu đương……”

Mấy người bạn đồng hành nữ có mặt ở đây đều mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chằm chằm bên phía bàn chủ trì. Dường như đêm nay Phó Dung Dữ chưa từng nở nụ cười, anh mặc một bộ âu phục màu xám cao cấp với đường viền cổ áo màu tuyết trắng khiến khuôn mặt tuấn tú cực kỳ lạnh nhạt xa cách, trong toàn bộ khách khứa đông đúc, chỉ có chỗ của anh giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt tác, vui mắt vui tai khác thường.

Tại nơi khác của tiệc rượu cũng đang tán phét về Phó Dung Dữ, trong đám đàn ông ưu tú có người tò mò hỏi: “Tôi may mắn từng gặp Phó tổng mười lần ở trong môi trường kinh doanh, tại sao mỗi lần lộ diện anh ta đều cài thật kín cổ tay áo bên phải, chút xíu da thịt cũng không hở ra vậy?”

So với phụ nữ chỉ thưởng thức gương mặt của Phó Dung Dữ, thì thứ mà phía bên này lén lút thảo luận chính là địa vị và tây trang của người đàn ông. Mà Phó Dung Dữ cao quý là một ông lớn hàng đầu, thường ngày tham dự tiệc tùng đều sẽ khiến mọi người nhiệt tình chú ý đến, quần áo mặc lên người lại trở thành định hướng phong cách thời trang cho giới kinh doanh.

Bí ẩn chưa được giải đáp này đã có không ít người lén hóng hớt lâu rồi.

Không ngờ đêm nay dưới sự chú ý của muôn người, Phó Dung Dữ uống rượu cùng bạn bè xong lại một mình đi đến sô pha sau bình phong lười biếng ngồi xuống, đáy mắt chếch choáng men say, thong thả giơ tay nới lỏng khuy măng sét đá quý của bộ vest, cổ tay mảnh khảnh cũng theo đó lộ ra dưới ánh đèn hoa lệ.

Ống tay áo trắng như tuyết kia tôn lên màu da của anh, từ xương cổ tay hướng lên trên rõ ràng có thể thấy được dấu vết của hình xăm chữ Phạn màu đen, nó giống như một sợi dây leo quấn quýt bén rễ vào tận xương tủy, mang theo hơi thở của sự bí ẩn.

Ánh mắt của toàn bộ khách mời đều có trật tự rơi xuống hình xăm ấy, trong vài giây yên lặng, một tiếng tách cực kỳ nhỏ đột ngột vang lên, là Úc Trì giơ di động chụp lén ảnh cổ tay lộ ra của Phó Dung Dữ.

Anh ta mặc kệ ánh mắt khiếp sợ của những người khác, dứt khoát đăng hình xăm chữ Phạn thần bí này lên vòng bạn bè, hỏi: [Treo thưởng số tiền lớn, có ai dịch ra được chữ này có nghĩa tiếng Trung là gì không?]

……

“Không phải đêm nay Phó tổng và cô Tạ cãi nhau đấy chứ?”

Bên cạnh có trợ lý thấp giọng nói thầm, lôi kéo bả vai Trần Nguyện, lo lắng nói: “Uống nhiều như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?”

Trần Nguyện cau mày, cũng cảm thấy cách uống rượu liều mạng này của Phó Dung Dữ quá mức hại thân, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hình Lệ đang ở phòng hạng sang trong khách sạn.

Một lát sau, Hình Lệ gửi tin nhắn âm thanh đến: “Cho Phó tổng uống thuốc giải rượu đi đồ ngốc xít, còn không thì cứ chờ gọi xe cứu thương đến kéo người đi luôn đi.”

Trần Nguyện đã cho anh uống thuốc giải rượu rồi, nhưng có một số người đã quen thói mượn cảm giác đau đớn cực độ để duy trì sự bình tĩnh. Trước khi tác dụng của thuốc hoàn toàn phát tác, sườn cổ Phó Dung Dữ đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng dị ứng, mà anh lại như là một tác phẩm điêu khắc bằng sứ trắng không mang theo chút nhiệt độ nào, đánh mất cảm giác đau đớn cơ bản nhất.

Anh ngồi phía sau bình phong với khí chất lạnh lùng, cũng không có ai dám tự tiện chạy đến gần, cho đến khi tiệc rượu đã sắp sửa kết thúc cũng không có ý định đứng dậy rời đi.

Tiêu Tập tiễn các vị khách đi xong mới có thể thoát thân bước đến: “Cậu thế này là bị người phụ nữ nào đâm cho một nhát dao vậy, cả đêm cứ u sầu buồn bã thôi.”

Bàn tay của Phó Dung Dữ siết lấy di động mỏng nhẹ, trên màn hình là WeChat của Tạ Âm Lâu, trước sau vẫn không gửi tin nhắn đi, cũng bỏ mặc lời chọc ghẹo của anh ta.

Tiêu Tập ngồi xuống đối diện, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, thuận thế châm điếu thuốc ngậm trong miệng: “Thật sự bị phụ nữ đâm vào tim đấy à?”

Lần này anh ta hỏi là hỏi Trần Nguyện ở bên cạnh.

Trần Nguyện yên lặng gật đầu, lại không dám nhiều lời.

Tiêu Tập không ngờ người đàn ông dù quỷ kế đa đoan thế nào cũng sẽ thua dưới làn váy của người phụ nữ, ngồi lệch góc nhướng mày.

Cuối cùng lúc này Phó Dung Dữ mới bằng lòng phản ứng lại với anh ta, hỏi xin điếu thuốc. Trước đây anh chưa từng đụng vào thuốc lá, đêm nay lại phá lệ châm lửa, làn khói trắng trôi dạt bay xa, lặng lẽ phiêu tán trong căn phòng không kẽ hở.

Hồi lâu sau, đôi môi mỏng đang mím chặt của anh thốt ra một giọng nói khàn khàn: “Cô ấy chê tôi dơ bẩn.”

Tiêu Tập thiếu chút nữa bị tàn thuốc làm cho bỏng cả miệng: “Cái gì?”

Phó Dung Dữ khẽ cười, ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu hắt lên khuôn mặt trắng lạnh của anh, cho dù áp lực đến cùng cực thì trên gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, chỉ có giọng điệu bình tĩnh là hoàn toàn thay đổi: “Quá khứ của tôi tối tăm vẩn đục, mang thù hận lại còn sống vì lợi ích cá nhân. Đối với một người sạch sẽ và thuần khiết như cô ấy, quả thực rất bẩn……”

Ngón tay thon dài của Tiêu Tập hơi cong lên, chậm rãi gảy tàn thuốc, anh ta chỉ ra cho anh thấy: “Chuyện nam nữ chính là vô lý thế đấy, cậu cứ mở miệng là nhắc đến quá khứ, ngày đêm nhai đi nhai lại chuyện không dám nói lời yêu, sợ cái gì chứ? Còn không phải là sợ cô ấy không cần cậu sao? Bây giờ vừa đúng lúc cô ấy thật sự không cần cậu, tôi thấy cậu cứ dứt khoát đập nồi dìm thuyền, cứ yêu đi, dù chết cũng có thể nhắm mắt.”

Phó Dung Dữ ngẩng đầu nhìn anh ta, những cảm xúc kìm nén ẩn sâu trong đôi mắt: “Cô ấy chỉ có chút hứng thú với cơ thể này của tôi, bây giờ chữ yêu đối với cô ấy ở là quá xa vời.”

Anh cũng không nỡ lấy thứ này ràng buộc Tạ Âm Lâu đã quên mất quá khứ như mây khói, tình nguyện làm hương thơm có thể thôi miên cô vào giấc mộng mỗi đêm.

“Xem ra cậu rất thích hợp với thân phận bạn tình không danh không phận này đấy.” Tiêu Tập cũng đến phục Phó Dung Dữ, vốn là vị hôn phu đường đường chính chính lại bị người ba ruột phá của liên lụy, hiện giờ chỉ có thể sa vào bước đường dựa vào ngoại hình đẹp đẽ để dụ dỗ người ta động lòng.

Song, ngẫm lại thì nếu Phó Dung Dữ dám mang theo sính lễ đến nhà họ Tạ, sợ là không bước qua nổi cánh cửa của mấy người đàn ông không dễ chọc nhà họ Tạ.

Tiêu Tập tổng kết xong xuôi, thoáng cái đã có cảm giác đồng tình mà nhìn sườn mặt trắng lạnh của Phó Dung Dữ: “Không phải nói chứ, cậu chạy đến làm bạn tình của cô ấy còn đáng tin hơn là làm bạn trai chính thức đấy, ít nhất là nếu cô ấy nhớ lại việc cậu rời đi, muốn phá vỡ quan hệ…… cũng không cần ồn ào khiến mọi người đều biết.”

Phó Dung Dữ, một người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, trong kinh doanh mưu tính lợi ích từ bất cứ kẻ nào nhưng lại chừa đường lui cho duy nhất một mình Tạ Âm Lâu. Hàng mi đen nhánh rủ xuống, anh nhìn chằm chằm tàn thuốc đỏ rực một lát rồi dùng bụng ngón tay nặng nề dập tắt.

Một hồi sau, giọng nói khàn khàn mới tràn ra khỏi cổ họng: “Chuyện hủy hôn năm đó, khiến cô ấy trở thành đề tài bàn tán cho người khác lúc rảnh rỗi tất cả là nhờ tôi, hiện giờ tôi sẽ không để chuyện xưa tái diễn nữa.”

Tiêu Tập cũng biết năm đó là nhờ nhà họ Tạ bịt miệng nhanh chóng mới không khiến Tạ Âm Lâu bị giới quyền thế chê cười.

Chỉ có điều, nói gì thì nói, người khác đã muốn lén lút nhiều chuyện tạo ra các phiên bản khác thì cứ cho là bản lĩnh nhà họ Tạ lớn cũng không ngăn được miệng lưỡi thế gian.

Cảm xúc kìm nén cả đêm của Phó Dung Dữ rốt cuộc cũng nguôi ngoai phần nào, giống như bắt đầu một lần nữa vực dậy sau một trận thua, anh nhặt áo vest vắt lên tay, thừa dịp tình trạng dị ứng quanh cổ chưa lan đến trên mặt, bảo Trần Nguyện sắp xếp xe đến bệnh viện.

Tiêu Tập còn đang lười biếng nằm liệt trên sô pha, thuận miệng hỏi anh: “Không phải cậu uống thuốc rồi sao?”

“Uống thuốc không hiệu quả bằng đến bệnh viện rửa ruột.” Phó Dung Dữ nghiêng người đứng dưới ánh đèn, ánh mắt nhàn nhạt quét qua, cùng với giọng nói trầm khàn: “Cô ấy yêu gương mặt này của tôi, không thể dễ dàng phá hỏng được.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net