Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Âm Lâu đưa anh lên căn phòng ở tầng trên của biệt thự, điều kiện ở tổ chương trình cũng không thể so với khi ở nhà tiện nghi thoải mái. Khi bật đèn lên, một quầng sáng màu vàng nhạt chiếu xuống dọc theo bức tường. Vì ngồi dưới sân hồi lâu nên đầu ngón tay cô có chút lành lạnh, bàn tay lần mò tới cúc áo sơ mi của Phó Dung Dữ, bắt đầu từ đường viền cổ áo c0i dần xuống để lộ ra lồng nguc của anh.

Từ xương quai xanh thon dài đến cơ bụng, đường cong cơ bắp săn chắc mượt mà lộ hết thảy dưới ánh sáng nhàn nhạt.

“Sợ anh sẽ bị ba em dùng thước ‘chăm sóc’ sao?”

Phó Dung Dữ cúi đầu dựa sát vào cô, bàn tay thon dài thành thục nắm lấy đầu ngón tay cô men dọc theo sườn cổ đến yết hầu của mình. Ánh đèn ngoài cửa sổ đều đã tắt, màn đêm dày đặc lại vô cùng yên tĩnh.

Tạ Âm Lâu không nhìn nổi vết thương trên người anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em chỉ sợ Em Gái giả truyền thánh chỉ... dùng thước gia pháp hầu hạ anh.”

Cũng may Phó Dung Dữ không mất đi cái tay cái chân nào, vừa nói chuyện tay cô vừa cởi thắt lưng trên lưng quần anh ra, cảm nhận được xúc cảm lành lạnh, cô lại ngẩng đầu khẽ hôn anh.

Trong không gian kín lại có rèm che bao quanh, một chút đụng chạm chắc chắn là không đủ.

Khi Tạ Âm Lâu được ôm đến mép giường, cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt của anh lướt qua cần cổ mình. Ngay khi những chiếc cúc sườn xám được cởi ra, cô đột nhiên mở hàng mi cong vút, đưa tay ra ôm chặt lấy anh, nói: “Em không muốn như vậy.”

Phó Dung Dữ dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đường cong xinh đẹp của cô, anh hiểu lời nói vừa rồi theo nghĩa đen.

Thân hình cao lớn vừa mới đứng dậy, định cài lại cúc áo sơ mi đang mở phanh, thì cổ tay thon dài đã bị người phụ nữ kéo lại. Chỉ trong tích tắc, tay Tạ Âm Lâu đã ôm lấy anh, thuận thế co đầu gối lại quỳ trên thảm.

Ngay cả câu chào hỏi cũng chưa kịp nói đã cởi ngay chiếc thắt lưng da màu đen kia ra.

Sự nhẫn nhịn và kiềm chế của Phó Dung Dữ hoàn toàn bị hành động của cô khiêu khích không còn sót lại chút nào. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dán vào mái tóc dài đen tuyền, có vài sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay khi anh đang muốn cản lại bờ vai gầy của cô.

Tay Tạ Âm Lâu đã ấn vào chiếc khóa kim loại, vì là lần đầu tiên nên còn thiếu kinh nghiệm, dùng lực quá mạnh, lúc thắt lưng da được rút ra vô tình bật vào gò má trắng như tuyết.

Âm thanh vang lên cho thấy lực va chạm không hề nhẹ.

Một giây, rồi mười giây trôi qua, Tạ Âm Lâu nâng bàn tay như ngọc bưng mặt ngẩng đầu nhìn anh, màn sương mù trong mắt vẫn chưa tan còn mang theo chút tủi thân tố cáo.

Phó Dung Dữ không bận tâm đến chiếc thắt lưng đang buông thõng trên quần, trước tiên vươn bàn tay thon dài nhấc cô lên khỏi thảm: “Để anh xem xem có sưng không?”

Nghe giọng điệu khàn khàn xen lẫn ý cười không thèm che giấu.

Tạ Âm Lâu bị anh chọc tức bèn che mặt không cho anh nhìn nữa, nhấc chân đá vào ống quần của anh: “Đều là lỗi của anh.”

Bị thắt lưng da đánh vào mặt thực sự rất đau.

Đuôi mắt cong cong gần như ứa ra nước mắt, ở trong bóng tối được quầng sáng mờ mờ chiếu xuống, làn da vốn mềm mại non nớt không lâu sau liền ửng đỏ, cuối cùng cô chỉ có thể hơi nâng mặt lên, cần cổ mảnh mai phơi bày vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ thậm chí không dám dùng lực mà chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm cô, nhìn hồi lâu anh khẽ nói: “Phải chườm đá cả đêm mới may ra hết sưng.”

Những lời này coi như đang an ủi Tạ Âm Lâu, cô lấy điện thoại di động ra xem, quay đầu lại thì thấy Phó Dung Dữ đã thong thả sửa sang lại áo sơ mi cùng thắt lưng da, dáng vẻ này chắc là muốn xuống tầng dưới lấy túi đá cho cô chườm đây mà.

“Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, chốc nữa anh quay lại liền.”

Những người ở lại biệt thự qua đêm, ngoại trừ nhân viên công tác của tổ chương trình đang làm việc bên ngoài thì còn có Ôn Chước cũng chưa rời đi.

Tối nay tâm trạng anh ta vô cùng buồn rầu nên đành ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa đọc hợp đồng quảng cáo đặt trên bàn trà. Lúc này vừa quay đầu lại đã thấy Phó Dung Dữ bình tĩnh đi xuống dưới, kêu người ta lấy cho một túi chườm đá.

Đợi bóng người cao lớn tuấn tú đi vào hướng nhà bếp, hai ba người trợ lý tổ trang phục ở bên cạnh liền bàn tán: “Ông chủ tư bản đích thân hỏi túi nước đá, này là để... chườm đầu gối sao?”

“Nửa đêm nửa hôm mà vẫn có người bị thương ở đầu gối sao? Mẹ ơi cứu con với, đầu óc con đang nghĩ đến chuyện xiên xẹo gì vậy, chườm đá đó!”

“Tự tin lên nào... Vừa nhìn là đã biết cho cô Tạ dùng rồi!”

“Hai chiếc sườn xám của cô Tạ đều do tôi phụ trách, dáng người không ai sánh bằng, gương mặt lại càng xinh đẹp hơn dưới ống kính. Ngay cả phụ nữ như tôi mà còn rung động, chẳng trách sếp lớn lại cam tâm tình nguyện trở thành người hầu dưới váy cô ấy.”

“Đúng vậy, xuất thân không có bối cảnh cũng chẳng vấn đề gì, trước sau gì chẳng được sếp lớn đưa lên làm chính thất mà cưng chiều!”

Câu nói cuối cùng tựa như gai nhọn đâm vào tai Ôn Chước, tiếng bàn tán bát quái dần biến mất theo bước chân đi lên lầu. Đáy mắt anh ta đỏ hoe, lặng lẽ nốc cạn chai rượu trong tay.

Lúc này Tạ Âm Lâu đang ở tầng trên không hề biết một túi chườm đá lại gây ra sự hiểu lầm đáng xấu hổ như vậy.

Cô đi vào nhà tắm rửa mặt, làn nước mát lạnh làm dịu đi vết sưng đỏ trên má. Sau đó cô trở lại uể oải nằm trong chăn, vươn đầu ngón tay lục lọi tìm điện thoại mở ra xem.

Trong buổi ghi hình cuối cùng này, Dư Oanh được nhà đài cử đi vùng khác khảo sát tin tức nên không có đi theo.

Nhưng điều đó không ngăn cản đuợc việc cô ấy luôn chú ý đến tin tức của chương trình. Một giờ trước cô ấy đã gửi cho cô một đường link hot search trên Weibo: [Tiểu Tiên Nữ! Phó tổng đúng là người đàn ông thần tiên mà, mấy vạn đèn lồng Trường Minh đó... cũng quá sức tưởng tượng rồi!]

Tạ Âm Lâu lướt xem Weibo mới phát hiện ra các hot search trên cùng đều tìm kiếm về màn thả đèn lồng Trường Minh ở thị trấn cổ trong tối nay.

Điều khiến cho Dư Oanh càng kích động hơn chính là: [Trì Lâm Mặc không hổ là bạn thuở bé của cậu. Trong lúc cộng đồng mạng đang bàn tán xôn xao xem Tiểu Quan Âm là ai, cậu ấy đã công khai đứng ra giúp cậu chuyển hướng dư luận. Người hâm mộ vừa thấy ông chủ tư bản lại là anh em tốt với thiên tài âm nhạc, gần như sắp phát cuồng rồi!”]

Cùng với tin nhắn gửi tới, cô ấy cũng chụp ảnh màn hình Weibo của Trì Lâm Mặc cho cô xem.

Những người hâm mộ đều biết anh ta hiếm khi nói gì trước công chúng, Weibo dù có cỏ mọc xanh* cũng không để tâm. Mỗi năm hoạt động một lần là đã cảm tạ trời đất rồi, thế mà tối nay anh ta lại công khai chia sẻ tin tức Phó Dung Dữ là một tín đồ của chùa Quan Âm trên Weibo.

(*Nghĩa là lâu không thấy đăng bài.)

Trên giao diện của màn hình là trang Weibo của Trì Lâm Mặc cùng với dòng chữ: [Là người anh em đã giúp đỡ tôi mười năm trước.]

Mấy chữ ngẵn ngủi quý như vàng ngọc tưởng như không tiết lộ nội tình gì nhiều, nhưng ngay lập tức một số fan đã đào được album của Trì Lâm Mặc cách đây ba năm có tên 《Cầu Nguyện》.

Các bài hát trong album này đều rất buồn bã thâm tình. Địa điểm quay chụp chính là chùa Quan Âm, chàng trai toàn thân bị xiềng xích quỳ gối cầu nguyện trước Vạn Phật, có đèn lồng Trường Minh và cũng có thể thấy thấp thoáng bóng lưng màu trắng.

Như vậy có nghĩa là nguyên mẫu trong câu chuyện của “Cầu Nguyện” chính là Phó Dung Dữ và bạch nguyệt quang của anh sao?

Tạ Âm Lâu chỉ mất vài phút để xem xong hot search, đầu ngón tay trắng nõn thoáng khựng lại, đột nhiên cô phát hiện thời gian hẳn đã trôi qua rất lâu.

Cô không biết những ngọn đèn Trường Minh của Phó Dung Dữ đã được cầu từ mười năm trước.

Lại càng không biết được thời điểm cô sốt cao không giảm phải uống thuốc để kéo dài tính mạng, Phó Dung Dữ không hề rời khỏi Tứ Thành biệt tăm biệt tích, mà là đang vì cô cứ ba bước lại quỳ lạy cầu nguyện trước Phật, cầu cho cô sáng mãi như đèn Trường Minh.

Những gì người đàn ông này âm thầm làm cho cô luôn nhiều hơn những gì anh nói ra.

Tạ Âm Lâu đưa đầu ngón tay áp vào đuôi mắt nóng rực của mình. Trước khi cánh cửa được đẩy ra, cô cố gắng điều chỉnh xong cảm xúc ưu tư của mình. Mà Phó Dung Dữ sau khi lấy túi chườm đá trở về cũng phát hiện ra điều gì đó, xuyên qua ánh đèn vàng ấm áp nhìn thấy biểu cảm của cô bèn hỏi: “Vẫn còn đau sao?”

Anh cho rằng Tạ Âm Lâu len lén ngồi bên mép giường khóc là vì gò má sưng đỏ.

Tạ Âm Lâu cũng không giải thích cho mình, nhìn thấy anh đi tới liền ôm lấy eo anh, kề sát trán mình lên áo sơ mi người đàn ông: “Phó Dung Dữ.”

“Anh đây, ngẩng mặt lên nào.” Bàn tay trắng lạnh thon dài của Phó Dung Dữ cầm túi chườm đá nhẹ nhàng áp lên má cô, bề mặt da tiếp xúc với nước đá khiến hầu hết đau đớn đều tan biến.

Tạ Âm Lâu nhìn chăm chú từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh, như thể đang thất thần chầm chầm nói: “Em vẫn còn muốn.”

Phó Dung Dữ đưa mắt nhìn cô.

Cô vừa dứt lời anh đã nghiêm túc hỏi: “Em muốn sao?”

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, ngón tay anh cũng giống như túi chườm đá kia mang theo sự lạnh lẽo.

Tạ Âm Lâu ám chỉ, lần này không dám vội vã cởi thắt lưng nữa mà đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua phía trên, đôi môi đỏ mọng nói: “Nếu như anh bỏ lỡ đêm nay... chắc chắn lần sau không được hưởng đãi ngộ này đâu.”

Lúc vừa bắt đầu mối quan hệ mập mờ, cả hai đều nói cứ làm theo cách bình thường là được.

Nhưng lên giường rồi thì hoàn toàn không phải như thế.

Phó Dung Dữ biết dưới vẻ dịu dàng tuân theo khuôn phép tắc của Tạ Âm Lâu chính là sự bất kham tận xương tủy, ham muốn thử nghiệm điều kích thích. Vài giây sau, anh khàn giọng bảo cô ngoan ngoãn cầm lấy túi nước đá, rồi lại nói: “Anh đi tắm trước đã.”

Tạ Âm Lâu nghe lời anh, bàn tay giữ chặt không buông, chui vào trong chăn nằm.

Phòng tắm bên kia không bật đèn, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Khoảng mười phút trôi qua, Phó Dung Dữ để trần bước đến bên mép giường, dính sát vào tấm lưng mảnh mai trắng như tuyết của cô.

Tạ Âm Lâu quay người lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt hổ phách sâu thẳm của anh. Xung quanh ngập tràn mùi hương tuyết tùng ẩm ướt, ngón tay cô cong lên, vô thức nắm lấy cánh tay của người đàn ông: “Không phải đã nói là để em...”

Phó Dung Dữ dùng ánh mắt áp chế cô: “Nằm xuống nào, loại chuyện này vẫn là anh am hiểu hơn.”

“!”

____

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ chương trình đã dọn sạch sẽ biệt thự Tạ Âm Lâu mới khiêm tốn đi xuống.

Làn da non nớt của cô có một khuyết điểm, đó chính là sau một đêm chườm đá không hiệu quả lắm thì khuôn mặt vẫn còn sưng tấy. Thậm chí sau khi về nhà, Hình Lệ vừa nhìn thấy đã nhầm tưởng là vừa xảy ra một vụ bạo lực gia đình.

“Bị thương thế kia...”

Hình Lệ suýt chút nữa đã cầm kính lúp lên nhìn, nheo đôi mắt hồ ly lại quan sát một lúc lâu rồi nói: “Trông không giống như là bị tát... Cô Tạ, cô làm thế nào mà ra nông nỗi này?”

Tạ Âm Lâu đương nhiên sẽ không thừa nhận là do bị thắt lưng da của Phó Dung Dữ quất vào mặt. Cổ tay đeo vòng ngọc buông thõng trên đầu gối, tư thế ngồi cực kỳ quy củ, khóe môi cong lên một nụ cười, lại đưa ra một cái cớ cực kỳ qua loa lấy lệ: “Không cẩn thận nên bị ngã.”

“Tôi thấy nó trông giống như là...” Ánh mắt Hình Lệ chợt lóe lên, rốt cuộc cũng phản ứng được nó giống cái gì. Cô ấy mở điện thoại di động lên, vào mục bảo bối nào đó tìm ra một chiếc roi da nhỏ tình thú.

“Nhìn giống đúng không?”

Cô ấy đưa điện thoại cho Tạ Âm Lâu xem, còn phải chứng thực bằng câu hỏi kia.

Tạ Âm Lâu: “...”

Rõ ràng việc cô ra ngoài với khuôn mặt sưng đỏ như thế này đã trực tiếp khiến cho danh tiếng của Phó Dung Dữ tụt dốc không phanh.

Cô không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện mua thuốc bôi, ngay cả nhà họ Tạ cô cũng không dám trở về.

Cô chỉ sợ em trai của mình cũng giống như Hình Lệ suy nghĩ lệch lạc đến cả roi da nhỏ.

Bị đồn đoán như vậy thì đối với Phó Dung Dữ không đơn giản chỉ có danh tiếng bị tổn hại thôi đâu.

Hot search đứng đầu bảng xếp hạng trên Weibo trong ba ngày liền bị tụt xuống. Đội ngũ chương trình được Phó Dung Dữ ngầm ám chỉ, nên không ai dám mạo hiểm đi đắc tội ông chủ tư bản mà tiết lộ ra bên ngoài Tiểu Quan Âm chính là Tạ Âm Lâu.

Ngược lại có một bài viết chuyên mục tình cảm vô cùng thu hút công chúng, viết về sự kiện hot search đèn Trường Minh.

Tác giả viết bài này đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ chỉ sau một đêm, tất cả vào dưới bình luận xin tiếp tục ra bài mới.

Đồng thời Weibo cá nhân của Tạ Âm Lâu cũng nhận được tin tức về tài khoản chính thức của vị tác giả của nổi tiếng này.

Cô rất ít khi xem nên đã trực tiếp lướt qua, sau khi kết thúc ghi hình chương trình cô liền quay trở lại cửa hàng sườn xám của mình, chuyên tâm vào việc học thủ pháp thêu cổ điển.

Trong thời gian này Phó Dung Dữ cũng vô cùng bận rộn để có thể vượt qua giai đoạn kiểm chứng mà nhà họ Tạ đã đưa ra.

Hôm nay Vân Thanh Lê đến cửa hàng muốn đặt may một chiếc sườn xám cho mình, thuận tiện ở lại trò chuyện thêm vài câu: “Ba cô đã giao cho Dung Dữ một vấn đề nan giải rồi đây, để anh ấy với Tạ Thầm Ngạn tranh nhau một hạng mục làm ăn. Một người là em trai ruột, một người là vị hôn phu... Âm Lâu, sao cô có thể nhịn được mà không đi tìm em trai cầu cạnh vậy?”

Tạ Âm Lâu nghiêng người tựa vào chiếc bàn, cổ tay trắng như tuyết đang đặt trên xấp tơ lụa đắt tiền, cô nghe vậy thì giương môi cười: “Cho dù Tạ Thầm Ngạn có rủ lòng thương xót, một khi ba tôi mà phát hiện, kết quả nhất định sẽ rất thảm. “

Cho nên Tạ Thầm Ngạn nhất định phải chịu thua một cách thảm bại, không thể để Phó Dung Dữ thắng một cách dễ dàng được.

Cô hơi ngừng lại, thản nhiên nói với Vân Thanh Lê: “Ban đầu khi ba tôi chọn người thừa kế, ông cũng đã giao cho hai người em trai của tôi một vấn đề khó khăn để giải quyết. Cuối cùng là Tạ Thầm Ngạn đã dùng giá thấp hơn thị trường hai mươi triệu thu mua một căn hộ ở thành phố trị giá hơn trăm triệu, giành về quyền thừa kế trong thế hiểm hóc.”

Mặc dù cậu ấy là người thừa kế được ba một mực đào tạo, cũng được coi trọng nhất, nhưng lại không phải là con trai độc nhất.

Sau lưng vẫn còn có Tạ Thầm Thời luôn nhìn chằm chằm muốn kế vị, nếu như cậu ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ba giao phó thì Tạ gia cũng không phải không đổi được người thừa kế.

Tạ Âm Lâu tin tưởng Phó Dung Dữ có thể cân bằng tốt giữa phương diện làm ăn cùng cạnh tranh với Tạ Thầm Ngạn. Đầu ngón tay cô vuốt nhẹ vào tấm lụa, hỏi: “Trong tiệm của tôi có không ít thành phẩm, nếu như cô không muốn mất thời gian chờ đợi may mới thì có thể chọn cái có sẵn. “

Vân Thanh Lê từ xa tới đây chắc chắn không muốn ra về tay không, cô ta bèn chọn một món hàng thêu hình hoa lê rồi đem đi chỉnh sửa lại một chút.

Nhìn cảnh ráng chiều dần buông qua khung cửa sổ bằng gỗ, hai người liền nghĩ đến việc tìm một nhà hàng ăn cơm. Trước khi đi ra ngoài, Thang Nguyễn đang ngồi ở trước bậc cửa chỉ chỉ vào điện thoại di động, khoa tay múa chân ra hiệu: [Bà chủ nhỏ, vị tác giả nổi tiếng trên công chúng kia lại ra bài mới... lần này câu chuyện viết về việc anh Phó tặng ngọc Quan Âm trị giá 12 tỷ cho chị để làm sính lễ.”]

Bước chân Tạ Âm Lâu hơi khựng lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Sao người này lại biết được giá trị của sính lễ?”

Ngọc Quan Âm là do đích thân Phó Thanh Hoài đại diện bên nhà họ Phó mang tới Tạ gia. Sau khi nhận được nó cô đã đem cất vào gác xép giấu bảo vật, theo lý mà nói thì không ai có thể biết mới đúng.

Thang Nguyễn cũng rất tò mò về điểm này, cậu ấy tiếp tục ra hiệu: ]Hay là nghe được ở đâu đó tin tức của mấy nhà giàu có?]

Tạ Âm Lâu kêu Vân Thanh Lê uống thêm một tách trà chờ cô chốc lát, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Phó Dung Dữ.

Giọng cô nhàn nhạt, bắt đầu kể đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện trước rồi sau đó mới hỏi: “Nếu lại là hồng nhan tri kỷ nào đó của anh làm... thì Phó Dung Dữ, trong lúc anh còn chưa vượt qua thời kỳ kiểm chứng của ba em thì đừng hòng nghĩ đến việc chạm vào em.”

Phó Dung Dữ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi trong lòng Tạ Âm Lâu đang tràn ngập lửa giận, anh đã kịp thời dập tắt: “Bút danh của tác giả nổi tiếng công chúng đó có phải là Tử Đinh Hương không?”

“Cô ta không phải hồng nhan tri kỷ của anh, mà là mối tình đầu của Chu Tự Chi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net