Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, cổ tay đeo vòng ngọc của Tạ Âm Lâu nhanh chóng thắt xong nút trên cổ áo sườn xám, đi dọc theo cầu thang gỗ xuống lầu một, giọng nói trong trẻo vang vọng trong phòng khách xa hoa: “Chồng à…”

Cô tìm kiếm Phó Dung Dữ, làn váy đong đưa qua lại, còn chưa thấy người mà giọng nói đã như mây khói nhẹ vang lên: “Thanh Lê nhờ em đi cùng cô ấy đến Cục Dân Chính để thỏa thuận ly hôn với Chu Tự Chi, anh lái xe đưa em đi nhé.”

Gần như không hề đề phòng, Tạ Âm Lâu vừa dứt lời cuối cùng đã nhìn thấy nhân vật chính trong vụ ly hôn mà cô nói đứng trước mặt mình.

Chu Tự Chi mượn một bộ tây trang sẫm màu trong tủ quần áo của Phó Dung Dữ, màu xanh đen bị ánh mặt trời bao phủ càng tôn lên vóc người cao thẳng cực kỳ anh tuấn của anh ta, ngón tay thon dài chỉnh sửa lại cổ tay áo tinh xảo trắng như tuyết.

Nghe thấy giọng nói của Tạ Âm Lâu, anh ta như có như không đảo mắt nhìn sang, sau đó tạm dừng một lát.

“Chu tổng cũng ở đây à.”

Chút xấu hổ thoáng qua đôi mắt trong veo đen nhánh của Tạ Âm Lâu chừng hai giây, sau đó cô giả vờ như chưa từng nói gì, ngón tay hơi cong lại vén sợi tóc trước mặt ra sau mang tai, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

Chu Tự Chi nhìn cô khẽ gật đầu, cũng không nhắc lại mấy chữ đến Cục Dân Chính ly hôn nữa.

“Dung Dữ đâu?” Tạ Âm Lâu lảng sang chuyện khác, sau đó đi lại bên cạnh ghế sô pha sang trọng, rũ mắt nhìn thấy bên trên có nước trà, còn có túi chườm đá, ngay sau đó, tầm mắt âm thầm rơi xuống mặt Chu Tự Chi.

Mặc dù anh ta mặc quần áo của Phó Dung Dữ khiến bản thân trở nên chính trực hơn rất nhiều, nhưng dưới ánh mặt trời chói mắt, dấu ngón tay đỏ ửng vẫn chưa tan hết trên má trái của anh ta không lừa ai được.

Cái này, chắc bị tát rồi.

Chu Tự Chi nhạy bén nhận ra ánh mắt tò mò của cô, anh ta không trốn tránh mà cất giọng không nhẹ không nặng hỏi: “Chưa từng tát Phó Dung Dữ như vậy sao?”

Tạ Âm Lâu giữ vững nụ cười mỉm: “Vẫn chưa từng.”

Cô thành thật trả lời, Chu Tự Chi cũng vậy: “Lúc nào rảnh có thể thử xem.”

Hai người nói chuyện phiếm, đúng lúc Phó Dung Dữ cũng vừa thay xong bộ âu phục sẫm màu bước ra, nhìn thấy hai người đứng trong phòng khách nói chuyện, anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Tạ Âm Lâu đi về phía anh, giơ cổ tay trắng nõn chỉnh sửa lại cổ áo cho anh, nói: “Học hỏi kinh nghiệm kết hôn với Chu Tổng thôi.”

Phó Dung Dữ không hỏi kinh nghiệm kết hôn là gì, mà hỏi ngược lại cô: “Mới vừa gọi anh à?”

“Dạ.” Hàng lông mi cong dài của Tạ Âm Lâu chớp nhẹ, liếc mắt nhìn Chu Tự Chi đứng cách đó không xa, thay đổi lời một chút rồi thuật lại đầy đủ ý cho anh nghe: “Thanh Lê nhờ em đi cùng cô ấy đến Cục Dân Chính một chuyến, nếu anh tiện đường có thể chở em đi đón cô ấy không?”

Cô hỏi là có tiện đường hay không.

Chỉ đơn giản là vì có một người liên quan đến vụ ly hôn này cũng đang ở trong nhà cô.

Trong lòng Tạ Âm Lâu thầm nghĩ, có khi nào Chu Tự Chi tới tìm Phó Dung Dữ nhờ đi cùng không?

Quả nhiên, giây tiếp theo Phó Dung Dữ đã gật đầu, thấy cô thất thần thì cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Đến nhà Chu Tự Chi đón người thôi mà, không phải là còn có người chỉ đường cho chúng ta đây sao?”

Tạ Âm Lâu cảm nhận độ ấm trên môi, vừa định che lại thì đã bị lời nói của anh phân tán lực chú ý:

“Chu Tự Chi cũng cùng đi đón Thanh Lê đến Cục Dân Chính ly hôn sao?”

Mười phút sau.

Tạ Âm Lâu vuốt làn váy ngồi vào ghế sau, Phó Dung Dữ ngồi ghế lái phía trước, còn Chu Tự Chi thì ngồi ở ghế phụ.

Tình hình giao thông buổi sáng không bị tắc đường, cho nên tốc độ xe không giảm.

Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó điện thoại bỗng nhiên vang lên một âm báo nhắc nhở, nhìn thấy Tạ Thầm Thời gửi tin nhắn đến, bây giờ cậu ấy đặc biệt quan tâm đến tin lá cải giới giải trí, vừa thấy tin tức hot search đã lập tức chụp màn hình gửi cô.

Đương nhiên không phải mắng cô, mà nói: [Lần trước ông đây đua xe lên thời sự buổi tối còn bị ba dạy cho một trận, anh ta làm ra loại chuyện thế này, vậy mà ba tha cho được à?]

Tạ Âm Lâu muốn nhắc nhở cậu ấy mới sáng tinh mơ đã ầm ỹ, rồi nghĩ lại tính cách Tạ Thầm Thời ít nhiều sẽ hơi phản nghịch, vì thế đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ chữ trả lời lại cậu ấy: [Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ qua, lúc ba còn trẻ có khả năng cũng từng lên những hot search như vậy?]

Ban đầu Tạ Thầm Thời muốn mách lẻo chuyện của Phó Dung Dữ cho ba nghe, nhưng lại không thành công.

Vừa bị Tạ Âm Lâu nhắc nhở đã lập tức hùng hổ gào lên: [Ông đây không phục!]

[Nhà chúng ta có thể xảy ra bê bối, nhưng không được lên tin tức xã hội, bây giờ em mới biết à?] Tạ Âm Lâu mặc kệ cậu ấy có phục hay không, gửi xong tin nhắn này thì lại dịu dàng cảnh cáo một câu:

[Em Gái, em mà còn dám chạy đến trước mặt ba nói bậy về Phó Dung Dữ, chờ Tiểu Xích Giới lên nắm quyền, chị bảo nó đóng gói gả em ra ngoài, tìm đại cô gái nào đó liên hôn đấy.]

Có lẽ đã bị lời của cô kích thích, Tạ Thầm Thời mãi không trả lời tin nhắn.

Tạ Âm Lâu lên xem hot search trên Weibo, không biết là vì nhiệt độ quá cao hay là vì bên phía Phó Dung Dữ không tiêu tiền đè nhiệt độ xuống, mà cả cộng đồng mạng vẫn đang nhiệt tình bình luận, thậm chí còn có những đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương nồng cháy cũng chạy đến cầu vượt, đứng đúng vị trí đó, chụp một bộ ảnh hôn môi nóng bỏng.

Đầu ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình điện thoại đột nhiên khựng lại, vì cô nhìn thấy tên mình trên Weibo.

Suýt nữa Tạ Âm Lâu đã tưởng vị cộng đồng mạng nào thần thông quảng đại nhận ra Tiểu Quan Âm là cô, đến khi nhấn vào mới phát hiện thì ra phòng làm việc của mẹ cô đăng Weibo tìm diễn viên múa thế.

Trước khi Khương Nại ra mắt đã tốt nghiệp học viện múa, năng lực vũ đạo của bà là thứ mà những ngôi sao khác không thể so bì được.

Cho nên trong những thước phim cần những động tác khó bà rất ít khi dùng người đóng thế, có điều đóng phim nhiều năm, không may bị thương ở eo, sau đó không còn tiếp tục múa trước màn ảnh được nữa.

Lần này Khương Nại nhận một bộ phim điện ảnh mới, đúng lúc có một đoạn múa cần người đóng thế để hoàn thành.

Người hâm mộ nghe tiếng kéo đến Weibo của bà nhiệt tình đề cử, qua những bình luận được ủng hộ có thể nhìn thấy có tên của rất nhiều nghệ sĩ múa trẻ tuổi có tiếng trong giới, trong đó thì nữ hoàng vũ đạo Trình Nguyên Tịch là cái tên được nhắc tới nhiều nhất.

Mà trong số bình luận cũng có người hâm mộ tag Weibo của cô nói: [So với nữ hoàng vũ đạo, tôi cảm thấy Tạ Âm Lâu thích hợp làm thế thân múa của nữ thần Khương Nại hơn, hi vọng ekip của nữ thần có thể cân nhắc thử, liên hệ với Tạ Âm Lâu.]

***

Nhìn thấy bình luận của người hâm mộ này, Tạ Âm Lâu lập tức lướt vào tin nhắn riêng một vòng, phát hiện tạm thời phòng làm việc của mẹ vẫn chưa liên hệ với cô.

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến người hâm mộ đăng lại tiết mục múa ở đài tin tức của cô dưới Weibo Official.

Có người tiến cử cô, đương nhiên cũng có vài bình luận khác phản đối:

[Tạ Âm Lâu còn múa chuyên nghiệp hơn cả Trình Nguyên Tịch tốt nghiệp thủ khoa Viện Ca Kịch Quốc Gia ư?]

[Đừng tiến cử người thấp kém, hãy để diễn viên múa chuyên nghiệp có tình yêu thương thật sự với nghệ thuật múa có cơ hội đi.]

[Diễn viên múa thế nhất định phải tìm một nghệ sĩ múa thích hợp rồi, không phải bàn về trình độ ai chuyên nghiệp hơn, huống chi video múa của Tạ Âm Lâu đã được đài tin tức chứng thực, cũng chẳng thua kém nghệ sĩ múa chuyên nghiệp đâu.]

[Lần trước Trình Nguyên Tịch bu bám sếp lớn để nổi tiếng chẳng may bị lật xe, sao người hâm mộ của cô ta còn chưa biết khiêm tốn vậy, đi cọ nhiệt khắp nơi.]

[Mọi người bỏ phiếu bầu xem thử, Tạ Âm Lâu và Trình Nguyên Tịch ai là người đủ sức đảm nhiệm diễn viên múa thế cho nữ thần Khương Nại?]

Có một cư dân mạng đưa bảng bình chọn, nhóm quần chúng ăn dưa thật sự tham gia vào.

Mà Weibo Official của phòng làm việc mãi không bày tỏ thái độ, vì thế đề tài này cũng dừng lại tại đây.

Tạ Âm Lâu không tiếp tục xem, bởi vì cô ngẩng đầu đã thấy Phó Dung Dữ tắt máy xe, đỗ lại trước một căn biệt thự biệt lập.

Cô còn chưa chuẩn bị xuống xe, Vân Thanh Lê ở trong biệt thự nghe thấy tiếng động đã lập tức bước ra.

Dù sao cũng là đến Cục Dân Chính ly hôn, vào cái ngày cực kỳ vui mừng này, Vân Thanh Lê cố ý ăn diện lộng lẫy một phen, mặc chiếc váy dệt màu đỏ, bên ngoài khoác áo lông chống lạnh che lấp màu sắc rực rỡ này.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, cô ta vấn mái tóc đen dài lên, để lộ cần cổ thiên nga vừa trắng vừa thẳng dưới cổ áo.

Vân Thanh Lê dẫm lên giày cao gót cao tám phân bước đến bên trái thân xe, cũng không nghĩ nhiều đã vươn tay mở cửa, khom lưng ngồi vào, vẫn chưa chú ý đến người mặc tây trang ngồi ở ghế phó lái là ai, cô ta nghĩ có lẽ là thư ký đi theo.

Cô ta mỉm cười với Tạ Âm Lâu, lên tiếng trước: “Bây giờ muốn đến Cục Dân Chính ly hôn phải lấy số trước, cũng may nửa năm trước tôi bắt đầu xếp hàng hẹn trước hằng tháng, lo trước khỏi hoạ.”

Kiên trì đặt lịch li hôn suốt sáu tháng, ý chí muốn kết thúc cuộc hôn nhân này của Vân Thanh Lê thật kiên định.

Ngồi trên ghế phụ, khóe môi Chu Tự Chi lặng lẽ cong lên một vòng cung lạnh lùng.

Anh ta đã chết lặng rồi, nghe Tạ Âm Lâu uyển chuyển nhắc nhở: “Chu tổng là người khá tốt, lúc ở nhà nghe tôi nói cô muốn đến Cục Dân Chính ly hôn còn tiện đường đến đón cô đó.”

Nhìn qua kính chiếu hậu, có thể thấy rõ khuôn mặt Vân Thanh Lê đã hơi ngẩn ra.

Ngay sau đó, dưới sự ám chỉ của Tạ Âm Lâu, cô ta nhìn thấy người đàn ông trầm tính ít lời ngồi trên ghế lái phụ, bên trong xe mở máy sưởi, không ai nói với nhau tiếng nào.

Phó Dung Dữ điều khiển xe, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Hai người đều đi Cục Dân Chính, rất tiện đường.”

“…”

Đường đi đến Cục Dân Chính cũng giống như con đường ngày Phó Dung Dữ đi kết hôn.

Trên đường có rất ít dấu hiệu kẹt xe, cả một quãng đường đều rộng rãi, trên lộ trình chưa đến bốn mươi phút, bên trong xe rất quạnh quẽ, Tạ Âm Lâu ngồi ở hàng phía sau cũng không tiện thì thầm với Phó Dung Dữ, thỉnh thoảng sẽ vuốt vòng tay.

Còn Vân Thanh Lê chỉ im lặng nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

Trong bầu không khí kì quái lạ thường, cuối cùng đã đến trước cửa Cục Dân Chính.

Phó Dung Dữ đưa đôi vợ chồng sắp ly hôn đến nơi an toàn, tắt máy, quay đầu nhìn Chu Tự Chi nói: “Xuống xe.”

Chu Tự Chi vô cảm tháo đai an toàn, suốt hai tiếng này anh ta không cười lấy một lần, giống như là một kẻ thua thất bại thảm hại trên bàn đàm phán kinh doanh, vào lúc Tạ Âm Lâu đang nghi ngờ có khi nào anh ta hối hận giữa chừng không, thì nhìn thấy anh ta xuống xe mà không hề có chút do dự.

Còn Vân Thanh Lê thì xuống chậm nửa bước, sau khi nói cảm ơn với Phó Dung Dữ chịu trách nhiệm làm tài xế mới xuống theo.

Nhìn hai người một trước một sau đi vào Cục Dân Chính, Tạ Âm Lâu hơi nhoài về phía trước đến gần ghế lái, đầu ngón tay chọt phần tây trang chỗ bả vai của Phó Dung Dữ: “Chu Tự Chi ly hôn thật, nhưng em vẫn coi thường anh ta.”

“Em cho rằng Tự Chi sẽ dùng dằng dây dưa sao?”

“Không nên, đáng ra nên ly hôn vào ngày kỷ niệm kết hôn năm năm mới phải.”

Tạ Âm Lâu khẽ chớp hàng mi cong vút, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.”

Phó Dung Dữ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên chút ý cười nhìn cô: “Muốn biết à?”

“Hửm?”

“Cũng không phải là anh không thể học cách Hình Lệ buôn bán tin lá cải.”

“…… Phó Dung Dữ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp đấy?”

Tạ Âm Lâu kề sát lại gần, đầu ngón tay trắng nõn nắm cà vạt của anh, giống như vui đùa, dịu dàng hỏi: “Đúng là nhà tư bản, đến tiền của vợ anh cũng muốn kiếm?”

Phó Dung Dữ lại muốn hôn cô, ngay trên chiếc xe này.

Tạ Âm Lâu đã phát hiện ra động cơ của anh từ lâu, ngón tay đang quấn chiếc cà vạt của anh hơi nới lỏng, ngồi thẳng người dậy, nâng chiếc cằm nhọn xinh đẹp lên nói: “Bắt đầu từ bây giờ hôn nhau cũng phải thu phí.”

“Thu phí thế nào?”

Phó Dung Dữ hờ hững hỏi cô, đồng thời nhanh tay móc điện thoại ra khỏi túi quần.

Ngón tay thon dài của anh vừa điểm lên màn hình, chưa đến vài giây sau, điện thoại Tạ Âm Lâu đã liên tục vang lên thông báo, cô hơi rũ mắt, nhìn thấy Phó Dung Dữ đã chuyển khoản một trăm vạn nhân dân tệ vào tài khoản của cô.

Ngay sau đó, giọng điệu thờ ơ hỏi cô: “Một trăm vạn một cái hôn, đủ chưa?”

Tạ Âm Lâu thả điện thoại xuống, dùng thái độ cầm tiền làm việc thưởng cho anh một cái hôn.

Còn Phó Dung Dữ lại không dễ dàng bỏ qua có lệ như vậy, ôm cô lên ghế lái, ngồi trên đùi anh, bàn tay đặt sau ót cô rồi men theo mái tóc dài đen óng xuống dưới, thăm dò phần xương bướm sau lưng cô, đôi môi mỏng dán lên người cô.

Có điều Tạ Âm Lâu đã kịp thời chặn lại, đôi mắt xinh đẹp như được tẩm nước: “Phó Tổng, đây lại là giá khác.”

Phó Dung Dữ biết cô muốn nghe chuyện gì, cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo thon một vòng tay đã có thể ôm hết của cô, sau đó chầm chậm nói: “Mấy năm nay Chu Tự Chi đã bị phụ nữ chiều chuộng sinh hư, trước khi kết hôn thì Thi Di dịu dàng yếu ớt như hoa đinh hương sống dựa vào cậu ta, sau đó Vân Thanh Lê kết hôn với cậu ta năm năm cũng là vì yêu, chuyện gì cũng lựa chọn nghe theo cậu ta.”

Trong hai mối tình.

Chu Tự Chi luôn mãi ở thế trên, đã quen thói bên cạnh luôn có một người dịu dàng chiều chuộng.

Bây giờ Vân Thanh Lê không muốn làm một cô vợ nhạt nhẽo không thú vị, còn anh ta hiển nhiên vẫn đang đắm chìm trong mối quan hệ bất bình đẳng.

Dẫn đến ly hôn là điều tất nhiên.

Điều này là nguyên nhân khiến Phó Dung Dữ khuyên Chu Tự Chi buông tay, bởi vì anh đã nhìn thấu mọi chuyện, nói với Tạ Âm Lâu: “Nếu ngày đó Chu Tự Chi đồng ý thay đổi vì Vân Thanh Lê, cuộc hôn nhân này sẽ còn đường cứu vãn.”

Tạ Âm Lâu lắng nghe, rồi như suy nghĩ điều gì đó, nói: “Loại đàn ông như Chu Tự Chi có tham vọng khống chế quá mạnh, muốn sửa… E là rất khó.”

Nói xong, cô giương mắt nhìn về khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, đầu ngón tay chạm lên sườn mặt có cảm xúc cực tốt này: “Đáng đời anh ta bị vợ bỏ, thế mà không biết đi học hỏi kinh nghiệm từ người khác.”

Phó Dung Dữ sau khi kết hôn chính là người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú lãng mạn, hoàn toàn phù hợp với tưởng tưởng của cô.

Cô chăm chú nhìn anh một lúc lâu, rồi chủ động thưởng cho anh một nụ hôn: “Vẫn là chồng của em tốt.”

Phó Dung Dữ cong môi, phối hợp với cô khẽ hôn nhẹ lên môi cô: “Đây lại là cái giá khác sao?”

“Miễn phí.”

Ngón tay thon dài mềm mại của Tạ Âm Lâu thong thả lướt từ hàm dưới qua xương vành tai của anh, học theo cách bình thường anh hay hôn cô, chủ động mút lấy môi lưỡi anh, cửa kính xe giống gương, phản chiếu lại cái bóng hai người thân mật khắng khít.

Tạ Âm Lâu là học trò giỏi, ban đầu còn hơi lạ lẫm, nhưng sau khi được Phó Dung Dữ dịu dàng kiên nhẫn dẫn dắt, cô cũng biết hôn đàn ông như thế nào, không hiểu sao trong đầu đột nhiên xuất hiện bình luận trên Weibo: Hôn môi duỗi đầu lưỡi.

Giây tiếp theo.

Tạ Âm Lâu thất thần bất cẩn cắn trúng Phó Dung Dữ, giữa môi và răng nếm được mùi máu ẩm ướt.

“Em.” Trong mắt cô đầy vẻ căng thẳng, đang định nói chuyện đã bị Phó Dung Dữ nặng nề giữ chặt gáy, trong hơi thở anh có một chút thở gấp gợi cảm, giành lại quyền chủ động.

Nửa tiếng sau.

Đôi môi Tạ Âm Lâu sưng đỏ, không đeo khẩu trang thì không thể nào gặp người khác được.

Cô dán mu bàn tay trắng nõn lên môi mình, giọng nói đầy sự lên án: “Người xấu.”

Phó Dung Dữ bị mắng ngược lại còn cười khẽ, ôm chặt cô trong lòng ngực như ôm tơ lụa mềm nhẵn, kề khuôn mặt tuấn tú lên mặt cô: “Người cắn anh là em, sao anh lại biến thành người xấu rồi?”

Tạ Âm Lâu thấy anh được lợi mà không biết kiêm tốn, đầu ngón tay vươn vào trong áo khoác tây trang của anh định véo một cái.

Nhưng bên tai lại vang lên giọng nhắc nhở dịu dàng trầm thấp của anh: “Chu Tự Chi và Vân Thanh Lê ra rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net