Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thể bị đối xử giống như Phan Tĩnh Hồng bây giờ?

Phó Nhã Thiến trừng mắt, nhìn chằm chằm gà ba chén mà cô rất thích ăn trong hộp cơm, trong khoảng thời gian ngắn mà lại mất khẩu vị.

"Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế? Cô bị tâm thần phân liệt sinh ra ảo giác, hay là có đôi mắt âm dương nhìn thấy quỷ hả?" Đới Dương Trinh khinh bỉ nói, "Cô cho rằng tùy tiện nói hai câu là có thể khiêu khích sự tin tưởng của Thiến Thiến nhà tôi đối với tôi sao?"

Phốc! Phó Nhã Thiến vội vàng cắn môi, vào lúc này mà cười nhất định sẽ đưa tới sự tức giận, nhưng mà miệng anh thật sự rất ác độc, cô rất may mắn mình không phải là người hy sinh dưới miệng độc ác của anh.

Khẩu vị đã khôi phục lại, gắp ba cục thịt gà vào trong miệng, oa! Thật sự quá ngon, tối hôm nay nói anh lại làm món gà ba chén!

"Rốt cuộc cô ta có gì tốt?" Phan Tĩnh Hồng không cam lòng hỏi.

Hỏng bét, công lực ẩn hình của cô quá kém rồi sao? Sao lửa còn đốt tới người cô.

"Cái gì cô ấy cũng tốt." Giọng nói của anh mang theo vẻ tự hào.

Ôi! Làm ơn, đừng đổ thêm dầu vào lửa! Phó Nhã Thiến gần như muốn lui xuống ghế sofa, loại áp lực này biến hóa bù trừ lẫn nhau thật không tốt đâu!

"Dáng vẻ của cô ta là bất nam bất nữ (*), cùng một chỗ với cô ta, người ta đều cho rằng anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái đấy!" Phan Tĩnh Hồng tức giận nói.

(*) Nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Phó Nhã Thiến trộm dò xét liếc cô ta một cái, lợi hại, nếu nói như lời của cô ta, thì giọng nói và biểu cảm của cô, vẫn chọc người ta yêu mến như vậy, rốt cuộc là làm sao hả?

"Thật sự cho rằng tôi là đồng tính luyến ái sao?" Anh cố ý hỏi.

Ôi chao! Xong rồi, từ giọng nói của anh, Phó Nhã Thiến biết kế tiếp anh nhất định phải nói lời gì càng làm người ta thêm tức giận.

Phan Tĩnh Hồng cố tình không hiểu, cho rằng bản thân mình tìm được điểm yếu, tính tận dụng triệt để.

"Không sai, đã có rất nhiều người nghi ngờ anh Dương Trinh là đồng tính luyến ái rồi!"

Đới Dương Trinh đột nhiên cười, "Vậy thì quá tốt!"

"Cái gì?" Phan Tĩnh hồng sửng sốt.

"Tốt nhất là tất cả đều cho rằng tôi đồng tính luyến ái, bởi như vậy cũng sẽ không có một số người làm cho người ta ghét, nhìn không hiểu sắc mặt chán ghét của người ta, nghe không hiểu lời người ta cự tuyệt tên háo sắc quấn chặt tôi đến chết, như vậy không phải thật tốt quá sao?" d đ l q đ Anh nói, đôi tay đột nhiên bắt được Phó Nhã Thiến, không để ý hộp cơm trên tay cô vì như vậy mà rơi xuống đất, bế cả cơ thể cô đặt lên trên đùi, không để cô tiếp tục rụt cổ ở một bên, toét ra hàm răng trắng về phía cô, "Thiến Thiến, em đúng là bảo bối của anh, yêu em chết mất!" Anh vừa nói lời buồn nôn xong, hôn cô thật mạnh.

"Em... Bento của em, gà ba chén của em..." Phó Nhã Thiến dở khóc dở cười nhìn chằm chằm hộp cơm rơi xuống đất, cô mới ăn chưa được một phần tư thôi!

"Hu hu..." Một tiếng khóc vang lên, người con gái đẹp xoay người, điềm đạm đáng yêu tập trung vào trong ngực của Lý Phẩm Luân bên cạnh có vẻ biết thương hoa tiếc ngọc.

"Anh đó! Thật là làm bậy!" Phó Nhã Thiến càu nhàu bò lại chỗ ngồi của cô, cô rất muốn khóc đấy!

"Cô gái, tôi rất vô tội, tôi chưa bao giờ từng trêu chọc cô, cũng chưa từng có bất cứ lời nói và cử chỉ gây hiểu lầm cho cô, tôi cũng không dịu dàng cũng không lịch sự, càng không có gương mặt hòa nhã với cô, tôi còn rất hoài nghi rốt cuộc cô để ý tôi ở điểm nào đấy." Đới Dương Trinh hừ nói, đã sớm nói Lý Phẩm Luân cảnh cáo cô ta chớ đến gần bọn họ, nếu không anh sẽ không khách khí nữa, "Không hiểu sao bị người ta quấn chết không tha, tôi mới là người bị hại đấy!"

"Hu hu hu..." Tiếng khóc bên kia càng thêm xé ruột xé gan, khiến người ta chua xót, làm cho người ta không nhịn được cùng rơi nước mắt đồng tình.

Cô len lén liếc nhìn bên kia, Lý Phẩm Luân đang an ủi Phan Tĩnh Hồng khóc đến rất thương tâm, trong lúc bất chợt, cô thông cảm với Phan Tĩnh Hồng, cô ta cũng chỉ là thích một người mà thôi, haizz!

Đới Dương Trinh phát hiện tâm tư của Phó Nhã Thiến dường như cũng dừng lại vào bên kia, tâm tình cực kỳ khó chịu trừng mắt về phía Lý Phẩm Luân.

Lý Phẩm Luân cười, rất thức thời vừa dỗ vừa lừa mang người đi.

Hừ! Coi như anh ta thức thời, Đới Dương Trinh ở trong lòng hừ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net