1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Nay bar không Dương?"

- "Hỏi làm gì, ngày nào mà tao không tới đó."

Đăng Dương đáp lại câu hỏi ấy một cách lười nhác, đầu còn không buồn nhấc lên khỏi chiếc gối đang vùi mặt vào.

- "Hôm nay khác, tao được giới thiệu quán mới, nghe bảo bartender xịn lắm."

- "Chi cho phiền vậy, đi đại quán cũ đi."

- "Nghe tao, sang đây một hai lần thôi, không được thì rút."

Đăng Dương không còn hơi sức đâu để phản đối, nhất là khi đã quá quen với cái tính cứng đầu của Thái Sơn. Nó chỉ thở hắt ra một cái rồi thẳng thừng cúp máy, trên màn hình lập tức hiện lên một dòng địa chỉ được người kia gửi tới. Nhấc người lên khỏi chiếc ghế sô pha, nó nặng nhọc lê từng bước về phía phòng ngủ để sửa soạn. Trên đường đi, lọ màu đang lăn lóc trên sàn bị Dương đá vào, một màu đỏ tươi lan ra khắp nền nhà nơi căn phòng toàn tranh là tranh của nó. Thế nhưng nó dường như chẳng để tâm cho lắm, chỉ liếc mắt qua rồi quay lưng bỏ đi.
...

- "Bên đây."

Đăng Dương luồn lách qua đám người đang nhảy nhót để đến vị trí mà Thái Sơn đang đứng.

- "Chỗ này thì khác mẹ gì bên kia đâu?"

- "Sao mà mày thiếu kiên nhẫn quá. Tao đã nói là phần đặc biệt nằm ở bên bàn bartender kia kìa."

Đăng Dương vuốt tóc, khẽ kêu lên một tiếng "hừ" để tỏ rõ sự bất mãn của mình đối với người bên cạnh. Ở quán quen, chỉ cần thấy bóng dáng nó bước vào thôi thì đã có ngay một ly whiskey được bưng đến. Khó chịu là vậy, nó vẫn chiều lòng thằng bạn nối khố mà tiếp tục luồn lách đến quầy bar nằm ngay trung tâm.

- "Cậu lần đầu tới đây hả?"

Đăng Dương theo thói quen mà đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới người trước mặt. Đó là một người bartender nhỏ nhắn, gầy gò với gương mặt góc cạnh. Anh ta đem lại cho nó cảm giác của một người trưởng thành và điềm đạm nhưng cũng vô cùng hiền lành, đến mức bản thân nó phải tự hỏi tại sao lại gặp anh ở một môi trường phức tạp thế này.

- "Ừ, tôi muốn xem thử nơi này có đủ thú vị để ghé qua lần nữa không."

- "Vậy à, cậu thử cái này coi có đủ thú vị không nhé."

Vừa nói, anh ta vừa đưa cho nó một ly cocktail mới pha chế xong. Đăng Dương khó hiểu nhìn anh, nó rõ ràng là chưa hề gọi bất kì đồ uống nào. Tuy vậy, nó vẫn quyết định cầm lấy và nhấp một ngụm lớn. Cảm giác đầu tiên đến với nó là sự cay xè nơi đầu lưỡi, kéo theo đó là sự hoà quyện của chút chua, chút đắng nơi cuống họng. Mùi vị đậm đà của whiskey, quế cùng một số loại gia vị khác cứ quẩn quanh nơi khoang miệng nó như luyến tiếc dòng chảy mịn màng vừa lướt qua. Dương uống thêm một ngụm nữa, nhắm mắt cảm nhận sự bùng nổ nơi vị giác mà thứ đồ uống đó mang lại. Lúc này, nó mới mở to mắt nhìn người đàn ông đang chờ đợi đầy kiên nhẫn trước mặt. Nó còn chưa kịp phản ứng thì anh ta bỗng nhiên bật cười.

.
.
.
Cảm giác kích thích nơi vị giác ấy chưa nguôi thì một cảm giác khác nơi lồng ngực lại tới. Phải nói sao nhỉ, đã rất lâu rồi Đăng Dương chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp như thế. Nụ cười rực rỡ như ánh hoàng hôn những buổi chiều ngày xưa nó cùng mẹ thường nô đùa trong vườn nhà. Nụ cười ấm áp khiến nó nhớ về người mẹ quá cố ngày bà vẫn còn bên cạnh. Nụ cười rạng rỡ như của chính bản thân nó những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Nụ cười ấy như bảo bọc, chở che, như xoa dịu tâm hồn vụn vỡ của nó dù cho trước đó vài phút cả hai vẫn chỉ là người dưng xa lạ.

- "Tôi xin lỗi, ban nãy cậu ngạc nhiên thấy có chút đáng yêu nên tôi lỡ cười..."

Người bartender thấy Dương đứng nhìn mình chằm chằm thì tưởng nó tức giận bèn rối rít xin lỗi.

- "Không có, không có, không phải đâu..."

Nó lắp bắp, rồi ngay sau đó chính nó cũng bất ngờ tột độ với bản thân mình. Trần Đăng Dương hai mươi hai năm cuộc đời lăn lộn trên với biết bao nhiêu con người nghiêm túc có qua đường có nam có nữ có nhưng chưa bao giờ biết lúng túng trước bất kì ai. Vậy mà giờ đây nó lại không biết phải phản ứng như thế nào trước một người đàn ông vừa quen biết. Hít một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh, Dương quay trở về với vẻ mặt lạnh lùng bình thường của nó.

- "Sao anh biết tôi uống được thứ nước kia vậy? Lỡ như tôi là một người bình thường không chịu được rượu mạnh thì có thể ngất ở đây luôn đó."

- "Chà, tôi đã làm ở đây đủ lâu để nhận ra được đâu là người có thể chịu được loại cocktail đó rồi."

Dương khẽ nhếch miệng cười.

- "Nhưng mà tôi cũng bắt đầu thấy thú vị hơn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC