Chương 5: Cô Dâu Phượng Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy nắng rất đẹp, Liễn Đẩu mở mắt thức dậy sau một giấc ngủ dài.

Đã trễ thế này rồi!

Nàng giật mình ngó lên cửa sổ. Mặt trời bấy giờ đã lên cao. Đoạn lập tức lao xuống giường sửa soạn chuẩn bị ra chợ bán. Chiếc xe hàng nhỏ bé lại tiếp tục lắc lư cùng nàng trên đường núi quen thuộc.

Đêm qua mải nói chuyện cùng Đại ác ma, nói đến mức quên cả thời gian sau này phải tiết chế lại, nếu ngày nào cũng vậy thì chỉ có đói chết thôi! Nàng vừa đi vừa thở dài suy nghĩ.
Mặt trời lên cao, phố xá người qua lại càng thêm đông đúc, bước chân đẩy xe của nàng thêm chút gấp gáp. Lại vô tình để nàng gặp phải một người. Người nọ đứng nơi gian hàng từ trước, vừa thấy nàng, gương mặt mệt mỏi thoáng lên nét mừng rỡ. Nếu là ngày trước, đứng trước hoàn cảnh như thế, tim Liễn Đẩu sẽ không thể kiềm chế được mà rộn ràng loạn nhịp, nhưng không hiểu sao giờ phút này nó lại bình thản lạ thường. Người nọ nhìn ra nét lãnh đạm trong mắt nàng chỉ trong một khắc vẻ mừng rỡ liền biến thành lúng túng.

"Liễn... cô nương!"

"Trẫm công tử?". Liễn Đẩu lướt mắt nhìn sang nở nụ cười lạnh nhạt.

"Ta xin lỗi! Hôm ấy..."

"Công tử nói gì ta không hiểu gì cả?". Liễn Đẩu đẩy xe hàng lướt qua y, sau đó tiếp tục bày hàng như thường lệ.

"Liễn cô nương.."

"Ngại quá! Nếu công tử có mua hàng thì đến lựa, còn không thì đừng chắn trước chỗ buôn bán của ta như vậy!". Nàng mỉm cười nụ cười lạnh tanh.

"Ta mua, lấy ta hai cái này!". Y cầm khăn the, mắt nhìn lấy nàng không rời.

Liễn Đẩu cẩn thận gói hai chiếc khăn đưa y, từ đầu đến cuối đều không nhìn lấy y một lần.

"Tổng cộng một hào tám!"

Y lặng lẽ trả tiền nàng rồi lặng lẽ quay đi.
Hoàng Ân trong lồng nhìn ra cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nha đầu này từng nói hắn nàng rất thích tên người phàm kia, mỗi lần gặp hắn nàng cũng nói rất nhiều, cười rất nhiều, ấy vậy mà hôm nay nói chuyện với hắn gương mặt lại nặng như đeo chì, chưa kể cả ngày đều u sầu ủ dột.

Có khi nào nàng thấy không khỏe trong người không? Loài người yếu ớt như vậy, có đủ thứ loại bệnh mà hắn không thể hiểu nổi.
Lỡ nàng bị bệnh gì thì sao?
Lỡ thình lình lăn đùng ra chết thì sao?
Hắn suy nghĩ mãi. Cả ngày cứ thế không yên. Đêm đó vào mộng không nói không rằng, lập tức vồ lấy nàng sờ đầu sờ trán.

"Ngài làm gì vậy?". Liễn Đẩu bị làm cho giật mình, giằng đầu ra khỏi tay hắn, chau mày khó hiểu.

"Ta xem ngươi bị bệnh gì?". Hắn nghiêm nghiêm túc túc, thành thật trả lời.

"Con đâu có bệnh. Ngài.... là đang mắng con sao? Hôm nay con đâu làm gì chọc giận ngài."

"Không bệnh sao hôm nay cả ngày mặt ngươi đều như lúc cha mẹ ngươi mất vậy?". Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay chọc chọc lên má nàng.

Liễn Đẫu nghe qua hơi bất ngờ, bất giác giật mình sờ mặt."Có sao?"

"Có!". Hoàng Ân thành thật gật đầu.

"Có lẽ vì... hôm nay con không vui!". Nàng thở dài mỉm cười, tiến đến gục đầu vào lòng hắn, gương mặt thoáng chút nét buồn.

"À! Vì không vui nên hôm nay lúc nói chuyện với cái tên... Cái tên Trẫm.. trẫm gì đó mặt ngươi mới như vậy đúng không?". Hắn vừa nói vừa diễn tả lại khuôn mặt như băng đá không chút cảm xúc lúc ấy của nàng.

Liễn Đẩu ngước lên nhìn qua không kiềm được liền phụt cười.
"Không phải! Nói đúng hơn thì...vì Trẫm công tử nên con mới không vui."

"Tức là ngươi không vui nên ngươi mới nói chuyện với tên Trẫm một cách không vui, sau đó ngươi lại càng không vui. Đúng chứ!". Hoàng Ân gật đầu ra vẻ rất thông hiểu.

"Ngài đang nói gì vậy? Lộn xộn hết cả lên!". Liễn Đẩu trong lòng hắn lúc này đã cười đến toàn thân run rẩy.

"Chẳng phải ngươi nói vậy sao?". Hắn nhìn nàng rúc rích cười mà nghệch mặt không hiểu.

"Không phải! Con nói chuyện với Trẫm công tử như vậy là vì con giận y. Vì giận y nên cả ngày con mới ủ dột.". Liễn Đẩu ngưng cười kiên nhẫn giảng giải lại.

"Giận?"

"Là người đó làm chuyện tổn thương con, con không muốn nói chuyện với người đó nữa. Đó là giận."

"À. Vậy giận sẽ khiến ngươi không vui?".

"Đúng!".

"Ừm! Ta không thích ngươi không vui!". Hắn trầm ngâm đáp lời. Lại nhớ đến những ngày cha mẹ nàng mất, những lúc đó nguyên thần hắn thu về ít ỏi đến đáng thương. Thành ra tốt nhất là nàng đừng bao giờ không vui.

Chỉ có điều những suy nghĩ đó của hắn Liễn Đẩu vốn không hề biết. Điều duy nhất nàng biết bây giờ là sau khi nghe những lời nọ, tim nàng phút chốc không kiềm được mà điên cuồng loạn nhịp.
Hóa ra trên đời này còn có người không muốn nàng không vui.

------*****--------

Yên tiêu vi nguyệt đạm trường không,
Ngân Hán thu kỳ vạn cổ đồng.
Kỷ hứa hoan tình dữ ly hận,
Niên niên tịnh tại thử tiêu trung.(*)

(*) Bài thơ Thất Tịch của Bạch Cư Dị.

( Bản dịch )
Trăng mờ trời đạm khói lồng mây,
Ngân Hán ngàn thu chẳng đổi thay.
Bao nỗi hoan tình cùng ly hận,
Hằng năm đều đọng tại đêm này.

Hôm nay đã là Thất Tịch rồi. Liễn Đẩu rất thích những lễ hội như thế này. Có lễ hội, có vui chơi thì đèn lồng nhất định sẽ được mua về trang trí. Những ngày như thế là những ngày nàng làm ăn tốt nhất trong năm. Sau khi bỏ hàng những chỗ khác, năm nay có chút đặc biệt là nàng sẽ bỏ đèn cho cả thanh lâu. Bình thường Liễn Đẩu cho rằng mình là con gái nhà đàng hoàng, những nơi trăng hoa thế này ra vào không tiện, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, rất khó cho việc lấy chồng sau này. Nhưng bây giờ thì khác rồi, giấc mộng lấy chồng của Liễn Đẩu vốn đã hòa vào nước Tây Hồ tan biến không còn chút dấu vết. Vì rốt cuộc nàng cũng chấp nhận sự thật rằng chẳng ai trên đời này đồng ý lấy một kẻ như nàng. Nam nhân không đáng tin, hôn nhân không đáng tin vẫn luôn là ngân lượng đáng tin hơn. Liễn Đẩu tâm tâm niệm niệm chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền thì nửa cuộc đời về sau của nàng dù cô độc nhưng ít ra sẽ không khổ sở.

Liễn Đẩu hít một hơi sâu, lấy hết cam đảm đẩy xe hàng vào kỷ viện. Lần này nàng không chỉ bán đèn mà còn nhận luôn công việc trang trí, treo đèn. Hành lang nơi này vừa dài vừa rộng, thành ra công việc của nàng kéo dài khá lâu. Về phần Hoàng Ân, hắn được nàng dẫn theo vào cùng, rốt cuộc cứ ngồi trong lồng, nhàn tản đến phát chán nên quyết định tự mở lồng bay đi lung tung. Hắn bay ngang một căn phòng tiếng nói bên trong khiến hắn dừng lại.

"Không biết đâu! Người ta giận chàng rồi!".
Hắn lượn người đậu lên bậu cửa, ghé mắt nhìn vào. Bên trong là một nam một nữ đang ngồi trên giường.
"Ta sẽ làm nàng hết giận ngay đây!". Nói xong người nam tiến đến đặt môi lên môi người nữ, rồi miết dần xuống bên dưới. Một lát sau chỉ nghe từng tiếng thở đều đều cùng mấy âm thanh không rõ là đang nói gì.
Có vẻ như nữ nhân nọ thật sự không còn giận nữa. Hoàng Ân sau một hồi chăm chú quan sát liền gật gù đập bay đi.

Sau khi treo đèn xong trời đã sập tối, Liễn Đẩu liền quay về thị tập dọn hàng. Đằng xa một đám người hung hăng bước đến. Đó là đám lưu manh chuyên thu tiền bảo vệ ở chợ này. Chuyện thu tiền không lấy làm lạ với người ở chợ, nhưng gần đây bọn chúng vừa đổi thủ lĩnh, tên này so với tên cũ còn tàn ác hơn, tham lam hơn bình thường bọn chúng chỉ thu buổi sáng, sáng nay đã đến thu tiền, chiều lại đến. Người dân chợ kiếm chẳng được bao nhiêu bọn chúng thì ăn trên tiền xương máu của họ, thật sự là hiếp người quá đáng.
Liễn Đẩu từ xa thấy bọn chúng đang thu tiền, liền thở dài lấy tiền ra chuẩn bị.

"Giỡn mặt với bọn tao sao? Không có tiền, không có tiền thì đừng có bán nữa!". Chúng vừa nói vừa xô ngã, đạp đổ hàng rau của một lão bà. Lão bà té xuống nền đất, bị chúng đánh đến chỉ biết co người run rẩy khóc. Liễn Đẩu nhìn thấy cảnh này. Vừa phẫn uất vừa đau lòng, liền không suy nghĩ lao đến chắn trước mặt bà lão.

"Đừng mà các đại ca! Để ta trả tiền dùm bà lão. Mọi người bỏ qua đi mà!". Vừa nói vừa giả lả mỉm cười chìa ra hai phần tiền.

"Hửm! Ai đây! Ở cái chốn xó xỉnh này mà cũng có một mỹ nhân nghiêng nước như vậy sao?". Tên cầm đầu bước đến đưa tay nâng mặt nàng biểu hiện kinh ngạc.

"Đại ca khéo đùa!". Liễn Đẩu gượng cười giằng mặt khỏi tay hắn."Tiền ta để ở đây. Các đại ca rộng lượng bỏ qua cho Từ bà bà! Bà cháu ta xin mang ơn!". Nàng đặt tiền vào thúng rau. Xoay người ôm Từ bà bà đứng dậy quay đi.

"Tiền tất nhiên phải lấy! Còn lấy thêm thứ khác nữa!". Vừa nói vừa chụp vai nàng gọi lại.

Giây phút ấy, Không chỉ Liễn Đẩu, mà mọi người có mặt ở đó đều thất kinh. Một tên thuộc hạ kề tai hắn nói khẽ.

"Đại ca! Con nhỏ này không được đâu! Nó... Xui lắm!".

"Mày điên hả! Đẹp vậy có gì không được!"
"Tại đại ca từ nơi khác đến không biết! Con nhỏ này lúc bảy tuổi từng được mang tế sơn thần, nhưng không hiểu sao lại không chết. Chưa kể lần trước có đám cho vay định bán nó vào lầu xanh trả nợ, không hiểu sao đám đó bỗng dưng hóa điên, trên mặt còn bị thích chữ "dâm" trông rất khó coi*.Cả làng đều nói nó tà lắm. Không nên dây vào!"

(*) khúc này trong truyện khác của mình là Nhất Tiếu Lưu Phong. Các bạn muốn biết rõ thì đọc thử hén.

"Tà cỡ nào chứ!". Hắn nhếch mép không quan tâm. Tiến đến gần Liễn Đẩu. Một tay chộp lấy vạt áo nàng, lại bị nàng hất đi.

"Có cá tính nha!". Hắn tiếp tục vươn tay còn lại chộp vai nàng.

"Đừng chạm vào ta! Đồ khốn!". Một lần nữa nàng hất tay hắn đi. Lần này còn tặng thêm một câu chửi.

"Đồ khốn! Ngươi chửi ta đồ khốn?.". Lại bổ đến túm tóc nàng."Cứng miệng thật! Ta thích!". Vừa nói vừa cười đó khả ố.

Liễn Đẩu bị túm tóc đau điếng bèn vơ lấy một bình sứ hướng về phía hắn đập mạnh.

"Mẹ kiếp!". Tên ác bá bị nàng đánh trúng, loạng choạng ôm đầu đầy máu. Đôi mắt long lên lửa giận. "Con khốn!". Dứt lời liền giáng cho nàng một cái tát"Để xem hôm nay gia làm sao dạy dỗ ngươi"

Liễn Đẩu lãnh cái tát trời giáng, cả người không đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn kẻ nọ từ từ tiến đến gần mình. Trong lòng vừa hoảng sợ, vừa căm ghét. Nàng lấy hết can đảm nắm một nắm cát quăng về phía hắn, vơ đòn gánh bên cạnh vừa đánh vừa hét lớn.

"Nói cho ngươi biết bà đây không những đã hụt chết một lần, mà là những ba lần, ma quỷ bà còn không sợ, sẽ sợ thứ khốn nạn như ngươi sao? Sẽ sợ ngươi sao?". Nàng cứ vơ đánh loạn xạ, đến khi bị đám đàn em của hắn bắt lại, khóa cả tay chân quỳ sụp trên đất.

"Khốn khiếp! Khốn khiếp!". Tên ác bá bị đánh đến bầm tím, lau mép tức giận, chân liên tục đá về phía nàng

Liễn Đẩu bị ép quỳ trên nền đất, môi rách bật máu vẫn cắn chặt ngước lên trừng mắt nhìn đám người nọ. Tên thủ lĩnh càng điên máu, liên tục đạp thêm vài cái vào ngực nàng. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng dã man nọ đều không khỏi đau lòng.

"Các...các đại ca. Bỏ qua cho con bé đi. Nó còn nhỏ. Đánh nữa sẽ chết mất.". Một người dân chợ sợ sệt lên tiếng.

"Câm! Tin ta giết luôn các ngươi không! Còn không mau biến.".
Hắn như con thú điên vừa hét vừa chỉ vào đám dân chợ. Mọi người thấy thế dù xót xa cũng không ai dám lưu lại.
Đến khi mọi người tản hết. Hắn tiến đến gần bóp mạnh cằm nàng chất vấn.

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Có chết cũng phải lôi đám bỉ ổi các ngươi chết cùng!". Nàng nhếch mép, phun vào mặt hắn một bụm máu.

"Khốn.". Lần này có vẻ hắn thật sự cuồng tính. Vơ cái đòn gánh liên tục nện vào bụng nàng. Mấy tiếng bùm bụm vang lên đến là bi thương. Từ đầu đến cuối nàng cố không bật ra một tiếng rên rỉ. Đến lúc không còn kiềm được nữa. Nàng thét lên một tiếng rồi gần như lịm hẳn. Tiếng kêu đau đớn hòa cùng tiếng đòn roi vọng đều một góc chợ. Khiến ai nấy nghe đều tê buốt cõi lòng.

Liễn Đẩu bị đánh đến không kêu được nữa, đôi mắt yếu ớt vẫn ngước lên trừng hắn không nói gì. Tên ác bá như bị khiêu khích, từ đòn giáng xuống nàng càng tợn. Thân hình gầy gò của nàng run rẩy theo đòn roi, chỉ một chốc sau, liền nôn ra một bụm máu đỏ thẫm. Hoàng Ân trong lồng nhìn qua lòng nóng như lửa đốt.
Nha đầu ngu ngốc này đang làm cái quái gì vậy. Cứ như thế nhất định sẽ bị đánh đến chết. Hắn trong lồng đập cánh loạn xạ.
Liễn Đẩu bị đánh đến thần trí mơ hồ. Rốt cuộc nàng cũng không chịu được mà gục đầu ngã khụy. Chính ngay lúc đó một bàn tay mạnh mẽ vực nàng trở dậy. Liễn Đẩu yếu ớt ngước nhìn khuôn mặt người nọ đang bừng bừng lửa giận, nhưng trên môi nàng đột ngột hắt ra một nét cười nhè nhẹ như an tâm.

"Ngươi điên sao? Chán sống rồi đúng không? Nếu thật sự chán sống chỉ cần nói ta. Ta nhất định một phát giúp ngươi kết liễu. Sau đó sẽ moi óc ngươi ra xem trong đó chứa cái quái gì mà có thể ngu ngốc như vậy". Hoàng Ân trán nổi đầy gân xanh, mắt phát tia lửa còn miệng không ngừng mắng chửi.
Liễn Đẩu không nói chỉ mỉm cười lắc đầu, lê từng bước khó nhọc về phía hắn.

"Nè! Tránh xa ta ra một chút, ngươi bây giờ đầy máu, vừa bẩn vừa khó coi.". Hoàng Ân vừa nói vừa bịt mũi vừa lui người về phía sau.

Bấy giờ Liễn Đẩu thật sự đã cạn kiệt sức lực. Nàng ngã xuống, gục hẳn vào lòng Hoàng Ân.

Ấm quá!

"Ầy! Bẩn!". Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng đầy bất mãn. Rất nhanh sau đó liền chuyển ánh nhìn đầy âm lãnh của mình sang tên ác bá đang run rẩy.
"Tất cả là tại ngươi, khiến nha đầu nàng vừa bẩn vừa tanh máu như thế này!"

"Ta...ta...Ngươi...ngươi là cái gì. Tại.... tại sao?". Hắn vừa lắp bắp vừa nhìn quanh đám đệ tử bấy giờ chỉ còn là những cái thây bê bết máu. Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Kẻ trước mặt đây thình lình xuất hiện, thình lình giết sạch người của hắn. Mọi thứ diễn ra chỉ trong chưa đầy một khắc.
"Bảo Diêm Vương trả lời.". Hắn cười lạnh phất tay áo. Chỉ nghe tên ác bá nọ rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó chỉ còn trơ lại một bộ xương trắng.
Xong việc liền ôm nàng phất tay áo ý định trở về. Nhưng phất mãi không về đến nhà được. Chẳng lẽ nguyên thần sử dụng hết rồi sao? Vậy là phải tự mang nha đầu này về nhà sao? Sao mà số hắn khổ thế này! Hắn nhăn mặt đau lòng cho cảnh tượng thê thảm của mình. Đang đi về lại thấy từ xa một người hớt hải chạy đến. Hắn biết kẻ này, là cái tên Trẫm Trẫm gì đó khiến nha đầu này không vui. Người nọ nhìn hắn khuôn mặt ngạc nhiên thất thần.

"Ngươi.. Ngươi là ai? Mau buông Liễn Cô nương xuống."

Hoàng Ân đưa mắt nhìn hắn rồi tiếp tục đi thẳng.

"Ta nói ngươi mau buông Liễn cô nương xuống.". Trẫm Kha một lần nữa chạy đến chắn trước mặt Hoàng Ân.

Hoàng Ân trán nổi gân xanh. Nếu có thể hắn thật sự chỉ muốn giết chết tên này ngay lập tức.

"Ngươi không buông nàng xuống ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi."

Tên người gàn gở ,dơ bẩn này đang đe dọa hắn?
"Ngươi có bao nhiêu mạng để liều?". Hoàng Ân xoay đầu cười lạnh. Bấy giờ gân xanh đã nổi đầy trán.

"Ngươi thử xem!". Trẫm Kha kiên quyết tiến đên chắn trước mặt.

Chỉ thấy Hoàng Ân khẽ mỉm cười, đôi mắt vô hồn phủ thêm một tầng tàn ác.

"Khục!". Liễn Đẩu trên tay Hoàng Ân giật nhẹ, ho khục ra một bụm máu đỏ thẫm.

"Liễn cô nương!". Trẫm Kha cuống quýt lao đến.

"Bẩn!". Hoàng Ân cau mày. Lách người tránh y. Đã mang trên tay một con người dơ bẩn, bây giờ còn động phải tay này. Đã bẩn càng thêm bẩn.

"Để ta mang nàng ta đến đại phu.". Trẫm Kha không để ý thái độ khinh miệt nọ, chỉ khẩn khoảng cầu xin.

Hắn không đáp, chỉ tiến bước đi thẳng. Đại Phu là ở đâu? Đến đó làm quái gì?

"Cứ thế nàng sẽ chết mất!".

Vừa nghe chữ chết xẹt qua thì da đầu Hoàng Ân bất giác tê rần."Chết sao? Không chết được!"

"Vậy mau đưa ta mang nàng đến đại phu."

"Tại sao phải đưa ngươi? Ngươi mau dẫn ta đến chỗ Đại Phu gì đó đi!". Hắn thật sự không muốn buông nàng ra vào lúc này. Nếu thật sự nàng sắp chết thì đây là lần cuối hắn hấp thu được nguyên thần của mình. Phải tranh thủ hấp thu càng lâu càng tốt.

Trẫm Kha thấy tình hình cấp bách không muốn tranh cãi nữa, liền đi cùng theo hắn đến đại phu.

Đến y trang lớn nhất kinh thành. Vị Đại phu già đang bắt mạch chẩn bệnh, vừa nhìn thấy nàng liền cả kinh, gấp gấp chạy đến sơ cứu cho nàng.

"Tại sao cô nương này thành ra bộ dạng như thế!". Sau khi sơ cứu ông vừa bắt mạch thở dài.

"Nàng ta không sao chứ?". Trẫm Kha sốt ruột hỏi đại phu.

"Ta đã châm cứu, có lẽ không ảnh hưởng tính mạng. Nhưng lục phủ ngũ tạng bị tổn thương khá nghiêm trọng. Cần phải chăm sóc cẩn thận.". Nói đoạn lại chậc lưỡi."Kẻ nào lại nỡ xuống tay tàn nhẫn với một cô nương như thế!"

Không gian tĩnh mịch. Không ai buồn nói nữa, cũng không ai buồn trả lời.

Hơn nửa ngày, Liễn Đẩu mới dần tỉnh lại. Việc đầu tiên nàng làm là đưa mắt nhìn quanh.

"Liễn cô nương.". Trẫm Kha liền chạy đến bên giường, đôi mày cau lại, ánh mắt không giấu được đau lòng. "Cô không sao chứ."

Liễn Đẫu chưa đáp vội, mắt vẫn dáo dác nhìn quanh. Vừa nhìn thấy bóng hắc y quen thuộc nọ bất giác khuôn mặt giãn ra một nét an tâm.

"Kẻ..kẻ này là ai?". Trẫm Kha nhìn theo ánh mắt của nàng, lên tiếng hỏi.

"Ngài... Ngài là biểu ca của ta.". Liễn Đẩu khó nhọc đáp lời.

"Biểu ca...nhưng ta chưa từng nghe nàng có biểu ca."

"Ngài ấy là họ hàng xa của ta, ở tận Quảng Bình mới đến.". Liễn Đẩu lơ đễnh trả lời. Mẹ nàng từ nói quê mẹ ở Quảng Bình. Nơi đó rất đẹp, rất đẹp.

"Nhưng dù sao hai người nam nữ khác biệt, ở cùng sẽ khó tránh dị nghị."

"Có dị nghị cũng là ta bị, ta không để tâm thì công tử cũng không nên lo lắng.". Nàng quay sang y tươi cười đáp lễ.
Hoàng Ân nhìn hai kẻ người phàm này nói chuyện nhảm nhí. Đầu óc cứ u u cả lên. Vô cùng khó chịu.
"Nói nhiều quá, tỉnh rồi thì đi về nhà thôi!". Nói xong liền xoay lưng ra cửa, không đợi nàng đáp lời.

"Về gì? Nàng ta đang rất yếu.". Trẫm Kha ngạc nhiên hai tay ghì lấy vai Liễn Đẩu ý đỡ nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng nàng chỉ khẽ gỡ tay y cười cười. "Ta đỡ nhiều rồi. Mình cùng về thôi. Trẫm công tử cáo từ". Liễn Đẩu bước xuống giường, hướng theo bóng lưng đen xì nọ, lảo đảo theo sau.

Trong một khắc, Trẫm Kha bất giác giật mình. Ánh mắt đó, chẳng phải đã từng dành riêng cho mình y sao? Y ngước nhìn theo bóng hai người khuất dần. Trái tim khẽ nhói. Có phải y bị bệnh rồi không, có nên bảo đại phu giúp y moi nó ra xem là bệnh gì không?
----***----

"Ngài đi chậm một chút, đợi con với."

"Ngài ơi!". Liễn Đẩu đi một lát cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng không tài nọ bắt kịp người trước mặt.

"Ngươi im cho ta!". Hắn quay ngoắt lại, trừng mắt quát nàng."Ta chưa tính với ngươi. Hôm nay ngươi làm gì vậy. Tại sao lại khiêu khích tên đó. Ngươi cứ như đám người hèn nhát xung quanh không được sao? Van xin hắn, thậm chí cúi xuống liếm giày cho hắn. Van hắn đừng giết ngươi. Tội gì ngươi phải làm vậy? Ngươi biết...ngươi... Ngươi không thể chết không. Ngươi.... Ta phát điên mất. Nha đầu ngu ngốc ngươi. Biết ta lúc đó trong lòng ta đã...khó chịu như thế nào không? giống như lửa đốt vậy. Thật điên tiết. Còn lần sau nữa ta nhất định giết chết ngươi. Tự tay giết chết ngươi.". Hoàng Ân tức giận tuông ra một tràng. Lỡ nàng chết đi nguyên thần của hắn phải làm sao, sống cả đời còn lại với linh lực thảm hại này, có phải khổ hắn không?

"Đó là lo lắng!".Liễn Đẩu lên tiếng cắt ngang.

"Hửm!". Hắn nhíu mày không hiểu.

"Ngài nói lòng ngài như lửa đốt. Đó là lo lắng. Ngài đang lo cho con!". Nàng khẽ cười, bờ vai run run.

"Đó là lo? Ừ! Vậy ta rất lo cho ngươi.". Hắn suy ngẫm một chút rồi gật đầu chấp nhận.

Liễn Đẩu nghe lời này từ chính miệng hắn thốt ra bất giác có hơi sững người, rất nhanh sau đó nụ cười trên môi thêm vài phần rạng rỡ. Hóa ra trên đời còn có người lo lắng cho nàng!

Đi thêm một lúc, Liễn Đẩu cảm thấy toàn thân đau buốt, đến mức thở cũng khó nhọc mới hướng bóng lưng y lên tiếng.
"Chân con không đi nổi nữa. Hay là ngài cõng con đi!"

"Cái gì?". Hoàng Ân không tin vào tai mình. Quay đầu hỏi lại.
"Chân con đau lắm, không đi nổi nữa, ngài cõng con đi!". Liễn Đẩu rành mạch nói lại một lần.

Lần này hắn biết chắc mình không nghe nhầm. Đôi mắt lành lạnh ác ý nhìn về phía nàng.

"Ngươi ra lệnh cho ta?"

"Không! Là nhờ ngài!". Liễn Đẩu tất nhiên nhìn ra hắn đang biểu lộ vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net