4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Hyukkyu cũng không đồng ý đi ăn với Minhyung, anh nghĩ bạn nhỏ làm gì cũng chỉ nhiệt huyết ba phút không bao lâu sẽ quên thôi.

Kết quả mấy ngày sau, khi vừa tan làm ra cửa anh đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, có muốn bỏ qua cũng không bỏ được.

Minhyung mặc đồ vô cùng lòe loẹt, đều là mẫu mới nhất hiện tại, còn đeo kính râm, người tựa lên cửa xe, nhướn mày với Hyukkyu, dáng vẻ như mấy thiếu niên bất lương trốn học, cười như mặt trời tỏa nắng, "Luật sư Kim, chào buổi tối!"

Các đồng nghiệp xì xào bàn tán, thảo luận xem Hyukkyu làm sao quen được 'thiếu niên xã hội đen' kia.

Ngược lại Geonhee nhận ra người này, giật mình hỏi Hyukkyu, "Anh, đây không phải cháu trai chủ tịch Lee sao, hai ngày trước còn bị vệ sĩ túm lấy nhìn rất thảm hại, sao nay lại khác đến vậy?"

Hyukkyu không hiểu, thầm nghĩ đứa nhỏ này rất cố chấp, vì một bữa ăn mà chặn cửa tan làm của anh mấy ngày liền. Thế là anh nói tạm biệt Geonhee, sau đó lặng lẽ thở dài, đi đến bên chiếc xe thể thao kia, đừng trước mặt Minhyung, mặt không cảm xúc mở miệng nói: "Cậu muốn làm gì?"

Minhyung thấy Hyukkyu để ý đến mình thì hào hứng tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt long lanh xinh đẹp như mắt mèo, em kích động nói, "Em muốn mời anh ăn cơm mà! Không phải ngày đó đã nói rồi sao!"

"Bắt buộc phải ăn sao?"

Minhyung mím môi, dáng vẻ đầy tủi thân, đôi mắt lấp lánh xuất hiện một tầng hơi nước, "Nói như thể em ép anh vậy? Chỉ là muốn cảm ơn thôi... Anh xem em cũng không gọi anh là 'anh đẹp trai', mà gọi là luật Kim, đã rất trang trọng rồi!"

Các đồng nghiệp đi qua đều ném ánh mắt tò mò về phía hai người, vì nhìn từ bên ngoài rất giống 'luật sư xấu xa bắt nạt trẻ con'.

Vẻ ngoài của Minhyung vừa mặn vừa ngọt, lúc này em hơi cúi đầu, tóc mềm rũ xuống, mắt hơi hướng lên, gương mặt bụ bẫm kèm theo em đang chu môi, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Thế là Hyukkyu bất đắc dĩ thở dài, "Một bữa cơm là được?"

Nghe được lời này, Minhyung vừa rồi còn tủi thân mây mù vây quanh lập tức trời quang, đôi mắt lại sáng lấp lánh, vẻ mặt mong đợi, "Nếu cơm nước xong có hoạt động giải trí khác thì càng tốt!"

Tất nhiên Hyukkyu không muốn, anh mở miệng nhưng không nói gì, xoay người mở cửa xe, "Ăn thì được, cơm nước xong tôi còn phải về làm báo cáo."

Vậy cũng được, Minhyung thỏa mãn, vui vẻ lên xe, hỏi Hyukkyu, "Anh muốn ăn gì?"

Hyukkyu không quan tâm chuyện ăn gì, chỉ muốn nhanh hoàn thành 'nhiệm vụ' này, tiện thể dỗ bạn nhỏ cố chấp này một chút, vậy nên thuận miệng đáp, "Cậu muốn ăn gì thì ăn đó."

Kết quả lời này khiến bạn nhỏ hưng phấn hơn, "Luật sư Kim, anh thật chu đáo! Chiều em như vậy!"

Đối diện với đứa nhỏ tự mình đa tình, Hyukkyu cũng cạn lời, nhưng ngại nói một câu 'cậu nghĩ nhiều rồi' làm tổn thương lòng tự trọng của em, nên đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như đang thưởng thức phong cảnh.

Minhyung khởi động xe, vui vẻ xuất phát, trên đường miệng cũng không ngừng tán gẫu với Hyukkyu, Hyukkyu cũng câu được câu mất đáp lại em.

Minhyung nói muốn đến nhà hàng mình thích nhất, nơi đó được nhiều lần chọn làm nơi tụ họp với bạn em.

Hyukkyu đột nhiên hỏi em, "Năm nay cậu học năm hai đại học?"

"Đúng vậy." Bạn nhỏ gật mạnh đầu, một dạng mình là người lớn, "Đã nói em lớn rồi, đã là năm thứ hai đại học!"

Hyukkyu không hiểu em tự hào gì về điều này, tiếp tục nói, "Ở đại học nào?"

"Đại học Kyunghee."

Hyukkyu cảm thán. Quả nhiên nhà giàu, học cũng là học trường tư thục đứng top.

"Môn học nhiều không?"

"Vẫn... tạm ổn." Nói đến đây Minhyung chột dạ, từ khi nhập học đến giờ còn chưa lên lớp, ngay cả thời khóa biểu xem thế nào cũng không biết, ai biết có học nhiều hay không chứ!

Hyukkyu nghe xong, suy nghĩ một lúc nói: "Tôi nhớ chương trình đại học năm hai nhiều lắm, vậy sao mỗi chiều đều rảnh rỗi đến công ty luật của tôi vậy, hơn nữa còn cách rất xa đại học Kyunghee?"

Xong rồi, bị hỏi đến điểm mấu chốt, bạn nhỏ lập tức chột dạ, thầm nghĩ không hổ danh là luật sư nổi tiếng, khả năng phân tích logic tuyệt đối đáng tin cậy.

Em vội kiếm cớ đổi trọng tâm câu chuyện, "À, luật sư Kim thích ăn hải sản không? Nhà hàng kia có cơm chiên hải sản ngon lắm!"

"Cậu trốn học đến đây hả?"

Minhyung bị vạch trần thì lúng túng sờ mũi một cái, vừa hay gặp đèn đỏ, em dừng xe, quay đầu khẽ liếc Hyukkyu, thấy anh đang nghiêm túc nhìn mình, đột nhiên có cảm giác bị giáo viên bắt phao, Minhyung mơ hồ yếu ớt nói, "... Thật ra tiết cuối là tiết thể dục, nên có trốn cũng không sao..."

"Ba ngày liên tiếp tiết cuối là thể dục?"

"À..."

Không thể lừa được luật sư Kim nên Minhyung dứt khoát bỏ cuộc, cười hiền nói thật với anh, "Học đại học mà, chỉ cần giảng viên không điểm danh thì có đi hay không cũng được, cho dù điểm danh cũng không sao, nhờ bạn học đáp giúp là được, mà không đáp cũng không sao, chỉ là cuối kỳ rớt tín chỉ thôi."

Thấy em nói thoải mái như vậy, Hyukkyu cạn lời, hỏi lại em, "Cậu không lo bị rớt tín chỉ?"

"Có gì phải lo lắng chứ!" Minhyung thoải mái nói, "Rớt thì rớt thôi, cho dù không tốt nghiệp, em vẫn được đến công ty của chú làm việc mà, cũng không lo không tìm được việc."

Lời này ngược lại nhắc nhở Hyukkyu, chính xác bạn nhỏ này là phú nhị đại, giá trị bản thân rất cao, căn bản không cần lo đến chuyện công việc. Có thể phú nhị đại đều không cần lo lắng tương lai, trong lòng bọn họ đều không có lý tưởng gì nên cả ngày mới rảnh rỗi đi gây sự.

Hyukkyu một hồi lâu cũng không nói gì, thật ra anh cũng không suy nghĩ gì, mà cảm thấy không muốn nói, dù sao bạn nhỏ cũng không phải họ hàng nhà mình, nói nhiều lời lại thành không hay.

Nhưng anh không nói chuyện khiến Minhyung chột dạ, vừa lái xe vừa vụng trộm nhìn anh, phát hiện mặt Hyukkyu không đổi sắc, Minhyung giật mình sợ mình vừa nói mấy lời càn quấy khiến Hyukkyu cảm thấy phản cảm. Nên em vội đổi trọng tâm câu chuyện, cười hỏi, "Vừa rồi còn chưa trả lời em, anh thích hải sản không?"

Hyukkyu đáp, "Cũng được, tôi không kén ăn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net