Lost and Found_Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/PART 2/


Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh. Khi Lâm Ngạn Tuấn thức dậy, y thấy Trần Lập Nông đang vùi vào cổ mình tư thế âu yếm mà ngủ ngon lành, đang lo lắng tìm cách đẩy người ra, đối phương đã ngái ngủ mà mở mắt.

“Sao lại ôm tôi vậy?” Giọng của Trần Lập Nông khàn khàn.

“…” Lâm Ngạn Tuấn thành công nghẹn họng, nhưng không thèm giải thích, sáng sớm phản bác “Rõ ràng là cậu ôm tôi,” loại đối đáp gây mất hứng này không cần thiết phải nói.

Lâm Ngạn Tuấn lấy cớ mua thuốc lá đòi dừng xe ở một góc cách công ty một khoảng. Kỳ thật chỉ là không muốn mọi người từ công ty thấy họ xuất hiện cùng nhau. Lý do này thật sự có chút vụng về, thế nhưng Trần Lập Nông cũng ngoan ngoãn không vạch trần y.

“… Này!” Người chuẩn bị đẩy cửa ra khỏi xe đột nhiên bị một lực kéo lại, người kia lập tức đứng dậy hôn hôn môi y. Lâm Ngạn Tuấn trừng mắt nhìn tên đánh lén kia, đối phương cười đến làm người không thể giận. “Đây là nghi thức xác nhận mối quan hệ chính thức của chúng ta.”

Lâm Ngạn Tuấn đứng bên đường và nhìn chiếc xe đi mất. Thật dài thở ra một hơi, y phớt lờ đôi tai nóng bỏng nghẹn khuất bước đến cửa hàng tiện lợi. Quả nhiên thời gian làm việc sáng sớm không có lấy một lần là hài lòng.

Thời hạn do nhà máy in đưa ra đã gần kề, nhưng tác giả phụ trách vẫn chưa giao bản thảo. Chỉ công việc hiệu đính thôi đã đủ để mọi người bận rộn quay cuồng, và những nhân viên trong ban biên tập mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Cách ban biên tập 20m vẫn có thể nghe thấy hết đợt này đến đợt khác chuông điện thoại cùng những giọng nói sang sảng.

Lâm Ngạn Tuấn vừa kết thúc cuộc trò chuyện với nhà máy in, ngã vào ghế dựa mệt mỏi xoa huyệt thái dương. Màn hình máy tính còn dừng lại ở khung thoại chat với tác giả, từ trên xuống dưới đều là y tận tình khuyên bảo thúc giục tin tức bản thảo, đối phương lại giống như đang ẩn thân liên tiếp hai ngày không có một lời hồi đáp.

Tác giả do y phụ trách nên y là người hiểu rõ nhất tính khí của cậu ta. Lâm Ngạn Tuấn liếc nhìn đồng hồ và quyết định bớt thời gian tùy tiện ăn đại một bữa cơm trưa, sau đó đi một chuyến đến nhà của tác giả.

“A, xin lỗi… Là cậu?” Lúc đi qua chỗ ngoặt y đụng phải người mới vừa bước ra từ thang máy, Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu, là Trần Lập Nông.

Lâm Ngạn Tuấn nghĩ định luật của Murphy đúng là xấu xa, càng không muốn gặp phải thứ gì, thứ đó càng đến.

“Tôi vừa trở về từ một cuộc khảo sát trong hiệu sách, còn anh thì sao?” Trần Lập Nông không e dè.

Lâm Ngạn Tuấn cau mày, “Tôi định đến nhà của tác giả. Sắp đến hạn chót nộp bản thảo.”

“Được rồi, anh đã ăn trưa chưa?”

“Này, tôi đã nói …” Lâm Ngạn Tuấn nhìn nhìn những người đi ngang qua xung quanh, “Cậu có thể đừng quá phận tự nhiên ở chung với tôi tại công ty như vậy không? Rốt cuộc thì trong mắt người khác, giữa chúng ta không tồn tại mối quan hệ nào để có thể trò chuyện thân mật.”

“Vậy hôm nay chúng ta về nhà cùng nhau đi.” Trần Lập Nông không quan tâm đến thái độ cố tình xa lánh có chủ ý của y.

Hừ, vẫn là nói vô ích. Lâm Ngạn Tuấn phức tạp mà liếc mắt nhìn đối phương một cái, trả lời “Hôm nay không rảnh,” liền hướng đến cửa thang máy định rời đi.

“Tôi cũng có thể đến nhà của anh.”

“Bộ cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

“Tiền bối.”

“Cậu!”

Lâm Ngạn Tuấn nghe thấy cách xưng hô này liền mẫn cảm quay lại, mặt đỏ tai hồng mà đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, thừa dịp xung quanh không ai túm lấy Trần Lập Nông kéo đến một lối thoát hiểm ít người qua lại.

“Tôi rõ ràng đã nhắc nhở cậu rằng tôi không muốn người khác biết về chuyện riêng tư của mình!” Huống chi cái xưng hô này sẽ làm y lập tức nghĩ đến mấy chuyện cũ hư hỏng chính mình thời niên thiếu đã làm ra, nếu không phải biểu tình của Trần Lập Nông quá mức vô tội, y thậm chí hoài nghi tên nhóc này căn bản không có quên chuyện năm đó, mà cố ý đùa bỡn với y.

“Gọi như vậy có vẻ tôi và người khác không giống nhau.” Trần Lập Nông trả lời thực thành thật.

“Cậu có biết tại sao hôm qua tôi lại đồng ý duy trì mối quan hệ với cậu không?” Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào mắt hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bởi vì tôi cảm thấy cậu rất biết điều, rất thức thời, sẽ không làm tôi cảm thấy bối rối.”

Trần Lập Nông nghe y nói xong câu này im lặng vài giây, mới tiếp tục mở miệng, “Nhưng không phải chúng ta đã xác nhận thân phận của nhau sao, là đàn em hẳn phải đối xử đặc biệt với tiền bối.”

Tuổi không lớn, lại hay lý sự, cùng tên nhóc này nói đạo lý hoàn toàn là một sai lầm.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn gương mặt tươi cười của Trần Lập Nông “ha hả” cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm muốn chơi tới cùng với tôi đúng không, trong lòng không khỏi ảo não, buổi tối hôm đó y nhất định là bị ma xui quỷ khiến mới có thể đem chính mình ném vào cái bẫy khó có thể bứt ra này.

“Gọi tôi là Lâm Ngạn Tuấn đi.” Y có chút buồn bực mà nói.

“Ơ, vậy có được không?” Đôi mắt của Trần Lập Nông sáng lên.

Đương nhiên là không! Lâm Ngạn Tuấn ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng y miễn cưỡng có thể xưng kiểu không câu nệ tiểu tiết với người khác, nhưng đối với người nhỏ hơn vài tuổi y vẫn theo thói quen ôm tâm thái của trưởng bối, cảm thấy người nhỏ hơn mình nên ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn bị chiếu cố, gọi thẳng tên như vậy, hoàn toàn là khiêu khích y.

“Cậu vui là được,” Lâm Ngạn Tuấn khô cằn mà nhếch nhếch khóe miệng, “nhưng chỉ khi riêng tư, không phải trong công việc.”

“Đã hiểu!”

Phản ứng quá mức lạc quan của bên kia khiến y giật mình. Lâm Ngạn Tuấn lẩm bẩm điều gì đó lại không được tự nhiên mà nhắc nhở, “Tôi nói với cậu, lần cuối cùng, không được gọi vậy ở công ty.”

Trước khi tiếng bước chân bên ngoài đến gần, Trần Lập Nông lợi dụng Lâm Ngạn Tuấn không kịp phòng ngừa mà tiến đến bên tai nói một câu “Được mà tiền bối”, sau đó liền nhanh chân chạy biến, để lại một mình y ở lối thoát hiểm giương mắt nhìn.

Y vừa rồi là bị tên nhóc nhỏ hơn năm tuổi trêu đùa sao?

Chết tiệt! Thời gian qua đã lâu Lâm Ngạn Tuấn mới phản ứng chậm mà cắn răng tức tối.

000

Lâm Ngạn Tuấn gõ cửa liên tục trong năm phút nhưng không có ai đáp lại, sau đó rút chìa khóa dự phòng ra khỏi túi, mới vừa vào cửa đã bị người đang bò trên mặt đất hơi thở thoi thóp làm hoảng sợ, đối phương run run rẩy rẩy mà giơ tay lên, khuôn mặt trẻ tuổi nhếch nhác cộng thêm phần tóc mái phía trước hơi dài càng khiến cậu trông thập phần tiều tụy.

“Cứu, cứu mạng…”

Lâm Ngạn Tuấn ngồi xổm xuống, không chút bối rối mà dùng tay xem xét hơi thở đối phương, bình tĩnh nói: “Chưa chết được đâu.”

Hiện tại y đang phụ trách một nhà văn trẻ nổi tiếng. Tiểu thuyết kinh dị kỳ bí được xuất bản rất nổi tiếng ở thị trường giới trẻ. Lâm Ngạn Tuấn đã giữ liên lạc với cậu ta trong một năm. Trừ cái tật xấu thích kéo bản thảo, tính cách cũng không tệ lắm, nhưng kéo bản thảo cơ hồ là bệnh chung của tác giả, điều thực sự khiến Lâm Ngạn Tuấn đau đầu chính là thói quen tiêu cực nháo biến mất mỗi khi cậu ta kéo bản thảo của mình.

“Justin, nghiêm túc đấy, cậu nên cắt tóc đi. Không phải Phòng Văn học và Nghệ thuật sẽ tổ chức sự kiện ký tặng sách cho cậu vào cuối năm sao? Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước người hâm mộ, vì vậy nên chú ý đến hình tượng của mình.” Lâm Ngạn Tuấn hảo ý nhắc nhở, chủ yếu là bộ dáng lôi thôi của Justin hiện tại thật sự khó coi.

“Oa a —— cứu em với Tuấn ca! Em viết không ra!” Người vừa rồi còn muốn chết không sống quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên lao về phía y. Lâm Ngạn Tuấn một bên ngẩng đầu cự tuyệt hành vi thân thiết, một bên lột tay đối phương đang dính ở trên người mình.

“Dừng lại ở đâu để tôi giúp cậu nhìn xem.” Lâm Ngạn Tuấn nói.

Justin nghe vậy gãi gãi đầu tóc, ánh mắt nghi hoặc mà nhìn kỹ người trước mắt, “Tuấn ca, anh đã thay đổi rồi, anh không còn yêu em, anh trước kia không phải như thế, anh vừa rồi đẩy em ra, anh cự tuyệt tình yêu của em!”

“Trước kia cũng là tự cậu bám dính lấy tôi.” Lâm Ngạn Tuấn trưng ra thái độ việc công xử theo phép công, tự động mở màn hình máy tính của đối phương sáng lên.

“Anh có phải đang yêu đương đúng không? Không phải vẫn là người lần trước đấy chứ? Người lần trước so ra còn nhỏ hơn em! Hơn nữa có vẻ như tính tình rất tệ.”

Lâm Ngạn Tuấn dừng một chút, “Không phải.”

“Không phải đang yêu đương, hay không phải người lần trước?” Justin bám riết không tha.

“Nếu cậu lại tiếp tục dong dài tôi sẽ nói chủ biên Phạm tự mình gọi điện thoại cho cậu, để cậu ta quan tâm thăm hỏi chăm sóc cậu một chút.”

Nghe thấy cái tên đó, Justin lập tức ngừng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản thảo, nói với Lâm Ngạn Tuấn nơi cảm hứng của cậu biến mất, và sau đó bắt đầu chính thức bàn luận về công việc.

Điện thoại rung lên hai lần vào giữa cuộc thảo luận. Lâm Ngạn Tuấn trực tiếp nhét nó vào túi. Hai người không màng đến thời gian mà thảo luận hết mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng sắc trời càng ngày càng tối, Lâm Ngạn Tuấn nhìn Justin tìm lại được linh cảm mới rốt cuộc miệng khô lưỡi khô dừng lại, chiếc đồng hồ trên tường gần chỉ đến số bảy.

“Tôi sẽ quay lại. Nói tóm lại, tốt nhất là bây giờ cậu không nên có vấn đề gì. Nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì, xin vui lòng liên lạc với tôi. Ngàn vạn lần đừng nháo biến mất!” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Lâm Ngạn Tuấn gần như khẩn cầu.

“Đã biết Tuấn ca,” Justin tùy tiện mà đáp lời. “Mau mau lấy điện thoại ra xem, có khi là bạn trai nhắn tin đấy.”

“Tuổi còn nhỏ như vậy đã nhọc lòng yêu đương sẽ mau già.” Lâm Ngạn Tuấn bên ngoài độc miệng trả lời, vẫn lấy di động ra, chỉ là hai tin nhắn được Trần Lập Nông gửi hơn một giờ trước, nói rằng cậu ta đã tan làm và sẽ chờ y ở ga tàu điện ngầm gần công ty.

Luôn phớt lờ lời nói của y và tự cho là đúng mà quyết định, Lâm Ngạn Tuấn đối hành vi này của Trần Lập Nông cực kì bất mãn, nhưng bây giờ đã quá muộn để từ chối. Y cũng ngại lỡ hẹn với người đã chờ mình lâu như vậy, chỉ có thể định tối nay gặp mặt cùng đối phương bàn lại thật kĩ về vấn đề này.

“Ây da, quả nhiên là đối tượng mới.” Justin nhìn màn hình xong ngẩng đầu, trong giọng nói không có hảo ý.

“Sao cậu biết?” Lâm Ngạn Tuấn cất điện thoại vào túi.

“Nếu là người lần trước không nhắn tin đáp lại thì điện thoại đã sớm bị khủng bố rồi, ừm… Để em đoán xem, người lần này nhỏ tuổi hơn anh?”

Lâm Ngạn Tuấn bị hỏi đến sửng sốt, “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì trên người anh toát ra một loại mùi, tuy rằng chính anh có thể cũng không phát hiện.”

“Cái gì…” Lâm Ngạn Tuấn nghe được trong lòng vô cùng bối rối.

“Một loại mùi…” Justin sâu không lường được mà mở miệng, “Trêu chọc niên hạ.”

“…”

Justin nói con trai tuổi còn nhỏ trong xương cốt đều có loại ham muốn khiêu chiến cùng chinh phục, hơn nữa bộ dáng y ngày thường luôn là một loại thanh thanh lãnh lãnh, rất khó có chuyện gì khiến y sinh ra biến hóa cảm xúc to lớn, cho nên thực dễ dàng trêu chọc những người tuổi nhỏ hơn y.

Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy Justin toàn là đoán bừa, chưa kể rằng không phải tất cả những đối tượng trước kia đều trẻ hơn y. Hơn nữa, y không nghĩ rằng tính cách của Trần Lập Nông là loại người mà cậu ta mô tả, ham muốn chinh phục gì đó, hoàn toàn là thứ chỉ có thể tìm thấy trong tiểu thuyết.

“Này, cẩn thận nhìn đường.”

Đang mãi suy nghĩ đụng vào một người, Lâm Ngạn Tuấn trong miệng nói “Xin lỗi”, ngẩng đầu lên lại là khuôn mặt tươi cười đó.

“Chúng ta hôm nay có phải rất có duyên không?” Trần Lập Nông nói, “Anh đang suy nghĩ cái gì, ở trạm xe điện ngầm ngơ ngẩn chính là một việc rất nguy hiểm.”

Lâm Ngạn Tuấn oán trách mà liếc hắn một cái, còn có hai phút trước khi chuyến tàu điện ngầm tiếp theo đến.

“Hôm nay không phải cậu đến bằng xe hơi sao, tại sao lại muốn ép tàu điện ngầm với tôi?”

“Trình tự phải đảo một chút, bởi vì muốn cùng anh ngồi xe điện ngầm, tôi mới để xe lại công ty.”

“Cho nên mới nói tại sao phải một hai đi theo tôi!” Lâm Ngạn Tuấn không bị thuyết phục, nghĩ đến đây ngược lại lòng dạ không thoải mái.

“Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Mặc dù chúng ta trước kia có biết nhau, nhưng đã không gặp nhau trong nhiều năm. Anh đã đến nhà tôi xem rõ ràng, còn tôi đối với anh một chút cũng không biết. Biết người biết ta mới tính là công bằng, hơn nữa đơn phương bị anh biết được địa chỉ nhà, tôi thật không có cảm giác an toàn.”

“Hả?” Lâm Ngạn Tuấn tức đến nghẹn lời, “Có ai ép cậu dẫn tôi sang nhà cậu không!”

Tên nhóc này đang nói vớ vẩn gì vậy, chẳng lẽ nhìn qua y rất giống loại người xấu chuyên buôn bán địa chỉ nhà người khác sao?

“Anh thiệt là, tôi nói giỡn thôi, tiền bối, anh đáng yêu quá.”

“Không được gọi tôi như vậy!”

Nếu không phải ở nơi công cộng, Lâm Ngạn Tuấn thật muốn bóp chết người này.

“Được rồi, được rồi.” Trần Lập Nông tặc lưỡi rồi cười khẽ, thanh âm ôn hòa, lại không khỏi làm người cảm thấy có lệ. Lâm Ngạn Tuấn rầu rĩ không vui mà đi vào tàu điện ngầm, mặt lạnh đứng một mình tay nắm lấy lan can, dòng người chậm rãi dũng mãnh di chuyển vào, Trần Lập Nông đứng ở phía sau y. Lúc cửa xe đóng, từ sau tai truyền đến một giọng nói ấm áp, Trần Lập Nông dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy phủ ở bên tai y, “Lâm Ngạn Tuấn, anh đáng yêu thật đấy.”

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net