Lost and Found_Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/PART 3/

“Bây giờ đến nhà anh luôn sao?” Ra khỏi trạm tàu điện ngầm Trần Lập Nông nhịn không được hỏi.

“Đi ăn tối.” Lâm Ngạn Tuấn cắm đầu đi về phía trước.

“Không cần khách sáo như vậy, không cần phải chiêu đãi tôi đâu.” Trần Lập Nông nói.

Lâm Ngạn Tuấn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là ở nhà tôi không nấu ăn thôi.”

Trần Lập Nông “Ờ” một tiếng, rồi cúi đầu như suy tư cái gì.

Nhà hàng nằm ở giữa khu phố ẩm thực. Đó là một nhà hàng kiểu Hồng Kông. Không gian khá lớn, nhưng khi bước vào trong đã gần đầy khách. Lâm Ngạn Tuấn tìm được một chỗ bên cửa sổ, gọi món xong ngồi chờ đồ ăn được bưng lên. Y không muốn đáp lại ánh nhìn chăm chú của đối phương, liền tự mình cầm lấy chén đũa tráng qua nước sôi, làm xong của mình dừng một chút, lại cầm lấy chén đũa của đối phương tráng giúp một lần.

“Cảm ơn.” Trần Lập Nông nói, “Anh trước kia cũng thường xuyên tới nơi này sao?”

Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu, “Thông thường tôi hay gọi đồ giao về nhà.”

“Thường xuyên ăn cơm ngoài sẽ bị đau dạ dày đấy.” Trần Lập Nông hảo ý nhắc nhở.

Lâm Ngạn Tuấn liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Nói thật hai người ở cùng nhau cùng thời điểm thế này y chưa thể hoàn toàn thích ứng, nhưng cắm mặt chơi di động lại không lịch sự, Lâm Ngạn Tuấn nhìn ngoài cửa sổ một lát, nhàm chán mà cúi đầu xé phần móng bị tưa trên ngón tay.

“Anh là con nít à?” Trần Lập Nông từ đối diện vươn tay ra nắm lấy tay y, trong thanh âm có ý cười, ngăn y tiếp tục xé móng tay xong lại không có ý muốn buông ra, mà cứ sờ sờ chạm chạm vào rồi câu lấy ngón tay y, giống như đang nghịch một món đồ chơi mới lạ.

Lâm Ngạn Tuấn “chậc” một tiếng,  ý muốn thoát khỏi, “Đừng dính dính như vậy.”

“Các cặp đôi thường làm điều này mà, phải không?” Trần Lập Nông quấn quanh ngón đeo nhẫn.

“Chúng ta không phải là một cặp, cũng không có đang yêu đương.” Lâm Ngạn Tuấn trả lời.

“Quan hệ của chúng ta so các cặp đôi khác hẳn là trong sáng hơn nhiều rồi.” Trần Lập Nông siết chặt đầu ngón tay, cố tình tăng thêm lực đạo làm đầu ngón tay y truyền đến một trận tê dại cùng đau đớn.

“Tôi đã nói với cậu …” Lâm Ngạn Tuấn không đồng ý với kiểu ngụy biện của Trần Lập Nông, chỉ là chưa kịp phản bác đã bị cách đó không xa một tiếng gọi Trần Lập Nông vang lên cắt ngang. Nguồn âm thanh đó phát ra từ trong góc, một cô gái trông như sinh viên đại học vẫy vẫy tay. Trên mặt đôi má đỏ ửng cùng đôi mắt sáng ngời, ánh mắt mong chờ ẩn giấu chút ngại ngùng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Trần Lập Nông buông ngón tay ra và đứng dậy, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ nói với y lát nữa sẽ quay lại.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn Trần Lập Nông ngồi xuống đối diện cô gái, nụ cười của cô càng trở nên tươi tắn hơn. Lâm Ngạn Tuấn bất ngờ mất một lúc.

Không phải y quan tâm đến quá khứ của người này, dù sao, bây giờ giữa họ không tồn tại mối quan hệ nghiêm túc. Chỉ là nhớ tới buổi tối hôm đó khi nói về đề tài thích đàn ông, bên kia chủ động thẳng thắn thú nhận “Tôi cũng vậy”, ký ức này vẫn còn mới mẻ, nếu không phải bởi vì những lời này y đại khái cũng sẽ không bị ma xui quỷ khiến mà cùng người kia về nhà.

Tên nhóc đó nói thích đàn ông nên người cũ có lẽ cũng không phải cô gái đó, còn nếu chỉ là chơi đùa thì quả thật quá đáng.

Lâm Ngạn Tuấn nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy não mình tưởng tượng linh tinh quá nhiều. Ít nhất thì năm đó Trần Lập Nông trong ấn tượng của y có thể nói là một người có tính cách tốt, nếu không sẽ không ngây ngốc và bị y lừa dễ dàng như vậy.

Nghĩ về những gì đã xảy ra hồi đó, Lâm Ngạn Tuấn không thể tránh được cảm thấy xấu hổ. Mặc dù tính cách của một người sẽ theo thời gian trưởng thành mà thay đổi, nhưng nếu Trần Lập Nông nguyên nhân do y mới thay đổi, thì y cũng thật là tội ác tày trời.

“Cơm của ngài đây.” Ngẩn ngơ suy nghĩ cơm đã được mang lên, Lâm Ngạn Tuấn nói cảm ơn, nhịn không được hướng bên kia nhìn nhìn, ánh sáng khi nãy trên khuôn mặt cô gái đã biến mất, thay thế chính là vẻ mặt bàng hoàng, còn biểu cảm ngày thường ôn hòa của Trần Lập Nông cũng biến mất, thay vào đó là dáng vẻ đầy nghiêm túc.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn rồi chẳng hiểu sao thấy chột dạ mà thu hồi ánh mắt, chậm rì rì ăn cơm.

Vài phút sau Trần Lập Nông trở lại, Lâm Ngạn Tuấn nhìn xuyên qua kính thấy bóng dáng cô gái rời đi.

“Anh không muốn hỏi gì à?” Trần Lập Nông bẻ đôi đũa thuận miệng hỏi.

Lâm Ngạn Tuấn tập trung ăn canh, “Không có.”

“Thật ra tôi rất hoan nghênh nếu anh ghen.” Trần Lập Nông như thể không nghe được câu trả lời của y, cứ tự mình nói, “Chúng tôi là đồng nghiệp trước đây. Cô ấy luôn thích tôi, nhưng không nói rõ ràng, tuy vậy tôi có thể cảm nhận được.”

Những lời này đổi thành người khác mở miệng, Lâm Ngạn Tuấn nhất định sẽ cảm thấy đối phương da mặt rất dày, nhưng đổi thành Trần Lập Nông, lại thành lẽ đương nhiên.

“Sau khi tôi xin nghỉ việc, cô ấy đã gửi tin nhắn để tỏ tình, nhưng tôi không trả lời. Vừa rồi cô ấy lại thổ lộ, vì vậy tôi đã trực tiếp từ chối, nói rằng tôi đã có người yêu, nhưng cô ấy vẫn không có ý định từ bỏ.”

Lâm Ngạn Tuấn chậm rãi ăn canh mà không nói lời nào, trong đầu xoay quanh việc đối phương đề cập đến hai chữ “người yêu”, tuy biết rằng là kịch bản từ chối cơ bản, nhưng không phải là đang nói đến y chứ?

“Vậy, sau đó thì sao?” Lâm Ngạn Tuấn lấy lại tinh thần, mới nhớ ra phải lịch sự đáp lại câu chuyện của đối phương.

“Cô ấy nói rằng hy vọng tôi có thể cho phép cô ấy có thể tiếp tục thích tôi.” Trần Lập Nông nói tới đây lại cau mày lại.

“Uh…” Lâm Ngạn Tuấn đã gặp những người tương tự, vì vậy y có thể hiểu tâm trạng của cô gái đó vào lúc này.

“Chuyện thích một người là tự do cá nhân, thực sự không phải chuyện tôi có đồng ý hay không, huống hồ, nói ra điều này khi đối phương rõ ràng đã có người yêu sẽ thực sự gây ra bối rối cho cả hai bên, gây cho tôi những phiền toái không cần thiết. “

“A, cậu thật sự nói như vậy?” Lâm Ngạn Tuấn tỏ vẻ kinh ngạc, y vẫn luôn cảm thấy Trần Lập Nông là một người tính tình dễ chịu có thể đối mặt với mọi thứ một cách nhẹ nhàng và giải quyết mọi thứ một cách dễ dàng, lại không nghĩ rằng trong phương diện này lại quả quyết như vậy, thậm chí là lạnh lùng.

Trần Lập Nông nghe vậy nhướng mày, “Nếu không thì?”

Lâm Ngạn Tuấn bị hỏi đến sửng sốt, đành phải trả lời đại, “Nhưng cô ấy dường như thực sự thích cậu …”

“Có thể, nhưng khoảnh khắc cô ấy nói những lời đó, tâm tư liền trở nên không đơn thuần nữa.”

Lâm Ngạn Tuấn có thể lý giải ý của Trần Lập Nông, để cho đối phương thấy được lập trường cùng tâm ý, sau đó còn khăng khăng tuyên bố tình cảm của bản thân, bất quá chính là nói cho đối phương rằng trong tâm cô vẫn còn chờ mong cậu, hoan nghênh cậu trở về bất cứ lúc nào.

“Nhưng cô ấy có lần thứ hai mong chờ, cũng là vì cậu lần đầu tiên không triệt để cự tuyệt.” Lâm Ngạn Tuấn nhận xét khách quan.

“Anh nói đúng”, Trần Lập Nông không phủ nhận, “Tôi nên làm điều đó sớm hơn.”

“Dù gì thì, tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh sau này.” Trần Lập Nông chuyển đề tài, trong mắt ý cười làm không khí xung quanh đều trở nên ái muội.

Mệt y vừa rồi còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đi lý giải cảm giác đối phương, Lâm Ngạn Tuấn nhếch nhếch khóe miệng, “Chúng ta không phải đang yêu đương.” Câu này rốt cuộc còn muốn y nhắc lại bao nhiêu lần nữa!

“Làm gì cứng nhắc như vậy, hòa hợp trong tình dục đối với quan hệ giữa hai bên cũng rất cần—— ưm!”

Lâm Ngạn Tuấn một phen bịt mồm đối phương, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù da mặt cậu dày đến đâu cũng mong cậu không ở nơi công cộng tùy ý bàn về loại đề tài này!”

Trần Lập Nông giơ tay “OK”, sau đó nheo lại đôi mắt cười rộ lên, lông mi mềm mại nhẹ nhàng cọ qua sườn tay y. Lâm Ngạn Tuấn rút tay lại một cách miễn cưỡng. Đối phương cũng thu lại biểu cảm đùa bỡn, sau một lúc lâu, Lâm Ngạn Tuấn lại lặng lẽ liếc mắt đánh giá người đang nghiêm túc ăn cơm kia.

Mặc dù y cũng đồng ý với suy nghĩ của Trần Lập Nông, nhưng trong cuộc sống thực, không phải ai cũng có thể dễ dàng thực hiện được điều này. Trần Lập Nông có thể đối với người thích hắn gần như chấp niệm không chút lưu tình mà cự tuyệt, cũng có thể dễ dàng để cùng y đơn thuần bảo trì mối quan hệ như vậy mà trưng ra vẻ ôn nhu thân mật.

Y không biết liệu một người như vậy là không thể đoán được hay là tàn nhẫn.

Số lần Lâm Ngạn Tuấn dẫn người về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số thời điểm y không muốn đem quan hệ tư mật liên lụy tiến vào cuộc sống cá nhân, giữ khoảng cách an toàn, sau đó lấy những gì y cần theo như nhu cầu. Nếu đối phương chán ghét thì có thể hảo tụ hảo tán, so với việc dồn hết tinh lực ban đầu sau lại lưỡng bại câu thương, hoặc khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi mà dây dưa không rõ, đây mới là quan hệ lý tưởng theo ý Lâm Ngạn Tuấn.

Mọi việc luôn có ngoài ý muốn.

Ăn xong một bữa ăn bên ngoài liền mang một thân hương vị trở về, Lâm Ngạn Tuấn về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, nói xong một câu “Tự nhiên nhé” tiếp đón Trần Lập Nông liền chui vào phòng tắm.

Nhà y là một căn hộ một phòng ngủ, thiết kế khá rộng rãi. Trong nhà trừ việc quá sạch sẽ cũng không có cái gì đặc biệt, Trần Lập Nông mở tủ giày ra, bên trong trống rỗng.

Lâm Ngạn Tuấn tắm rửa xong ra ngoài liền nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Trần Lập Nông, giật giật ngón chân, trong ánh mắt tự mang vài phần ủy khuất.

“A, keo kiệt quá.” Trần Lập Nông nói.

Lâm Ngạn Tuấn nghẹn một phen, không chút khách khí mà phản bác, “Là do cậu không mời mà đến.”

Trần Lập Nông không nói lời nào, yên lặng đem ánh mắt đặt ở trên chân y.

Cuối cùng, người có chút bệnh sạch sẽ không cam lòng mà đưa dép lê cho đối phương mượn, Lâm Ngạn Tuấn lau khô nửa phần tóc, động tác mở laptop ra có vài phần thô bạo, ai oán mà nhìn chằm chằm phòng tắm đang đóng chặt cửa, trong lòng muốn đấm chết cái tên nhóc không lớn không nhỏ kia.

Mới vừa online liền nhận được email của Justin gửi, thầm than đối phương rất nhanh tay. Còn chưa đến mười giờ, nếu thức cả đêm, y có thể hoàn thành bài review đầu tiên vào tối nay.

Lâm Ngạn Tuấn ôm máy tính tập trung tinh thần nhìn vào màn hình, tựa hồ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người theo mình về nhà kia, mãi cho đến khi nghe thấy có người liên thanh kêu tên của mình hỏi máy sấy ở nơi nào mới thoáng phục hồi tinh thần.

“Đồ cắt móng tay đâu rồi?” Trần Lập Nông sấy xong tóc còn hỏi thêm.

Lâm Ngạn Tuấn không kiên nhẫn mà thở dài một hơi, nếu đổi thành trước kia bất luận là người nào y chắc chắn lập tức say goodbye tống cổ khỏi đây.

Lâm Ngạn Tuấn lười mở miệng nói, hất cằm ý bảo hướng bàn trà. Trần Lập Nông lục lọi và tìm thấy một bộ kéo cắt tỉa.

“Tôi cảnh cáo cậu, móng tay mà rơi trên thảm, cậu nhất định phải chết.” Lâm Ngạn Tuấn không thèm ngẩng đầu lên mà uy hiếp.

“Biết rồi.” Trần Lập Nông cứ theo lẽ thường ân cần lại có lệ đáp lời, ngồi chung ở trên sô pha, cánh tay từ sau lưng ôm vòng lấy người đang ngồi xếp bằng trên sô pha.

“A…” Lâm Ngạn Tuấn bởi vì động tác thình lình xảy ra nên kinh ngạc một chút, Trần Lập Nông ôm lấy y, cằm thân mật gác ở trên vai, không đợi y phản ứng, đối phương cũng đã tự nhiên mà cầm lấy tay y.

Rìa dao lạnh chạm vào ngón tay thon dài, rồi cẩn thận cắt dọc theo phần móng bị rách cho đến khi bằng phẳng lại.

“Về sau không cần xé, sẽ không đau nữa.” Trần Lập Nông nói, thanh âm trầm thấp mềm mại áp vào tai y, khuấy động trái tim.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn chằm chằm vào động tác trước mặt, câu “Liên quan gì đến cậu” đã định thốt ra nghẹn trong cổ họng, hành động làm bộ thân mật lấy quan hệ khăng khít tùy ý mà quan tâm, ý định dùng chiêu này không tốn sức lực liền dễ dàng xâm nhập trái tim người khác, sau đó đắc chí vì thành tựu làm thân này, tóm lại, đối với y, hành vi như vậy khiến người khác cực độ chán ghét.

Lâm Ngạn Tuấn ngây người ra nhìn, sức của Trần Lập Nông rõ ràng rất nhẹ, nhưng y không thể nào rút khỏi tay đối phương.

“Được rồi,” Cắt sửa xong Trần Lập Nông hài lòng mà nắm tay y xem, “Xử lý như vậy là ổn, sau này sẽ không dài quá. Những người làm việc bằng tay nên tự chăm sóc mình.”

Gương mặt khác thường mà nóng lên, Lâm Ngạn Tuấn cuộn tròn các ngón tay và rút tay lại, mặt vô cảm, “Ai dùng tay làm việc, tôi là dùng đầu óc.”

Trần Lập Nông nghe vậy nghiêng đầu mà nhìn chằm chằm y như thể rất thú vị, Lâm Ngạn Tuấn bị nhìn đến có chút tức giận, chỉ đơn giản nhắm mắt làm ngơ chuyển sự chú ý của mình trở lại bản thảo, nhưng trong đầu đã sớm loạn thành một mớ hỗn độn.

“Tôi đói.” Trần Lập Nông thuận theo tư thế vừa rồi từ phía sau ôm eo y.

Lâm Ngạn Tuấn cuối cùng cũng hiểu cảm giác không khoẻ đến tột cùng từ đâu mà đến. Hành động thân mật giữa những người yêu nhau căn bản không nên xuất hiện giữa họ, cũng không nên xuất hiện bất cứ lúc nào khác ngoại trừ trên giường.

Nếu mà tránh ra có vẻ như chính mình quá giữ giá nên thích làm ầm lên. Lâm Ngạn Tuấn thở ra nhẹ nhàng và không chống cự.

“Mới vừa ăn tối cách đây hai tiếng.”

“Nhưng tôi đói.”

Lâm Ngạn Tuấn dừng một chút, “Có kem trong tủ lạnh.”

“Tôi không thích kem.”

“Nói xạo, trước kia rõ ràng …” Lời đang nói đột nhiên im bặt, Lâm Ngạn Tuấn ảo não mà chửi nhỏ một câu, trong lòng mắng chính mình cái hay không nói lại nói cái dở, thế nào cũng phải nhắc tới việc trước kia.

“Gì cơ?” Trần Lập Nông hỏi lại.

“Ưm, ý tôi là, cậu trông giống như một người thích ăn đồ ngọt. Rất ít người thích ăn đồ ngọt lại không thích ăn kem.”

“À,” Trần Lập Nông dựa trên vai y rầu rĩ mà nói một câu, “Cũng không phải ngay từ đầu đã ghét… Tóm lại, sau này lại trở thành như vậy đấy.”

Lâm Ngạn Tuấn không hé răng, cũng không dám hỏi là bởi vì nguyên nhân gì mới khiến cậu ta thay đổi sở thích. Rốt cuộc, những gì xảy ra trong quá khứ vẫn khiến y cảm thấy bất an.

“Vậy thì hết cách. Nhà tôi không có đồ ăn vặt.”

“Anh thật sự không hiểu sao? Không nghĩ anh ở phương diện này còn chậm chạp như vậy.”

Lâm Ngạn Tuấn nhíu mày, chưa kịp tiêu hóa xong những lời này đã bị người nắm cằm, đưa miệng mình hướng lên.

“Đợi một chút …” Lâm Ngạn Tuấn nâng cằm lên. Mặc dù rất phá hư không khí, nhưng y vẫn muốn hỏi, “Cậu đã đánh răng chưa?”

Trần Lập Nông chớp chớp mắt, ngay sau đó cười đến có chút bất đắc dĩ, “Lâm Ngạn Tuấn, không phải chỉ có mình anh ưa sạch sẽ, hơn nữa, chuyện này để anh tự kiểm tra không phải sao?”

“Ưm.” Lâm Ngạn Tuấn không còn gì để nói, Trần Lập Nông nâng chóp mũi lên, Lâm Ngạn Tuấn rũ lông mi xuống, cảm nhận hô hấp đối phương tới gần, cho đến khi trên môi phủ xuống làn môi mềm mại của đối phương, hai bên giằng co cọ xát lẫn nhau, laptop từ trong lòng ngực chảy xuống, suýt nữa rơi xuống mặt đất, Trần Lập Nông liếc mắt một cái, duỗi tay đè lại thân thể y muốn đứng lên, một tay khác kịp thời cứu máy tính trở về.

Lâm Ngạn Tuấn lòng còn sợ hãi mà nhìn người nọ nhẹ nhàng đặt lại máy tính trên bàn trà, mới đột nhiên tỉnh ra chính mình nguyên bản đang làm cái gì, bị người khác dễ dàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, thành thạo mà khống chế được y, Lâm Ngạn Tuấn muốn dừng cương trước bờ vực, vậy mà đôi tay định đẩy ra lại chỉ có thể vô lực mà đặt trước ngực đối phương.

Sự tình bắt đầu trở nên kỳ quái. Lâm Ngạn Tuấn chán ghét tình hình hiện tại, quay mặt đi thoát khỏi cái hôn môi này, “Muốn làm gì thì làm đi.”

Trần Lập Nông im lặng một lúc và nói, “Anh vẫn dễ dàng khiến cho người khác nổi giận như vậy.”

Lâm Ngạn Tuấn trong lòng cả kinh, chưa kịp nghĩ ra những lời này là có ý tứ gì đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên nằm gọn trong lòng đối phương.

“Lần tới nhớ chuẩn bị dép trong nhà cho tôi.” Trần Lập Nông đứng dậy, đi dép của Lâm Ngạn Tuấn vào, nhìn y cười nhẹ lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó không nói hai lời ôm người hướng đến phòng ngủ, “Vậy tôi đây không khách sáo nữa.”

TBC.

PS: Đúng kiểu dẫn sói về nhà cho nó thịt mình :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net