Lost and Found_Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/PART 4/

Lâm Ngạn Tuấn bận rộn làm việc liên tục trong một tuần, ngay cả khi trên đường về nhà cũng viết báo cáo. Về đến nhà tắm rửa xong thông thường là lên giường ngủ luôn. Trần Lập Nông trong khoảng thời gian này thực thức thời mà không xuất hiện, ngẫu nhiên ở công ty gặp được cũng bởi vì mỗi người bận rộn mà vội vàng rời đi, chỉ trừ khi nhàn rỗi nhắn vài tin giao lưu thì ai nấy đều không có tâm tư suy xét chuyện khác.

Y nghe nói rằng nhà xuất bản dự định tổ chức một sự kiện quy mô lớn với một số nhà xuất bản khác trong các nhà sách lớn gần đó. Gần đây, bộ phận sales đang đàm phán giữa nhà xuất bản và nhà sách nên bận tối mày tối mặt, nghĩ đến người kia gần đây đúng là không có rảnh rỗi tìm y, mà chính y công việc biên tập mới vừa kết thúc, thở phào được một cái liền bắt đầu bận rộn với việc thiết kế mẫu in ấn.

"Này, còn sống không đấy?" Phạm Thừa Thừa đột nhiên xuất hiện từ phía sau, để tay ngang mũi thăm dò hơi thở của y.

Lâm Ngạn Tuấn uể oải chụp tay hắn đẩy ra, hữu khí vô lực, "Tôi chưa chết."

“Trông không giống.” Phạm Thừa Thừa méo miệng.

“Có thể là hôm nay quên ăn cơm đi…” Lâm Ngạn Tuấn nói tà liếc mắt một cái, “Nếu muốn, tôi cười lộ tám cái răng cho cậu xem, có việc gì nói đi.”

“Đừng lạnh lùng như thế, tôi đến không phải để phát phúc lợi cho anh sao, tối nay tôi chiêu đãi, đi nhé.”

“Không đi.” Lâm Ngạn Tuấn cự tuyệt một cách quyết đoán, cảm thấy rằng nói tiếp nữa cũng vô ích liền nhắm mắt lại và bắt đầu xoa bóp hai mắt.

“Không được!” Phạm Thừa Thừa nóng nảy, tiến đến bên tai Lâm Ngạn Tuấn đè thấp thanh âm, "Hôm nay là sinh nhật của Justin, nếu anh không đến, cậu ấy chắc chắn sẽ không đến."

“Ây, thì ra là muốn lợi dụng tôi.” Lâm Ngạn Tuấn ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra không có ý cự tuyệt, "Mấy giờ?"

"Tám giờ, xem xét rằng anh còn phải làm thêm giờ hôm nay." Phạm Thừa Thừa tri kỷ mà nói.

"..." Lâm Ngạn Tuấn nhếch môi, "Cảm ơn nhiều nha."

“Vậy quyết định như thế nhé!” Phạm Thừa Thừa vỗ vỗ bờ vai của y, “Được rồi, anh cũng đừng làm vật lý trị liệu mắt như thế nữa, căn bản không ổn đâu, thấy không rõ trực tiếp đi đo mắt kính. Anh đang bận, tôi đi trước nhé.”

Người đi rồi Lâm Ngạn Tuấn chậm rãi mở to mắt, sờ sờ gương mặt đang nóng lên, không biết có phải hay không vì không ăn, có cảm giác nóng rát lan tỏa trong dạ dày, cho đến khi uống xong hai ngụm nước lạnh mới dễ chịu một chút.

Cái bánh mì nhỏ trên bàn tám phần là do Phạm Thừa Thừa vừa mới để lại, Lâm Ngạn Tuấn cầm lên nhìn nhìn, lại ném vào trong ngăn kéo.

Lâm Ngạn Tuấn ban đầu đã đặt online một chiếc bánh kem, định sẽ đến lấy sau khi tan làm. Ai ngờ vừa xuống cầu thang ở công ty, y đã thấy Phạm Thừa Thừa đứng trước cửa xe vẫy tay chào, cùng chiếc bánh kem hai tầng để ở ghế sau.

Lâm Ngạn Tuấn thu hồi ánh mắt không nói gì, y cũng không định cùng Phạm Thừa Thừa tranh đoạt này nọ.

Justin mời một đống bạn bè tới, Phạm Thừa Thừa cười đến rất khó xem, Lâm Ngạn Tuấn ngồi ở góc nhàn nhạt mà cười cười, một mình đùa nghịch ly rượu gạo trước mặt, trong miệng không có mùi vị gì cả, uống xong một ly mới hậu tri hậu giác mà chép chép miệng, ngũ quan khó chịu mà nhíu lại.

Di động trong túi rung một hồi lâu Lâm Ngạn Tuấn mới trì độn cảm ứng được, kết quả chưa kịp mở khóa điện thoại, màn hình tự động chuyển sang màu đen báo hết pin.

Vựng vựng hồ hồ đứng dậy cùng mọi người cáo biệt, về nhà như thế nào y cũng mơ hồ đến nhớ không rõ, chỉ có cảm giác thân thể bủn rủn đến rõ ràng. Y thậm chí quên luôn chính mình đã tắm rửa rồi hay chưa, ngủ bao lâu, lúc sau cả người đầy mồ hôi lạnh mà cuộn tròn lại, có gì đó trong dạ dày thắt chặt với nhau, cảm giác thần kinh từ bốn phương tám hướng cùng nhau xé rách đau đớn đến nỗi làm y hít thở không thông. Xung quanh nóng hầm hập. Y vô thức đẩy chăn ra, nhưng cảm giác bỏng rát trên da vẫn không bớt đi chút nào.

Dường như cơ thể không được nghỉ ngơi đàng hoàng trong gần nửa tháng cuối cùng cũng bị quá tải. Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên có chút hối hận, bản thân làm một công dân của Nhà nước xã hội chủ nghĩa đã không phụ trách tốt thân thể của mình.

Lòng bàn tay ôm chặt bụng ướt đẫm mồ hôi lạnh, Lâm Ngạn Tuấn cắn răng tiết ra một tiếng kêu rên thống khổ, sau đó liền hoàn toàn mất đi ý thức.

000

“Tiền bối, tiền bối.”

Tiếng gọi nhẹ bên tai dần dần rõ lên khiến Lâm Ngạn Tuấn tỉnh lại, theo bản năng xoa xoa cánh tay trần, khí lạnh kích thích đến lông tơ đều dựng cả lên.

"Nông Nông, về nhà trước đi." Người phụ nữ phía sau hét lên.

"Dạ!" Cậu nhóc đáp lời, lại quay lại đầu nói tiếp, "Tiền bối, quán nhà em đóng cửa."

“Vậy à.” Lâm Ngạn Tuấn sờ sờ gương mặt ngủ đến nóng lên, không biết chính mình sao lại ngủ quên, chợ đêm dần dần thưa thớt người, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy tốt nhất cũng nên đi, vì thế lại móc mấy đồng tiền xu đưa ra, “Một cây kem ốc quế.”

"Tiền bối, anh đã ăn rất nhiều." Biểu cảm của cậu bé có chút bất đắc dĩ.

Lâm Ngạn Tuấn chống cằm nhìn cậu chớp chớp mắt, “Thì sao, nhóc quan tâm anh à?” Không đợi đối phương trả lời lại lười nhác hỏi, “Nhóc thích vị gì?”

"Sao ạ?"

"Kem ấy."

“… Chocolate.”

“Vậy lấy chocolate.”

Nhìn cậu bé đỏ lỗ tai như dự kiến, Lâm Ngạn Tuấn thấy thật thú vị, liền dùng sức nhìn chằm chằm, càng lúc càng không biết mệt mà nhìn đến khi đôi tai của người kia ngày càng đỏ lựng lên.

"Mẹ ơi, con về trước đây." Cậu bé chào hỏi xong đeo balo phía sau lưng rời đi, Lâm Ngạn Tuấn theo sát phía sau, một chút cũng không hề xấu hổ.

"Cha của nhóc hôm nay không đến à?" Lâm Ngạn Tuấn nhàm chán mà mở miệng.

"Gần đây sức khỏe cha không tốt."

"Oh."

“Anh… anh, ngày mai đừng tới.”

"Nhóc ghét anh à?"

“Không phải!”

Nụ cười của Lâm Ngạn Tuấn ngày càng toe toét hơn khi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn và né tránh của đối phương. Y đương nhiên biết rằng cậu nhóc không có ý đó, chỉ là y muốn trêu chọc mà thôi.

"Vậy thì tại sao?" Y cố ý hỏi lại.

"Ăn quá nhiều kem... không tốt, hơn nữa, rất lãng phí tiền.”

“Anh đây nhớ nhóc thì làm sao bây giờ?” Lâm Ngạn Tuấn nói dối không chút xấu hổ, sau đó nhìn thấy má của bên kia “Bụp” mà bốc cháy, biểu tình hoảng sợ trông giống y như một con thỏ đang sợ hãi.

Có chút đáng yêu. Lâm Ngạn Tuấn trong đầu nghĩ như vậy, cơ thể đã nghiêng qua.

"Tiền bối ..." Cậu bé hơi giật mình khi y đột nhiên tới gần.

Lâm Ngạn Tuấn vô tội mà nhìn cậu, “Sao vậy, nhóc không phải thích ăn kem chocolate à?”

"Hở?"

Không có ý định cho bên kia cơ hội né tránh, Lâm Ngạn Tuấn cúi đầu chạm lên đôi môi hồng nhạt.

Thời điểm hôn môi lông mi cậu nhóc vẫn luôn run run, run đến trong lòng y cũng ngứa. Lâm Ngạn Tuấn cầm điện thoại chụp ảnh, thấy đối phương kinh ngạc còn cười tủm tỉm mà nói đương nhiên là muốn lưu làm kỷ niệm.

“Anh ngày mai lại đến chứ?” Đối phương nhẹ giọng hỏi.

“Nhóc không phải không muốn anh tới sao?” Lâm Ngạn Tuấn mở xem ảnh chụp, góc độ cũng không tệ lắm, có thể thấy rõ người.

Cậu nhóc ngừng nói, Lâm Ngạn Tuấn vỗ vỗ mặt cậu có lệ mà dỗ dành, “Anh thích nhóc như vậy làm sao không tới được, mau về nhà đi, ngủ ngon.”

Lâm Ngạn Tuấn không quay đầu lại, thời điểm đi quá góc đường liền đem nửa cây kem ốc quế dư lại vứt vào thùng rác, thấp giọng oán giận một câu rồi ôm bụng, di chứng của việc ăn lạnh quá mức bắt đầu ập đến.

Những kẻ làm điều xấu nhất định sẽ không gặp kết cục tốt, điểm này Lâm Ngạn Tuấn hoàn toàn không nghi ngờ.

Những cơn đau quặn trong bụng dần lắng xuống sau một cơn co thắt. Trong mơ hồ y cảm thấy một bàn tay ấm áp dán lên bụng nhẹ nhàng xoa ấn. Hơi ấm xuất phát từ lòng bàn tay từ từ truyền vào cơ thể y.

Y nắm lấy bàn tay đó, vẻ mặt có chút đau đớn, bên tai không ngừng có người dịu giọng êm ái mà nói gì đó, Lâm Ngạn Tuấn nghe lời ôn nhu nỉ non chậm rãi giãn hai chân mày, cuối cùng ngủ thiếp đi.

000

Sau khi lần nữa khôi phục ý thức, y chỉ cảm thấy hai mắt chua xót, thân thể mềm như bông, tri giác tựa hồ còn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

"Tỉnh rồi à?"

Lâm Ngạn Tuấn nghiêng đầu, Trần Lập Nông ghé vào một bên chống cằm nhìn y.

"Ừm..." Lâm Ngạn Tuấn giọng khàn khàn đáp, rồi nhắm mắt lại.

Một phút sau, Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ bật dậy nhìn Trần Lập Nông, "Tại sao cậu lại ở đây?!"

Người bị chất vấn có vẻ bình tĩnh, "Hôm qua tôi muốn gặp anh, nhưng không thể liên lạc được. Chủ biên Phạm nói anh đã sớm về nhà, tôi không yên tâm, cho nên lại đây nhìn xem.”

"Cậu lấy chìa khóa ở đâu ra?!"

"Làm gì có chìa khóa..."

Trần Lập Nông ủy khuất mà nói, Lâm Ngạn Tuấn hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, tung chăn ra chạy tới phòng khách, nhìn thấy chỗ cửa là một lỗ trống hoác còn cánh cửa vô tội nằm trên sàn nhà liền phát điên ôm lấy đầu.

“Làm việc phải hiểu được lấy hay bỏ, sự thật chứng minh tôi đã quyết định đúng, anh đừng quá lo lắng, trời sáng tôi liền kêu người đến sửa, nửa đêm thật sự kêu không được người tới mở khóa tôi mới phải ra hạ sách này.”

“Cho nên cậu liền phá cửa nhà tôi!” Lâm Ngạn Tuấn quả thực tức sắp hộc máu.

“Ai nha, anh thật sự chuẩn bị dép lê cho tôi.” Không biết có phải hay không vì nói sang chuyện khác, Trần Lập Nông mở tủ giày và lấy ra một đôi dép mới toanh, cười đến giống y như hồ ly.

"Đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ thuận tiện mua đồ giảm giá trong siêu thị, năm tệ ba đôi." Lâm Ngạn Tuấn lạnh nhạt đáp lại, đau lòng mà nhìn cánh cửa rộng mở phía trước.

Trần Lập Nông không chút nào để ý, “Tôi thấy vui lắm… Đúng rồi, ngày hôm qua sao anh lại bị như thế?”

Lâm Ngạn Tuấn định đẩy cửa trở lại để giả như đang làm gì đó, vừa đẩy vào cánh cửa lại rời ra.

“Để tôi, anh vẫn còn bệnh.” Trần Lập Nông bước về phía trước để thế chỗ y.

Cậu mới bệnh, cậu mới là đồ bệnh nặng! Lâm Ngạn Tuấn ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải đã khỏe rồi sao?" Lâm Ngạn Tuấn quá lười biếng để đề cập đến những vấn đề thể chất nhỏ nhặt này. Trong mắt y, bệnh không cần đi bệnh viện không cần phải chuyện bé xé ra to.

“Anh nửa đêm đau dạ dày cùng phát sốt, tôi đã nói ăn cơm ngoài nhiều không tốt mà, nghe chủ biên Phạm nói ngày hôm qua anh bụng rỗng còn dám uống rượu, Lâm Ngạn Tuấn, anh giỏi thật đấy.” Trần Lập Nông đẩy cửa trở về vị trí cũ, rồi đẩy tủ giày sang một bên làm giá chắn.

Lâm Ngạn Tuấn biết người này đang châm chọc y, biểu cảm trầm xuống, “Liên quan gì đến cậu?”

Trần Lập Nông vỗ vỗ tay, xoay người chế trụ mặt y, ánh mắt ôn hòa trong trẻo, lực đạo ngón tay lại rất mạnh, “Liên quan đến tôi chứ.” Nói xong cúi xuống hôn y một cái, sau đó nhíu mày, “Anh mau đi tắm rửa đi Lâm Ngạn Tuấn, người hôi quá.”

Những lời này thực chuẩn xác chọc trúng nhược điểm của y,, Lâm Ngạn Tuấn quẫn bách mà đỏ mặt, phản bác cũng quên nói, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Ngay sau khi Lâm Ngạn Tuấn đổ nước vào, cửa phòng tắm đã bị người gõ vang lên, người đang ngẩn ngơ suýt nữa giật mình mềm chân ngã vào bồn tắm.

"Nếu anh không có đủ sức tắm, tôi có thể giúp." Trần Lập Nông nói.

“Muốn chết à!!!” Lâm Ngạn Tuấn gầm lên, thế nhưng giọng nói khàn đến lợi hại, không có dù chỉ một chút uy hiếp.

"Đang bị bệnh đừng nói những lời như vậy. Không đáng yêu chút nào."

Đáng yêu cái đầu lâu nhà cậu! Tôi lớn hơn cậu năm tuổi! Năm tuổi! Lâm Ngạn Tuấn bị chọc giận đến đỏ mặt. Là ai cho phép cậu có thể không lớn không nhỏ tùy tiện đánh giá người khác đáng yêu hay không!

Lâm Ngạn Tuấn hít một hơi thật sâu và cảm thấy hơi chóng mặt, vì vậy y buộc mình phải bình tĩnh lại, rầu rĩ không vui mà hồi tưởng lại quá khứ, bộ dáng đáng yêu lại dễ dàng thẹn thùng khi đó cùng hiện tại hoàn toàn khác biệt như hai người vậy.

Khi nhỏ dễ thương, lớn lên biến thái. Lâm Ngạn Tuấn cuối cùng nghiêm túc tổng kết nói.

000

Những hộp thuốc đang được mở trên bàn có lẽ vừa được Trần Lập Nông mua. Lâm Ngạn Tuấn lau khô mái tóc của mình và đi đến phòng khách. Ngoài cửa sổ sương mù mênh mông, chỉ mới 6 giờ sáng.

"Mẹ kiếp!" Lâm Ngạn Tuấn chửi nhỏ một tiếng và chạy vội vào phòng ngủ, đâm sầm vào người đang đi ra.

“Làm sao vậy?”

"Đi làm." Lâm Ngạn Tuấn nhăn nhăn nhó nhó, bản review cuối cùng của y còn không có thời gian để kiểm tra.

"Đi làm cái gì?" Trần Lập Nông nắm lấy cổ áo sau và kéo người trở lại ghế sofa. "Hôm nay là Chủ nhật, đồ ngốc."

Lâm Ngạn Tuấn ngẩn ra, lo lắng trong lòng dịu lại, có lẽ y thật sự nên nghỉ ngơi tốt một chút, gần đây công việc bận rộn làm y căng thẳng đến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Trần Lập Nông nông lắc lắc nhiệt kế, ngữ khí như thể dỗ dành con nít, “A-----”

"..." Lâm Ngạn Tuấn nhẫn nại, há mồm ngậm lấy nhiệt kế.

Trần Lập Nông đặt đồng hồ báo thức, Lâm Ngạn Tuấn liếc mắt một cái, đột nhiên ngơ ngẩn, hình nền điện thoại di động của cậu ta hóa ra là...

"Ồ ..." Trần Lập Nông chú ý tới ánh mắt y rồi quơ quơ di động của mình. Trên màn hình là một đôi nam sinh đang hôn nhau trong bộ đồng phục, "Cái này, tôi đã mua lại của bạn anh với giá năm nghìn tệ. "

Hai mắt của Lâm Ngạn Tuấn trợn tròn, thiếu chút nữa cắn bể nhiệt kế và chết ngay tại chỗ.

"Cậu, cậu..." Lâm Ngạn Tuấn rút nhiệt kế ra, y đã khiếp sợ đến nói năng lộn xộn.

“Tôi nói nhớ không rõ, nhưng cũng không đến mức quên sạch sẽ như vậy.” Trần Lập Nông đáp lời. Lâm Ngạn Tuấn không tìm thấy sự trách cứ trong mắt người kia, nhưng y lại thấy nan kham đến không biết làm sao.

"Cậu có phải ngốc không, sao lại chi nhiều tiền để mua..."

"Để lưu làm kỷ niệm."

Trái tim Lâm Ngạn Tuấn ‘lộp bộp’ ngừng một phách, y không thể hiểu được suy nghĩ của Trần Lập Nông.

“Thực phí tiền…” Y nhỏ giọng nói, không dám cùng người kia đối diện.

“Vậy chụp thêm một tấm, sẽ không phí tiền nữa.” Trần Lập Nông nói, giơ điện thoại di động lên ôm quanh cổ và đè y xuống hôn. Lâm Ngạn Tuấn im lặng trong vài giây rồi mở miệng đáp lại.

Thời điểm hôn môi lông mi vẫn run run. Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào hàng mi gần kề của Trần Lập Nông nghĩ thầm trong lòng.

Hai người trao nhau nụ hôn ôn nhu lâu dài hiếm gặp, giống như nghiền nát tất cả những ký ức vào nụ hôn này.

Có lẽ nên nói lời xin lỗi, Lâm Ngạn Tuấn do dự, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng nói, "Trần Lập Nông ..."

Người bị gọi vào tên hô hấp có chút dồn dập, đáy mắt sâu thẳm gợn sóng tình dục, Lâm Ngạn Tuấn giật mình, đối phương lại nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường, hôn lên má và hỏi y có chuyện gì.

Lâm Ngạn Tuấn nghẹn họng, lắc đầu đem câu xin lỗi kia nuốt đi xuống, không muốn làm hỏng bầu không khí lúc này.

Lâm Ngạn Tuấn lại lần nữa đo nhiệt độ cơ thể. Trần Lập Nông ở một bên nghiên cứu liều lượng của từng hộp thuốc. Sau khi chọn ra các loại thuốc, hắn phân loại và sắp xếp chúng cẩn thận. Miệng nhắc mãi về việc nên uống cái nào trước cái nào. Lâm Ngạn Tuấn thất thần mà nhìn chằm chằm sườn mặt nghiêm túc của người kia, đột nhiên suy nghĩ, khi đó nếu nghiêm túc có một mối quan hệ cùng người này thì tốt rồi.

"A-----" Giọng nói của Trần Lập Nông gọi suy nghĩ của y trở về.

Lâm Ngạn Tuấn miễn cưỡng đưa cho hắn nhiệt kế, nói rằng y không phải là một đứa trẻ, vì vậy không cần phải dỗ dành chăm sóc như thế này.

“Khá hơn nhiều rồi, uống thuốc xong ngủ một giấc là có thể khỏi hẳn.” Trần Lập Nông đưa cho y ly nước, thuốc nằm trong lòng bàn tay như thể định chậm rãi cho y uống từng viên.

Lâm Ngạn Tuấn thở dài, "Tôi đã nói..."

"Tôi nói," Trần Lập Nông tựa hồ đoán trước được y muốn nói gì, đơn giản trực tiếp ngắt lời, “Tôi biết chúng ta không phải đang yêu đương, thế nhưng chuyện về sau ai biết được, anh không cần phải kẻ ra ranh giới cho bản thân, cứ thuận theo tự nhiên không tốt sao, tôi không cho rằng anh đối với tôi không có cảm giác gì, tôi cũng không tin rằng anh cái gì cũng không cảm nhận được.”

Trần Lập Nông tới gần, dán vào lỗ tai y thấp giọng hỏi, “Anh vẫn cảm thấy tôi đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?”

Lâm Ngạn Tuấn ngừng thở, nhất thời mất đi phản ứng.

“Uống thuốc đi,” Trần Lập Nông kéo ra khoảng cách và đưa thuốc cho y. “Người trưởng thành thẳng thắn thành thật với bản thân một chút sẽ nhẹ nhàng hơn, huống hồ, trái tim sẽ không nói dối.”

Lâm Ngạn Tuấn thầm kêu không xong, chiêu này với y hoàn toàn sát thương.

"Đi ngủ đi, đừng lo lắng về công việc nữa, tôi sẽ gọi anh dậy trước bữa trưa." Trần Lập Nông đắp chăn cho y đàng hoàng, sau đó tự nhiên mà cúi xuống hôn lên mái tóc.

Lâm Ngạn Tuấn kéo chăn lên che khuất lỗ tai đang đỏ bừng của mình.

"Còn cánh cửa?" Y chợt nhớ ra rằng có một thứ như vậy.

“Biết rồi, có tôi ở đây anh còn sợ cái gì.” Trần Lập Nông tắt đèn và đóng cửa phòng ngủ.

Lâm Ngạn Tuấn nhịn không được lẩm bẩm, làm gì tự động nói chuyện như người yêu…

“Không phải, ai đang sợ chứ!” Lâm Ngạn Tuấn chậm nửa nhịp mà phản bác lại.

000

Lâm Ngạn Tuấn làm việc trên giường cả buổi chiều. Sau khi gửi bản review cuối cùng cho Phạm Thừa Thừa, y xoa xoa đôi mắt cay xè, có lẽ y thật sự nên đi đo mắt kính.

Cánh cửa được thay mới và trang bị hai chìa khóa. Trần Lập Nông chỉ đưa cho y một cái, sau đó thoải mái cầm chìa khóa dự phòng cất vào trong túi mình, Lâm Ngạn Tuấn nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.

“Tôi định đi đo mắt kính, cùng nhau đi ăn cơm tối không?” Lâm Ngạn Tuấn một bên hỏi một bên lấy ví tiền ra, "Đổi cửa hết bao nhiêu tiền?"

“Còn định đi ăn bên ngoài sao, đo xong mắt kính thì về đi siêu thị đi, còn về cánh cửa, nếu do tôi phá hư, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó."

Lâm Ngạn Tuấn nghe Trần Lập Nông nói như vậy cũng không khách khí, nghĩ lần sau tìm cơ hội báo đáp đối phương là được.

“Chúng ta ở chung đi.”

"Hả, gì cơ?" Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên, "Xin lỗi, tôi không chú ý, cậu mới vừa nói gì?"

"Tôi nói..." Trần Lập Nông tiến lên thuận thế ôm lấy người vẻ mặt mờ mịt , “Chúng ta ở chung đi, nếu lại phát sinh chuyện như ngày hôm qua thì phải làm sao?”

Lâm Ngạn Tuấn hơi đông cứng lại, có chút lúng túng, “Đâu cần khoa trương như vậy…”

“Rất khó nói, tôi không muốn lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng. Tôi không muốn những gì xảy ra ngày hôm qua lại xảy ra."

Mối quan hệ của chúng ta chưa đạt đến mức này và cậu không có nghĩa vụ phải chăm sóc tôi. Những lời nguyên bản có thể nhẹ nhàng buột miệng thốt ra giờ phút này gian nan mà nghẹn trong cổ họng. Giọng nói của Trần Lập Nông nhẹ nhàng mềm mại, lại dễ như trở bàn tay khuấy động lòng y đến long trời lở đất, từ khi nào mà người này bắt đầu trở nên khiến y khó có thể chống đỡ như thế?

Lâm Ngạn Tuấn không trực tiếp trả lời, chỉ sờ sờ cằm đối phương, đáy mắt toát ra một chút ý cười ôn nhu hiếm thấy.

000

"Còn cái này thì sao?" Lâm Ngạn Tuấn đeo lên một cặp kính gọng đen sau khi bị từ chối lần thứ tám.

Trần Lập Nông vẫn lắc đầu nguầy nguậy, Lâm Ngạn Tuấn trợn tròn mắt, "Cổ của cậu được gắn động cơ lắc à?" Sau đó, y tùy tay đeo lên một cặp kính gọng bạc mỏng, biểu cảm của Trần Lập Nông ngay lập tức trở nên phức tạp.

Lâm Ngạn Tuấn giật mình, lúng túng nói, “Tôi đeo mắt kính thật sự khó coi như vậy sao…”

Trần Lập Nông cứ nhìn chằm chằm vào y, nhìn cho đến khi y không còn chút tự tin nào, rồi đột nhiên mở miệng: "Thật ra, lần trước tôi đã đánh rơi bàn chải đánh răng của anh vào trong bồn cầu.”

Biểu cảm của Lâm Ngạn Tuấn tức khắc thay đổi thật sự xuất sắc.

"Tốt hơn hết đó chỉ là nói đùa." Giọng của Lâm Ngạn Tuấn run rẩy.

"Tất nhiên rồi. Làm sao tôi có thể ghê tởm như vậy." Trần Lập Nông mặt không đỏ tâm không nhảy, dùng biểu tình rất có sức thuyết phục nhìn y mà nói.

Lâm Ngạn Tuấn phiền chán trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục nghiên cứu chiếc kính trên tay. Một lát sau đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, lần đầu tiên cậu tới nhà tôi, làm sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net