Lost and Found_Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/PART 6/

Thời điểm mười tám tuổi đã cho rằng một lần tâm động liền đủ để yêu cả đời.

Khi đó gặp được rất ít người, một cái ôm liền đủ để hạnh phúc thật lâu.

Sau đó trong quá trình dần dần hiểu rằng hóa ra tình yêu còn có thể đi cùng với sự chia ly. Sau lại gặp được càng nhiều người, càng nhiều lần tâm động, tổn thương, mất mát, rồi lại tổn thương, mất mát, lặp đi lặp lại.

Càng nhiều tuổi, càng ít người, càng ít thứ có thể khiến trái tim loạn nhịp, cho đến cuối cùng, tâm động dần trở thành một thứ gì đó không đáng kể.

Thích một người có thể thích bao lâu, và sau đó, có thể làm gì?

Vĩnh viễn duy trì nhiệt tình cùng cảm giác yêu thương là không thể, nếu như vậy, từ lúc bắt đầu vì cái gì mà lựa chọn quên đi bản thân liều mạng rơi vào lưới tình.

Lâm Ngạn Tuấn đã hiểu rõ đạo lý này từ lâu.

Y không có tự tin có thể giữ người khác, cũng không có tự tin rằng ai đó sẽ ở bên cạnh mình. Y không bao giờ có ý tưởng ngông cuồng như vậy cho đến khi gặp lại Trần Lập Nông.

Y cho rằng mình sẽ không lại vì bất kỳ kẻ nào mà động tâm. Y thậm chí thiếu chút nữa tin rằng thế giới này thật sự sẽ có người như vậy yêu y. Đúng là kém cỏi. Lâm Ngạn Tuấn vậy mà bị một tên nhóc nhỏ hơn 5 tuổi chơi đến quay mòng mòng. Là y tự làm tự chịu.

Trên ban công là quần áo Trần Lập Nông phơi trước khi ra ngoài. Thời tiết lạnh lẽo, quần áo nhăn dúm dó mà đông lạnh thành một khối tỏa ra khí lạnh, nước chưa bốc hơi theo vạt áo tích tích tắc tắc rơi trên sàn nhà, kết thành một vũng nước lạnh băng.

Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên cảm thấy mất mát, và sự mất mát đó kết hợp với nỗi khổ sở khi y phát hiện chính mình đã thực sự yêu Trần Lập Nông.

Nhưng chính y đích thân đẩy người kia ra.

Phạm Thừa Thừa không chấp thuận đơn từ chức của Lâm Ngạn Tuấn, sau khi suy xét một lát, hắn chỉ nói rằng y nên nghỉ ngơi trong nửa tháng, xem như đem kỳ nghỉ đông dự chi trước cho y. Lâm Ngạn Tuấn nghe xong không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là ngày hôm sau bắt đầu nghỉ làm không ra ngoài, di động cũng luôn trong trạng thái tắt máy.

Một tuần sau, Phạm Thừa Thừa đã đưa ra một quyết định nhân đạo là tự mình tới nhà thăm y. Gõ cửa ầm ầm năm phút, cho đến khi hàng xóm định cử báo hắn làm phiền dân cư, người trong nhà rốt cuộc đại phát từ bi mở cửa ra.

Trong nhà sạch sẽ, mùi khói thuốc lại nồng nặc thập phần sặc mũi. Phạm Thừa Thừa nhìn chung quanh một vòng, sờ sờ quần áo trên ban công không biết bao lâu chưa mang vào, nhịn không được thở dài, “Là do thất tình nên ra nông nỗi này sao? Thật không giống anh.”

Lâm Ngạn Tuấn không nói một lời. Sau một hồi im lặng, y rút điếu thuốc từ hộp ra và cắn nó trên môi.

Thế nào mới là y? Lâm Ngạn Tuấn nghĩ, cứ theo ý muốn mà sinh hoạt, thuận theo tự nhiên mà kết giao, sau khi chấm dứt lại dường như không có việc gì mà bắt đầu đoạn tình cảm mới, có lẽ phong thái tiêu sái như vậy mới là bộ dáng thực sự của y.

Justin từng nói với y rằng con trai tuổi còn nhỏ dễ dàng bị y hấp dẫn, mong muốn khiêu chiến hay là ham muốn chinh phục, mọi việc như thể do dục vọng dẫn lối, kỳ thật không phải, chỉ có trong lòng y rõ nhất, người bị hấp dẫn, là bản thân y.

Tình yêu mãnh liệt, nóng bỏng, thành khẩn và thẳng thắn đến rõ ràng là thứ tình yêu y khao khát nhưng không dám hy vọng. Cho dù bình thường yêu thích sự cô độc đến mức nào đi nữa, chỉ vào thời điểm được những thứ này chặt chẽ bao vây mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.

Không ai có thể cưỡng lại sự ấm áp, cũng như không ai sẵn sàng từ chối được yêu thương.

Lâm Ngạn Tuấn ngước nhìn Phạm Thừa Thừa, chớp chớp mắt và nở một nụ cười tinh nghịch, "Thừa Thừa, đi chơi với tôi."

Lâm Ngạn Tuấn trở về sinh hoạt như trước. Tối hôm đó sau khi y say, Phạm Thừa Thừa đã hỏi rằng y thích loại người nào. Y nghĩ nghĩ, không thể là người này, cũng không thể là người kia, Trần Lập Nông đã làm y trở nên thực mâu thuẫn

Sau khi bình tĩnh lại, y cũng nghiêm túc suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa mình và Trần Lập Nông. Mục đích bên trong của người đó là hợp lý, nhưng sự phát triển tình cảm của y mới thật ngoài dự đoán. Y không có quyền chỉ trích đối phương, hết thảy đều là chính mình gieo gió gặt bão.

Điều duy nhất khiến y cảm thấy khó chịu là, giống như những gì y đã làm với Trần Lập Nông hồi đó, hoàn toàn là lừa gạt chứ không có chút tình cảm nào, bất đồng chính là lúc này đây y lại thật sự động tâm, có lẽ cái này gọi là nhân quả báo ứng đi.

Làn khói cay nồng hít vào phổi khiến Lâm Ngạn Tuấn ho đến muốn rơi nước mắt. Y đỏ con mắt nhìn về phía Phạm Thừa Thừa kế bên hảo ý nhắc nhở, “Thừa Thừa, cậu ngàn vạn lần đừng bao giờ đùa bỡn với tình cảm của người khác, bằng không sẽ gặp quả báo.”

Phạm Thừa Thừa tức giận mà liếc mắt một cái, “Có anh mới đùa bỡn tình cảm người khác!”

Lâm Ngạn Tuấn nghe vậy chẹp chẹp miệng, “Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi gặp quả báo rồi.”

Phạm Thừa Thừa nhìn người say mèm và lắc đầu, nhịn không được cảm thán: Nam nhân 30 tuổi thất tình, quả là đáng sợ.

Thời điểm Lâm Ngạn Tuấn về đến nhà đã gần rạng sáng. Gần cuối năm, trong tòa nhà thập phần quạnh quẽ. Ở cửa nhà dựa nghiêng một bóng người, ánh trăng thê lương mà chiếu trên người hắn, nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn lập tức đứng thẳng lại, ngửi được mùi thuốc lá lại khó chịu mà nhăn mặt.

“Cửa nhà anh sao lại đổi rồi? Tôi còn tưởng rằng anh chuyển nhà.” Bạn trai cũ thô giọng nói, biểu tình còn có chút không tự nhiên.

Lâm Ngạn Tuấn liếc mắt một cái nhìn hắn và lấy chìa khóa ra mở cửa. Gió đêm thổi khiến y đau đầu, y hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.

"Này!" Chàng trai nắm lấy tay y, cơ thể lảo đảo của Lâm Ngạn Tuấn không kịp phản ứng mà bị đẩy vào tường. Thấy y bị đau đến kêu rên một tiếng, giọng nói chàng trai có chút luống cuống, “Đều là do anh, tại sao không để ý tới... anh đã uống bao nhiêu vậy? "

“Liên quan gì đến cậu.” Lâm Ngạn Tuấn xoa cánh tay bị đâm đau, nói xong ngẩng đầu nhìn đối phương liếc một cái, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Chàng trai nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên đỏ mặt, ấp úng mà nói không ra lời, Lâm Ngạn Tuấn tức khắc hiểu rõ, nhàn nhạt nói, “Trở về đi, tôi không quay lại với cậu đâu, cậu về sau cũng đừng đến nhà tìm tôi nữa.”

“Anh khiến cho tôi chờ lâu vô ích như vậy sao, tôi nói rồi tôi vẫn chưa đồng ý chia tay!” Chàng trai che ở cửa không cho y vào, thấy đối phương không phản ứng thô lỗ mà túm chặt cổ áo, “Anh làm bộ cái gì, nếu anh đang sống quá tốt sẽ không đem chính mình làm thành như vậy, Lâm Ngạn Tuấn, tôi nói cho anh nghe, ngoại trừ tôi ra sẽ không ai thích anh, không ai cả. "

Lâm Ngạn Tuấn nghe câu nói đó mũi bắt đầu cay lên, bắt đầu ủy khuất, cầm tay đối phương nắm chặt cổ áo mình muốn kéo ra lại không có sức lực, chỉ có thể mặc cho đối phương tới gần, trao đổi hô hấp lẫn nhau.

Cũng đúng, chẳng lẽ y còn mong quay ngược thời gian để y và Trần Lập Nông bắt đầu lại.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn môi đối phương hướng tới y áp xuống, buông ra tay, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cho dù là ai cũng được, chỉ cần có thể cho y quên người kia…

Sức nặng trên ngực đột nhiên biến mất, Lâm Ngạn Tuấn nghe được một tiếng nặng nề, sau đó mở mắt ra, mơ hồ trong tầm mắt là bóng hai người dây dưa lẫn nhau. Lâm Ngạn Tuấn lắc lắc đầu, thấy rõ diện mạo người mới tới ngơ ngác vài giây, sau đó thoát ra chạy vào nhà nhanh chóng đóng cửa lại.

Tại sao lại là cậu ấy?

Lâm Ngạn Tuấn ngồi trên sàn nhà, hoàn toàn phớt lờ cái lạnh thấu xương của gạch men. Trong đầu vô pháp bình tĩnh, không biết qua bao lâu, động tĩnh bên ngoài đã biến mất, Lâm Ngạn Tuấn lấy lại tinh thần, rồi tiếng ổ khóa chuyển động vang lên lại lần nữa căng thẳng cả cơ thể.

Người mặc áo khoác dáng dài bước vào và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chìa khóa tùy tay treo trên móc hành lang. Lâm Ngạn Tuấn lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới cửa nhà là do đối phương đổi, lúc trước y quên không nói người này trả lại chìa khóa, vào lúc này xem ra không biết là tốt hay xấu.

Đây là thực sự là cậu ấy sao? Lâm Ngạn Tuấn ngơ ngẩn mà nhìn người ở trước mắt đi lại, thân thể đang say quá độ lại không dám dễ dàng kết luận.

Trần Lập Nông bật lò sưởi, đổ đầy ấm đun nước và cắm điện. Sau khi nước sôi, hắn rót hai tách và đặt chúng lên bàn cà phê. Người ngồi trên sàn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, biểu tình mờ mịt, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

"Lâm Ngạn Tuấn, anh có phải với ai đều có thể?" Trần Lập Nông lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đang mê man tập trung lại rồi trừng mắt với người ở trước mặt, "Tại sao cậu lại đến đây?"

"Tại sao tôi không thể đến, hay là tôi quấy rầy chuyện tốt của anh rồi?” Trần Lập Nông thanh âm ôn hòa, lại từng câu từng chữ chọc vào trái tim Lâm Ngạn Tuấn.

"Tôi có thể làm gì?” Biết rõ người này từ đầu tới đuôi đều chơi y, trừ lần đó ra y không tìm được cách nào tốt hơn, y chỉ muốn quên cậu ta. Lâm Ngạn Tuấn giọng khàn khàn, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn sàn nhà, “Trả thù xong rồi hiện tại cậu đứng ở lập trường gì nói những lời này với tôi?”

Lâm Ngạn Tuấn sờ sờ cái mũi chua chát, đáy mắt bắt đầu nóng lên, không muốn bị người phát hiện, cố chấp mà mở to hai mắt không chịu ngẩng đầu, “Cậu chơi tôi xong chưa? Hay vẫn chưa đã ghiền muốn tiếp tục xem kịch vui? Được rồi, là lúc trước tôi khốn nạn, nhưng hiện tại cậu cũng làm việc tương tự, cũng không cao thượng hơn bao nhiêu, cậu mắc gì dùng loại thái độ trên cao nhìn xuống này đối với tôi…”

“Tôi dùng thái độ trên cao nhìn xuống khi nào?” Ngữ khí Trần Lập Nông có chút bất đắc dĩ.

Lâm Ngạn Tuấn dừng một chút, hít hít cái mũi tiếp tục nói, "Dù tôi ở với ai hay ngủ với ai cũng không liên quan gì đến cậu. Làm ơn trả lại chìa khóa nhà cho tôi..."

"Đủ rồi." Trần Lập Nông ngồi xổm xuống và ngắt lời Lâm Ngạn Tuấn. “Muốn chọc người khác tức giận thì đừng dùng ngữ khí ủy khuất như vậy nói ra, thật hết cách với anh.”

“Tôi tới tìm anh, anh chỉ có những lời này muốn nói với tôi sao?”

Lâm Ngạn Tuấn tiếp tục giữ im lặng.

Trần Lập Nông tháo đồng hồ ra đưa tới trước mắt Lâm Ngạn Tuấn, kim phút sắp cùng kim giờ sắp trùng nhau chỉ 12 giờ, “Nhìn cho rõ ràng thời gian.”

Lâm Ngạn Tuấn men say còn chưa trút hết, phản ứng trì độn vài phút, Trần Lập Nông nói y nhìn xem y liền vẫn luôn nhìn.

Sau mười hai giây trôi qua, Trần Lập Nông lấy lại chiếc đồng hồ của mình, "Bốn mươi tám ngày, năm đó anh đã dùng bốn mươi tám ngày. Cho đến vừa rồi, cũng tròn bốn mươi tám ngày chúng ta gặp lại, tôi dù một ngày cũng không hề khi dễ anh, Lâm Ngạn Tuấn, anh đừng có mà không phục.”

Lâm Ngạn Tuấn chớp chớp mắt, đại não trì độn mới rốt cuộc lý giải ý nghĩa câu nói đối phương, rồi không thể tin được mà khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng run rẩy.

“Còn nữa, tôi lại xác nhận lại một lần, trừ những lời vừa rồi anh thật sự không có cái khác muốn nói với tôi sao?”

“Thực xin lỗi.”

Trần Lập Nông giật mình, như thể không nghĩ tới đối phương sẽ buột miệng thốt ra lời nói hắn đã đợi rất nhiều năm.

“Xin lỗi cậu."

Lâm Ngạn Tuấn lặp đi lặp lại nhiều lần, giọng nói nghẹn ngào và cúi đầu xuống, gần như vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong khuỷu tay.

"Anh..." Trần Lập Nông nhìn chóp mũi đỏ lên của người này thở dài, duỗi tay muốn lau đi dấu vết khả nghi trên khóe mắt đối phương. Lâm Ngạn Tuấn cố chấp mà quay đầu đi, gương mặt mềm ấm vừa lúc cọ qua lòng bàn tay hắn.

"Tôi cũng muốn xin lỗi anh. Anh đương nhiên không phải với ai đều có thể, thế nhưng nếu vừa rồi anh thật sự để hắn chạm vào, tôi sẽ rất giận, nhưng… Thôi bỏ đi, kỳ thật đó không phải trọng điểm, trọng điểm là… tất cả qua rồi.”

"Lâm Ngạn Tuấn, nhìn tôi này, anh đừng cảm thấy ủy khuất, nói thật, năm đó anh đi luôn, ít nhất tôi đã trở về, không phải sao? Tôi biết những lời này có vẻ khốn nạn… Tôi, tôi thích anh rất nhiều, vẫn luôn đặc biệt thích anh. Anh đã xin lỗi rồi, tôi không giận anh nữa, nếu anh cũng không giận tôi, ngẩng đầu lên để tôi nhìn xem, anh nãy giờ không nói gì khiến tôi có chút sợ hãi.”

Vốn dĩ một chút cũng không muốn khóc.

Giọng nói của Trần Lập Nông ấm áp nhu hòa phủ ở bên tai y, từng câu từng chữ đều ôn nhu mà lọt vào trong tim, theo máu lưu thông chậm rãi đem sự ấm áp vận chuyển đến từng bộ phận trên cơ thể.

Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên nắm lấy cổ áo Trần Lập Nông dùng sức kéo người đến bên y, đầu để ở trước ngực đối phương, không lộ dấu vết mà đem nước mắt cọ trên quần áo hắn, do dự mở miệng, thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi, “Trần Lập Nông, chúng ta huề nhau được chưa?”

“Huề nhau sao? Ai nói chúng ta huề nhau? Về sau anh phải yêu thương tôi gấp bội, đối xử thật tốt với tôi, đền bù cho những năm tháng qua, đây là anh thiếu tôi, nhưng mà… Đại khái anh cũng rất khó làm được.”

"Tôi có thể!!!"

Trần Lập Nông che lại cái cằm bị đâm đau, như ý nguyện mà thấy được gương mặt kia, trên môi mới rốt cuộc thư thái mà tươi cười một cái.

"Anh không thể." Trần Lập Nông ôm người vào lồng ngực, cúi đầu ở bên tai Lâm Ngạn Tuấn thấp giọng nói, "Bởi vì tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh nhiều hơn."

"Lâm Ngạn Tuấn, chúng ta huề nhau.”

000

Kỳ nghỉ đông được Phạm Thừa Thừa chấp thuận vẫn chưa kết thúc, vì vậy thừa dịp cuối tuần Trần Lập Nông quyết định đưa Lâm Ngạn Tuấn trở lại Đài Bắc để thăm mẹ.

Nghe thấy đề nghị này, đối phương cứng người, không được tự nhiên mà đáp lại, “Đi làm gì…” Ra mắt cha mẹ, loại chuyện này thường không xảy ra với những người như họ.

Trần Lập Nông nhìn y đầy ý nghĩa và mỉm cười ranh mãnh, “Đương nhiên là đem người lúc trước bắt nạt con trai ngoan của mẹ tôi về cho bà nhìn một cái rồi.”

Lâm Ngạn Tuấn nhịn không được tò mò đối phương như thế nào không đề cập tới cha mình, rồi lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn, cuối cùng vẫn là cưỡng chế tò mò im lặng không hỏi.

Tín hiệu trên chuyến tàu trở về Đài Bắc không được tốt. Phạm Thừa Thừa gửi một tin nhắn về công việc. Lâm Ngạn Tuấn nhắn tin trả lời cả nửa tiếng sau vẫn chưa gửi đi được. Trần Lập Nông dựa vào vai y và nhắm mắt ngủ. Trên chuyến tàu này rất đông khách. Lâm Ngạn Tuấn ngồi đến thẳng tắp, cũng may không có ai chú ý tới bọn họ.

"Trần Lập Nông?" Y ngập ngừng kêu một tiếng, đối phương khàn khàn mà đáp lại, "Có chuyện gì vậy?"

“Đến lúc đó muốn tôi giới thiệu thân phận gì với mẹ cậu?”

Người đang nhắm mắt ngủ trong lỗ mũi tràn ra một tiếng cười khẽ, "Sao lại nghĩ nhiều như vậy? Tôi sẽ giới thiệu. Cứ để hết mọi thứ cho tôi lo."

Loại giọng điệu cứ để hết mọi thứ cho tôi lo này mới là đáng sợ nhất. Lâm Ngạn Tuấn ở trong lòng nhỏ giọng phản bác.

Lâm Ngạn Tuấn vẫn lo lắng về việc đến lúc đó sẽ đối mặt với những người lớn tuổi trong gia đình của bên kia như thế nào. Y luôn luôn không quá am hiểu việc giao tiếp với người lớn, tuy rằng không có tự tin sẽ làm đối phương thích, nhưng ít ra cũng không muốn bị ghét.

“Yên tâm đi, mẹ tôi nhất định sẽ rất thích anh.” Qua một hồi lâu, Trần Lập Nông đột nhiên lên tiếng.

Lâm Ngạn Tuấn biết rằng người này đang an ủi y, nhưng lời khách sáo kiểu này không làm y bớt lo lắng chút nào, "Làm sao cậu biết?"

"Con trai mình thích gì, làm sao một người mẹ không thể cảm nhận được."

Con tàu cứ chạy đều đặn, bóng hàng cây hai bên không ngừng chạy qua trên cửa kiếng. Lâm Ngạn Tuấn từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua người dường như đã ngủ say, lấy xuống một sợi lông mi rơi trên khóe mắt đối phương, sau đó thả lỏng thân thể điều chỉnh tư thế để người có thể ngủ thoải mái hơn, tinh tế chăm chú nhìn một lát, lại không nhịn được lặng lẽ hôn lên tóc người kia.

Ngẩng đầu lên liền cùng cậu bé mặt ngốc ngốc đang cắn kẹo que ở phía đối diện chạm mắt, Lâm Ngạn Tuấn làm một cử chỉ im lặng, ra vẻ trấn định mà nhìn về phía ngoài cửa sổ kéo mũ xuống, tai đỏ lên lại bại lộ dưới ánh mặt trời.

Lâm Ngạn Tuấn không ngờ gia đình của Trần Lập Nông lại lớn như vậy. Có vài đứa trẻ đang chơi rượt bắt trong sân. Khi nhìn thấy Trần Lập Nông, tụi nhỏ phấn khích nhảy cẫng lên.

“Chào ca ca!”

Một lực không nhỏ lao vào vòng tay y, Lâm Ngạn Tuấn cúi đầu, là một cô nhóc tầm ba bốn tuổi.

"Tại sao anh ấy là ca ca còn anh lại gọi là chú?" Trần Lập Nông ở một bên bất mãn.

Cô nhóc nghịch ngợm mà làm mặt quỷ, “Ca ca là ca ca, mà chú là chú.”

Hương thơm của trà hoa nhài tràn ngập thanh đạm ngọt ngào. Lâm Ngạn Tuấn cầm chiếc cốc sứ nóng hổi trên hai tay, ngồi ngượng nghịu, cùng hơn mười vị trưởng bối ở thính đường giương mắt nhìn nhau.

"Xin chào, xin chào, Nông Nông lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên dẫn người trở về, vậy cháu là…” Một người lớn tuổi ân cần hỏi.

Lâm Ngạn Tuấn cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà nóng, tim khẩn trương đập thình thịch. Y nghĩ mình chỉ đến gặp mẹ Trần Lập Nông, không nghĩ tới trực tiếp gặp được cả dòng họ, lại nói, Trần Lập Nông còn chưa nói cho y sẽ giới thiệu như thế nào, tên nhóc này sẽ không nói bậy chứ, bị hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm cảm giác cũng không hề dễ chịu…

"Mẹ, bọn con là..."

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——”

Uống một ngụm trà nóng sặc tới cổ họng, Lâm Ngạn Tuấn ấn ngực mặt đỏ bừng mà buột miệng thốt ra, "Tụi con không phải là mối quan hệ kiểu đó đâu!!!"

"Là, bạn ạ." Y vừa dứt lời, nửa câu sau nói của Trần Lập Nông cũng vừa lúc rơi xuống âm cuối.

"..." Lâm Ngạn Tuấn nhìn hơn mười gương mặt sửng sốt bàng hoàng kia ảo não mà mắng mình trong lòng.

Sau một lúc lâu, một cô bé nãy giờ im lặng ngồi trong lòng người lớn nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ ơi, quan hệ kiểu đó là gì?"

Bởi vì phải mất một ngày để di chuyển qua lại, cho nên họ sẽ chỉ ở lại đêm nay, chiều hôm sau phải vội vã trở về.

Trần Lập Nông ôm một một chiếc chăn mới bước vào thấy Lâm Ngạn Tuấn đang đứng dựa vào tường mà hối hận. Hắn đóng cửa lại tùy tay ném chăn lên giường từ phía sau ôm lấy người kia.

“Tôi nói anh, kích động như khi nãy, hoàn toàn chính là lạy ông tôi ở bụi này, anh gấp như vậy làm gì.” Trần Lập Nông trêu chọc, trong mắt nhịn không được ý cười.

“Đùa cái gì mà đùa, nhà cậu mười mấy người họ Trần, có một mình tôi họ Lâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, không phải tôi một mình chống mafia à.” Lâm Ngạn Tuấn mạnh miệng, nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà mọi người không có để tâm, chỉ là y vừa rồi không tránh khỏi việc thất lễ.

Trần Lập Nông xoay y lại đối diện với hắn, cọ chóp mũi đối phương hôn lên, Lâm Ngạn Tuấn liếc thấy bức màn chưa kéo xuống, lại lập tức kéo ra khoảng cách, vẻ mặt nghẹn khuất.

Trần Lập Nông nhìn thấy phản ứng đáng yêu hiếm có của người này buồn cười, tiến đến bên tai đối phương ái muội mà mở miệng, “Yên tâm, nơi này trừ tôi ra chẳng ai làm gì anh đâu.”

“Đúng rồi, chúng ta ngủ cùng một phòng sao?” Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên hỏi.

“Muốn tách ra ngủ mới là kỳ quái,” Trần Lập Nông nằm lên chăn lười nhác đáp, "Đừng lo lắng nữa, dù sao sớm hay muộn tôi cũng sẽ cho họ biết."

Nghĩ lại hàm nghĩa thâm sâu của những lời này, tim Lâm Ngạn Tuấn ‘lộp bộp’ ngừng một nhịp, ngay sau đó ở trong lồng ngực nhanh chóng đập liên hồi.

“Tắm rửa xong liền ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm”

“Để làm gì?”

"Đi gặp cha tôi."

000

Trên đường đến nghĩa trang, Lâm Ngạn Tuấn đã đến cửa hàng hoa để mua một bó hoa hướng dương. Sau khi trở về, Trần Lập Nông cứ nhìn chằm chằm vào y, nhìn chằm chằm cho đến khi người kia sắp bực bội lên.

Cuối cùng, Trần Lập Nông rốt cuộc cũng chịu buông tha, cười cười rồi không nói gì nắm lấy tay y.

"Ừm..." Sau một lúc lâu Lâm Ngạn Tuấn do dự mà mở miệng, "Cha cậu mất khi nào?"

"Năm anh rời đi." Trần Lập Nông nói.

Lâm Ngạn Tuấn ngẩn ra, trong lòng đau nhói. Vụng về mà muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy bất luận vào giờ phút này nói gì đều có vẻ vô cùng nông cạn. Thấy y buồn rầu, đối phương đột nhiên ôm lấy cổ y, vùi vào cần cổ cọ cọ.

Y đột nhiên nhớ tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net