Lost and Found_Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Thắt lưng của Lâm Ngạn Tuấn nhói lên.

Thời điểm xuống giường chân mềm nhũn trực tiếp khuỵu xuống đất.

Lâm Ngạn Tuấn không thể tin nổi mở to hai mắt, thắt, thắt lưng của y…

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên cùng người vừa tiến vào gọi y dậy mắt đối mắt. Trần Lập Nông chớp chớp mắt, ngơ ngẩn nói, “Không nghĩ anh đã đạt tới trình độ rời tôi một chút thì cái gì cũng không làm được nha…”

Lâm Ngạn Tuấn chống sàn nhà muốn đứng lên. Cảm giác đau nhói ở thắt lưng khiến chân mềm trở lại. Lần này, đầu gối không đụng vào sàn gạch cứng, mà được một đôi tay ổn định vững chắc đỡ lấy, giây tiếp theo liền lọt vào lồng ngực ấm áp.

"Có phải ngày hôm qua tôi dùng sức quá không, sao anh không nói với tôi?"

Lâm Ngạn Tuấn không ngờ người này đánh úp mình như vậy, hữu khí vô lực đáp, “Có nói cậu cũng có dừng lại đâu.”

Trần Lập Nông suy nghĩ một lúc và thành thật trả lời, "Cũng đúng."

Lâm Ngạn Tuấn, "..."

2.

Nhà xuất bản quyết định tổ chức một tiệc tối cho nhân viên trước đêm giao thừa. Lúc Phạm Thừa Thừa có nề nếp đem tin này nhắn gửi đến thì Lâm Ngạn Tuấn đang nằm ở viện châm cứu làm vật lý trị liệu.

"Sếp tổng nói không ai được vắng mặt, anh nhanh nhanh khỏe lại đi."

“Cậu nói giúp tôi một tiếng, tôi không đi được.” Lâm Ngạn Tuấn nằm trên giường rầm rì.

Phạm Thừa Thừa ghét bỏ mà nhìn y, “Xem tiền đồ của anh kìa.”

Lâm Ngạn Tuấn tự biết mất mặt, không hề phản bác câu nói tùy ý của người kia, nhịn không được ở trong đầu tưởng tượng cảnh mình được người dìu tới bàn tiệc, tiếp thu mấy chục ánh mắt lễ rửa tội của mọi người, lại không ngừng bị truy hỏi về nguyên nhân chấn thương thắt lưng. Cảnh này mới nghĩ về nó thôi Lâm Ngạn Tuấn đã cảm thấy đáng sợ khủng khiếp.

"Làm thế nào để thể hiện là mình tốt với một người?" Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên hỏi, "Nếu muốn đối tốt với một người, cậu sẽ làm gì?"

Đề tài đột nhiên chuyển sang chiều sâu làm Phạm Thừa Thừa ngẩn người, “Ờm, để xem anh muốn đối với người kia tốt tới mức nào.”

“Tốt đến mức tận cùng.”

"Tận cùng à..." Phạm Thừa Thừa chống cằm mà suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi gật đầu tự đồng ý, “Tôi đây sẽ đem thẻ ngân hàng của mình tặng cho người đó.”

“Hừ,” Lâm Ngạn Tuấn nghe thấy nhàn nhạt liếc qua, “Thô tục.”

"Để tôi nói cho anh nghe, đừng nghĩ rằng đây là hành vi của đám nhà giàu mới nổi. Cá nhân tôi cho rằng nó cực kỳ thực tế trong xã hội ngày nay. Một tấm thẻ ngân hàng, điều kiện có, quyết tâm có, vừa thấy hiểu ngay. Rõ ràng tốt hơn nhiều so với mấy đồ vật hoa hòe loè loẹt khác. “

"Đó là cậu," Lâm Ngạn Tuấn nói một cách thờ ơ. "Ngay cả khi cậu đưa nó, đối phương cũng không nhất định sẽ nhận lấy, nói không chừng còn sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích, hơn nữa, nếu lỡ đối phương thật sự vui vẻ nhận lấy ngay, trong lòng cậu sẽ không cảm thấy kỳ quái sao.”

"Đó là vấn đề của anh. Điều đó có nghĩa là anh không sẵn lòng đưa nó cho người khác. Nếu anh thực sự muốn đối xử với người ấy tốt đến mức tận cùng, anh phải sẵn sàng cho đi, và phải sẵn sàng chấp nhận."

Trong lòng Lâm Ngạn Tuấn dao động, nhưng vẫn nhịn không được hừ lạnh một tiếng, “Ấu trĩ.”

Phạm Thừa Thừa đẩy kính lên, bình tĩnh nói thêm, "Nhưng rất hiệu quả."

“Cho nên cậu dùng chiêu này cưa đổ Justin?”

Phạm Thừa Thừa nghẹn họng, nghẹn nửa ngày mới đỏ mặt mở miệng, “Không phải xạo anh, là cậu ấy đưa cho tôi.”

“…”

3.

“Bang!”

Một tấm thẻ ngân hàng được đặt trên bàn.

Trần Lập Nông đang đọc sách, vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu, liền thấy Lâm Ngạn Tuấn không biết vì cái gì mà vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

“Cho cậu.”

“A?”

“Cho cậu đấy!”

"Tôi biết anh rất yêu tôi, nhưng không cần thiết dùng phương thức này chứng minh.” Trần Lập Nông cười tủm tỉm.

“Dong dài, nói cho cậu tức là cho cậu.” Lâm Ngạn Tuấn táo bạo mà vò tóc tai rối loạn xoay người muốn đi, tay lại một phen bị kéo lại.

"Lâm Ngạn Tuấn." Trần Lập Nông vẻ mặt nghiêm túc.

Người được gọi tên đột nhiên cảm thấy chột dạ. Kỳ thực, y đã nghĩ về việc một người có lòng tự trọng mạnh mẽ như Trần Lập Nông sao có thể chấp nhận thẻ ngân hàng của y, là y quá kích động rồi.

“Là tôi suy nghĩ không thấu đáo, cậu chắc chắn là không muốn lấy?” Nói xong liền định rút thẻ ngân hàng về, lại phát hiện tấm thẻ đang bị đối phương cầm chặt trong tay, nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt cười rạng rỡ của Trần Lập Nông.

“Không phải, anh còn chưa nói cho tôi mật khẩu.”

“…”

4.

Sau khi biết sự thật, Trần Lập Nông đã cấp Lâm Ngạn Tuấn một buổi giáo dục đầy nghiêm túc. Nội dung đại khái là: Anh, là một người Đài Loan, đừng có học theo chuyện tình yêu của hai người Ôn Châu đại gia cùng Sơn Đông phú nhị đại bọn họ... Lại đây, tôi xoa eo cho anh.

5.

Hội thảo về các đối tượng giúp giác ngộ tình dục:

Phạm Thừa Thừa: "Sophie Marceau."

Justin: "Nàng tiên cá!"

Trần Lập Nông: "Tiền bối năm cuối trung học phổ thông."

Phạm Thừa Thừa: "Tại sao chỉ có cậu cụ thể như vậy, vậy người ấy như thế nào?"

Trần Lập Nông: "Là một tên khốn."

Lâm Ngạn Tuấn: "..."

6.

“Anh thảm thiệt đó.”

Đến lấy tài liệu xong biết được toàn bộ sự tình, Justin liền phán một câu như vậy tổng kết, sau đó lại thương hại nhìn thoáng qua vòng eo của Lâm Ngạn Tuấn vẫn còn dấu vết của vật lý trị liệu.

"Làm sao mà anh xoay xở biến một cậu bé ngây thơ thành như bây giờ?"

“Đừng có mà châm chọc mỉa mai.”

"Không có, không có, em nói nghiêm túc", Justin nghiêm túc tiếp cận, "Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu hồi đó anh không làm ra chuyện như vậy, thì hai người bắt đầu yêu đương bình thường, người kia cá tính cũng không vặn vẹo, anh đừng kích động, vậy… có khả năng bây giờ người bị chấn thương thắt lưng không phải là anh không? "

Phạm Thừa Thừa: "Đúng."

Justin: "Đúng."

Lâm Ngạn Tuấn: "Đúng vậy!"

7.

Sau khi Lâm Ngạn Tuấn hồi phục chấn thương ở thắt lưng, Trần Lập Nông vẫn không dám đi quá xa. Cả quá trình rất cẩn thận. Màn dạo đầu còn chưa có làm xong đã khiến chính mình lăn lộn ra một thân mồ hôi trước.

Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy thời cơ không tồi, rất có phong thái thành thục của nam nhân lớn hơn 5 tuổi mà vỗ vỗ mặt đối phương một cách lạnh lùng và táo bạo, "Được rồi, hôm nay tôi ở trên."

Trần Lập Nông nghe vậy biểu tình thực kích động, "Anh... chắc chứ?"

Sau khi nhìn thấy biểu cảm đương nhiên trên khuôn mặt Lâm Ngạn Tuấn, Trần Lập Nông đành phải cẩn thận giữ người và xoay lại, chuyển thành tư thế đối phương ngồi trên thắt lưng của mình.

Lâm Ngạn Tuấn: "..."

Trần Lập Nông: "Được rồi, ở trên rồi đấy."

8.

Cảm giác sai sai chỗ nào, lại như không có gì không đúng, cuối cùng vẫn là cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

9.

Vào hôm giao thừa, cả một đêm trước tuyết rơi dày đặc, sáng sớm ngày hôm sau đường phố hai bên tuyết đọng chồng chất dày nặng. Một nhóm người đang đợi trước nhà hàng lẩu, xoa xoa tay chờ đợi, vừa nói vừa thở ra khí lạnh như những làn sương trắng, cùng nhau nói về cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông này.

Vì các nhân viên không thể đưa các người ngoài đến bữa tiệc, Phạm Thừa Thừa tỏ ý rất không vui, hai chân lắc lắc tiến đến trước mặt Trần Lập Nông ý đồ kéo đối phương vào hiệp hội đơn thân của mình.

"Anh ấy hôm qua thức khuya. Tôi muốn để ảnh ngủ nhiều một chút, cho nên tối nay mới đến,” Trần Lập Nông nói, liếc mắt nhìn Phạm Thừa Thừa một cái sau lại ngây thơ vô số tội mà bổ sung, “Tôi có người đi cùng nhé, lẻ loi ở đây chỉ có mình cậu mà thôi.”

Phạm Thừa Thừa quay lưng lại, miệng giật giật: Đồ lắm mồm này, không nói có ai kêu cậu câm không…

Trần Lập Nông nhìn màn tuyết trắng trước mặt, đột nhiên hỏi, “Cậu có nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Justin là cảnh tượng gì không?”

Phạm Thừa Thừa ngẩn ra, lầm bầm, “Ai mà nhớ được mấy loại chuyện đó.”

Lần đầu tiên Trần Lập Nông nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn là vào mùa hè.

Năm đó, Đài Bắc trải qua một đợt nhiệt độ cao kỷ lục trong vài năm qua. Sau giờ học, cậu đi bộ đến cổng trường. Giữa mùa hè, trời nóng bức khó nhịn. Từ xa xa nhìn thấy một người đứng ở cổng trường. Thân ảnh dưới ánh mặt trời chói chang sáng bừng lên, trên người khoác áo sơ mi màu trắng sạch sẽ. Ngực trái đính huy hiệu của trường, tay áo lỏng lẻo được kéo đến khuỷu tay, vạt áo sơ mi to rộng ở trong làn gió nóng phập phồng phiêu động.

Trước khi mồ hôi chảy vào mắt cậu, người kia dùng ngón tay lau đi những giọt mồ hôi trên mí mắt, sau đó lung tung mà vò rối tóc, và nói với cậu, đợi nhóc đã lâu.

Bông tuyết lạnh lẽo rơi trên lông mi, lúc sau tan chảy cùng hòa với mùa hè trong hồi ức.

Thế giới tái nhợt đột nhiên xuất hiện một cái điểm nhỏ, người đó mang theo biểu tình hơi bực bội đang dây dưa với chiếc khăn quàng cổ chuẩn bị rơi xuống đất.

Mọi người đến đông đủ, tất cả cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vai chạm vai cười đùa đi vào trong tiệm.

Trần Lập Nông đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng người đó bước về phía mình, là mối tình đầu đã mất của hắn, vòng đi vòng lại, tìm tìm kiếm kiếm, bọn họ cuối cùng vẫn là về bên nhau.

Khuôn mặt không vui nhìn thấy hắn lộ ra một cái chớp mắt mê man, ngay sau đó bình thản mà giãn mày ra. Trần Lập Nông mỉm cười và tháo chiếc khăn bên kia đang kéo trên đất, rũ bỏ những bông tuyết trên đó, rồi quàng lại cho đối phương, giọng nói phàn nàn mang theo ý cười cùng sủng nịch.

“Chờ anh đã lâu.”

Cuối cùng anh cũng đến.

END.

PS: Chúc mừng sinh nhật Nông Nông ~ Tuổi 20 rực rỡ, thành công hạnh phúc <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net