Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng ngày hôm đó, học sinh ở phía đối diện trường học thấy từ phòng giám sát có hai người liên tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, nhưng mặc nhiên lại không thấy có người nào đẩy bọn họ.

Đặng Ngư thấy Lý Hiếu Khải ra tay đánh người thì liền ngẩn ra mấy giây, không bao lâu cậu liền tỉnh táo lại nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nam sinh bị Lý Hiếu Khải đập đến hôn mê kia, mặt đầy kinh hải cùng hoảng hốt, tay cậu toàn là máu của người kia hướng Lý Hiếu Khải gọi: "Lý Hiếu Khải cậu tới giúp tôi!"

Lý Hiếu Khải làm bộ không thấy, hắn xoay mặt, trong mắt đảo qua tia tàn khốc, Đặng Ngư thanh âm mang theo nức nở: "Mau giúp!"

Lý Hiếu Khải quay đầu nhìn cậu, Đặng Ngư hốc mắt đỏ đỏ, tức giận trừng mắt sao hắn còn không mau đến giúp.

"Mẹ nó!." Lý Hiếu Khải đứng lên, đá văng cái bàn chắn trước mặt mình rồi đến ngồi xuống bên cạnh Đặng Ngư, cậu khom người xốc tên kia lên vai như ôm bao tải.

---------

"Bây giờ dư luận đối với thiếu gia bất lợi." Quản gia cầm IPAD, một mực cung kính đứng phía sau gia chủ của Lý gia, cũng chính là cha Lý Hiếu Khải, Lý Quyền, ông đang báo cáo lại tình hình liên quan đến Lý Hiếu Khải mà mình thăm dò được thông qua mấy bạn học của cậu.

Lý Quyền trong miệng ngậm xi gà, thôn vân thổ vụ:"Đã cho người đi dàn xếp chưa?"

"Đã sắp xếp mọi chuyện, bất quá thiếu gia lần này gây chuyện với một học sinh mà trong nhà hắn có người làm công việc liên quan đến báo chí, hiện tại đang kích động dư luận."

Lý Quyền híp mắt: "Xem xem có thể thu mua được hay không đi."

" Vâng." Quản gia gật đầu, lúc này bên ngoài cửa thư phòng của Lý Quyền vang lên tiếng rống giận:"Tôi muốn đi vào! Cút! ! !"

Một giây kế tiếp, cửa thư phòng bị đá văng ra, Lý Hiếu Khải mặt đầy tức giận đất xông vào: "Ông còn phải quản tôi bao lâu? ! ! !"

Lý Quyền liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ hoàng hoa bị đá một lỗ to, bất đắc dĩ nhìn con trai trưởng:"Hai ngày nữa đi, qua hai ngày chờ mọi chuyện êm xuôi, ba sẽ để con quay về trường học."

"Tôi ngày mai sẽ trở về." Lý Hiếu Khải giọng cứng rắn.

"Ai, con đó, tính tình nóng nảy liền không thể suy nghĩ thấu đáo, qua hai ngày nữa hãy về trường học, ba sẽ không để con nhìn thấy bọn nó nữa.''

Lý Quyền nhìn ôn hòa hiền từ, nhưng thủ đoạn cứng rắn, Lý Hiếu Khải liếc mắt:"Tôi còn không nhanh chóng trở về, Đặng Ngư sẽ bị khi dễ, Đặng Ngư hoàn toàn là cái đinh trong mắt bọn họ."

Lý Quyền sững sốt một chút, đột nhiên cười: "Tiểu Ngư a, nói tới Tiểu Ngư ba suýt thì quên." Hắn dừng một chút, nhìn con trai mặt mũi dần dần tỉnh táo lại mới nói tiếp:"Hai hôm trước Đặng thúc thúc nói Tiểu Ngư định dọn ra ngoài."

Lý Quyền sau khi nói xong buông xuống xì gà, lẳng lẳng thưởng thức sự thay đổi lớn trong biểu tình của con trai. Nháy mắt, trên mặt Lý Hiếu Khải tức giận cùng vẻ khing thường liền biến mất, thay vào đó là một bộ trống rỗng cùng mờ mịt.

Ngày này vẫn phải tới.

"Cậu ta. . . cậu ta nói thế nào? chú ý thì sẽ nghe được âm thanh của Lý Hiếu Khải cũng đang run run.

Lý Quyền lại thở dài, chuyện không liên quan mấy nói:"Lý thúc thúc của con nói Tiểu Ngư ngày mai sẽ đến tạm biệt, còn cụ thể nói như thế nào thì con tự mình hỏi đi."

Hôm đó, Lý Hiếu khải thức suốt đêm nhìn trời chuyển từ đêm đến sáng, lại nhìn mặt trời từ mọc rực rỡ đến ngả về Tây, một mực chờ người giúp việc tới gõ cửa:" Thiếu gia, Đặng Ngư tới tạm biệt, ở phòng khách tiên sinh cùng mấy phu nhân đều đã đến."

Lý Hiếu Khải nghẹn ngào hồi lâu, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: " Ừ."

Lý Hiếu Khải đưa lưng về phía cửa, thời điểm này cậu như một ông lão năm mươi tuổi, ngay cả đứng lên cũng không có sức lực, đặc biệt chậm chạp, cậu hướng phía cửa đi hai bước vừa quay đầu đi tới tủ đầu giường chỗ, từ bên trong cầm thứ gì đi ra.

Phòng của cậu là ở lầu bên hông, phòng khách là ở lầu chính, cho nên Lý Hiếu Khải từ bên hông đi qua đại sảnh.

Lầu chính cửa đang mở rộng, bên trong đầy người ngồi, ở giữa sảnh là Lý Quyền, rồi đến mẹ Lý Hiếu Khải, nhích qua nữa là các vị mẹ kế cùng với chú bác. . .

Lý Hiếu Khải đứng ở ngoài cửa, ẩn ở nơi bóng tối, nhìn chằm chằm vào bóng người đang đưa lưng về phía mình, cậu ta còn đang mặc bộ đồng phục học sinh trung học, mặc một cách rất chỉnh tề, cặp sách để sang một bên, dường như đang ở trước mặt Lý Quyền nói gì đó.

"Thiếu gia đến."

Không biết là người giúp việc nào lanh mắt nhìn thấy được Lý Hiếu Khải, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, bao gồm cả Đặng Ngư. Lý Hiếu Khải cắn răng đi vào, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Lý Hiếu Khải, Lý Hiếu khải thì rủ mắt làm bộ như ai cũng không nhìn thấy ngồi vào bên vị trí còn trống sát cạnh Lý Quyền, mà đó là chỗ dành cho người nắm quyền của Lý gia tương lai.

Đặng Ngư thì đứng bên cạnh cha mẹ cậu, Đặng Xương là người chăm sóc cây của Lý gia, một beta. Còn Mạch Vân là nữ đầu bếp của Lý gia, cũng là một beta.

"Bắt đầu đi." Lý Quyền lên tiếng, hắn rất hiếm khi thật tâm từ ái nhìn ai, nhưng giờ phút này lại dùng ánh mắt như thế nhìn Đặng Ngư.

Đặng Ngư gật đầu một cái: "Mọi người khỏe, cháu là Đặng Ngư, là một trong những thư đồng của Đại thiếu gia, những năm này vô cùng cảm ơn Lý gia đã chiếu cố, cũng bởi vì được Lý thị che chở mới có cơ hội được đi học tử tế, cháu cùng cha mẹ đối với Lý gia là vô cùng cảm kích."

Một nhà ba người hướng về phía Lý Quyền dẫn đầu toàn bộ Lý gia xá một cái, Lý Quyền tay bưng ly trà, thoáng gật đầu.

"Cho đến hôm nay, cháu đã là một omega trưởng thành, biết được nếu tiếp tục ở lại nơi này sẽ có nhiều bất tiện, ngoài ra cũng là vì cháu còn muốn cố gắng lấy được học phần du học, cho nên cùng cha mẹ sau khi thương lượng định rằng mấy ngày nữa sẽ rời khỏi Lý gia, mong mọi người hiểu cho cháu."

" Được." Lý Quyền mở miệng, hắn đặt ly trà xuống:" Tương lai nếu có chỗ nào cần Lý bá giúp cứ việc nói."

Đặng Ngư mím môi cười, quản gia ở bên cạnh nói với cậu: "Dâng trà đi."

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Lý gia có người chủ động từ chối yêu cầu thư đồng, nhưng mọi người cũng không quá kinh ngạc, bởi vì Đặng Ngư hết sức ưu tú, có hoài bão cùng lý tưởng, không giống như phần lớn những người khác muốn cả đời phụ thuộc vào Lý gia không lo không nghĩ.

Người giúp việc bưng ba ly trà, Đặng Ngư từng ly kính mọi người, ly cuối cùng là kính Lý Hiếu Khải.

Đặng Ngư đem ly trà chuẩn bị cho Lý Hiếu Khải bưng ra đi tới trước mặt cậu :"Thiếu gia."

Lý Hiếu Khải mặt lạnh, căn bản không có ý muốn đưa tay nhận lấy, cũng không nhìn qua Đặng Ngư.

"Hiếu khải." Lý Quyền trầm giọng nhắc nhở hắn.

Lý Hiếu Khải dùng sức nghiến răng, cơ hồ phải đem răng cắn nát, hắn một tay nhận lấy trà, nước trà hơi văng vào mu bàn tay, tiếp theo qua loa đem ly trà hớp một ngụm rồi để ở bên cạnh mình:"Được rồi."

Bầu không khí trong phòng khách lúc này toàn bộ đã bị Lý Hiếu Khải làm cho trở nên có chút lúng túng, một vị mẹ kế của hắn rất biết khuấy động không khí dẫn đầu lên tiếng:" Kỳ phát tình của Tiểu Ngư cũng sắp đến rồi chứ ? Vì sao cháu không ở lại đây đợi đến khi kỳ phát tình đi qua, bác sĩ bên ngoài cũng không quá chuyên nghiệp."

Đặng Xương cười trả lời: "Ai, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng Ngư Nhi vẫn quyết định đi.''

"A quyết tâm thế sao? Tiểu Ngư không phải có người yêu đi ?"

Đặng Xương vội nói: "Không có không có, Ngư Nhi chính là sợ sống ở chỗ này phiền toái mọi người."

Đặng Ngư sau khi đã kính trà cho Lý Hiếu Khải xong liền trở về bên cạnh cha mẹ, biểu tình khéo léo như thường lệ.

"Kia Tiểu Ngư có nghĩ tới tương lai muốn tìm người như thế nào không?" nhân cơ hội từ biệt lần này mọi người đang ấm áp dặn dò hỏi thăm, một người chú của Lý Hiếu Khải cũng lên tiếng hỏi.

" Ừ, có thể sẽ tìm một Beta đi." Đặng Ngư ôn nhuận, âm thanh dễ nghe vang lên, biểu tình Lý Hiếu Khải vốn đã không tốt lại xấu thêm mấy phần.

"Nga. . . Con trai ta chính là Beta, ai Tiểu Ngư cháu có thể cân nhắc một chút a, không phải cháu đã từng gặp qua rồi sao? Dương dương, bây giờ nó đang ở nước ngoài tham gia thi đấu đấy."

"Chú không phải là đang nói đến Lý Hiếu Dương bảy tuổi còn dùng bô, mười một tuổi vẫn còn bú sữa mẹ chứ ?" Lạnh lùng giọng châm chọc vang lên, Lý Hiếu Khải ánh mắt như dao gắt gao nhìn chằm chằm vị chú của mình:"Chú ngài có muốn hay không để cho cậu ta đi kiểm tra đầu óc một chút?"

Tiếp hắn vừa nhìn về phía Đặng Ngư, giọng khinh bạc ôm hận: "Ngươi chớ bị người ta lừa hôn a."

Đặng Ngư cúi đầu xuống hé miệng, vị kia chú thở dài: "Ai Khải Nhi ngươi thật là. . ."

"Được rồi, tạm biệt cũng nên kết thúc, hôm nay liền giải tán đi." mẹ Lý Hiếu Khải thấy tình hình không ổn lập tức tuyên bố giải tán, mắt nhìn thấy con trai mình sắp nổi điên, nàng cũng xem như mẹ ruột nên hiểu rõ ngăn lại.

" Được, vậy một nhà chúng tôi xin đi trước."

Một nhà ba người hướng Lý gia chào một hồi, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Lý Hiếu Khải cứ có cảm giác Đặng Ngư đang nhìn mình.

"Người ta coi thường con đó, đừng suy nghĩ." một nhà Đặng Ngư sau khi rời đi, Lý Quyền lúc này mới nhẹ nhàng cười nhạo con trai mình.

"Lý Hiếu Khải, tính cách quậy phá của cháu lúc nào mới có thể thay đổi? !" người chú vừa bị chọc giận kia hung dữ chỉ trích Lý Hiếu Khải, thế nhưng cậu ngay cả đến tròng mắt cũng lười chuyển động liền đứng lên hướng phía ngoài đi ra, lầm lì như một tướng sĩ bại trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net