Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hiếu Khải là alpha duy nhất của Lý gia không giữ được thư đồng omega của mình, nhưng cậu cũng không quá quan tâm đến mấy lời nói từ bên ngoài về việc đó, hiện giờ Lý Hiếu Khải đang rất vội vàng, cậu sải bước chân gấp gáp, rốt cuộc thấy được một nhà ba người kia ở phía trước.

"Đặng Ngư!"

Lý Hiếu Khải đứng trên bậc thang gọi to, Đặng Ngư quay đầu lại nhìn cậu ta, mâu mắt thanh đạm, tựa như không hề để tâm đến thân phận cùng địa vị con cháu thế gia tôn quý của người kia, mấy thứ đó đối với cậu cũng bằng mây khói, không đáng nhắc tới.

"Đến đây, tôi còn có lời muốn nói." Lý Hiếu Khải tự cảm thấy ánh mắt có phần bi thương, cậu cố nhắm mắt để che dấu, đến khi mở mắt ra thì Đặng Ngư đã hướng bên này đi tới.

Lý Hiếu Khải xoay người đi vào hướng lùm cây, không một thanh động, Đặng Ngư liền đi theo cậu.

"Cầm lấy."

Lý Hiếu Khải đem đồ vật được bọc bằng vải mà bản thân đang giữ dúi vào lòng Đặng Ngư. Đặng Ngư cúi đầu liếc nhìn bao vải, lại ngẩng đầu nhìn Lý Hiếu Khải, tựa hồ không chịu nổi ánh nhìn mạnh mẽ của Lý Hiếu Khải, cậu bỏ qua ánh mắt đó:"Đây là cái gì?"

"Lễ vật chúc mừng cậu nhậm chức hội trưởng hội học sinh." tuy là lời chúc mừng nhưng từ miệng Lý Hiếu Khải tuôn ra thì có phần kì quái, giống như là Đặng Ngư đoạt lấy món đồ này vậy.

"Cảm ơn, nhưng tôi không..." Đặng Ngư muốn đem lễ vật trả lại, nhưng bị Lý Hiếu Khải thô lỗ ngăn lại.

"Cậu dựa vào cái gì không nhận? Tại sao thời điểm nhận lấy ân huệ mười mấy năm qua của Lý gia cũng không thấy cậu từ chối? !" Lý Hiếu Khải ngậm tức giận, hung tợn trợn mắt nhìn Đặng Ngư, Đặng Ngư nháy mắt, khóe miệng cậu mấp máy như muốn nói nhưng lại không, sau đó gật đầu một cái, đem đồ vật kia thuận tiện đón lấy trong tay:"Được, cảm ơn."

Lý Hiếu Khải như đang đánh nhau với bông mềm, vô cùng khó chịu đạp một cước vào ghế dài gần đó, ngay lập tức cái ghế nhanh chóng bị gãy.

"Cậu tại sao phải đi?" Lý Hiếu Khải ánh mắt đỏ bừng, âm thanh run rẩy cắn răng hỏi Đặng Ngư.

Đặng Ngư mi mắt rung động, cậu ngẩng đầu hướng Lý Hiếu Khải cười cay đắng, dưới mắt là loáng thoáng lệ chí sóng sánh:"Đến tuổi rồi."

"Người khác đến tuổi cũng không đi, tại sao cậu lại đi?" Lý Hiếu Khải vẫn giữ chất giọng cứng rắn như cũ, tay nắm chặt thành quyền, đau lòng nhìn Đặng Ngư.

Đặng Ngư cắn môi dưới:"Người khác là người khác, tôi là tôi."

"A..." Lý Hiếu Khải ngẩng đầu lên cười nhạt:" Cho nên dù có phải dọn đi cũng không nguyện ý để tôi giúp cậu vượt qua kì phát tình? Hay là nói cậu đã tìm được alpha nào khác?"

"Cậu thực sự chán ghét tôi như vậy?" Lý Hiếu Khải không tự chủ phát ra tin tức tố, Đặng Ngư lui về phía sau một bước, Lý Hiếu Khải cười có chút bi ai, nhưng bất kể ra sao, bây giờ Lý Hiếu Khải hắn không còn tâm tình mà quản nhiều như vậy nữa.

Mùi gỗ ấm ngày càng nồng đậm, hắn níu lại Đặng Ngư đang có chút vô lực, tiến tới thì thầm bên tai Đặng Ngư:"Cậu muốn ngửi mùi vị biến hóa của tôi sao?"

Đặng Ngư ánh mắt đỏ hoe, thanh âm có chút yếu ớt:"Lý Hiếu Khải, cậu đừng như vậy...."

"Dựa vào cái gì? Cậu có tư cách gì mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? !"
Lý Hiếu Khải đè nén âm thanh như quỷ mị chất vấn, trời sập tối thật tốt đối với cậu. Những người giúp việc của Lý gia ngửi được mùi tin tức tố của Lý Hiếu Khải gần đó lập tức đi vòng, họ thầm nghĩ hẳn là cha mẹ Đặng Ngư chắc không quản, dù sao Lý gia thay bọn họ nuôi dưỡng omega lâu như vậy, bây giờ để đại thiếu gia dùng một chút thì có làm sao?

Mùi vị tin tức tố ngày càng phát tán đậm đà, hắn dùng sức cởi ra hàng cúc áo trước ngực Đặng Ngư, cậu dùng ánh mắt ướt át nhìn Lý Hiếu Khải, tin tức tố của omega rất nhanh cũng bị mùi vị alpha kích thích phát ra, chóp mũi tràn ngập hương bạch ngọc lan thanh thuần, Lý Hiếu Khải lập tức vùi vào cổ trắng ngần của Đặng Ngư, dùng đầu lưỡi trêu đùa đụng chạm vài khối tuyến thể mềm mại tinh tế kia.

Mùi gỗ ấm dần dần biến chuyển thành một hương vị khác biệt, chính là mùi vị quá kịch liệt cùng cường đại, dễ dàng làm người ta nghiện chẳng dứt. Đặng Ngư đôi mắt rưng rưng, cậu không thể không bấu víu lấy cơ thể Lý Hiếu Khải để giữ thăng bằng, cả người cậu lúc này ửng đỏ, há miệng cầu khẩn Lý Hiếu Khải đỡ lấy mình.

Lý Hiếu Khải đem người đang vô lực phản kháng ôm về bên lầu phòng mình, vào thời điểm đi vào, quản gia beta của hắn lập tức chạy đến, Lý Hiếu Khải mặt âm trầm:"Mau lệnh cho mọi người phía bên này đều cút ra ngoài!"

Trong khu vực này không phải là người giúp việc thì cũng chính là thư đồng của Lý Hiếu Khải, phần lớn là thư đồng omega, còn lại một số ít là beta, Lý Hiếu Khải không muốn bọn họ ngửi được mùi vị tin tức tố của mình.

Trong ngực hắn giờ đây là cơ thể Đặng Ngư đang không ngừng phát nhiệt, cọ cọ vào mình như làm nũng, thiên tính của alpha và omega bị hấp dẫn đến mức cao nhất. Đến khi vào được phòng của Lý Hiếu Khải, Đặng Ngư rốt cuộc cũng buông hàm răng cắn chặt môi nãy giờ mà khóc thành tiếng.

"Lý Hiếu Khải...h-hức!...Tôi khó chịu..."

Rừng rậm nguyên thủy ban sơ đều bị đốt cháy, đầu tiên là muôn ngàn gỗ quý đùng đùng diễm hỏa, alpha biến chuyển hương vị làm người ta không thở nổi chỉ muốn hãm sâu vào như hít phải thuốc phiện, đến cuối cùng, rừng rậm bị dục hỏa bao phủ, hừng hực trong ngọn lửa ngút trời, hương vị nóng bỏng kia truyền khắp bên lầu nơi phòng Lý Hiếu Khải, làm cho toàn bộ omega ở đó đều có chút không thoải mái, khó khăn thở dốc, họ không cách nào tưởng tượng được người omega trong kia như thế nào có thể chịu đựng được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net