Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Ngư quần áo xốc xếch co rút lại ở một góc trên giường Lý Hiếu Khải, cậu giương hai chân, cả người run rẩy cọ xát gối đầu của Lý Hiếu Khải, mùi hương kia vương vấn nồng đậm khiến người ta cuồng si, mông thịt uyển chuyển, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân thể trắng noãn cũng mơ hồ dần ửng đỏ, cậu nhắm nghiền đôi mắt, mí mắt cùng lông mi tỉ mỉ run rẩy, cậu há miệng đầu lưỡi như ẩn như hiện: "Lý Hiếu Khải... Ư-ưm..."

Lý Hiếu Khải đứng ở đầu giường, hắn giương đôi mắt chứa đầy dục vọng, dây thần kinh trong huyệt thái dương chấn kinh, mùi hương bạch ngọc lan thanh nhã thoang thoảng giống như một tấm lưới bao phủ lấy hắn, để cho hắn bị giam giữ không cách nào nhúc nhích. Vừa vặn không biết là ai còn đang thanh tỉnh kéo quần áo Lý Hiếu Khải, đôi mắt long lanh ửng đỏ, thanh âm run rẩy ủy khuất: "Lý Hiếu Khải, nếu cậu làm thật tôi sẽ hận cậu..."

Lý Hiếu Khải thực không cam lòng gào lên: "Tôi quản cậu có hận hay không! ! ! ! Cậu vốn là chính là của tôi!"

Nhưng cuối cùng ở thời khắc mấu chốt, Lý Hiếu Khải lại không đành lòng mà buông lỏng Đặng Ngư ra, nhanh chóng, cậu liền lui lại phía góc giường co người lại thành một đoàn, cũng không màng đến tin tức tố của cả hai đang chặt chẽ giao hòa lấp đầy cả phòng.

Lý Hiếu Khải không hiểu, hắn không hiểu tại sao phải biến thành như vậy.

Năm hắn năm tuổi có nuôi một chú chó gọi là Biên Mục, thân thể nó vô cùng phì nhiêu, có một ngày hắn mang Biên Mục đến vườn hoa chơi đuổi bắt, thời điểm đang tìm chỗ núp đột nhiên phát hiện Biên Mục phía bên kia ra sức gầm rú lên, bình thường chú chó ấy tính khí đặc biệt tốt, Lý Hiếu Khải vì vậy mà không để ý nên tiếp tục đi trốn, rất nhanh hắn đã tìm thấy chỗ thích hợp, an ổn núp vào đám cỏ cao gần bằng Biên Mục, thế nhưng sau đó lại ngoài ý muốn phát hiện Biên Mục không quá chú ý tới nơi này, nó đang hướng đến bụi hoa cẩm tú cầu trắng tinh đẹp đẽ mà sủa to, bụi hoa cẩm tú cầu kia thực sự lớn vô cùng, có lẽ cao bằng một nửa người trưởng thành, Lý Hiếu Khải tò mò đi tới, tiếng sủa của Biên Mục càng ngày càng lớn hơn, tựa như phát hiện ở đó có cái gì.

Lý Hiếu Khải vươn tay vạch ra hai nửa bụi hoa, ngoài ý muốn phát hiện bên trong có một đứa bé trai đang ngồi ở đó, dáng dấp so với hắn còn nhỏ hơn, khuôn mặt khả ái trông như gốm sứ, cậu bé lấy tay gắt gao che miệng, mặt đã khóc đến đỏ bừng, trong đôi mắt thật to trừ nước mắt trong suốt chính là sợ hãi, lúc Lý Hiếu Khải vạch ra đám hoa kia thì trong nháy mắt cậu bé giật mình lùi lùi lại phía sau thêm một chút.

Lý Hiếu Khải nhíu mày một cái, quay đầu khiển trách Biên Mục một câu, con chó kia rốt cuộc ngừng sủa, Hiếu Khải lần nữa nhìn về phía cậu bé, đến giờ này tiếng khóc đã không ngăn được nữa, nước mắt cứ một giọt kéo theo một giọt tuôn trào, khóc ra thành tiếng.

"Đừng khóc!"

Lý Hiếu Khải dùng âm thanh giống khi quát Biên Mục đối với cậu bé, cậu như bị hù dọa một cái, mắt mở vừa tròn vừa lớn, nước mắt không ngừng tràn ra, nhưng không dám lên tiếng.

"Đưa tay cho tôi."

Thấy cậu bé có vẻ không tình nguyện, hắn bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu bé đưa tới, hắn nhíu đôi mi nhỏ, học theo bộ dáng của Lý Quyền lắc đầu một cái.

Đó là Lý Hiếu Khải năm năm tuổi lần đầu tiên nhận ra trên thế giới này hắn muốn bảo vệ một người. Năm đó Đặng Ngư bị Lý Hiếu Khải nửa bức bách nửa cưỡng chế dắt tay nhau đi ra khỏi vườn hoa rộng lớn như mê cung, lúc người lớn tìm được bọn họ cũng là lúc Đặng Ngư đang được Lý Hiếu Khải đút uống sữa.

Tiếng rên rỉ khó nhịn của Đặng Ngư còn quanh quẩn bên tai, Lý Hiếu Khải cắn răng, hắn tiến lại gần chỗ cậu đang nằm, một tay đem Đặng Ngư đang run rẩy kéo vào trong ngực.

"Tôi không chạm vào cậu, nhưng cậu phải để tôi kí hiệu tạm thời." Lý Hiếu Khải biết Đặng Ngư bây giờ cái gì cũng nghe không lọt, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói : "Thật xin lỗi, lập tức sẽ không còn khó chịu nữa.''

Thân thể Đặng Ngư nhỏ, rất dễ dàng bị Lý Hiếu Khải toàn bộ ôm trọn vào trong ngực, Lý Hiếu Khải kề môi dán sát vào cái cổ nóng ấm trắng noãn của Đặng Ngư, tìm được một khối thịt mềm mại hơi nhô ra, lúc nhỏ Lý Hiếu Khải rất thích chạm vào nơi đó của Đặng Ngư, nhưng đến khi hai người dậy thì, Đặng Ngư đã không để hắn tùy tiện chạm vào nữa.

Lý Hiếu Khải bao phủ lấy nơi đó, hắn nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó cắn lên, tay không ngừng vuốt ve sau lưng Đặng Ngư để trấn an cậu. Lý Hiếu Khải nhắm mắt, đem tin tức tố của mình rót vào tuyến thể của Đặng Ngư.

Hương vị bạch ngọc lan trong căn phòng dần dần tản đi, thay vào đó là Đặng Ngư hai mắt nhắm nghiền mà thiếp đi.

Lý Hiếu Khải bước vào phòng tắm xối nước lạnh, hắn như một con sư tử bại trận, thương tích khắp người lại thất vọng chán chường.

Hắn không biết, không biết tại sao lại trở nên thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net