Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Ngư rời khỏi Lý gia sau hai ngày thì gian phòng mà cậu từng ở đều đã được quét dọn sạch sẽ, Lý Hiếu Khải sau hai tuần bị cấm túc cũng đã trở lại trường học.

Sau khi trở về, lại gặp được Đồng Diễn vô cùng có tinh thần hóng hớt báo cáo cho Lý Hiếu Khải biết về những tin tức lớn của trường học mấy ngày qua.

Đầu tiên là về chuyện những nam sinh ẩu đả với Lý Hiếu Khải đều đã đồng loạt chuyển trường, thậm chí là rời khỏi Bắc Ước thị*

* thị ở đây chỉ thành thị

Thứ hai là chuyện liên quan tới một nam beta nào đó, nói gì mà học thành tích, tính tình đặc biệt tốt, dù sao Lý Hiếu Khải cũng không quá nghiêm túc nghe.

Thứ ba là chuyện Đặng Ngư được thổ lộ.

...

"Cái gì?" Không khí xung quanh Lý Hiếu Khải dường như đã hạ xuống âm độ, hắn nhìn chằm chằm Đồng Diễn: "Cậu mới vừa nói cái gì?".

"Đặng Ngư a, chính là omega giữ chức hội trưởng hội học sinh của chúng ta được thổ lộ, người thổ lộ chính là beta tôi vừa nói đó, cái người tài giỏi lấy được Hoa Anh học bổng đã bày tỏ với..."

Đầu óc Lý Hiếu Khải hỗn loạn tầm cỡ mười giây, sau đó nghiến răng hỏi: "Cậu đem chuyện của tên beta kia lặp lại một lần nữa."

Đồng Diễn: ...

Thời điểm Lý Hiếu Khải bước ra khỏi lớp học thì học sinh đã dồn dập đứng nép sát ở hai bên hành lang, mọi người đều sợ hắn đột nhiên phát bệnh lại vứt người xuống lầu, dù sao nơi này cũng là tầng năm, rơi xuống chắc chắn không toàn mạng.

Beta mà Đồng Diễn vừa nhắc đến kia hình như là con trai của một lãnh đạo chính quyền thành phố, hai ngày trước bày tỏ không thành công, nghe nói là cậu ta gần đây vẫn còn đang lên kế hoạch, nói rằng nhất định phải theo đuổi bằng được Đặng Ngư, Lý Hiếu Khải ngoài mặt làm ra vẻ tỉnh táo, thực ra trong bụng đã đem tên beta kia thiên đao vạn quả mười ngàn lần.

Thời điểm vừa đi nhà trẻ, hắn có nói với bạn bè chơi cùng rằng Đặng Ngư là người hầu bồi học của mình, kết quả Đặng Ngư bị khi dễ gần nửa học kỳ, sau đó Lý Hiếu Khải liền không bao giờ nói ra thân phận của Đặng Ngư với bất cứ người nào nữa, hắn cũng không còn xem cậu là bồi học gì đó nữa.

Hai người cứ như vậy từ tiểu học bắt đầu mối quan hệ bạn bè tốt, thẳng đến năm nhất trung học, có một hôm Đặng Ngư tìm đến hắn, nói rằng có thể nào làm bộ như không quen biết, Lý Hiếu Khải nghe vậy dĩ nhiên nổi giận, mặt khác lại không thể nào hiểu được, Đặng Ngư cũng không nói hắn biết nguyên nhân, vậy là Lý Hiếu Khải phải giả vờ đến bây giờ, cơ hồ là nhịn đến khổ.

Thế mà hiện tại lại có người dám can đảm cùng Đặng Ngư bày tỏ? !

Lý Hiếu Khải nhìn chằm chằm quản lí bảo an, trên màn hình kia nam sinh cao hơn Đặng Ngư nửa cái đầu đang ngăn chặn trước xe đạp của cậu ở nhà xe, gương mặt tươi cười nói rằng mình có bao nhiêu mến mộ Đặng Ngư, Đặng Ngư đỏ cả mặt.

Cậu ấy vậy mà lại đỏ mặt! ! ! ! ! ! Lý Hiếu Khải gắt gao nắm chặt thành ghế, dường như muốn đem tay cầm bằng nhựa bóp vỡ. Quản lí bảo an run rẩy nhìn vị thái tử gia thực đáng sợ đang nổi giận ở kia, đuổi cũng không dám đuổi, đi càng không dám đi.

Lý Hiếu Khải đè nén tức giận trong lòng xem xong toàn bộ video tỏ tình dài hơn mười phút, tuy là Đặng Ngư đã từ chối nhưng tên khốn kiếp kia vẫn còn chưa buông tha, đuổi theo cậu một mực ép sát xe đạp đến tận cổng trường học.

Lý Hiếu Khải "ầm" một tiếng, ném thẳng đồ vật trong tay về phía màn hình, nhắm ngay mặt của nam sinh beta, quản lí nhìn màn hình nứt ra vài kẽ hở, sau đó vụt đen Lý Hiếu Khải đứng lên, liếc nhìn nhân viên an ninh kia: "Đi tìm chủ nhiệm thanh toán!"

Vị nhân viên bảo an đứng yên một bên điên cuồng gật đầu: "Được được!"

Lý Hiếu Khải như tướng sĩ vừa giết xong địch nhân đi ra khỏi phòng giám sát, sau đó không hề quay đầu mà đi thẳng đến Phi A khu. Phi A khu, tên cũng như nghĩa, là khu vực học tập chỉ dành cho beta và omega, alpha không cần đến nơi này.

Lý Hiếu Khải chỉ vừa đến dưới lầu, mấy omega cùng beta đi ngang qua liền để ý, bọn họ như tăng tốc không đến nửa phút lập tức chạy vọt lên tầng hai, phải chắc chắn rằng bản thân cách xa Lý Hiếu Khải một khoảng an toàn mới dám hô lên: "Lý Hiếu Khải tới rồi! ! !"

Mắt thường có thể thấy được, ngắn ngủi mười mấy giây, bên ngoài Phi A khu liền không còn một bóng người, xem ra Lý Hiếu Khải so sánh với chuông vào học còn có tác dụng hơn nhiều.

Lớp mười hai B1, Lý Hiếu Khải nhìn bảng tên lớp trước mặt mình, tiến tới một cước đá cửa: "Hà Thanh, đi ra."

Một đám Beta rối rít quay đầu nhìn về phía người vừa nhận được học bổng Hoa Anh, học bá lớp mình. Hà Thanh cũng xem như là một trong số ít beta không e sợ Lý Hiếu Khải, cậu đứng dậy, đi tới bên cạnh Lý Hiếu Khải, so ra cậu chỉ thấp hơn Lý Hiếu Khải chưa tới năm centimet.

"Chuyện gì?" Hà Thanh biểu tình còn mang theo điểm miệt thị.

Chính là gương mặt này, gương mặt xấu xí xuất hiện trước mặt Đặng Ngư, còn đặc biệt không biết xấu hổ mà đối với Đặng Ngư nói ra ba chữ: "Tôi thích cậu."

Lý Hiếu Khải nắm chặt quả đấm, một học sinh dáng người thấp bé ngồi đầu bàn thấp giọng nhắc nhở: "Hà Thanh mau tránh ra! Lý Hiếu Khải muốn đánh người!"

Hà Thanh quay đầu nhìn người có vóc dáng nhỏ vừa lên tiếng, trong lòng mười phần giễu cợt: "Cậu ta không dám, cậu ta vì phạm lỗi nên bị gia đình cấm túc mấy tuần vừa được thả ra, làm sao-..."

"Ầm!" Lực đạo mạnh mẽ một quyền đem Hà Thanh đánh ngã xuống đất, thời điểm té xuống, Hà Thanh đụng phải bậc thang trên bục giảng, lăn lộn một vòng trên nền gạch mới đem máu trong miệng phun ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net