Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trò vì sao lại bắt nạt bạn học?"

Lý Hiếu Khải đang ngồi ở phòng giáo huấn mà trường học đặc biệt chuẩn bị cho hắn, những lời khiển trách của vị phó hiệu trưởng alpha cứ như vậy mà vào tai phải ra tai trái, bắt đầu từ sự kiện Lý Hiếu Khải gây chuyện với bạn học trước đó, nhà trường đã đặc biệt thiết lập một tổ giám thị nhằm thảo luận để đưa ra những biện pháp kỉ luật chỉ dành riêng cho hắn.

Một trong các biện pháp trước mắt là phải đổi phòng âm nhạc thành phòng giáo huấn.

"Hà Thanh năm nay đã đoạt được mười danh hiệu tiêu biểu của Bắc Ước Thị chúng ta, là vinh dự của Trung học tư lập Bắc Ước, trò làm vậy khác nào kích động giáo viên, học sinh toàn trường cùng Bắc Ước thị và hiệp hội thanh thiếu niên dấy lên căm phẫn."

Phó hiệu trưởng vẫn còn quở trách, Lý Hiếu Khải bĩu môi một cái: "Khi nào mới làm trắc nghiệm tâm lý a?"

Phó hiệu trưởng nhìn dáng vẻ hồ đồ ngu xuẩn của Lý Hiếu Khải, giận dữ thở dài, bảo văn phòng hội học sinh mang giấy kiểm tra đến cho Lý Hiếu Khải làm.

Bởi vì Lý Hiếu Khải đã hai lần ác ý gây nên tổn thương đối với bạn học, cho nên nhà trường có lí do hoài nghi trò ấy có nhân cách phản xã hội, hoặc có chứng nóng nảy, hay là bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, nhà trường đã đề nghị để cho bác sĩ chuyên môn về tâm lý alpha lập bảng kiểm tra tâm lý cho Lý Hiếu Khải, quá trình kiểm tra do người của hội học sinh giám sát.

Đẩy cửa bước vào là phó hội trưởng alpha, bởi vì xui xẻo bại dưới tay Đặng Ngư nên cậu phải đi giám sát Lý Hiếu Khải làm trắc nghiệm tâm lý.

"Tôi muốn hội trưởng giám sát tôi làm." Lý Hiếu Khải nhìn cũng không nhìn phó hội trưởng một cái, phó hội trưởng nói năng thận trọng: ''Cậu cảm thấy với tình trạng tâm lý này của cậu, có thể để cho một omega giám sát cậu làm bài trắc nghiệm sao?"

Lý Hiếu Khải liếc nhìn phó hiệu trưởng: "Nếu vậy thì tôi không làm, tôi không có nghĩa vụ phải làm khảo sát này chứ ?"

Phó hiệu trưởng bị Lý Hiếu Khải chọc giận đến sắc mặt tái xanh, hai phe giằng co mười phút sau hiệu trưởng rốt cuộc thỏa hiệp, để cho alpha kia gọi Đặng Ngư đến.

Đặng Ngư rất nhanh đã tới rồi, phó hiệu trưởng dặn dò cậu mấy câu thì liền rời đi, từ sau khi Đặng Ngư vào phòng, ánh mắt của Lý Hiếu Khải liền không rời khỏi cậu, dường như muốn dùng ánh mắt giam cầm cậu lại, để cho cậu không thể chạy trốn được nữa.

"Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu làm đi."

Đặng Ngư nhìn Lý Hiếu Khải một cái, thanh âm có phần mềm mại, đem đề khảo sát tâm lý để trước mặt mình, đồng thời ngồi xuống chỗ đối diện Lý Hiếu Khải. Phòng giáo huấn lúc này chỉ còn lại hai người, Đặng Ngư hơi cúi đầu, từ động tác đến biểu tình có thể nhìn ra cậu không được tự nhiên, nhưng cũng khó trách, vì bất kể là ai bị một alpha ưu việt nhìn chằm chằm như thế cũng chẳng thể tự nhiên được.

"Vấn đề đầu tiên, cậu bình thường sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ tức giận sao?"

Đặng Ngư đọc ra câu hỏi sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hiếu Khải, chờ hắn đáp lại.

Lý Hiếu Khải trừng mắt nhìn: "Không biết."

Dáng vẻ kiêu ngạo khi đối mặt với đám người hiệu phó giờ phút này đã biến mất không thấy tăm hơi, tựa như dung nham chìm xuống đại dương.

Đặng Ngư cùng Lý Hiếu Khải đan xen ánh mắt, cả không ý thức mà đắm chìm vào ánh mắt đối phương, Đặng Ngư rất nhanh cúi đầu: "Vậy trong tình huống nào thì cậu sẽ tức giận?"

"Thời điểm cậu bị người khác bắt nạt."

Lý Hiếu Khải thành thật đáp lại, hắn không để ý đến phản ứng của Đặng Ngư, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Còn nữa, chính là thời điểm có người muốn đến gần cậu.''

Dừng một chút, Lý Hiếu Khải nói tiếp: "Giống như cái tên Hà Thanh đó, cậu ta cùng cậu bày tỏ, tôi rất tức giận.''

Đặng Ngư cúi đầu, nắm chặt bút, tai đỏ lên, cậu hạ bút viết xuống câu trả lời không giống với lời mà Lý Hiếu Khải nói, kì thực cậu cần phải ghi chép một cách công chính khách quan, nhưng cậu không thể.

"Tại sao?" Đặng Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt ngận nước nhìn Lý Hiếu Khải hỏi.

Lý Hiếu Khải không chút nào e dè đối mặt với Đặng Ngư: ''Cậu là của tôi.''

Hắn nhiều lần cường điệu câu nói này trong quá khứ, khi mà quan hệ giữa cả hai vẫn còn tốt đẹp. Hay là vào lúc trước khi Đặng Ngư rời đi, hắn vẫn một mực nói những lời này, nhưng bây giờ đã không còn giống như trước nữa.

"Hiện tại đã không phải nữa."

Âm thanh Đặng Ngư phát ra mang theo chút run rẩy cùng không hiểu được: ''Tôi sau khi rời đi đã cùng Lý gia không còn quan hệ, cậu cũng không còn là thiếu gia của tôi nữa.''

Trước kia dù cho Đặng Ngư có buồn bực không vui, cũng sẽ không nói ra những lời làm Lý Hiếu Khải khó chịu, một giây sau, cả người Lý Hiếu Khải liền dừng lại, ánh mắt tự tin cùng bĩnh tĩnh từng chút từng chút vỡ tan trong lời nói của Đặng Ngư, hắn thậm chí đang suy nghĩ, người đang ngồi trước mặt hắn đây, thực sự là Đặng Ngư sao?"

Lý Hiếu Khải trong chớp mắt lạnh cả người, từ đầu cho đến chân, một mực lạnh đến đáy lòng. Hồi lâu, hắn cười nhạo một tiếng: "Quả nhiên đây mới là nguyên nhân cậu rời đi? Cậu có phải từ lâu đã sớm chán ghét tôi? Muốn rời khỏi tôi? !"

Sắc mặt Lý Hiếu Khải ngày càng khó coi, nhưng nếu nhìn kĩ thì mới biết là hắn đang nhẫn nhịn, chịu đựng ủy khuất, chịu đựng khổ sở, cho nên thời khắc này biểu tình mới hơi có vẻ dữ tợn hơn.

"Không phải."

Đặng Ngư phủ nhận, cậu cúi đầu xuống: "Chúng ta tiếp tục đi.''

Lý Hiếu Khải đứng lên, đoạt lấy tờ giấy trước mặt Đặng Ngư, Đặng Ngư ngẩng đầu lên, tựa hồ rất bình tĩnh nhìn dán mắt nhìn Lý Hiếu Khải: "Cậu tỉnh táo một chút."

Lý Hiếu Khải cười, ánh mắt đỏ lên, hắn kéo lấy cổ áo Đặng Ngư nâng lên, lại đem cậu ép vào tường, hai người lúc này chỉ cách nhau chưa đến một tấc, Lý Hiếu Khải gắt gao nhìn chăm chú vào ánh mắt đỏ hoe do bị hù dọa của Đặng Ngư.

"Cậu khóc cái gì? Nếu cậu nói chúng ta không có quan hệ chủ tớ, vậy tôi có thể muốn làm gì thì làm đi? Tôi không cần phải dỗ dành cậu, cũng không cần phải lau nước mắt cho cậu, cậu có biết lúc trước mỗi khi nhìn cậu khóc thì thật ra tôi muốn làm cái gì nhất không?"

"Tôi chỉ muốn thao cậu, tôi muốn thao nát nhục động của cậu, thao đến khi nó không thể nào khép lại được, để cho cậu không thể ngừng khóc, một mực cầu tôi thao cậu.''

Lý Hiếu Khải xích lại gần Đặng Ngư, hương bạch ngọc lan thoang thoảng lại rót vào chóp mũi hắn, Lý Hiếu Khải đột nhiên cắn lên cổ Đặng Ngư, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh đập cửa, chỉ mất hai giây, phó hội trưởng liền phá cửa xông vào, một bên kéo Lý Hiếu Khải đang không phòng bị ra, lớn tiếng mắng: '' Lý Hiếu Khải cậu có phải là muốn bị đuổi học hay không? !"

Hai chân Đặng Ngư như nhũn ra tê liệt ngồi dưới đất, mới vừa rồi bị Lý Hiếu Khải ảnh hưởng, hắn đã bắt đầu phát ra tin tức tố, ngay cả phó hội trưởng alpha cũng có chút khó chịu, cậu ta liếc nhìn Đặng Ngư, lại nhìn cái tên Lý Hiếu Khải bên cạnh như vừa bị đập một cú vào đầu ngây người, lại thoáng có chút thương tâm, không nhịn được mà lôi kéo: " Mau mau mau, chúng ta mau chóng ra ngoài tìm một omega cho cậu ta dập lửa!"

Phó hội trưởng kéo Lý Hiếu Khải đang không buồn nhúc nhích, Lý Hiếu Khải nhìn chằm chằm người vào người đang cúi đầu ngã ngồi trên đất, màu da phát đỏ ửng, thanh âm so với bất cứ ai đều lạnh đi: "Cậu tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu!"

Trong lời nói này tràn đầy cảnh cáo cùng chán ghét, còn có lời tuyên cáo như muốn giết chết mối tình đầu của Lý Hiếu Khải.

"Nói cái gì vậy, nhanh đi ra ngoài!"

Phó hội trưởng nhìn Lý Hiếu Khải, dường như bây giờ hắn không có tính công kích, lại kéo thêm một cái, lại phát hiện hắn có thể tự cất bước đi ra ngoài. Lý Hiếu Khải bước ra khỏi phòng giáo huấn, ra đến hành lang thì liền hứng trọn một trận gió thổi tới từ tầng lầu đối diện, hắn cúi đầu ôm lấy khuôn mặt, quay đầu đi về hướng cửa trường học.

Xe của Lý Hiếu Khải được đậu ở bãi đậu xe chuyên dụng kế bên cổng trường học, năm phút sau, dưới sân trường vang lên âm thanh nổ máy vang rền thường gặp của xe thể thao, chiếc xe phủ sắc xanh đậm như tia chớp vụt ngang qua trường học, sau đó "ầm" một tiếng, không biết như thế nào mà chiếc xe tông thẳng vào cổng trường làm nó gãy sập xuống, tiếp đó âm thanh vang rền của chiếc xe dần dần cách xa, có vẻ như nó hướng về phía nội thành mà lao đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net