Chương 10: Á Á xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit _ Beta: Hi Văn
Chương 10: Á Á xuất hiện

***Sự kiện ___ Trừng Trừng sẽ gặp nguy hiểm đến mất cả sinh mệnh. Di Di có thể cứu cậu bé không?

_________________________________

Thời Tư Mộc tức giận ngồi trên ghế nhìn phía đối diện, Từ tổng cùng quản lý Từ không dám ra mặt.

Quản lý Từ là em trai của Từ tổng, Từ tổng làm việc ở chi nhánh công ty Thời thị cũng coi như là tận tâm tận lực, an bài quản lý Từ tiến vào đội cũng không có ai nói gì, chỉ là hắn không ngờ tới quản lý Từ cư nhiên lại dám lừa Di Di theo ra ngoài, ai biết được hắn ta lừa con bé để làm gì.

Di Di ngồi ở trên sô pha ăn kẹo que mà Thời Tư Mộc vừa mới mua cho cô .

Kẹo que thật sự ăn ngon nha!

Thời Tư Mộc cùng Thời Kiến Thành bàn bạc phương pháp xử lý sau đó mới ngồi dậy:" Từ tổng, chuyện này anh phải giải thích cho rõ ràng, chỉ sợ anh còn không biết ba tôi đối với Di Di coi trọng đến mức nào. Nếu anh không nói cho rõ ràng đừng nói là em trai anh, ngay cả anh cũng không giữ được vị trí của mình "

Thời Tư Mộc tuy rằng chỉ mới có 18 tuổi, nhưng vì từ lúc nhỏ không có ba mẹ làm bạn ở bên cạnh, hắn làm  người cư xử rất trầm ổn, khí chất ngồi ở đây cũng không giống một người vừa mới trưởng thành 18 tuổi chút nào.

"Cái này..."

Từ tổng toát mồ hôi hột cho chính mình, anh ta đều không biết chuyện gì đã xảy ra, bây giờ lại muốn anh ta ở đây bồi tội cùng em trai của mình.

Quay đầu trừng mắt nhìn quản lý Từ một cái, lớn tiếng trách móc: "Chính mày cùng Thời thiếu gia giải thích cho rõ ràng, mày rốt cuộc muốn làm cái gì."

"Thời thiếu gia quý nhân thật là hay quên, sợ là đều đã quên tôi đi."

Quản lý Từ nhìn Thời Tư Mộc đột nhiên cười ha ha lên, các đường nét trên khuôn mặt hắn ta đều biến dạng, bộ dáng điên cuồng.

Ngô...

Di Di cong cái mũi nhỏ lên khịt khịt ngửi , trong không khí như thế nào có một mùi khó chịu như vậy.

Khi cô lại lần nữa nhìn về phía quản lý Từ, cô phát hiện ra có rất nhiều hắc khí đã tụ lại xung quanh quản lý Từ, cả người dường như đều bị hắc khí vây quanh.

Từ từ~

Di Di nhảy khỏi ghế sô pha đi đến chỗ quản lý Từ.

"Di Di, em làm cái gì vậy?"

Thời Tư Mộc duỗi tay liền muốn túm lấy Di Di kéo trở về, chính là ở giây tiếp theo lại đột nhiên bất động, như thể bị thứ gì đó giam cầm.

Không chỉ Thời Tư Mộc, ngay cả Từ tổng cùng quản lý Từ cũng bị giam giữ tại chỗ.

Tiểu bát cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, hướng tới Di Di uông vài tiếng.

-- Di Di, là thời gian bị ngưng đọng, có sinh vật không phải là phàm nhân tồn tại ở đây.

Di Di đi đến bên người quản lý Từ giương mắt to chớp chớp, phía sau đột nhiên xuất hiện đuôi rồng, tản ra kim quang.

Kim quang soi rõ hắc khí trên người quản lý Từ, Di Di tựa hồ phát hiện ra thứ gì đó, chỉ vào cổ khói đen trên vai quản lý Từ căm giận nói: "Xú Á Á, ngươi lại chạy ra hút hắc khí, nếu ngươi không đi ra ta liền đánh ngươi."

Sau khi Di Di nói xong cổ khói đen liền biến mất không thấy.

-- Á Á? Là tộc Cùng Kỳ kia sao, nó như thế nào lại ở chỗ này?

Di Di nghi hoặc lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Rồng là thần thú, tương khắc với chúng chính là hung thú, mà Cùng Kỳ chính là một trong những hung thú, tộc Cùng Kỳ thích nhất là đem dục vọng con người khuyếch đại sau lại hút đi hắc khí của họ. Nhưng hung thú lại sợ thần thú, có tứ đại thần thú trấn giữ nhân giới, bọn họ không dám xằng bậy.

Long tộc là thần thú đứng đầu, Cùng Kỳ tự nhiên không dám cùng Long tộc đối đầu, cho nên Di Di vừa xuất hiện chân thân, liền đem tiểu Cùng Kỳ dọa chạy.

Cùng Kỳ Á Á biến mất, thời gian lại khôi phục.

Di Di còn chưa kịp di chuyển liền bị Thời Tư Mộc từ phía sau ôm vào trong lòng. Thời Tư Mộc đem Di Di bế lên trở lại ghế sô pha, trên mặt tràn sự lo lắng: "Di Di, em như thế nào đột nhiên chạy về phía trước"

Ngay khi Di Di vừa định nói, quản lí Từ vốn dĩ đang đứng thẳng người đột nhiên ngã xuống co giật trên mặt đất, trông vô cùng kinh hãi.

Thời Tư Mộc phản ứng đầu tiên là che lại đôi mắt Di Di.

--

"Cảm ơn cậu đã hợp tác, chúng tôi đã tìm kiếm đường dây này trong một thời gian dài, cuối cùng hôm nay cũng bắt được tên tội phạm này, băng nhóm tội phạm từ hôm nay cũng bị xóa sổ"

"Không cần cảm ơn, tôi cũng cảm thấy có chút không thể hiểu được, em gái tôi cũng đã muốn ngủ, nếu không có việc gì thì chúng tôi liền đi trước."

Cảm giác của Thời Tư Mộc về những sự kiện hôm nay là không thể giải thích được.  Khi hắn ra ngoài tham gia chương trình quảng cáo, thì nhận được cuộc gọi từ Trình Ý nói rằng quản lý Từ nói với Di Di là hắn đã xảy ra chuyện, dụ dỗ Di Di đi ra ngoài cùng hắn ta. . . Rồi sau đó hắn ta đột nhiên lên cơn co giật, không biết như thế nào lại lồi ra hắn ta là tội phạm lại còn có băng nhóm.

[ Ta liền giải thích một chút cho những bạn không hiểu lắm khúc này____ ta giải thích xong hy vọng không khiến các bạn rối não hơn:

[ " Thời Tư Mộc là đang tự thuật lại trong suy nghĩ những sự việc vừa xảy ra,... Rồi đến khúc trong phòng giam quản lý Từ bị co giật. . . từ chuyện em gái giờ lại lồi ra chuyện băng nhóm tội phạm. . . nên Tư Mộc cũng không thể hiểu được những chuyện gì đang xảy ra. Ý là như vậy:[[[ ]

______________

Bất quá Thời Tư Mộc cuối cùng đã biết quản lý Từ tại sao muốn lừa Di Di.

Quản lý Từ từng là một tay côn đồ, ở thời điểm Thời Tư Mộc học sơ trung đã phá hỏng chuyện quản lý Từ đánh người, sau đó hắn lại đi báo cảnh sát, khiến quản lý Từ phải ngồi tù mấy ngày.

Tuy nhiên, Thời Tư Mộc vẫn cảm thấy kỳ lạ.  Chỉ là ở trong tù vài ngày thôi, cũng không đến mức trăm phương ngàn kế ở bên người hắn tính kế lâu như vậy chỉ vì trả thù đi.

Thời Tư Mộc cúi đầu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Di Di, ghé sát vào người cô nhẹ giọng ôn nhu nói: "Di Di, đứng dậy đi, chúng ta phải đi về."

"Hmm...."Di Di xoa xoa đôi mắt.

Ô, Di Di có chút ảo não, cô vốn là muốn bồi anh ba, kết quả bởi vì tiêu hao thần lực nên có chút mỏi mệt, nên đã ngủ thiếp đi khi nằm trong lòng anh ba.

Ngay khi Thời Tư Mộc ôm Di Di từ Cục Cảnh Sát đi ra, đã bị bao vây bởi một đám phóng viên đứng đợi đã lâu.

Hắn cau mày, giơ tay đem đầu nhỏ Di Di ấn vào trong lòng mình để khuôn mặt Di Di không lọt vào camera.

"Y Thần Y Thần, nghe nói anh đã giúp cảnh sát bắt được một băng nhóm tội phạm, xin hỏi là thật như vậy chăng"

"Y Thần, xin hỏi cô gái nhỏ này có thật  là em gái của anh không?"

Thời Tư Mộc không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên, ôm Di Di đi thẳng qua người các phóng viên.

" Y Thần, anh có gì muốn nói về tin đồn trên mạng rằng cô gái nhỏ này là con gái ngoài giá thú của Thời lão tiên sinh không?"

Thời Tư Mộc dừng lại bước chân.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía phóng viên đặt câu hỏi, trịnh trọng nói từng chữ:" Đối với câu hỏi vô căn cứ này tôi không có lời nào để nói, các người hiện tại chỉ cần biết con bé đã mang họ Thời, là em gái của tôi, nhân tiện, các người nếu ở trên mạng phát tán hình ảnh của Di Di thì liền chờ thư mời của luật sư đi"

Nói xong, Thời Tư Mộc ôm Di Di sải bước đi ngang qua đám phóng viên, chỉ để lại một số phóng viên hai mắt  nhìn nhau thất thần không biết làm sao.
______________

Thời Tư Mộc đưa Di Di về tới nhà.

Di Di ngồi trên băng ghế, Thời Tư Mộc ngồi xổm xuống giúp cô đem giày cởi ra, ngước mắt nhẹ giọng hỏi: "Di Di, hôm nay em có bị doạ sợ không?"

"Không có nga."

Di Di lắc đầu: "Lá gan của em rất lớn, em có thể bảo vệ anh ba"

Hừm, chỉ là một Á Á xấu xí cô đương nhiên sẽ không sợ hãi.

Nếu không phải tinh thần lực của cô ở Nhân giới bị giới hạn, cô nhất định có thể đánh bại xú Á Á.

"Vậy là tốt rồi."

Thời Tư Mộc thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn còn sợ sự tình hôm nay sẽ cho Di Di lưu lại bóng ma, nên thấy cô bé không sao hắn mới nhẹ lòng xuống, liền dùng tay trái véo vào mặt Di Di :" Em đã bảo vệ anh ba tốt lắm rồi "

"Ân!" Di Di rất vui sau khi được khen ngợi, nếu có cái đuôi nhỏ nói không chừng đều sẽ vểnh lên tận trời.

Thời Tư Mộc tuy rằng có chút nhận thấy được đều gì đó không thích hợp ở Di Di, chính là hắn đã là đem những cảm nhận không phải này đó áp chế đi.

Ngay cả có gì đó không thích hợp thì thế nào, cô bé hiện tại là Thời Di, là em gái của hắn, những chuyện khác hắn không quan tâm.

Cùng lúc đó, Thời Niên vừa quay xong, liền nhận được tin nhắn từ Thời Tư Mộc và một đoạn video từ người đại diện. Hắn cau mày sau khi xem xong, cuối cùng liền đăng lên Weibo.

----- Xin ngừng phát tán truyền bá
những thông tin sai sự thật trên mạng, nếu xúc phạm làm tổn thương tới người nhà của tôi, liền không đơn giản chỉ là một lời khuyên như vậy nữa đâu.

Phải mất hai ngày, Thời Kiến Thành mới cùng Thời Diễn từ nước ngoài trở về.

Thời Tư Mộc đưa Di Di đến sân bay để đón chuyến bay, Di Di tinh mắt là người đầu tiên phát hiện Thời Tiến Thành cùng Thời Diễn, cô bé nhảy lên rồi chạy đến chỗ Thời Kiến Thành bổ nhào vào trong lòng ngực ông, nãi thanh nãi khí làm nũng: "Ba ba! Di Di nhớ người nhiều lắm"

Thời Kiến Thành nháy mắt sững sờ đứng tại chỗ: "Con kêu...!Ta là cái gì?"

"Ba ba nha."

Di Di nghiêng đầu nhìn Thời Kiến Thành: "Ba ba...!Không thích sao?"

"Không, ba ba thích"

Thời Kiến Thành khom lưng đem Di Di ôm lên: "Di Di thật ngoan, ba ba dẫn Di Di đi ăn một bữa thật thịnh soạn"

Di Di:!

Hóa ra gọi ba ba còn có loại chuyện tốt như vậy.

Cô nghe theo tiểu bát quả nhiên không sai, dù sao kêu thúc thúc thành ba ba chỉ là lại thêm một ba ba nhân loại, cũng không mất mát gì.

Di Di bẹp một ngụm hôn một cái lên má trái Thời Kiến Thành : "Ba ba thật tốt, Di Di thích ba ba.

"Kia anh cả đâu?"

Thời Diễn nhích mặt lại gần, liền sợ rằng người ta không biết hắn liền đem ba chữ "ngươi hôn ta" này viết lên trên mặt.

Di Di ôm cổ Thời Diễn, ở hắn trên mặt cũng bẹp một ngụm: "Di Di đương nhiên cũng thích anh cả nga~!"

Những người qua đường tại sân bay nhìn một nhà gia đình này, họ đều đổ dồn ánh mắt ghen tị.

-------

Di Di cầm thực đơn cẩn thận nhìn!

Mặc dù cô không đặc biệt có thể đọc hiểu những từ này, nhưng những hình ảnh mặt trên vẫn là phi thường làm người chảy nước miếng.

" Con muốn cái này, cái này, còn có cái này, cái này cũng muốn, lại đến cái cái này, còn có này, cái này, con muốn tất cả những món này!"

Di Di đối mặt với một đống hình ảnh này vội vàng kêu món, cơ hồ muốn đem tất cả món ăn trong thực đơn đều chỉ lên.

Cô đói bụng quá!

Cô cũng không biết nguyên nhân do đâu, nhưng gần đây cô luôn rất đói, tiểu bát nói có thể là vì ở nhân giới dùng tinh thần lực của mình, nên cô cần nhiều thức ăn hơn để bổ sung thể lực.

Người phục vụ có chút co quắp, cô ta không đặt đơn theo yêu cầu của Di Di, mà là nhìn về phía Thời Kiến Thành: "Ách...!Xin hỏi mấy món này ngài đều muốn gọi sao?"

Thời Kiến Thành thập phần sủng Di Di nói: "Dựa theo con bé nói đặt món đi."

Sau khi các món ăn được dọn ra, cả gia đình vừa cười vừa nói dùng bữa cùng nhau. Một giờ sau, Thời Kiến Thành, Thời Diễn cùng Thời Tư Mộc trợn mắt há hốc mồm nhìn Di Di vẫn đang ăn

"Di...Di, muốn hay không chúng ta, nghỉ ngơi một chút?" Thời Diễn nhìn Di Di còn ở tiếp tục chiến đấu, lắp bắp khuyên can.

Thật là thấy quỷ, đây là lần đầu tiên anh thấy một đứa trẻ ba tuổi ăn nhiều như vậy.

Vốn nghĩ Di Di chỉ là ăn nhiều hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường, chính là ngày thường thấy cô bé cũng bình thường, ai mà biết được hôm nay cư nhiên ăn nhiều như vậy.

Tiểu bát không có ở đây, không có ai  nhắc nhở Di Di phải chú ý, phải đến khi Thời Niên nói những lời này mới làm Di Di nhận ra chính mình đã ăn quá nhiều.

"Ồ~" Di Di ngoan ngoãn nghe lời anh cả đặt thìa xuống.

Ngay khi mọi người cho rằng Di Di sẽ không ăn nữa, cô bé lại cầm lấy thìa và lẩm bẩm trong khi đưa thức ăn lên miệng: " Mình đã nghỉ ngơi một, hai, ba, bốn ... Chà, cũng đã lâu rồi. Mình tiếp tục ăn thôi"

Sau khi nuốt sạch thức ăn trong miệng, Di Di lại nở nụ cười dễ thương ngoan ngoãn đối với ba ba, anh cả và anh ba.

Những lời ba người họ định nói đều bị nụ cười chặn đứng, Thời Kiến Thành lộ ra tươi cười như một người cha già, sờ sờ đầu nhỏ của Di Di:" Ăn đi, ăn nhiều một chút"

Hai giờ sau, Di Di cuối cùng đã ăn hết thức ăn vào bụng, hài lòng nấc lên nằm ườn trong vòng tay anh trai.

Khi người phục vụ đến dọn dẹp, đều giật mình với những chiếc đĩa trống trên bàn. Này bốn người là mấy năm rồi chưa được ăn no ???

--------

Cuối cùng Di Di vẫn không thoát khỏi số phận bị gửi đi nhà trẻ.

Di Di chua xót trong lòng, nhưng Di Di không thể nói.

Thời Kiến Thành ôm Di Di trong lòng thả xuống dưới: "Di Di, đây là hiệu trưởng Trương, chào hiệu trưởng đi con"

Di Di lảo đảo lắc lư đi lên trước khom người cuối đầu, nãi thanh nãi khí chào hỏi: " Chào cô hiệu trưởng, con tên là Di Di, năm nay ba tuổi ạ~"

"Di Di thật ngoan."

Hiệu trưởng Trương thấy Di Di không khóc không nháo lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu, tức khắc trong lòng liền vui mừng lên, nhịn không được tới sờ sờ đầu nhỏ của cô bé.

Trường mẫu giáo mà Di Di đến là trường mẫu giáo quý tộc trong khu biệt thự cao cấp, những đứa trẻ được gửi vào đều là người giàu có hoặc quyền thế, Hiệu trưởng Trương đã từng nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy.

Tâm bà nháy mắt bị Di Di bắn trúng.

Này còn không phải là dụ dỗ bà sinh thêm một đứa bé gái sao!

Hiệu trưởng Trương bình tĩnh lại , nghiêm túc nói: " Thời tiên sinh, Di Di bây giờ mới ba tuổi, nếu học cùng lớp Trừng Trừng có lẽ sẽ không theo kịp, những bài học bọn nhỏ học ở lớp đó đã không phải là đứa trẻ lớp nhỏ có thể học "

Trường mẫu giáo này sẽ chia lớp theo thế mạnh của từng bé, dạy phù hợp với năng khiếu của từng em.

Thời Kiến Thành đối Di Di phi thường tin tưởng, nhắc tới Di Di liền phá lệ kiêu ngạo: " Mặc dù Di Di tuổi có nhỏ một chút, nhưng chắc chắc sẽ không có vấn đề gì khi vào lớp của Trừng Trừng, hiệu trưởng Trương không yên tâm có thể khảo nghiệm con bé một chút "

Hiệu trưởng Trương trong lòng cảm thấy dù sao một đứa trẻ ba tuổi dù có giỏi cũng có thể giỏi đến mức nào, nhưng lại ngại mặt mũi của Thời Kiến Thành nên không có biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể đáp ứng xuống.

Hiệu trưởng Trương ở tại chỗ đưa cho Di Di vài đề mục, phân biệt là bài tập ngữ văn, toán học, tiếng Anh.

Di Di ngồi trên ghế nhìn bài tập, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cầm bút bình tĩnh viết ra đáp án.

Vài phút sau, Di Di đem bài làm được đặt vào tay hiệu trưởng Trương, cao hứng phấn chấn nói: "Hiệu trưởng, những bài tập này thực đơn giản nga, Di Di đều làm được"

Hiệu trưởng Trương đem bài làm xem sơ lược qua một lần, thấy đáp án Di Di viết đều là chính xác dần dần trở nên kinh ngạc

Những đề bài bà đưa ra thậm chí còn vượt qua trình độ trẻ em mẫu giáo, chính là Di Di cư nhiên hoàn thành xuất sắc các bài tập, ngay cả ngoại ngữ khiến trẻ em đau đầu nhất cũng đều một chữ cái cũng không sai.

Thật là thần~

Di Di thấy hiệu trưởng Trương cầm lấy tờ giấy sửng sốt, nghiêng đầu chớp chớp mắt hỏi: " Cô hiệu trưởng, con làm có tốt không nha."

Kiến thức Thần giới rộng lớn, này đó đề mục lúc Di Di một trăm tuổi liền đã biết.

Hiệu trưởng Trương lúc này mới định thần lại, vội vàng trả lời:" Tốt tốt, Di Di thật sự quá thông minh."

Di Di sau khi được khích lệ liền sẽ đặc biệt cao hứng, nhảy nhót trở lại bên người Thời Kiến Thành.

"Di Di viết điều chính xác, Thời tiên sinh, ngày mai Di Di liền cùng Trừng Trừng đến đây đi."

Hiệu trưởng Trương đem Di Di cùng Thời Kiến Thành đưa ra khỏi phòng, bà cuối người xoa đầu Di Di: "Di Di, ngày mai gặp lại"

Di Di mỉm cười ngọt ngào nói: " Tâm biệt cô Hiệu trưởng a~"

Thời Kiến Thành nắm tay Di Di đi đến khu vui chơi của trường mẫu giáo, hiện tại đã là giờ tan học, dưới sự dẫn dắt của giáo viên những đứa trẻ đang chơi trò chơi một cách có trật tự.

Đôi mắt to như quả nhỏ của Di Di chớp chớp!

Nơi này mỗi đứa trẻ trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ, bọn họ chạy nhảy nô đùa thoải mái, ánh mắt trẻ thơ nào cũng vô cùng trong sáng, một chút tạp chất cũng đều không tồn tại.

Hóa ra nhà trẻ là nơi hạnh phúc nhất của con người!

Thời Kiến Thành thấy Di Di nhìn chằm chằm những đứa trẻ này liền dừng bước: "Di Di, có phải cảm thấy nhà trẻ cũng thực tốt không? Ngày mai con có thể cùng anh Trừng Trừng tới đây, sẽ gặp được anh Gia Thụ cùng chị Gia Lê, còn sẽ gặp làm quen được rất nhiều người bạn tốt "

"Ân!" Di Di mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy Tô Nguyên Trừng trong đám trẻ con, vội vàng chỉ vào cho Thời Kiến Thành nhìn thấy: "Ba ba, là anh Trừng Trừng."

Tô Nguyên Trừng nghe được có người gọi tên mình, cậu vừa ngẩng đầu lên, vừa lúc cùng Di Di đối diện.

Di Di nháy mắt sửng sốt.

Trong mắt Tô Nguyên Trừng, cô nhìn thấy khu vui chơi của nhà trẻ đột nhiên sụp đổ, thân thể Tô Nguyên Trừng bị nghiền nát trên mặt đất, chờ đến khi lực lượng cứu hộ tới thì anh ấy đã không còn sống nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net