Chương 12: Cái giá trêu chọc quá đau thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit _ Beta: Hi Văn

Chương 12: Cái giá trêu chọc quá đau thương
_________________________________

Tiểu bát đi đến bên người Lâm Đình, sủa thật lớn.

Lâm Đình giật mình, sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Thời Diễn.

Di Di tiến lên đem tiểu bát ôm vào trong lòng, vuốt vuốt lông nó, kiên nhẫn nói: "Tiểu bát, không thể sủa lung tung nga "

[[-- Di Di, Lâm Đình là người xấu, trong nguyên tác cô ta đánh cắp đi tài liệu mật của công ty, khiến công ty phá sản, Thời gia suy tàn, còn vu oan là Trình gia làm, dẫn tới anh cả trả thù Trình gia nhưng bị Trình Hi phát hiện ngăn chặn kịp thời, anh cả cũng vì vậy mà u uất không vui, cuối cùng tự sát. ]]

Di Di không biết cái gì là tài liệu mật, cũng không biết cái gì kêu là công ty phá sản, nhưng cô nghe hiểu ba từ người xấu, suy tàn cùng tự sát này.

Cô muốn ngăn cản loại chuyện này phát sinh.

Di Di đang muốn xoa dịu cảm xúc Lâm Đình một chút, che giấu những thông tin mà chính mình biết được , nhưng cô đột nhiên nhận ra, tiểu bát đều không có nói về anh ba cùng Trừng Trừng.

Cô dùng thần lực giao lưu nhìn tiểu bát trong lòng ngực.

[[-- tiểu bát, không lẽ trong sách không có bất kỳ điều gì về anh ba cùng Trừng Trừng? ]]

[[-- đây đúng là chỗ ta thấy kỳ lạ, ta đã liên tục tra xét trên Khải Minh Đăng, trong sách căn bản không có phát sinh sự tình gì của anh ba cùng Trừng Trừng.]]

Di Di xoa xoa đầu, linh quang hiện ra đột nhiên nhớ tới sự cố gặp được Cùng Kỳ Á Á. Cô ta dường như đang. . . thao túng những người này

-- tiểu bát, liệu chuyện này có liên quan gì đến Á Á không?

-- không phải không có khả năng, ta trở về sẽ dùng Khải Minh Đăng tra xét lại.

[ Hi Văn< Các bạn có nhớ phần giới thiệu có nhắc đến bảo vật tiểu bát đem theo hay không, đó chính là ngọn đèn Khải Minh Đăng này nè]

Kể từ khi bọn họ đi vào nơi này liền cùng Thần giới mất đi liên lạc, chỉ có Khải Minh Đăng của tiểu bát là còn có thể sử dụng được.

Thời Diễn dùng thân thể của mình bảo vệ Lâm Đình, hắn còn tưởng Lâm Đình là bị tiếng sủa của tiểu bát dọa sợ, liền vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, tiểu bát rất ngoan"

Lâm Đình túm chặt tay áo Thời Diễn, thần sắc có chút căng thẳng, trốn sau lưng Thời Diễn, thanh âm run rẩy: "A Diễn, anh đã quên em sợ chó"

Thời Diễn xác thật quên mất.

Hắn thường bận rộn công việc thường ngày, mặc dù thời gian kết giao với Lâm Đình không tính là ít, chính là tình cảm hắn đối với Lâm Đình vẫn luôn thật nhạt nhẽo.

Hai người cùng nhau lớn lên, gia thế lại tương đồng, đối với hôn nhân của hai người, có lẽ dùng hôn nhân thương mại sẽ càng thích hợp hơn.

Hắn cũng hỏi qua Lâm Đình trước khi yêu, Lâm Đình cũng nói giữ  hôn nhân thương mại trong sạch hắn mới đồng ý.

Thời Diễn trên mặt hiện lên một tia áy náy, hắn nhìn về phía Di Di: "Di Di, đem tiểu bát nhốt vào trong lồng trước đã"

Di Di gục đầu xuống, vẻ mặt miễn cưỡng.

Chuồng vừa nhỏ vừa chật chội, cô không nỡ để tiểu bát vào lồng sắt, tuy lồng sắt đặt ở nơi đó, nhưng tiểu bát chưa từng sống trong đó một lần nào.

Tiểu tám cảm nhận được tâm trạng của Di Di, liếm liếm mu bàn tay Di Di.

[[-- không sao đâu Di Di, vừa lúc ta cũng có thể nhìn xem rốt cuộc Lâm Đình này muốn làm cái gì.]]

"Được rồi!"

Mặc dù Di Di có chút không được vui, nhưng cô vẫn đặt tiểu bát vào lồng sắt theo lời của Thời Diễn.

Trẻ con không che giấu cảm xúc của mình, Đi Di thể hiện chồng chất vẻ không vui trên khuôn mặt của mình.

Lâm Đình nhìn ra được Thời Diễn để ý Di Di, cô thấy Di Di có chút không vui, đi lên trước nhận trách nhiệm lên bản thân:" Di Di, thật là xin lỗi, đều do chị sợ chó mới khiến tiểu bát bị nhốt vào lồng sắt"

[[-- Di Di, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói ra sự thật , ngươi trước giả vờ thích Lâm Đình, để cô ấy không còn cảnh giác đối với ngươi.]]

Di Di nghe được tiểu bát dùng thần lực truyền đến âm thanh, bĩu bĩu môi.

Cô chán ghét người xấu, hiện tại còn muốn giả vờ thích người xấu.

Nhưng nếu là vì anh cả, kia cô liền..... Miễn cưỡng một chút đi.

Di Di vội vàng giơ lên gương mặt tươi cười: "Không sao đâu"

Di Di vốn đã có khuôn mặt xinh xắn dễ thương, cho dù Lâm Đình không thích trẻ con nhưng cô cảm thấy Di Di không khó chịu như những đứa trẻ hay khóc khác mà ngược lại rất dễ thương.

Thời Kiến Thành gọi cả mấy người tiến vào: "Mọi người đều vào đi, hôm nay không biết ngươi cùng Đình Đình muốn tới, ba kêu bảo mẫu lại làm nhiều thêm vài món ăn "

Trong nhà tuy rằng có bảo mẫu, nhưng Thời Kiến Thành thỉnh thoảng cũng thích tự mình nấu ăn, nhưng rõ ràng hôm nay tâm trạng ông không tốt, không muốn làm cơm.

[ Xin phép cắt ngang các bạn! Truyện hiện tại chỉ được đăng chính thức tại Wattpad, mọi nơi khác đều là reup trái phép, nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện này thì hãy lên trang chính chủ của mình đọc nha, đó cũng như ủng hộ công sức của mình về mặt tinh thần~ Cảm ơn các bạn ạ! ]

Thời Kiến Thành cùng Thời Diễn ngồi ở trên sofa nói chuyện về công ty, để xây dựng mối quan hệ quan hệ tốt đẹp với Di Di, Lâm Đình chỉ có thể kìm nén sự chán ghét trẻ con của mình, ngồi xuống trên mép ghế sofa nhìn Di Di đang ngồi trên đất.

"Di Di đang chơi gì vậy?"

Di Di không có thời gian để trả lời Lâm Đình, cô một lòng tập trung vào Lego, tuy rằng đã nghe thấy nhưng cô bé vẫn giả vờ như không có nghe.

Lâm Đình xấu hổ quay đầu lại nhìn Thời Diễn.

Thời Diễn chú ý tới bên này, hắn hướng Lâm Đình an ủi nói: "Di Di hẳn là không nghe thấy, con bé chơi khá chăm chú"

Nói xong hắn tăng âm lượng lên: "Di Di, chị Đình đang nói chuyện với em"

Di Di mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Đình, cô nhớ tới tiểu bát nói nên cùng Lâm Đình thân cận một chút, nhìn xem có thể hay không bắt được cái đuôi nhỏ của cô ta, mới hướng về Lâm Đình vẫy tay, cười mời: " Chị Đình, em đang chơi Lego, chị có muốn tham gia không?"

Lâm Đình có chút khó xử.

Muốn chơi Lego nhất định phải ngồi dưới đất, nhưng mà trên mặt đất dơ như vậy, hôm nay cô lại tỉ mỉ ăn mặc, ngồi dưới đất sẽ mất giá, nếu như bị người hầu nhìn thấy về sau trong Thời gia cô liền không còn uy nghiêm.

Di Di nghiêng đầu, tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Đình, chậm rãi nói: " Chị Đình là cảm thấy mặt đất bẩn nên không muốn cùng chơi với em sao?"

Lâm Đình ngaylập tức phủ nhận: "Không có, làm sao có thể"

Cô đã quen nhìn vào sắc mặt, lại như thế nào không nhìn ra Thời Kiến Thành cùng Thời Diễn đối với Di Di để ý.

Cô đối tốt với Di Di, cũng là để cho Thời Diễn đối tốt với mình.

Thời Kiến Thành nhìn về phía Lâm Đình: " Trẻ con thích chơi, Đình Đình con không cần phải bồi con bé "

Nói xong, ông nhìn Di Di: "Di Di, chính mình chơi, không cần quấn lấy chị Đình"

Rốt cuộc Lâm Đình còn chưa qua cửa làm con dâu, ông cũng không muốn để cho người khác nói Thời gia khắc nghiệt với con gái nhà người ta.

"Không sao đâu chú, con thích cùng trẻ con chơi mà"

Lâm Đình nói xong liền đi đến chỗ Di Di ngồi xuống.

Gạt người.

Di Di dưới đáy lòng hừ một tiếng.

Lâm Đình nhặt một khối gỗ xếp vào chỗ trống tương ứng, cô chưa bao giờ chơi qua, có chút không thể quyết định được, vì vậy cô nghiêng đầu dò hỏi một chút: "Di Di, cái này có phải hay không nên đặt ở nơi này "

"Không phải"

Di Di lấy khối gỗ từ tay Lâm Đình đặt nó ở một chỗ khác:" Nên đặt nó ở đây"

Lâm Đình không hề xấu hổ khi xếp sai thay vào đó xoa đầu Di Di mỉm cười khen ngợi:" Di Di thật lợi hại"

Di Di phớt lờ Lâm Đình, tiếp tục lấy khối gỗ bắt đầu xếp.

Lego này được mua cho Trừng Trừng khi Thời Kiến Thành đến trung tâm thương mại để mua nhu phẩm thiết yếu hàng ngày cho Di Di, nhưng Trừng Trừng trời sinh tính tình hiếu động, nên cũng không đủ kiên nhẫn để chơi thứ này, tình cờ Di Di nhìn thấy nó liền muốn chơi, nên đưa cho Di Di.

Bọn họ cho rằng Di Di chưa thấy qua nhất thời hứng thú mà thôi, ai biết con bé chơi mấy ngày rồi thật đúng là phấn đấu gần hết phân nửa.

Thấy Di Di không quan tâm mình , cô ta chỉ có thể lo tìm đề tài cho chính mình : "Di Di em bao nhiêu tuổi rồi, em chơi những khối gỗ xếp hình này thật lợi hại, chị tham chí còn không biết làm nhưthế nào"

[[-- a dua nịnh hót.]]

Di Di quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu bát thập phần khinh thường nằm ở trong lồng.

A cái gì? Tại sao cô lại nghe không hiểu những gì tiểu bát đang nói.

Bất quá xem thần sắc này của tiểu bát khẳng định không phải là lời nói dễ nghe gì.

Di Di nghe không hiểu lời tiểu bát nói, cô thấy Lâm Đình nói rõ ràng, chính mình cũng nghiêm túc trả lời: "Em ba tuổi, đây là lego, nếu như chị không biết, cũng không cần nói ở nơi này đâu, tốc độ của em đều bị chậm rồi "

Di Di chân thật nói khiến mặt Lâm Đình một trận trắng xanh tái nhợt.

Lâm Đình không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên đi hay ở lại, há miệng thở dốc chỉ có thể phát ra một cái "Này! "

Thời Diễn cảm nhận được bầu không khí bên này, vì để làm dịu bầu không khí, nói:" Di Di, chị là người lớn, nên em không thể nói chuyện với chị như vậy"

Nói xong hắn còn sợ Di Di sẽ cảm thấy mình đối xử bất công với con bé, đối với Lâm Đình cũng bổ sung nói: "Lâm Đình, Di Di khả năng là thích một mình chơi, em không cần bồi con bé "

Di Di không nghe hiểu ý thiên vị trong lời của Thời Diễn, chính là Lâm Đình lại nghe ra tới.

Sắc mặt cô ta xanh hơn vừa rồi ba phần, chính là ngại có trưởng bối ở đó nên mới không thể hiện ra ngoài, miễn cưỡng cười nói :" không sao đâu, em ở đây nhìn Di Di chơi là được rồi"

Di Di nho nhỏ thở dài một hơi.

Thật khó làm nga.

Cô thật sự chỉ muốn chơi Lego một mình, làm sao mới có thể khiến chị gái này rời đi nha.

Đột nhiên, một ý tưởng thông minh loé lên trong đầu Di Di.

Cô không dấu vết đưa tay ra sau lưng không ai nhìn thấy, duỗi ngón trỏ ra vẫy nhẹ trong không khí, trong tích tắc, kim quang theo đầu ngón tay của Di Di xoay quanh trên người Lâm Đình.

Tiểu bát hứng thú nhìn một màn này trong nháy mắt, ngừng ngáp ngồi dậy, nhìn dáng vẻ như đang ăn dưa.

Lâm Đình đang nghĩ cách làm thế nào để dỗ dành cô công chúa nhỏ được đặt trong lòng bàn tay nhà họ Thời, đột nhiên trước mắt xuất hiện một con chuột, mới đầu cô còn tưởng chính mình hoa mắt, vì thế vội vàng xoa xoa đôi mắt. Chính là giây tiếp theo mở to đôi mắt liền nhìn thấy con chuột giang rộng đôi cánh, nhe những chiếc răng dài vồ lấy chính mình.

"A --"

Lâm Đình hét lên một tiếng, nhắm mắt lại nắm bả vai Di Di bằng cả hai tay, cầm chặt quần áo của Di Di tránh ở phía sau lưng cô bé.

Thời Kiến Thành cùng Thời Diễn nghe được thanh âm vội vàng đứng lên, Thời Diễn bước lớn vài bước đi đến bên người Lâm Đình, ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: "Đình Đình, em làm sao vậy?"

Lâm Đình chỉ mở mắt sau khi cô cảm nhận được giọng nói của Thời Diễn, nhưng ngay khi mở mắt ra, cô đã nhìn thấy con chuột lớn màu đen đang bay đến trước mặt mình, con chuột khổng lồ đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc răng xanh không có hảo ý nhìn cô chằm chằm, nó há miệng một mùi hôi thối bốc ra.

Lâm Đình bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, a một tiếng đẩy Di Di ra, cô ấy sợ đến mức dùng hết sức lực của mình, trọng tâm của Di Di không ổn định lảo đảo ngã về phía trước. Cô bé lại ngồi trước Lego, toàn bộ thân thể đều nhào vào lego phía trên.

"Lộp cộp....... -"

Cả Di Di cùng Lego đều rơi xuống đất.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.

"Di Di, ngươi không sao chứ.

Thời Diễn thấy Di Di ngã đập mặt xuống đất, liền buông tay Lâm Đình ra, vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Di Di đỡ cô bé dậy.

Mặt đau quá nha.

Di Di theo bản năng đưa tay lên chạm vào nơi bị đau trên mặt, lại sờ đến một mảng ẩm ướt, cô buông tay xuống, trên đầu ngón tay xuất hiện vết máu.

Thời Diễn cũng chú ý vết máu, vội vàng nâng mặt Di Di lên.

Một vết máu hiện ra ở giữa khuôn mặt thịt của Di Di, mặc dù không sâu lắm nhưng nó vẫn đang chảy máu.

Các khối Lego có các đầu nhọn, Di Di lại là cả người trực tiếp nhào vào trên đó, chắc chắn sẽ bị trầy xước.

Thời Kiến Thành cũng nhanh chóng đuổi theo tới, nhìn thấy vết máu của Di Di trong lòng liền đau sót : "Di Di, có đau hay không con "

Di Di ủy khuất hề hề giống như có chút đáng thương:" Đau quá"

Ô ô ô~ cô liền không nên trêu cợt người, hóa ra những gì gia gia nói sẽ phản ngược trở lại là sự thật.
_______________________________

« Hy vọng mọi người vote cho mình, cảm ơn nhiều ạ »💋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net