Chương 2:Mãnh nam làm sao có thể từ chối một cô bé dễ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor_Beta: Hi Văn

Chương 2: Mãnh nam làm sao có thể từ chối một cô bé dễ thương
@ đã được Beta
__________________________________

Thời Niên: "Chu Tước? Còn có người được đặt tên gọi như thế này sao?"

Thời Diễn: "Hẳn là người ta vì muốn thân cận tiểu hài tử mà lấy cái tên như vậy đi "

Thời Niên gật gật đầu, cảm thấy Thời Diễn nói có lý, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm qua Di Di lại xem Thời Tư Mộc, ý cười gợi lên khóe môi, chỉ vào Thời Tư Mộc hỏi Di Di: "Di Di, em vì sao chỉ cho hắn kẹo mà không cho chúng ta?"

Di Di vẻ mặt khó xử: " Vậy anh cũng đang không vui sao? Chính là trông anh thoạt nhìn rất vui vẻ a, anh ấy lại trông không được vui vẻ, Di Di chỉ cần ở lúc không vui vẻ ăn kẹo liền sẽ cao hứng, Di Di muốn anh trai vui vẻ "

Di Di một ngụm lại một cái kêu anh làm một gốc trong lòng ba người mềm mại đi, thử hỏi có mãnh nam nào thể cự tuyệt một bé con đáng yêu như vậy!

Thời Niên lướt qua Thời Diễn đem Di Di ôm vào lòng ngực chính mình, vì trước kia chăm sóc Thời Tư Mộc nên ở phương diện ôm hài tử hắn cũng có chút ít kinh nghiệm, thấy bé con khó xử khuôn mặt đều nhăn lại như ăn mướp đắng, càng nhịn không được muốn trêu cô bé: " Kia anh hai cũng muốn có kẹo thì làm sao bây giờ"

Di Di vươn tay nhỏ sờ sờ đầu. Thật là kỳ quái nga, này anh trai đều lớn như vậy rồi mà còn muốn lấy kẹo.

Thời Diễn nhìn Di Di bộ dạng khó xử không tự chủ được giúp con bé nói dỗi: " Ngươi là anh hai đều bao lớn rồi còn muốn cướp kẹo của tiểu hài tử"

"Được rồi, các ngươi hai anh em cũng đừng làm rộn"

Thời Kiến Thành đánh gãy Thời Niên vừa định nói chuyện: "Chuyện này ta đã quyết định rồi, ngày mai ta liền đi xử lý thủ tục, các ngươi ai cùng đi theo với ta?"

Thời Diễn: " Con ngày mai có cái hạng mục cần bàn giao"

Thời Niên: " Con ngày mai có lịch trình cần quay phim "

Hai người nhanh như chớp cướp lời nói xong, theo sau còn thập phần ăn ý cùng nhìn về phía Thời Tư Mộc chưa kịp mở miệng.

Thời Tư Mộc cảm giác được chính mình bị hố.

" Con ngày mai có. . .! "

Thời Tư Mộc nói còn chưa nói xong câu đã bị khi Thời Kiến Thành đánh gãy: "Liền con đi, cũng đừng nói có nói cái gì mà huấn luyện, con một ngày không huấn luyện cũng không xảy ra được chuyện gì "

Thời Tư Mộc quay đầu đi chỗ khác giận dỗi: " Con không đi "

Thời Niên thấy thế ghé vào bên tai Di Di không biết nói gì đó.

Di Di ánh mắt sáng lên, vội vàng nhảy xuống sô pha chạy đến bên cạnh Thời Tư Mộc, một bộ dáng nghịch ngợm giống như một cái tiểu tinh linh, cô bé giơ tay túm lấy góc áo Thời Tư Mộc, phiết miệng một bộ dáng đáng thương hề hề.

"Di Di rất thích anh ba luôn, anh ba cùng với thúc thúc đi đi nha"

Vừa nói Di Di một bên lại dựa theo lời Thời Niên lặng lẽ túm góc áo Thời Tư Mộc lắc lư qua lại. Thử hỏi ai có thể chịu được tiểu cô nương ba tuổi làm nũng.

Thời Tư Mộc muốn cự tuyệt lại không thể thốt ra lời, miệng mới vừa mở ra lại cứnh rắn đem lời nói nuốt xuống, nhìn sự mong chờ ở trong ánh mắt của Di Di chỉ có thể nói được một từ hảo.

Đối với chuyện này Di Di tỏ vẻ phi thường dễ dàng thuận buồm xuôi gió, cô bé trước kia thường xuyên chọc cho mẹ sinh khí, mỗi lần cô làm nũng mẹ liền sẽ quên đi tức giận, không nghĩ tới biện pháp này cư nhiên đối với nhân loại cũng thật hữu dụng.

Thời Kiến Thành nhìn bộ dáng anh em ba người cùng Di Di ở bên nhau không tự chủ được lộ ra nụ cười hoà ái.

Ông lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy cảnh ba đứa con trai ở gần với nhau.

Lúc trước vợ ông Tô Vũ Mộc khó sinh mà qua đời, khoảng thời gian đó ông chỉ hèn nhát nghĩ muốn trốn tránh hiện thực, cũng không biết chính mình nên như thế nào chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ mới lên tám tuổi, cũng không biết làm sao đối mặt, chăm sóc nuôi nấng một đứa bé sơ sinh lớn lên từ khi còn đỏ hỏn trong tả lót.

Chính vì quyết định sai lầm đem đứa nhỏ giao cho bảo mẫu chăm sóc, mới dẫn đến ba đứa con này đối với ông lạnh tâm đều triệt để trở nên xa lạ không thân thiết, đặc biệt là đứa con út, đã khiến hắn thua thiệt quá nhiều, hiện tại muốn bù đắp lại không biết nên làm như thế nào.

Ông vốn dĩ chỉ vì nhìn thấy Di Di đáng thương, lại ngoài ý muốn phát hiện đứa nhỏ này có lẽ sẽ giúp kết nối được mối quan hệ cha con bốn người bọn họ lại ~ có lại được một chút sự thân thuộc ấm áp.

Nghĩ xong, Thời Kiến Thành thu liễm suy nghĩ lại, đem tầm mắt chuyển qua trên người Thời Diễn: "A Diễn, nghe thư ký Trương nói, công ty chúng ta cùng Trình thị hợp tác có chút vấn đề?"

Thời Diễn nhìn về phía khi Thời Kiến Thành gật gật đầu, hắn biết tuy rằng Thời Kiến Thành đã đem công ty giao lại cho hắn, dù vậy Thời Kiến Thành đối với sự tình công ty vẫn là nắm rõ như lòng bàn tay.

Thời Diễn nhắc tới công tác liền nghiêm túc lên: "Ân, Trình thị bên kia có điểm băn khoăn, hẳn là người bên Tinh Vực nói gì đó, bất quá con có sự tin tưởng đối với chúng ta, lại nói Trình thị cũng không phải là kẻ ngốc, ích lợi ở phương diện này tính đến cũng là bọn họ có lợi "

Thời Kiến Thành hỏi: " Con có phải là muốn đi M quốc cùng lão cáo già kia gặp mặt?"

Thời Diễn gật gật đầu.

Thời Kiến Thành hừ lạnh một tiếng: "Giúp ta đặt thêm một vé máy bay, ta cùng đi với con, cũng đã lâu rồi ta chưa gặp lại lão già đông tây kia "

Thời Niên cùng Thời Tư Mộc đều có sự nghiệp riêng của chính mình, căn bản là mặc kệ sự tình công ty.

Tuy rằng ba người con trai Thời gia đều thường xuất hiện trong tầm nhìn của đại chúng, nhưng bởi vì lĩnh vực bất đồng, bọn họ chưa bao giờ bị đưa lên xuất hiện cùng nhau.

Thời Niên cùng Thời Tư Mộc chỉ là có lúc bị bạn bè quen biết trêu chọc, nếu còn không thật sự nỗ lực liền phải trở về nhà thừa kế gia sản.

Thời Niên không tham gia vào vấn đề của công ty , hắn vẫn chỉ lo chơi di động, nghe được lời này liền ngẩng đầu lên: "Kia con bé phải làm sao bây giờ, con cần phải trở về phim trường, Tư Mộc phải về căn cứ huấn luyện, chắc sẽ không phải muốn đem Di Di giao cho bảo mẫu đi "

Di Di nghe được bọn họ đàm luận chính mình, mới ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Cái gì là bảo mẫu?

Như thế nào ở trong cốt truyện cô lại nhìn không thấy.

Nhân giới thật là phức tạp, có thật nhiều từ ngữ địa phương cô không cách nào hiểu được.

Cô vừa định quay đầu hỏi tiểu bát, chính là tiểu bát đã nằm trên mặt đất ngủ đến cái bụng chập trùng lên xuống, không hề có khí chất khí thần chút nào.

Xú tiểu bát, thật không đáng tin cậy.

Thời Kiến Thành tựa hồ sớm đã nghĩ qua hết thảy rồi: "Tư Mộc trong căn cứ huấn luyện lớn như vậy sao lại không chứa nổi một tiểu hài tử, Di Di ngoan lắm sẽ không làm phiền ầm ĩ đến mọi người đâu"

Thời Tư Mộc vừa định phản bát, lại không tự giác mà cúi đầu nhìn vào cặp mắt lấp lánh thanh triệt của Di Di.

" Được rồi " Lời nói cự tuyệt ở trong miệng cứ như vậy được hắn cứng rắn nuốt xuống

Di Di tuy rằng không biết căn cứ huấn luyện là cái gì, nhưng cô bé vẫn là cao hứng vỗ tay một cái, chủ động duỗi tay nắm lấy tay phải Thời Tư Mộc: " Anh ba thật tốt quá~"

Thời Niên nghe được lời này nhịn không được mà tranh giành tình cảm: "Chỉ như vậy liền tốt rồi? Em cũng quá dễ dàng thỏa mãn đi, chờ anh hai xong việc liền dẫn em đi công viên giải trí chơi "

Công viên giải trí! Cái này trong cốt truyện có nhắc qua tới, nhất định chơi sẽ rất vui~

Di Di trên mặt tươi cười càng thêm rõ ràng: "Tốt quá~"

Thời Niên hướng tới Thời Tư Mộc đắc ý nhướng mày. Thời Tư Mộc hoàn toàn xem thường làm như không nhìn thấy, nhưng Thời Diễn lại tát một cái vào đầu Thời Niên: "Ngươi có phải nhàm chán quá hay không, bao lớn rồi còn cùng Tư Mộc chơi trò tranh giành tình cảm"

Tuy rằng Thời Niên rất muốn phủ nhận hắn không phải muốn tranh giành tình cảm, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn hắn thật đúng là không biết nên phản bác như thế nào.

Di Di ngủ một giấc thật sâu, ở lúc bị Thời Tư Mộc đánh thức cô bé còn đang gặm bánh bao thịt ở trong mộng.

Thời Tư Mộc đem mấy túi quần áo đặt ở trên bàn, lại đem từng bộ quần áo mở ra đặt vào trên giường: "Thích bộ nào, liền chính mình chọn rồi mặc "

Di Di ngủ một khoảng thời gian dài, bọn họ cũng không có đánh thức cô, toàn bộ quần áo này đều là Thời Tư Mộc mới vừa lái xe đi đến thương mại phụ cận mua trở về.

Không biết Di Di thích dạng quần áo gì, hắn đem các loại trong cửa hàng đều mua đem về.

Tuy rằng Di Di mới ba tuổi, nhưng Thời Tư Mộc cũng không tốt lắm nếu ở trong phòng nhìn Di Di thay quần áo, hắn nói xong liền rời khỏi phòng, còn nhân tiện đem cánh cửa đóng lại, đi đến trên sô pha ngồi xuống, cùng tiểu bát vừa mới tỉnh lại nhìn nhau liếc mắt một cái.

Không có người ở phòng khách, Thời Tư Mộc cũng không giống ngày thường dáng vẻ khó gần như vậy, hắn hai tay vươn ra đem tiểu bát ôm lên, ước lượng nó cân nặng liền phun tào: "Di Di nhỏ gầy như vậy, sao mày lại béo như thế này hả"

Tiểu bát uông một tiếng, vặn vẹo thân thể từ trên tay Thời Tư Mộc tránh thoát.

- ngươi mới béo, ngươi cả nhà đều béo.

Di Di nghe được bên ngoài Thời Tư Mộc cùng tiểu bát lần đầu tiên nói chuyện với nhau, tức khắc duỗi đầu tò mò nhìn xung quanh, tuy rằng có chút muốn đi để nhìn xem bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng cô vẫn là nên nhanh chóng cầm quần áo mặc cho xong nga~

"Ta không phải để con vào giúp Di Di mặc quần áo sao, con lại để cho con bé một người ở trong phòng mặc quần áo sao?"

Di Di nghe được thanh âm Thời Kiến Thành trách cứ Thời Tư Mộc từ bên ngoài truyền đến, vội vàng nện bước chân nhỏ bước đến cạnh cửa, nhảy lên dùng tay vặn then cửa tay.

Nguyên chủ ở viện phúc lợi lớn lên, nguyên bản dinh dưỡng điều bị thiếu hụt , liền tính Di Di làm động tác không tính là quá sức cũng đều có chút khó khăn.

Di Di gian nan mà đẩy cửa đi ra ngoài, tuy rằng có chút gian nan, nhưng trên mặt cô bé vẫn luôn mang theo nụ cười vui vẻ.

Cô nhóc thoải mái nhảy lộc cộc đi đến bên cạnh Thời Kiến Thành, kiêu ngạo vươn năm cái ngón tay ra: "Thúc thúc, con đã ba tuổi rồi nha, con có thể tự mặc quần áo cho chính mình ~"

Thời Kiến Thành ngồi xổm xuống cùng Di Di nhìn nhau, từ trên xuống dưới kiểm tra cô một lượt không có mặc sai quần áo mới yên lòng xuống, giơ tay xoa Di Di đầu nhỏ: "Di Di giỏi quá nha"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net