Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5. Cảm giác khủng hoảng

Edit + beta: Iris

Quý Từ vội vàng đứng dậy: “Hàn Sinh trưởng lão, chuyện không như người nghĩ đâu…”

Anh còn chưa nói xong, không biết vì sao Tần Giác lại túm lấy anh, Quý Từ mất thăng bằng, lại ngã lên người y lần nữa.

Quý Từ: “...”

Lần này không phải là anh ra tay trước!

Nhưng Hàn Sinh trưởng lão không quan tâm ai ra tay trước, hắn chỉ biết tên đệ tử to gan lớn mật này lại dám đè Tiểu Giác yêu quý của hắn dưới thân, thậm chí còn đè ngay trước mặt hắn!

Trong cơn tức giận tột độ, một luồng linh lực thâm hậu đánh tới, Quý Từ hoảng sợ mở to mắt.

Ngay khi anh cho rằng mình sắp bị luồng linh lực này đánh ngã, Tần Giác bỗng chặn trước mặt anh.

Thiếu niên 16 tuổi lật người cực kỳ nhanh, Hàn Sinh trưởng lão kinh hãi, vô thức thu hồi linh lực.

Việc thu hồi linh lực sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể, nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày, bỏ qua chuyện này.

Giữa mày Hàn Sinh hiện lên tia tức giận: “Tiểu Giác, ngươi làm gì vậy?”

“Hắn đang cợt nhả ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, trong mắt Tần Giác hiện lên tia chán ghét.

Trong đám người này, y có thể phân rõ ai là ngụy quân tử, ai thực sự mang ý xấu.

Thiếu niên cụp mắt xuống: “Trưởng lão, người hiểu lầm rồi.”

“Vừa rồi ta luyện kiếm đứng không vững, suýt nữa bị ngã nên đại sư huynh mới vội vàng chạy tới ôm ta, hắn vốn định đưa ta về phòng nghỉ ngơi, nhưng đại sư huynh bận rộn cả ngày, sau khi miễn cưỡng dìu được ta thì mất hết sức lực, cuối cùng mới cùng ngã xuống đất.”

Tần Giác nhìn về phía Quý Từ, giọng nói rất nhẹ nhàng xen lẫn chút áy náy: “Huống hồ, đại sư huynh dường như đã bị thương vì bảo vệ ta.”

Hàn Sinh nhíu mày nhìn về phía Quý Từ, quả nhiên hắn nhìn thấy mu bàn tay phải của đối phương thảm không nỡ nhìn.

Bàn tay đó vốn trắng trẻo thon dài, nhưng bây giờ đã bị rách da, vết máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là cực kỳ đau.

Hàn Sinh hơi sửng sốt, hắn cau mày: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

Thấy hai người đang nhìn mình, lúc này Quý Từ mới nhận ra tay mình đang đau rát.

“Hưm!”

Vốn dĩ anh không cảm thấy gì, nhưng sao bọn họ vừa nhắc tới là miệng vết thương lại bắt đầu đau đến thế?

Quý Từ bất đắc dĩ: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, quan trọng nhất bây giờ là tiểu sư đệ…”

Anh chưa nói xong đã thấy Tần Giác đứng lên, sau đó nắm tay anh, kéo anh đứng dậy.

Mấy ngày nay, thiếu niên luôn mặt mày ủ rũ, cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc: “Là lỗi của ta.”

Nếu không phải tại y giãy dụa, Quý Từ sẽ không bị thương.

Quý Từ đã xuyên qua được mấy ngày, đây là lần đầu tiên được quan tâm.

Anh lập tức cảm động, nói: “Không sao đâu, tiểu sư đệ, ta cam tâm tình nguyện vì đệ.”

Tần Giác: “...”

Y buông tay Quý Từ ra: “Vào nhà trước đã, sau khi về thì bôi thuốc trị thương.”

Hai người chỉ lo trò chuyện với nhau, hoàn toàn quên mất Hàn Sinh.

Hàn Sinh trưởng lão hơi bất mãn, muốn nói gì đó, nhưng dù sao cũng là do hắn hiểu lầm trước nên chỉ có thể im lặng đi theo.

Vừa bước vào trong viện, Hàn Sinh trưởng lão lập tức sửng sốt.

Hắn từng đến nơi ở của Tiểu Giác.

Tần Giác trời sinh tính tình lạnh lùng, chỉ bộc lộ ra chút khí chất thiếu niên khi đối mặt với các sư trưởng, trong phòng chỉ có sách và sách, không có chút sức sống nào.

Không ngờ chỉ mới vài ngày mà nơi này lại có nhiều đồ như vậy.

Dễ thấy nhất là đống nồi niêu chất chồng trong bồn rửa, mặc dù đã lau sạch sẽ nhưng sàn nhà vẫn bị dính tro dưới đáy nồi.

Chiếc hộp sắt được đặt trên kệ sách vốn chỉ dùng để đựng sách, sau khi được cho phép, Hàn Sinh mở hộp ra thì thấy bên trong toàn mứt hoa quả.

Phải biết là trước giờ Tần Giác không thích ăn đồ ngọt, đồng thời cũng sẽ không bao giờ cho phép những thứ như vậy làm bẩn kệ sách của y.

Trong mắt y, kệ sách là nơi để đặt sách, tất cả mọi thứ phải được đặt đúng chỗ.

Chứ không như bây giờ…

Không biết vì sao, trong lòng Hàn Sinh trưởng lão cảm thấy có gì đó bất thường.

Hắn nhìn Quý Từ đang ngồi trên ghế tự bôi thuốc cho mình, hỏi: “Mấy thứ này là ngươi thêm vào?”

Quý Từ đang bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay, đáp: “Đúng vậy.”

“Thiệt chứ, chỗ ở của tiểu sư đệ quá ít đồ, trong bếp lại không có tí tro nào, bình thường hắn không ăn cơm sao?”

Thái dương của Hàn Sinh trưởng lão giật giật: “Hắn đã tích cốc.”

Quý Từ không hiểu: “Tích cốc thì sao? Tích cốc thì không thể ăn cơm hả? Trưởng lão, chắc người cũng biết thực phẩm bổ sung mà nhỉ? Bây giờ tiểu sư đệ đang bị thương, phải ăn chút gì đó mới khỏe được.”

Nói đến đây, trong mắt thanh niên sáng lên: “Vừa hay hôm nay đại nương ở ngự thiện phòng cho ta một con gà, định tối nay nướng cho tiểu sư đệ ăn, trưởng lão người có muốn ăn chung không?”

Hàn Sinh trưởng lão: “...”

“Không cần.”

Chẳng trách gần đây hắn thấy Tiểu Giác hình như có thịt hơn một chút…

Quý Từ mà mở miệng là sẽ bắt đầu nói liên miên, Tần Giác nhíu mày: “Nói ít thôi.”

“Còn nữa, đệ không muốn ăn gà.”

Quý Từ nhìn y: “Không ăn gà nướng cũng không sao, chúng ta ăn canh gà, canh gà bổ lắm đó, tiểu sư đệ, đệ nhất định phải nếm thử.”

Tần Giác không nói gì.

Dù sao cũng đã ở chung nhiều ngày, y biết nếu bàn về mồm mép thì y hoàn toàn không cãi lại Quý Từ.

Nhìn cách bọn họ sống chung, trong lòng Hàn Sinh trưởng lão tự dưng có cảm giác khủng hoảng.

Hắn bình tĩnh ngắt lời bọn họ: “Tiểu Giác, gần đây ngươi thế nào?”

Tần Giác nhìn hắn một cái, lễ phép trả lời: “May mắn có đại sư huynh chăm sóc rất chu đáo, ta cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.”

Hàn Sinh gật đầu: “Vậy ngày mai có muốn đến chỗ ta mượn sách để đọc không? Cách đây không lâu ta mua được một bản duy nhất ở chợ, vẫn chưa có thời gian đọc nên muốn nghiên cứu với Tiểu Giác một chút.”

Trước đây chỉ cần hắn đưa ra lời mời như vậy, Tần Giác luôn mê đọc sách sẽ đồng ý mà không chút do dự.

Nhưng bây giờ…

“Không được,” Tần Giác lạnh nhạt nói, “Gần đây ta rất bận.”

Hàn Sinh cau mày, truy hỏi: “Rất bận, vì sao?”

Thiếu niên mỉm cười: “Ta đã hẹn với sư huynh sau khi khỏi bệnh sẽ cùng hắn ôn lại những kinh thư mà Sơn Hải Đường lão tiên sinh đã giao.”

“Dù sao thì nửa tháng nữa sẽ có khảo hạch lớn trong môn phái.”

Quý Từ đang cố gắng bôi thuốc thì sững sờ, vẻ mặt mờ mịt —— Bọn họ hẹn nhau khi nào vậy? Sao anh lại không biết?

Nhưng là một pháo hôi đang cố gắng sống tạm bợ, Quý Từ rất sáng suốt, không mở miệng phản bác.

Ánh mắt Hàn Sinh nhìn Quý Từ trở nên phức tạp: “Tiểu Giác, căn cơ của ngươi vững chắc, lẽ ra không cần sợ khảo hạch lớn của tông môn mới đúng.”

Tần Giác: “Đúng là không sợ, nhưng dạo này sư huynh bỏ bê việc học vì chăm sóc cho ta, ta là sư đệ, đương nhiên phải giúp đỡ một chút.”

“Đại sư huynh, người có nghĩ vậy không?”

Quý Từ chớp chớp mắt: “Tiểu sư đệ nói đúng.”

Lúc này Hàn Sinh không nói nên lời.

Hắn cứ cảm thấy từ khi Tiểu Giác tỉnh lại, y khác lúc trước rất nhiều.

Rõ ràng trước kia ỷ vào bọn họ như vậy, bây giờ lại chỉ biết bảo vệ tên Quý Từ kia.

Trong mắt Hàn Sinh trưởng lão hiện lên tia âm u, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Tiểu Giác là người quan trọng nhất đối với bọn họ, đương nhiên phải bị bọn họ nắm chắc trong tay, sao có thể thông đồng với người ngoài được?

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 6. Trước kia Quý Từ trông như thế này sao?

Edit + beta: Iris

Quý Từ không biết mình đã bị Hàn Sinh trưởng lão coi là người ngoài, sau khi Hàn Sinh trưởng lão rời đi, anh mới cẩn thận hỏi:

“Tiểu sư đệ, chúng ta hẹn nhau ôn tập công khóa khi nào vậy?”

Tần Giác chậm rãi liếc nhìn anh một cái.

Thiếu niên dung mạo lạnh lùng tinh xảo, đôi mắt hẹp dài, móc trong cong ngoài*, lúc bị y liếc nhìn như vậy, anh thấy hơi ngột ngạt.

*Móc trong cong ngoài (内勾外翘), mn xem hình nha chứ không biết diễn tả thế nào nữa.

“Ta chỉ là không muốn ở chung với Hàn Sinh trưởng lão.”

Nghe y nói như vậy, Quý Từ càng khó hiểu: “Tại sao? Trước đây quan hệ giữa đệ và Hàn Sinh trưởng lão rất tốt mà?”

Các vị trưởng lão là y…

Ánh mắt Tần Giác trở nên lạnh lùng, trong lòng đau buốt: “Đừng nhắc đến hắn nữa, ta tự có suy tính.”

Nói xong thì cất thuốc mỡ giúp Quý Từ, rồi quay lại bàn luyện chữ.

Quý Từ nghĩ mãi không ra nên cũng không nói gì thêm, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Tiểu sư đệ, đệ thật sự không ăn gà nướng hả?”

Tần Giác nhắm mắt lại: “Là ngươi muốn ăn?”

Quý Từ bị đoán trúng tâm tư, nhất thời cảm thấy chột dạ: “Nói bừa cái gì đó, chỉ là vì bình thường ta thấy tiểu sư đệ ăn uống quá nhạt nhẽo, thỉnh thoảng nên ăn một yến tiệc mới được…”

Gà nướng mà cũng được xưng là yến tiệc? Tần Giác hết nói nổi, tự hỏi vị sư huynh này chưa từng ăn qua món ngon gì sao.

Y không muốn nghe Quý Từ nói chuyện này mãi: “Vậy ăn gà nướng đi.”

Quý Từ lập tức ngừng nói, chạy ra ngoài chần gà bằng nước nóng.

Trong phòng ngủ của Tần Giác có một cửa sổ hướng ra sân, ánh mắt y lướt qua cửa sổ, khi nhìn thấy thanh niên trong viện thì ngòi bút trong tay khựng lại.

Dựa vào tu vi kiếp trước của y, nếu xử lý những trưởng lão đó thì hơi miễn cưỡng, sau khi hoàn thành kế hoạch thì y cũng không chiếm được nhiều chỗ tốt.

Nhưng bây giờ thì khác, y có rất nhiều thời gian để rèn luyện bản thân. Xem ra ông trời cũng cảm thấy sự trả thù kiếp trước của y vẫn chưa sảng khoái.

Nếu có thể, trong mắt Tần Giác lóe lên màu máu vui mừng, y hy vọng mình có thể giết đám ngụy quân tử, mặt người dạ thú kia càng sớm càng tốt.

Về phần Quý Từ…

Tần Giác hơi cau mày, thanh niên này vốn không nằm trong kế hoạch của y, nhưng mấy ngày nay anh bị y lấy ra làm tấm khiên, có lẽ đã bị Hàn Sinh nhắm đến.

Thôi, xét đến giao tình mấy ngày nay, y sẽ bảo vệ thanh niên này.

Y đang nghĩ như vậy, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng gào của Quý Từ:

“Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ! Con gà này nó biết mổ người nè!”

Tần Giác: “...”

Y hít một hơi thật sâu, thầm mắng: “Ngu quá.”

-

Cuối cùng con gà kia đã bị Quý Từ giao cho đại nương ở thiện phòng.

Đại nương nhìn con gà trong tay: “Ý ngươi là, ngươi muốn ta mần thịt con gà này giúp ngươi?”

Quý Từ vội vàng gật đầu.

Đại nương nhắm mắt lại: “Vốn dĩ nơi này không cho phép người ngoài mượn gà, ta nể mặt Tiểu Giác nên mới phá lệ giao cho ngươi một con, kết quả bây giờ ngươi nói với ta là không biết mần gà?”

Cổ họng Quý Từ lên xuống, hơi chột dạ: “Đại nương, ta cũng không ngờ đến chuyện này, ta thật sự không biết mần gà…”

“Không biết mần gà vậy lúc trước ngươi tìm ta để mượn làm gì?!”

Quý Từ lấy Tần Giác ra làm cái cớ cho qua chuyện: “Còn không phải là vì tiểu sư đệ bị thương sao? Ta cũng chỉ muốn cho hắn ăn cái gì đó ngon chút thôi.”

Nghe đến tên của Tần Giác, vẻ tức giận trên mặt đại nương tiêu tan một ít.

Nàng xách con gà đã bị chần bằng nước nóng nhưng vẫn sống nhăn răng lên, ném vào chậu gỗ, một tay nắm lấy hai chân và hai cánh đang vẫy phành phạch của con gà, một tay khác cầm con dao làm bếp, giơ lên rồi chém xuống, cắt cổ con gà, máu lập tức chảy ra.

Quý Từ không tiếc lời khen ngợi: “Đại nương thật lợi hại!”

Đại nương “hừ” một tiếng, phớt lờ anh.

Quý Từ tiếp tục nói: “Thật đó, trước giờ ta chưa từng gặp ai có kỹ năng dùng dao nhanh hơn đại nương, dù chỉ là cắt cổ một con gà nhưng ta như thể cảm nhận được sự đau đớn bén nhọn đó, lưỡi dao sáng như tuyết, miệng vết thương rất gọn gàng, nếu không khắc khổ nghiên cứu vài chục năm sẽ không đạt đến trình độ này!”

“Đại nương, đệ tử của đạo tông chúng ta chắc chắn rất thích đồ ăn ngươi nấu.”

Không có một đầu bếp nào lại từ chối lời khen ngợi thế này, huống chi thiếu niên trước mắt còn rất xinh đẹp, khóe môi luôn mang theo ý cười, cho dù là đang nịnh nọt nhưng nhìn cũng rất vui mắt.

Đại nương không tức giận nổi nữa, nàng bất giác cười rộ lên, mắng: “Cái tên nhóc nhà ngươi, miệng lưỡi trơn tru.”

Quý Từ mỉm cười: “Nào có chứ, đây là lời thật lòng mà.”

Thấy đại nương đang định nhổ lông gà, Quý Từ vội bước tới: “Đại nương, ta cũng đến giúp.”

Đại nương nhìn y phục tơ lựa trên người anh, mắng: “Ngươi lại đây làm gì? Cẩn thận bẩn hết y phục!”

Quý Từ không nghe: “Cái này thì có sao đâu? Đại nương, y phục bẩn rồi thì có thể giặt, nhưng nếu bây giờ không nhổ lông gà thì lông vẫn sẽ còn đó! Hơn nữa, một mình ngươi nhổ lông sẽ rất mệt.”

“Ta là người tu tiên, thân thể cường tráng, xương cốt chắc khỏe, chỉ là lông gà thôi mà, không có gì đáng nói!”

Nói xong, Quý Từ đặt chiếc quạt xếp đang cầm trên tay xuống, xắn tay áo bắt đầu nhổ lông gà.

Đại nương nhìn người trẻ tuổi trước mặt, mỉm cười lắc đầu.

Thật ra người trẻ tuổi này cũng khá đáng yêu, sao trước đây lại không phát hiện ra nhỉ?

Sau khi hai người nhổ lông gà và xử lý nội tạng xong, cũng đã đến giờ Thân.

Đại nương đưa cho Quý Từ một cái bao tải, kêu anh để con gà vào trong đó.

Quý Từ cầm bao tải lên, giắt quạt xếp ở bên hông, liên tục nói cảm ơn.

Đang định ra ngoài thì nghe thấy đại nương gọi anh lại: “Đây, cái này, lấy về mà ăn.”

Đó là một hộp điểm tâm tinh xảo được làm thành hình hoa sen, trong suốt như pha lê, cực kỳ đẹp, nhìn thôi là biết rất ngon.

Quý Từ vội nhận lấy: “Ta biết rồi, ta sẽ giao cho tiểu sư đệ.”

Đại nương kia “chậc” một tiếng: “Cho tiểu sư đệ cái gì, đây là cho ngươi ăn!”

Quý Từ sửng sốt: “Cho ta?”

“Đúng vậy,” đại nương nói, “Tiểu Giác không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này, ta thấy ngươi rất thích ăn, đây cũng coi như là một chút tâm ý của đại nương dành cho ngươi.”

Quý Từ nghe vậy thì vô cùng cảm động: “Cảm ơn đại nương! Đại nương người chính là phụ mẫu tái sinh của ta!”

Cảm động đến vậy luôn hả? Mọi người trong Tam Thanh Đạo Tông chỉ biết đến mỗi tiểu sư đệ, không biết đến đại sư huynh, câu đầu tiên mọi người nói khi nhìn thấy Quý Từ là hỏi thăm sức khỏe của tiểu sư đệ như thế nào.

Sau đó lại đưa cho một ít đồ ăn và đồ chơi, đã vậy còn liên tục cảnh cáo Quý Từ là đừng có tham lam, nói rằng những thứ này đều là cho tiểu sư đệ.

Đây là lần đầu tiên anh nhận được lễ vật từ người khác trong tông môn.

Đại nương nhìn dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của thanh niên trước mặt, nhớ tới đứa nhỏ này cũng mới từ quỷ môn quan trở về, thở dài:

“Được rồi, nhanh về đi, ai muốn làm nương của ngươi chứ? Ta không có nhi tử nào ồn ào như ngươi đâu.”

Quý Từ “uầy” một tiếng, rời khỏi thiện phòng.

Anh cẩn thận cất hộp điểm tâm đi, đang nghĩ đến việc sau khi trở về sẽ ăn cùng tiểu sư đệ.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp: “Quý Từ?”

Quý Từ dừng chân, quay đầu nhìn lại ——

Nhìn thấy một nam tử bạch y, khuôn mặt thanh nhã, tay cầm một chiếc quạt xếp hình sông núi, trông như một công tử nhẹ nhàng, chính là Thanh Ngọc trưởng lão đang ra ngoài hái thuốc.

Thanh Ngọc tiến lên vài bước, đang định hỏi tình trạng của Tiểu Giác, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì hơi khựng lại.

Kỳ quái, trước kia Quý Từ trông như thế này sao?

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hôm qua định đăng rồi mà đi chơi về trễ quá, xong dịch không kịp nên mới đăng 😅

Đăng: 11/11/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC