Chương 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Đang lén lút làm gì trong phòng luyện đan của bổn trưởng lão vậy?

Edit + beta: Iris

Quý Từ chào hỏi Tần Giác rồi đi ra ngoài.

Giọng nói của thanh niên trong trẻo, rất êm tai.

Tần Giác cầm thanh kiếm trong tay, cẩn thận lau nó bằng khăn tay.

Y lau rất cẩn thận, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào khăn tay, lộ ra một vết rách không lớn không nhỏ.

Tần Giác nghe thấy tiếng chào kia, nhưng y không nói gì, con ngươi sâu thẳm.

Gần đây, hình như sư huynh ra ngoài nhiều hơn.

-

Quý Từ xách hộp cơm đi vòng quanh đạo tông nhưng không tìm thấy đường, cuối cùng tóm lấy một đệ tử, hỏi:

“Xin lỗi, có thể hỏi một chút núi của Thanh Ngọc trưởng lão ở đâu không?”

Đệ tử kia mặc đạo bào màu xanh đen, màu thống nhất trong đạo tông, tay áo ngắn cổ chéo, bên trên thêu nhiều hoa văn bát quái, tóc được buộc bằng cây trâm mộc mạc, trông tiên phong đạo cốt.

Tên đệ tử kia vừa nhìn thấy là Quý Từ, lập tức bình tĩnh khom lưng cúi chào: “Bái kiến đại sư huynh.”

Cấp bậc trong đạo tông nghiêm minh, ngoại môn, nội môn và thân truyền đều phân chia rất nghiêm khắc.

Ngoại môn có thể thông qua khảo hạch để tiến vào nội môn, thân truyền thì đòi hỏi thiên tư cực cao mới được trưởng lão và chưởng môn lựa chọn, có được ngọn núi cho riêng mình.

Hơn nữa chỉ có đệ tử thân truyền mới không cần mặc đồng phục.

Đệ tử kia trả lời: “Thanh Ngọc trưởng lão thích yên tĩnh, sống ở Vô Vi Phong phía tây đạo tông. Nhưng người vừa về tông môn, nghe nói là đi luyện dược cho Tần sư huynh.”

“Bây giờ chắc là đang trong phòng luyện đan.”

Quý Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết, câu đó ho khan tiếp tục hỏi: “Phòng luyện đan ở đâu?”

Đệ tử: “...”

“Ngay cả phòng luyện đan mà sư huynh cũng không biết ở đâu sao?”

Quý Từ chớp mắt: “Không phải ta vừa mới hồi hồn sao? Trước đó không lâu còn tổ chức tang lễ, ngươi quên rồi hả? Vừa mới tỉnh lại, ký ức hơi hỗn loạn, thứ lỗi thứ lỗi.”

Đệ tử kia miễn cưỡng chấp nhận lý do này, chỉ đường.

Quý Từ đi theo hướng được chỉ thì thấy một tòa tháp đen cao ngất trong mây, đúng là nơi đệ tử đạo tông luyện đan.

Các đệ tử bình thường chỉ có thể luyện đan ở tầng dưới chót, nhưng các đệ tử thân truyền và trưởng lão thì có thể tùy ý chọn một phòng luyện đan riêng trên tầng cao nhất của đỉnh tháp đen.

Quý Từ hỏi đệ tử chưởng quản tháp đen, sau khi nhận được đáp án thì bước lên tầng trên đỉnh tháp.

Anh xách hộp cơm gõ cửa phòng của Thanh Ngọc trưởng lão.

Nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy âm thanh nào vang lên.

Quý Từ hơi nghi ngờ, chẳng lẽ không phải là phòng này?

Anh lui về sau hai bước nhìn con số khắc trên khung cửa.

Đúng là nơi này rồi.

Chẳng lẽ Thanh Ngọc trưởng lão không có ở đây?

Quý Từ suy nghĩ một lúc, lại gõ lên cửa vài cái, vẫn không có phản ứng gì.

Anh nhìn hộp cơm trong tay, cuối cùng quyết định đẩy cửa đi vào.

Căn phòng luyện đan này không khóa, Quý Từ dễ dàng đi vào.

Bên trong rất rộng, trên tường treo một bức tranh Thái Cực Bát Quái đồ rất lớn, chính giữa phòng là một lò luyện đan khổng lồ như sắp chạm tới xà nhà.

Trong lò luyện đan, lửa vẫn đang cháy, nhưng trong phòng lại không có ai.

Quý Từ vốn muốn bỏ hộp cơm xuống rồi rời đi, nhưng trong lò luyện đan đột nhiên phát ra tiếng nổ “lắc rắc”.

Tiếng nổ không quá lớn, rất nhỏ.

Lúc này Quý Từ mới nhận ra, có phải lửa trong lò luyện đan mạnh quá rồi không?

Nếu không hạ lửa xuống, toàn bộ căn phòng này sẽ bị nổ tung chứ đừng nói gì đến đan dược trong lò luyện đan.

Nghĩ vậy, Quý Từ lo lắng.

Lò luyện đan còn đang cháy, sao Thanh Ngọc trưởng lão lại không ở đây?

Ý thức phòng cháy tệ quá! Nếu nổ lò gây hỏa hoạn thì cả tòa tháp có kết cấu bằng gỗ này sẽ xong đời.

Nghĩ vậy, Quý Từ thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý ngọn lửa trong lò luyện đan.

Quý Từ vừa xuyên đến nơi này không lâu, mặc dù không thể tu luyện nhưng có đọc không ít thể loại sách.

Trí nhớ anh rất tốt, trước kia lúc học tập, ngay cả triết học Mác Lênin cũng có thể nhớ không sót một chữ, huống chi là những cuốn sách linh tinh về đan dược, pháp khí.

Luyện đan vừa hay cũng là chủ đề mà Quý Từ cảm thấy hứng thú, anh điều chỉnh lửa rất trôi chảy.

Ngọn lửa trong lò luyện đan được anh điều chỉnh dần ổn định lại trạng thái ôn hòa.

Thấy thế, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, vừa định buông chiếc kìm khảy củi xuống thì thấy trong đống củi đang cháy có thứ gì đó giống như cuốn sách.

Đó là cái gì?

Cuốn sách được nhét vào một góc của lò luyện đan, nơi ngọn lửa không thể chạm đến, chỉ có mép sách hơi cong lại do nhiệt độ cao, lộ ra chút dấu vết bị đốt cháy.

Quý Từ nhìn chằm chằm cuốn sách một hồi, mím môi dưới.

Cuối cùng, với tinh thần tò mò là đức tính đầu tiên của một học giả, anh cẩn thận gắp cuốn sách ra.

Cuốn sách rất nóng, khi tay Quý Từ vô tình đụng vào thì “hít” một tiếng, vội phẩy phẩy nó vào không khí, khi thấy bớt nóng rồi thì cầm quạt xếp mở cuốn sách:

“Cuốn sách này thật đáng thương, câu kia là gì ấy nhỉ, sách là nấc thang tiến bộ của nhân loại, nếu đặt bên trong mà bị cháy thì không tốt, để bản công tử cứu ngươi một…”

“Phắc?!”

Sau khi mở ra, Quý Từ lập tức há hốc mồm vì anh vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một thần công tuyệt thế, tâm pháp nghịch thiên.

Không vì lý do nào khác, tất cả nội dung bên trong đều là tranh của Tần Giác, nhưng không phải là bức tranh bình thường.

Tần Giác khỏa thân trong tranh…

Quý Từ khỏi chửi thề: “Mẹ nó, đây là cái thứ gì vậy?”

Anh nhanh chóng lật thêm vài trang, khi thấy nội dung đằng sau ngày càng lộ liễu thì cau mày đóng sách lại, chỉ cảm thấy mắt mình đã bị ô uế.

Mặc dù anh đã biết thế giới mình đang ở là cuốn tiểu thuyết Lục Giang thể loại vạn người mê cẩu huyết cưỡng chế từ lâu, nhưng sau bao nhiêu ngày ở chung với nhau, trong mắt Quý Từ, Tần Giác chỉ là cậu nhóc 17 tuổi, vẫn chưa thành niên, ngày ngày siêng năng chăm chỉ luyện công.

Chứ không phải giống trong bức tranh…

Nghĩ đến những thứ được vẽ bên trong, Quý Từ chán ghét bĩu môi, đang định đặt cuốn sách lại thì nhìn thấy một vệt màu đỏ ở gáy sách.

Quý Từ hơi khựng lại, anh lật sách lại, nhìn vào gáy sách.

Đó là một con dấu màu đỏ có hai chữ “Thanh Ngọc”.

Sắc mặt Quý Từ thay đổi, anh nhịn xuống sự ghê tởm lật vào trong trang sách, nhìn thấy cuối trang cũng có con dấu tương tự.

Vị trí con dấu này cũng rất khéo, như thể tác giả đã hoàn thành một tác phẩm hoàn hảo, cảm thấy mỹ mãn đặt con dấu thuộc về mình lên tác phẩm.

Con dấu này bộc lộ sự đắc ý, tự mãn và kiêu ngạo ở khắp nơi.

Cố tình con dấu hạ lưu như vậy lại rất có thể là xuất phát từ Thanh Ngọc trưởng lão ôn tồn lễ độ trong ấn tượng của Quý Từ.

Quý Từ cau mày, đóng sách lại, cẩn thận đặt lại chỗ cũ.

Sau khi cẩn thận điều chỉnh vị trí để bảo đảm cuốn sách này giống hệt như lần đầu anh nhìn thấy.

Làm xong mọi chuyện, Quý Từ buông chiếc kìm xuống, đang định đứng dậy thì cổ tay đột nhiên bị người nào đó giữ lấy.

Bàn tay người nọ lạnh lẽo, Quý Từ bất giác rùng mình, cùng lúc đó, giọng nói thong thả ung dung của Thanh Ngọc trưởng lão truyền đến từ phía sau:

“Quý tiểu hữu, ngươi đang lén lút làm gì trong phòng luyện đan của bổn trưởng lão vậy?”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 10. Tiểu phu lang hiền huệ dậy sớm nấu cơm

Edit + beta: Iris

Quý Từ cả người cứng đờ.

Trong đầu anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong sách, cổ họng có cảm giác buồn nôn khiến anh muốn nôn mửa.

“... Không có gì.” Quý Từ mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra hết, ân cần giao hộp cơm được đặt ở bên cạnh vào tay Thanh Ngọc, nói, “Trưởng lão, đây là gà nướng ta đã đồng ý sẽ đưa cho người, người nhanh ăn nhân lúc còn nóng, nếu không sẽ nguội.”

Khóe môi Thanh Ngọc hiện lên ý cười nhạt nhẽo, ánh mắt rơi vào hộp cơm, cảm thấy hơi ngoài ý muốn: “Gà nướng? Ngươi thật sự mang đến cho ta.”

“Cứ coi như là quả đáp lễ cho trưởng lão đi.”

Giọng điệu Quý Từ hoạt bát, âm cuối luôn bất giác lên giọng khiến người ta cảm thấy dường như lúc nào anh cũng rất vui vẻ.

Thấy Thanh Ngọc trưởng lão đã nhận gà nướng, Quý Từ mới yên tâm nói: “Được rồi, ta cũng chỉ đến đưa gà nướng thôi, Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước.”

Nói xong, Quý Từ ngựa không dừng vó muốn chạy ra bên ngoài.

Thanh Ngọc gọi anh lại: “Chờ chút.”

Quý Từ cứng đờ ngừng bước:

“Thanh Ngọc trưởng lão còn có chuyện gì sao?”

Con ngươi của Thanh Ngọc trưởng lão sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm anh một lúc.

Đối phương áo bào trắng tinh không dính bụi trần, ngón tay thon dài trắng trẻo, giọng nói như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau:

“Quý tiểu hữu đã chạm vào lò luyện đan này của ta?”

Yết hầu Quý Từ nhúc nhích, sau đó thản nhiên cười nói: “Cái này à, Thanh Ngọc trưởng lão người cũng quá bất cẩn, trước khi đi ra ngoài cũng không gọi ai đến canh chừng, nếu không có ta ở đây, có khi lò luyện đan này đã bị ngọn lửa lớn thiêu rụi.”

Nghe vậy, ánh mắt Thanh Ngọc chuyển động: “Là vậy thật à?”

Quý Từ: “Nhưng không sao, người không biết lúc ấy lửa lớn thế nào đâu, nếu không có ai trông chừng, rất có thể toàn bộ tòa tháp cũng sẽ bị thiêu rụi!”

Thanh niên trước mặt rất tuấn tú, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói cực kỳ êm tai.

Trông không giống như đang giả bộ.

Thanh Ngọc hơi cau mày rồi thả lỏng, giọng nói ôn hòa: “Đúng là ta sơ suất, hôm nay đa tạ Quý tiểu hữu.”

Quý Từ mỉm cười xua tay: “Chuyện nhỏ thôi.”

“Vậy Thanh Ngọc trưởng lão, ta đi trước nhé?”

Thanh Ngọc hơi gật đầu, Quý Từ lập tức rời đi.

Một lúc lâu sau, ánh mắt nam nhân thờ ơ nhìn lò luyện đan, không để ý đến ngọn lửa đang cháy hừng hực, trực tiếp dùng tay không lấy cuốn sách được giấu bên trong ra.

… Vẫn chưa an toàn.

-

Sau khi trở lại sân, Quý Từ lập tức chạy tới trước mặt Tần Giác đang luyện kiếm, hô: “Tiểu sư đệ!”

Tay cầm kiếm của Tần Giác khựng lại, sau đó tiếp tục vung kiếm như không có chuyện gì.

Kiếm chiêu hung hãn, kiếm khí sắc bén, hàm chứa sát ý.

Quý Từ thấy y đang bận thì ngồi đợi bên cạnh.

Thiếu niên cách đó không xa đang vung kiếm rất nghiêm túc, hiển nhiên thành tựu về kiếm thuật của y cũng cực kỳ cao thâm.

Một người thiên tư thông minh như vậy, nếu sau này không thể leo lên đỉnh cao của Giới Tu Tiên, chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật trong lòng tiểu sư đệ.

Quý Từ càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Mẹ nó cái gì mà ngu ngốc cẩu huyết cưỡng chế văn, tiền đồ của tiểu sư đệ xán lạn như vậy, không thể bị hủy trong tay những kẻ đó được!

【 Thống thống, Thanh Ngọc trưởng lão không phải người tốt, vậy các trưởng lão khác thì sao? 】

Hệ thống trả lời đúng sự thật: 【 Nếu phải nói thì có lẽ ngoại trừ nhân vật chính ra, những kẻ khác không có ai là người tốt. 】

Quý Từ hiểu ra, ánh mắt càng thêm kiên định.

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng Tần Giác cũng ngừng lại.

Y đứng tại chỗ một lúc lâu, quay đầu lại thì thấy sư huynh trên danh nghĩa đang ngồi trên ghế đá, nhìn đau đáu về phía bên này.

Có lẽ là do không ngừng chú ý, không biết liệu y có tiếp tục tập luyện hay không nên anh mới không lập tức lại đây.

Đúng là ngốc thật.

Nghĩ vậy, Tần Giác thu kiếm vào vỏ, đi về phía Quý Từ.

Sau khi nhận ra tiểu sư đệ đã luyện kiếm xong, mắt Quý Từ lập tức sáng lên.

Tần Giác ánh mắt bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”

Quý Từ nhìn y, thiếu niên trước mặt có dáng người rắn rỏi, như một cây trúc xanh khỏe mạnh sinh trưởng, mang theo tia kiêu ngạo.

Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Tiểu sư đệ, đệ nghĩ sao về trưởng lão và chưởng môn?”

Nghe vậy, Tần Giác ngước mắt lên.

Y hứng thú nhìn Quý Từ, ánh mắt đầy ẩn ý.

Y cười hỏi: “Sao sư huynh đột nhiên hỏi việc này?”

Quý Từ tránh né không trả lời, chỉ thúc giục nói: “Ta chỉ hỏi một chút thôi, đệ mau nói đi.”

Thấy dáng vẻ gấp gáp của thanh niên, Tần Giác thu lại ý cười ở khóe môi, bình tĩnh nói: “Không có cảm giác gì cả.”

Suy cho cùng, sớm muộn gì bọn rác rưởi đó cũng sẽ chết dưới kiếm của y.

“Thật không?” Quý Từ truy hỏi.

Tần Giác nhìn anh: “Thật.”

Nghe xong những lời này, Quý Từ như trút được bầu tâm sự, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tần Giác bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh: “Sư huynh hình như rất quan tâm đến trạng thái cảm xúc của ta.”

“Ta đương nhiên phải quan tâm rồi,” Quý Từ thản nhiên nói, “Ta không thể giám sát chặt chẽ đệ được, đệ là cải trắng nạm phỉ thúy vàng ngọc.”

Tần Giác nghe vậy thì hơi khựng lại, ánh mắt phức tạp: “... Cải trắng nạm phỉ thủy vàng ngọc.”

“Ngươi nghe thấy từ này ở đâu?”

Vì sao sư huynh của y luôn nói chuyện kỳ quái như vậy.

Quý Từ trìu mến nhìn y: “Đúng vậy, chẳng lẽ đệ không phải là cải trắng nạm phỉ thúy vàng ngọc mà ai cũng muốn có được sao?”

Tần Giác: “...”

Quý Từ vẫn nói tiếp: “Rất quý giá ngọt ngào, cắn một miếng giòn rụm…”

Tần Giác không muốn nghe anh nói bậy, lạnh lùng nói: “Được rồi, ngươi im đi, chúng ta trở về.”

Quý Từ cười hì hì nói được, thuận tay nhặt vài nhánh cây dưới gốc cây để đặt lên bệ bếp, dùng làm củi.

“Tiểu sư đệ, tối nay đệ muốn ăn gì?”

Giọng Tần Giác lạnh căm: “Cải trắng xào.”

Quý Từ cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha đệ đúng là mang thù mà!”

“Nhưng nếu đệ muốn ăn, cũng không phải không thể.”

“...”

“Sao không nói gì hết? Cải trắng xào có để ớt cay không?”

“... Im đi.”

-

Mấy ngày sau, Thanh Ngọc cầm đan dược đã luyện xong, gõ cửa viện Tần Giác.

Quý Từ dậy sớm để nhóm lửa nấu cơm.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức phủi tay, chạy đến cửa viện, mở cửa ra.

Thấy là Thanh Ngọc thì sửng sốt, sau đó mím môi cười nói: “Thanh Ngọc trưởng lão, sao hôm nay người lại đến đây?”

“Đến đưa thuốc,” Giọng Thanh Ngọc ôn hòa, hỏi, “Tiểu Giác đâu, chưa dậy sao?”

Ngoài miệng thì hỏi Tần Giác, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Quý Từ không rời.

Thanh niên trước mặt chắc hẳn vừa rồi đang bận việc, trên tay còn dính chút tro bếp chưa kịp lau, tóc được buộc một cách tùy tiện, nhưng khuôn mặt lại rất trắng nõn, ngoại hình anh tuấn, bây giờ trông như tiểu lang phu hiền huệ dậy sớm nấu cơm cho tức phụ (vợ).

Quý Từ không chú ý đến ánh mắt của đối phương, anh hơi nghiêng người để Thanh Ngọc đi vào, nói:

“Tiểu sư đệ cũng đã dậy rồi, nhưng bây giờ đang luyện kiếm ở hậu viện.”

Nói xong, anh hơi dừng lại, mặt không đổi sắc nói: “Bây giờ tiểu sư đệ rất bận, Thanh Ngọc trưởng lão có gì muốn gửi không, ta gửi thay người nhé?”

Thanh Ngọc liếc nhìn anh, cười nói: “Không có gì, tới cũng đã tới rồi, cũng phải gặp mặt một lần.”

Quý Từ biết mình không ngăn được hắn, đành từ bỏ.

Anh vừa định trở lại bệ bếp thì cánh tay đã bị Thanh Ngọc kéo lại.

Giọng điệu đối phương vẫn ôn hòa, nhưng lại không cho người khác từ chối:

“Quý tiểu hữu, ngươi không thoa thuốc mà ta đưa sao?”

“Nếu có thoa, tính số ngày thì vết thương này cũng nên lành rồi.”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thứ 5 6 7 mình không đăng chương nha, mấy ngày còn lại hên xui, dịch xong sẽ đăng 😂

Đăng: 20/11/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC