Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sau này cô sẽ bị nàng xẻo rớt tuyến thể.

Sau đó, Quý Tiêu lại dùng chất giọng dịu dàng nhất an ủi Ngụy Khinh Ngữ: "Ngụy Khinh Ngữ, em thật sự rất an toàn, hãy tin tưởng tôi."

Gió từ cửa sổ đang mở thổi vào trong phòng, hương Brandy đào thoang thoảng nhẹ nhàng bao bọc lấy Ngụy Khinh Ngữ.

Đôi mắt mờ mịt hơi sương của nàng trở nên mê man, hình như nàng đã từng nghe được những lời này từ lâu lắm rồi.

Cũng chính khoảng cách gần cận này khiến cô gái nhỏ cảm nhận được hơi ấm của người nào đó đang truyền tới từ phía sau, cảm xúc căng thẳng cũng từ từ được thả lỏng.

Tin tức tố của Alpha chậm rãi chảy vào trong cơ thể Ngụy Khinh Ngữ, nhẹ nhàng xoa dịu đi tâm trạng bất an hỗn loạn của nàng.

Sự phản kháng tự vệ của Ngụy Khinh Ngữ dần dần thả lỏng, gương mặt mềm mại an tĩnh của nàng yên lặng gối lên trên đùi của Quý Tiêu.

Từng cái chạm lướt qua làn da khiến cho Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được sự ấm áp cùng an toàn, đôi mi dài khẽ chớp, rũ đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ quay lưng hướng về phía mình, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cô lấy từ trong túi áo ra một ống thuốc ức chế mà bản thân đã mang theo từ nhà đến đây, thành thục xé bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài.

Chất lỏng trong suốt từ đầu kim chảy ra, Quý Tiêu cẩn thận tiêm nó vào cánh tay của Ngụy Khinh Ngữ.

Có lẽ là do đột ngột cảm nhận được cơn đau, Ngụy Khinh Ngữ đang nằm trên đùi Quý Tiêu khẽ run người khó chịu.

Quý Tiêu cảm thấy người dưới thân lạnh run lên, có lẽ là nàng đang khó chịu. Cô một tay bơm kim tiêm, một tay nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng mỏng manh của cô gái nhỏ, vỗ về an ủi nàng.

Dường như Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được sự an toàn mà bàn tay đó mang lại, động tác siết chặt quần áo Quý Tiêu cũng khẽ thả lỏng.

Đôi chân đang buông lỏng dưới lớp váy màu xanh lam nhàn nhạt hơi co lại, thậm chí tấm lưng luôn luôn thẳng tắp kiêu kì kia cũng hơi cong xuống một chút.

Sau khi tiêm thuốc ức chế, Quý Tiêu có thể cảm nhận được trên đầu gối cô đang truyền đến từng tiếng thở đều đặn của Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngự yên tĩnh dựa vào lòng cô, cuộn mình ngủ thiếp đi.

Mọi người hay nói tư thế ngủ như vậy là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.

Bởi vì nó giống như hình dạng của chúng ta khi còn là một bào thai trong bụng mẹ, lúc ngủ sẽ nằm cuộn tròn lại, và cũng chỉ có người mẹ là người duy nhất cho ta cảm giác an toàn tuyệt đối.

Quý Tiêu đưa mắt nhìn mớ lộn xộn trên sàn nhà, lại nhìn tới Ngụy Khinh Ngữ đang nắm chặt lấy quần áo của mình mà ngủ say, vẻ mặt vô cùng ủ rũ.

Giá mà lúc sáng cô quyết tâm bắt chuyện với nàng rồi đi cùng nàng tới thăm mộ thì tốt biết mấy.

Tại sao cô lại không nghĩ việc ra tên khốn Quý Thanh Vân sẽ chọn ngày này để giở trò với Ngụy Khinh Ngữ chứ...

Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, ý hận trong mắt lại càng sâu hơn.

Cô nhất định phải nghĩ cách khiến cho tên cặn bã này về sau không còn dám động đến Ngụy Khinh Ngữ thêm một lần nào nữa.

Nếu như nguyên tác không có lời dẫn chứng cụ thể, thì tự tay cô sẽ cho nó một lý do thật rõ ràng.

Với ý nghĩ đó, Quý Tiêu bế Ngụy Khinh Ngữ đang say ngủ đi về phía chiếc giường êm ái trong phòng.

Trước hết phải ưu tiên để nàng nghỉ ngơi ở đây, sau đó đi xử lý tên khốn Quý Thanh Vân.

Đã nửa năm không có ai đến căn nhà này, nhưng căn phòng vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, vẫn mang phong thái của chủ nhân cũ.

Khi Quý Tiêu cẩn thật đặt Ngụy Khinh Ngữ lên giường, cô vẫn có thể ngửi thấy một ít mùi thơm thoang thoảng còn sót lại.

Cô nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ, tuy đơn giản mà tinh tế.

Có thể thấy nhiều chi tiết nhỏ trong phòng này giống với phòng ngủ của Ngụy Khinh Ngữ ở Quý gia.

Ngụy Khinh Ngữ đã cố gắng hết sức để mang mình trở lại với ngôi nhà xinh đẹp đã luôn bao bọc nàng, mang cho nàng những gì tốt đẹp nhất.

Quý Tiêu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng có chút đau xót.

Cô thở dài, cảm thấy mình không thể lại lâu hơn nữa, vì vậy cô quyết định đứng dậy đi xử lý tên khốn Quý Thanh Vân.

"Ưm..."

Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy người mang lại cảm giác an toàn cho mình sắp rời đi, cổ họng khẽ hừ một tiếng.

Đã không còn vẻ cao ngạo thanh lãnh vốn có, Ngụy Khinh Ngữ hiện tại chỉ còn lại dáng vẻ yếu ớt mỏng manh.

Những ngón tay thon gầy của nàng nắm chặt lấy vạt áo Quý Tiêu, thậm chí còn vùi chặt vào túi áo của cô.

Quý Tiêu nhớ lại cái ngày đầu tiên cô xuyên vào trong quyển sách này, nàng cũng bám chặt lấy mình như vậy, nhất quyết không cho mình rời đi.

Nhưng hành động đó cũng chỉ là khi Ngụy Khinh Ngữ mất đi ý thức thì nàng mới làm ra, mới buông xuống phòng bị rồi để lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ yếu đuối.

Quý Tiêu nhìn hàng chân mày đang nhíu chặt của Ngụy Khinh Ngữ, khẽ thở dài.

Cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại, giống như hôm đó, ngồi ở mép giường cẩn thận chăm sóc cho Ngụy Khinh Ngữ trong chốc lát.

Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa kính, lặng lẽ in từng vệt nắng vào trong phòng.

Ngụy Khinh Ngữ đem nửa khuôn mặt non nớt dán vào eo Quý Tiêu, nắm chặt lấy áo quần của cô mà chìm vào giấc ngủ.

Kỳ phát nhiệt vẫn còn chưa qua đi, trong cơ thể nàng thiếu nữ vẫn còn dư âm, Ngụy Khinh Ngữ mang theo hơi thở êm ái nhẹ nhàng quấn lấy eo Quý Tiêu.

Lớp vải mỏng manh không thể ngăn nổi sự ấm áp này, hơi ấm cùng với hương bạc hà mãnh liệt vây quanh, giống như muốn thiêu đốt cõi lòng Quý Tiêu.

Sự khiêu khích này khiến Quý Tiêu bị phân tâm, cô dường như chẳng thể chú ý vào nội dung đoạn clip trên điện thoại.

Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mà Quý Tiêu lại dời ánh mắt từ điện thoại sang Ngụy Khinh Ngữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chìm trong chiếc gối mềm mại, đôi má ửng hồng đáng yêu đó đáng ra không nên xuất hiện trên người nàng.

Đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, tựa như một quả ngon căng mọng mới hái từ trên cây xuống, tản ra mùi thơm ngọt, lại như đang quyến rũ người ta đến nếm thử.

Quý Tiêu nhìn nàng, yết hầu hơi động đậy, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi bạc hà nhàn nhạt cứ như vậy hòa vào trái tim cô.

Nếu hôn lên đôi môi ấy thì cũng sẽ có mùi bạc hà sao?

Quý Tiêu ở trong lòng đang trộm nghĩ, di động trong túi lại đột nhiên rung lên.

Có lẽ là có tật giật mình, cô như chú mèo lén ăn vụng bị chủ phát hiện, hoảng hốt giật bắn người lên.

Một lúc sau, cô cầm điện thoại di động ngó nghiêng nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình thì mới đứng thẳng người dậy, trong lòng lẩm bẩm nói: "Chính mình đâu có suy nghĩ đen tối gì đâu, chỉ đang coi chừng Ngụy Khinh Ngữ ngủ, có gì mà không đúng chứ..."

"Cũng không có phạm pháp nha..."

Nghĩ thế, Quý TIêu bật điện thoại lên kiểm tra thủ phạm làm cô giật cả mình là ai.

【Kỳ Kỳ: Ây, có chuyện gì đó?】

Trước tin nhắn này, Quý Tiêu có gửi cho Kỳ Kỳ một tin nhắn: 【Chị em tốt, có phải là cậu có quen biết với đám đầu bò đầu bướu không?】

Quý Tiêu định dạy cho Quý Thanh Vân một bài học nên cần một chút "nhân lực".

Quý Tiêu: 【Bây giờ cậu có thể giúp mình hỏi xem bọn họ có rảnh không, đến ngay ngõ Duyên Lộ, thù lao của mỗi người một ngàn tệ, càng đông càng tốt.】

Kỳ Kỳ đang thong thả cũng tự nhiên ngồi thẳng dậy: 【Tiêu tỷ, có phải cậu gặp chuyện rồi không?】

Quý Tiêu chỉ trả lời đơn giản: 【Không có, mình chỉ muốn họ đến giúp mình rung cây dọa khỉ chút thôi.】

Kỳ Kỳ thấy Quý Tiêu không có hứng để giải thích, không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: 【Được rồi, mình sẽ hỏi giúp cậu, một ngàn tệ họ nhận định sẽ nhận thôi.】

Quý Tiêu gửi lời " Cảm ơn" đến Kỳ Kỳ, sau đó nhìn Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh.

Tình trạng của nàng ấy bây giờ trông có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc nãy, hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng đã thả lỏng ra.

Ánh mắt trời dịu dàng chiếu vào phòng ngủ sạch sẽ, rơi trên đôi mi cong cong như cánh quạt của nàng, vừa yên bình vừa nhu hòa.

Quý Tiêu cố gắng gỡ bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ ra khỏi túi áo cô, nhân lúc nàng đang thả lỏng liền cẩn thận nhấc tay nàng ra.

Bàn tay trắng nõn nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ, Quý Tiêu không khỏi nhíu mày.

Thực sự là quá gầy, gầy đến nỗi Quý Tiêu có cảm giác là xương cổ tay của nàng mỏng manh đến mức chỉ cần dùng chút lực là có thể bị bẻ gãy ngay.

Lúc này Quý Tiêu mới để ý thấy trên làn da trắng sứ của Ngụy Khinh Ngữ có vài vết đỏ thẫm chói mắt.

Vết tím bầm vừa thô ráp vừa man rợ, những dấu tay đó dài hơn nhiều so với dấu vân tay của cô.

Chắc chắn là do Quý Thanh Vân làm!

Quý Tiêu tức giận thở phì phò, ngay lập tức liên lạc với tài xế đang đợi ở tầng dưới.

"Tiểu thư". Người lái xe vội vàng chạy lên đón Quý Tiêu, vừa hay gặp đúng lúc cô đang chuẩn bị ra khỏi phòng.

"Lại đây giúp tôi đưa ba tôi xuống lầu." Quý Tiêu liếc nhìn người tài xế bước đến rồi quay bước đi vào phòng.

Người tài xế đối với lời nói của Quý Tiêu tràn đầy nghi hoặc, nhưng anh ta đã dứt khoát đi theo Quý Tiêu nên vẫn nghe lời cô.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Quý Thanh Vân nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Ông chủ bị gì thế này?!"

Quý Tiêu không giải thích, chỉ nói: "Đưa ông ấy đi."

"Vâng."

Người tài xế biết giữa mình và Quý Tiêu có một thỏa thuận, vì vậy anh ta liền cõng Quý Thanh Vân đi xuống.

Không biết là do đã ngất được một lúc, hay do bị xóc nảy trên đường đi xuống lầu, Quý Thanh Vân bị tài xế cõng trên vai, đầu hơi ngẩng lên như sắp tỉnh lại, khó khăn giãy giụa trên vai anh ta, doạ cho tài xế sợ muốn rớt tim ra ngoài.

Quý Tiêu đi theo phía sau, khi nhìn thấy ông ta sắp tỉnh, cô không chút khách khí cầm gậy bóng chày gõ vào đầu Quý Thanh Vân một lần nữa.

Quý Thanh Vân vốn đang mơ màng tỉnh lại, khoé miệng mấp máy như muốn nói gì đó. Nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng thì đã kêu "A" một tiếng rồi lại ngất đi trên vai nam tài xế.

Vẻ mặt tài xế vừa kinh ngạc vừa kinh hãi nhìn cô gái đi trước mặt, nhưng thấy tay cô cầm cây gậy bóng chày thật vững vàng thì lại không dám hó hé lời nào.

Bọn họ vừa đi ra khỏi sân nhà Ngụy gia thì cách đó không xa có mấy người thanh niên mặc đồ loè loẹt, tay cầm bóng chày đang đứng chờ sẵn.

Cả nhóm từng người đều cầm gậy đánh bóng chày trên tay giống như Quý Tiêu, nhìn vào khiến người khác có cảm giác bọn họ hẳn không phải là người tử tế gì.

Tài xế mới vừa thôi căng thẳng lại lần nữa cứng đờ.

Không lẽ là cướp sao?

Ngay khi tài xế còn đang lẩm bẩm trong lòng thì Quý Tiêu đã hô lên: "Người anh em, ở đây!"

Nhóm người kia nghe thấy tiếng hô thì quay ra nhìn Quý Tiêu rồi hùng hồ bước tới.

Người tài xế chưa từng gặp qua việc như vậy, có chút sợ hãi.

"Cô là bạn của Tiểu Kỳ?" Tên đại ca hỏi, trong lúc nói chuyện hắn ta còn vô tình để lộ ra cánh tay có xăm hình.

Quý Tiêu không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hình xăm trên cánh tay người đàn ông này có chút quen thuộc.

Là một hình xăm hình con rồng.

Cô gật đầu nói: "Đúng vậy, tất cả anh em đều đã đến hết chứ?"

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình không có chút sợ hãi, cảm thấy có điểm thú vị, vui ý chỉ về phía sau nói: "Còn mấy người nữa đang trên đường đến đây."

Quý Tiêu "Ồ" một tiếng, xoay người lại nhìn những người có mặt ở đây.

Tính cả người trước mặt thì tổng cộng có năm người, bọn họ đều là những Alpha có thân thể cường tráng mạnh mẽ.

Đặc biệt, tên lão đại cầm đầu có hình xăm con rồng trên cánh tay nhìn trông rất cơ bắp, gân guốc nổi khắp cơ thể.

So với những vệ sĩ bên cạnh Quý Thanh Vân thì không hề thua kém chút nào.

Quý Tiêu rất đắc ý: "Thời gian như chó chạy ngoài đồng, đại ca à, anh đừng để những người khác tới trước, chúng ta nhanh đi thôi."

Người đàn ông giơ tay lên: "Trước hết phải nói cho rõ ràng, trả tôi một ngàn tệ thì bọn tôi không có trách nhiệm đánh người đâu."

Quý Tiêu trên mặt nở nụ cười nói: "Tất nhiên là không, đánh người là không tốt, chúng ta sẽ không đánh người."

Người đàn ông khó hiểu: "Vậy tại sao cô lại kiếm chúng tôi?"

"Làm màu tí thôi ấy mà." Quý Tiêu nói, nhìn mấy chiếc xe màu đen đậu trong sân: "Trong số các anh có ai lái được xe không?"

"Tôi." Một người đàn ông tóc vàng trên người mặc áo khoác denim giơ lên giấy phép lái xe trong ví ra.

"Tốt." Quý Tiêu nói và chỉ vào Quý Thanh Vân đang nằm bất tỉnh trên lưng người tài xế, "Giúp tôi một việc, đưa ông ta lên xe, rồi chúng ta đi."

Năm người họ nhìn nhau, không hiểu cô gái nhỏ trước mặt đang muốn giở trò gì.

Nhưng thù lao là một ngàn tệ, thực sự quá hấp dẫn. Một vài người nhìn nhau, ngầm hiểu rằng không làm thì cũng chết đói thôi, dẫu sao cũng không đánh người, sẽ không gây hại gì đến người ta. Vì vậy bọn họ liền tiến đến, đỡ Quý Thanh Vân ra khỏi người tài xế.

"Lát nữa anh ở lại đây, không cho ai vào." Quý Tiêu nhìn năm người lên xe, dặn dò tài xế, "Nếu Ngụy Khinh Ngữ hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh có thể nói rằng bố tôi có việc phải đi trước. Nên gọi anh đến đón cô ấy về nhà."

"Tại sao cô không nói thật với Ngụy tiểu thư?" Người tài xế càng khó hiểu.

Quý Tiêu liếc nhìn căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ trên lầu hai, ánh mắt thâm trầm: "Anh không hiểu đâu."

Quý Tiêu trong nguyên tác vốn là người không hề nhiệt tình giúp đỡ người khác, những việc làm trái ngược với tính cách của cô ta như vậy sao có thể để cho Ngụy Khinh Ngữ biết được.

Người đàn ông tóc vàng bấm còi vài lần, ra hiệu cho Quý Tiêu lên xe, cô mở cửa ngồi lên xe trong sự dõi theo của tài xế.

Ánh nắng buổi trưa chói chang, chiếc xe đen phóng nhanh trên con đường hướng về khu rừng rậm rạp ở vùng ngoại ô phía đông, nơi vốn thuộc về Ngụy gia.

Quý Tiêu nhìn những tòa cao ốc đang dần lùi xa.

Lần này hãy để cô học hỏi Lôi Phong một lần, làm việc tốt mà không cần phải biết đến.

(*Lôi Phong: Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒), sinh ngày 18 tháng 12 năm 1940 - mất ngày 15 tháng 8 năm 1962), là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong")

Khi Quý Thanh Vân bắt đầu có ý thức trở lại, ông ta cảm thấy sau gáy mình đau khủng khiếp, hai bên thái dương cũng đau buốt lên.

Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo không ngừng xâm chiếm vào cơ thể Quý Thanh Vân, mùi đất ẩm ướt dọc theo sườn mặt xộc vào xoang mũi của ông ta.

Lớp vải dày xỉn màu áp vào da mặt, buộc chặt ra sau đầu. Quý Thanh Vân cố gắng mở mắt để nhìn rõ xung quanh, nhưng dù có chớp mắt bao nhiêu thì trong tầm mắt của ông chỉ có một màu tối đen.

Sau khi ý thức được hoàn cảnh, Quý Thanh Vân không khỏi thót tim.

Không lẽ mình bị bắt cóc rồi sao?!

Ông ta vặn vẹo người cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện hai tay đã bị dây thừng trói ở phía sau, không thể cử động.

Ngay cả chân cũng bị trói chặt, khiến ông ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.

Quý Thanh Vân không chấp nhận số phận của mình, bắt đầu cố gắng tìm cách thoát ra.

Ông ta vặn manh cổ tay, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp áo sơ-mi, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh trên cánh tay ông ta.

Thật nỗ lực, cũng thật liều mạng, nhưng đó chỉ là do Quý Thanh Vân tự nghĩ ra thôi.

Còn trong mắt những người đang lạnh mặt xem ông ta làm trò hề thì trông Quý Thanh Vân chẳng khác gì loài giun sán giòi bọ đang vặn vẹo vì mắc kẹt trong bùn lầy.

Vừa dơ bẩn lại thật buồn cười.

"Đủ rồi, ông đã tốn hết mười lăm phút mà sợi dây thậm chí còn chẳng nới lỏng đi dù chỉ một phân." Quý Tiêu ngồi xổm trước mặt Quý Thanh Vân, dùng máy biến âm đe dọa ông ta bằng một giọng đàn ông.

Quý Thanh Vân sợ mất hồn khi giọng nói kia đột ngột vang lên bên tai.

Không lẽ vừa rồi bộ dạng giãy giụa chật vật của ông ta đã bị người kia trông thấy hết rồi sao?

"Anh là ai?" Quý Thanh Vân vừa khẩn trương vừa sợ hãi lên tiếng hỏi.

"Tôi từ đâu đến đây, lẽ nào ông không biết sao?" Quý Tiêu nhắc nhở.

Quý Thanh Vân ngay lập tức nhớ ra mình đã bất tỉnh khi đang ở nhà họ Ngụy, vào ngay cái khoảnh khắc mà ông ta gần như đã thành công đạt được mục đích của mình.

Nghĩ đến đây, nhịp tim của Quý Thanh Vân như muốn ngưng đập, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, trong lòng đầy hoài nghi: "Anh... Anh là người nhà họ Ngụy ư..."

"Xem như ông còn có chút thức thời." Quý Tiêu nói, ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh vỗ vào mặt Quý Thanh Vân.

Quý Thanh Vân bị lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông vỗ vỗ vài cái, trong lòng càng thêm hoảng sợ: "Không thể nào... Ngụy gia không phải đã phá sản rồi sao! Những người trong nhà đó hẳn là đã tan đàn xẻ nghé từ lâu, làm sao còn có người ở lại chứ..."

Quý Tiêu cười lạnh một tiếng: "Ông thật sự nghĩ như vậy à?"

Cô vẫn nhớ mặc dù Quý Thanh Vân lấy được phần lớn tài sản Ngụy gia, nhưng ông ta lại không được lòng mọi người trong nhà.

Cũng chính vì lý do này mà Ngụy Khinh Ngữ mới có cơ hội kết nối với những người đã từng trung thành với Ngụy gia, đồng thời lấy lại được những gì thuộc về mình từ tay Quý Thanh Vân sau khi nàng trưởng thành.

Quý Tiêu đem cây gậy bóng chày trong tay đặt lên vai Quý Thanh Vân, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, giọng đầy cảnh cáo: "Quý Thanh Vân, ông đừng nghĩ là trong nhà Ngụy tiểu thư không còn người nào nữa thì có thể tuỳ tiện giở trò xằng bậy với cô ấy."

Tiếng "Tiểu thư" quen thuộc khiến tim của Quý Thanh Vân thắt lại, bóng tối trước mặt âm thầm khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng.

Ông ta gằn giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"

Đại ca bên cạnh Quý Tiêu nghe thấy tiếng liền đá cho hắn một cước, "Thái độ gì đấy!"

Lực chân của lão đại này khoẻ đến nỗi Quý Thanh Vân bị anh ta đá văng ra một đoạn.

Chiếc áo sơ-mi trắng dính đầy bùn đất, cổ áo hé mở đã không còn vẻ sang trọng như lúc trước, lúc này nó đã nhăn nhúm lại, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.

Mặt đất bùn lầy có lẫn đá vụn, Quý Thanh Vân bị đá văng ra ngoài, cả người chỗ nào cũng cảm thấy đau đớn.

Hai giọng nói này không phải là cùng một người, giọng sau nghe thô và mạnh mẽ hơn giọng trước.

Điều này khiến Quý Thanh Vân nghĩ người kia hẳn là vệ sĩ của người đang nói chuyện với mình.

Nói cách khác, người đứng trước mặt ông ta không phải là một nhân vật tầm thường.

Lúc trước, Ngụy gia ở trong giới thượng lưu có quan hệ tốt với rất nhiều người, hầu hết bọn họ đều nhận được ân tình của Ngụy gia.

Nhưng không nghĩ đến sẽ có người âm thầm bảo vệ Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Thanh Vân không khỏi giật mình, liền đổi giọng: "Đại ca à, chúng ta có thể bàn bạc một chút được không. Ngụy gia rất có giao tình với tôi, tôi vốn xem Ngụy Khinh Ngữ như con gái của mình..."

Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân nói lời này, cảm thấy thật nực cười, mỉa mai nói: "Coi như con gái mà cũng dám xuống tay, Quý Thanh Vân, ông đúng là đồ cặn bã! Ông nghĩ xem, nếu việc này mà để đứa con gái yêu quý của ông biết được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào! Ông không sợ tôi sẽ nói hết với cô con gái của ông à!"

Quý Tiêu có chút tức giận, người như vậy thật không xứng đáng làm một người cha, càng không xứng là một con người!

Quý Thanh Vân hơi hoảng khi nghe Quý Tiêu sẽ dính líu đến việc này, vội vàng nói: "Tôi sẽ không! Thực sự, không bao giờ làm vậy nữa! Tôi chỉ bị mê hoặc bởi bản năng, tôi sau này sẽ thật sự coi Ngụy Khinh Ngữ như con gái của mình! Đại ca, chúng ta hãy từ từ nói chuyện, đừng nói với Tiêu Tiêu, đừng nói với con bé..."

Quý Tiêu nhìn bộ dạng Quý Thanh Vân cúi đầu khom lưng khi nói về cô ấy, trong lòng có chút phức tạp.

Ông ta thật sự quan tâm đến nguyên chủ...

Quý Tiêu khẽ thở dài, lại nâng gậy bóng chày trong tay lên.

Thật tiếc, cô không có hứng thú để hiểu một kẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net